~ VIỆN TRỢ MÔN ÂM NHẠC ~
Sau khi phá giải bí ẩn của Ảo ảnh trong tranh, khung thông báo quen thuộc hiện lên trước mắt mọi người...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Môn học: Ảo ảnh trong tranh
Học phần: 4
Điểm: 95
Điểm tích lũy: 4 x 95 = 380
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, điểm tích lũy cuối cùng: 570
Tỷ lệ trượt môn: 40%
Điểm số cao chót vót như 95 vượt xa mong đợi của Việt Tinh Văn. Thành viên nhóm 183 hoàn toàn không hiểu ý nghĩa mấy bức tranh, tạm thời mời thêm "thành viên X" Từ Phi Tuyết, mọi người không thân quen, vậy nên khi bắt đầu môn học, Việt Tinh Văn chỉ mong "đủ 60 điểm qua môn là được".
Không ngờ Từ Phi Tuyết hiểu biết rộng, nhận biết tất cả bức tranh trong lâu đài, giúp mọi người phân tích suy luận, phá giải bí ẩn với tốc độ nhanh nhất. Việt Tinh Văn đến trước mặt cô, chân thành nói: "Cảm ơn Phi Tuyết, may mà có cậu giúp đỡ qua môn này."
Các thành viên cũng rất hài lòng với kết quả này, ai nấy đều vui ra mặt.
Từ Phi Tuyết nhìn mọi người, hỏi: "Tiếp theo các cậu tính sao? Ngày mai có học tiếp khoa Âm nhạc không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Có. Chúng tôi muốn học hết khoa Nghệ thuật trong hai ngày, nhanh chóng sang khoa tiếp theo, rời khỏi thư viện càng sớm càng tốt."
"Vậy các cậu có cần viện trợ âm nhạc không?" Từ Phi Tuyết hỏi.
"Cần chứ, Phi Tuyết, cậu có quen ai giới thiệu được không?" Việt Tinh Văn tiện dịp nói luôn: "Người quen khá dễ nói chuyện, tìm người ngoài phiền phức quá, còn dễ bị lừa."
Từ Phi Tuyết cúi đầu suy nghĩ vài giây, đề nghị: "Nhóm chúng mình có một em học khoa Âm nhạc, cậu ấy biết chơi nhiều nhạc cụ lắm, có điều mới năm nhất thôi. Hay là lúc nào về các cậu gặp cậu ấy đi, nếu hợp thì cho cậu ấy gia nhập?"
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Khoa nhạc có những kỹ năng gì thế?"
Từ Phi Tuyết quay sang trả lời cậu: "Chơi nhạc bằng các nhạc cụ sẽ có tác dụng khống chế, ví dụ như đàn tỳ bà khúc Thập Diện Mai Phục có thể khiến mục tiêu trong phạm vi 10 mét rơi vào trạng thái sợ hãi, không thể di chuyển và sử dụng kỹ năng."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Nghe na ná pháp sư khống chế trong game."
Lưu Chiếu Thanh đăm chiêu, "Anh thấy kỹ năng nghệ thuật đều rất mạnh, tẩy và màu vẽ của ngành mỹ thuật, kỹ năng khống chế bằng âm nhạc của ngành nhạc, hình như khoa Điện ảnh còn có người giơ máy quay lên quay phim nhỉ?"
Kha Thiếu Bân phân tích: "Kỹ năng của thư viện rất đa dạng, nhưng tóm gọn lại cũng chỉ có khống chế, tấn công, chức năng, trị liệu, giống như khi đánh phó bản cần dẫn boss, gϊếŧ boss, thêm máu vậy."
Kha Thiếu Bân gật đầu: "Là một otaku độc thân vui tính, đương nhiên phải chơi game rồi, máy tính là vợ em đó." Dứt lời, mắt Tiểu Đồ bỗng sáng rực đèn xanh, quay sang nhìn cậu: "Chủ nhân, hóa ra anh luôn coi em là vợ ạ?"
Mọi người: "..."
Kha Thiếu Bân trố mắt há hốc miệng: "Em, em nói gì cơ?"
Tiểu Đồ đáp: "Em là máy tính, máy tính là vợ anh, vậy không phải là em là vợ anh à?"
Kha Thiếu Bân: "..."
Logic từ đâu rớt xuống vậy? Tân Ngôn nhướn mày nhìn Tiểu Đồ: "Xem ra người máy này bị Kha Thiếu Bân nuôi đến mức lệch lạc rồi."
Kha Thiếu Bân: "..."
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được cười phá lên: "Ha ha ha, đàn chị Lam mau chuyển tòa dân chính đến đây, sau khi Tinh Văn Bình Sách đăng ký xong, bé Kha của chúng ta cũng muốn kết hôn với Tiểu Đồ rồi."
Lam Á Dung cười nói: "Mối tình vượt qua giống loài của bé Kha và bé Đồ cảm động quá đi mất."
Kha Thiếu Bân bị mọi người chọc cho mặt đỏ tía tai, da cậu vốn đã trắng, khi đỏ mặt lại càng lộ rõ hơn, để Tiểu Đồ không nói thêm câu nào kỳ lạ nữa, cậu dứt khoát vỗ lên đầu bé người máy, buộc nó phải tắt máy.
Đồng hồ đếm ngược 30 giây xuất hiện trên khung nổi, Việt Tinh Văn không cười nữa, vươn tay ấn nút "rời khỏi trường thi". Hình ảnh trước mắt thay đổi, họ đã quay lại thư viện.
Cuối cùng cũng rời khỏi lâu đài âm u kia, quay lại phòng học quen thuộc, mọi người đều thở phào.
Hiện giờ thời gian ở thư viện là đúng 4 giờ chiều, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ ăn. Việt Tinh Văn nhìn lên đồng hồ treo tường, nói với Từ Phi Tuyết: "Bây giờ đàn em học âm nhạc của cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì gọi cậu ấy đến gặp đi, nói chuyện viện trợ xem sao."
"Để mình nhắn tin hỏi cậu ấy." Từ Phi Tuyết lập tức gửi tin nhắn riêng cho đàn em kia, không lâu sau cô đã nhận được hồi âm, Từ Phi Tuyết nói: "Tầng chúng ta đang ở cao hơn tiến độ của cậu ấy, cậu ấy không lên được, hay là hẹn gặp ở chỗ khác nhé?"
"Đến trung tâm nhóm nghiên cứu đi." Việt Tinh Văn dẫn mọi người xuống trung tâm nhóm nghiên cứu tại tầng B1, dùng điểm tích lũy mở một phòng họp tạm thời. Một lát sau, một nam sinh cao ráo nhập mật mã vào phòng họp. Cậu ta mặc bộ đồ hưu nhàn màu trắng, mặt mũi tuấn tú, mái tóc màu hạt dẻ, lại không có vẻ ẻo lả chút nào, ngược lại cậu ta có khí chất trung tính vô cùng đặc biệt.
Từ Phi Tuyết lập tức đứng dậy đón cậu ta, mỉm cười giới thiệu: "Cậu ấy là đàn em năm nhất học học viện Âm nhạc Thanh Châu, Tề Lạc Nhiên. Còn đây là các thành viên nhóm 183, Tinh Văn, Bình Sách, đàn anh Trác Phong, đàn anh Lưu Chiếu Thanh..."
Cô giới thiệu lần lượt các thành viên nhóm 183 với cậu ta, dường như đàn em có hơi xấu hổ, chỉ ngoan ngoãn chào họ.
Lưu Chiếu Thanh ghé vào tai Hứa Diệc Thâm: "Màu tóc giống hệt em luôn."
Hứa Diệc Thâm híp mắt: "Tóc em là bẩm sinh, của cậu ấy là nhuộm."
Đang nói chuyện, em trai bỗng ngẩng đầu nhìn Hứa Diệc Thâm, lễ phép nói: "Đàn anh Hứa, trùng hợp quá."
Hứa Diệc Thâm gật đầu với cậu ta: "Đúng là trùng hợp, sao cậu cũng bị kéo vào thư viện thế?"
Tề Lạc Nhiên nhăn mặt nói: "Đợt trước em muốn tự viết một bài hát, mới đến thư viện trong học viện tìm tài liệu về sáng tác, ai dè lại bị kéo vào đây, khỏi ra nổi nữa."
Lưu Chiếu Thanh khó hiểu, hết nhìn trái lại nhìn phải: "Hai người quen nhau à?"
Tề Lạc Nhiên giải thích: "Trước đây em học piano cùng đàn anh Hứa, cùng một giáo viên."
Lưu Chiếu Thanh ngạc nhiên nhìn Hứa Diệc Thâm: "Em còn biết chơi piano hả?"
"Bị bố mẹ bắt học thôi." Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ nhún vai: "Mẹ em đăng ký lớp đàn cho em, bắt đi học môn nghệ thuật gì đó. Thật ra cá nhân em không có hứng với piano lắm."
"Đàn anh Hứa khiêm tốn quá, giáo viên hay khen anh ấy có khiếu lắm." Tề Lạc Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Có đàn anh Hứa, các anh không cần tìm người giúp hẳn vẫn qua được môn âm nhạc đó."
Việt Tinh Văn nhìn sang Hứa Diệc Thâm, người sau lập tức xua tay: "Anh chỉ biết chơi piano thôi, không tính là sinh viên âm nhạc chuyên nghiệp, dẫn người trợ giúp theo vẫn chắc ăn hơn." Anh nhìn xung quanh, "Trong nhóm cũng không chỉ có mình anh biết chơi nhạc cụ nhỉ?"
Lâm Mạn La nói: "Tôi từng học violin."
Tần Lộ giơ tay nói: "Em với chị cũng từng học đàn, em học đàn tranh, chị ấy học ghi-ta."
Tần Miểu nói: "Trình độ ghi-ta của tôi chỉ ở mức nhập môn, biết đàn mấy bài nổi tiếng thôi."
Hầu hết học sinh thuộc thế hệ của họ đều là con một, bố mẹ rất coi trọng việc bồi dưỡng năng khiếu. Vậy nên rất nhiều học sinh biết chơi nhạc cụ, nhảy múa... Hồi nhỏ Việt Tinh Văn từng học thư pháp, kỹ năng dùng bút lông của cậu còn từng nhận giải nhiều lần tại các cuộc thi toàn quốc, cậu không học nhạc cụ, cũng không hứng thú nhiều với âm nhạc.
Nhóm 183 có Hứa Diệc Thâm, Lâm Mạn La, Tần Lộ, Tần Miểu đều biết chơi nhạc cụ, có nền tảng nhất định về âm nhạc. Nhưng chuyên ngành nghệ thuật có nội dung nghiên cứu chuyên nghiệp, không thể đánh đồng nghiệp dư và chuyên nghiệp được. Dù sao "thành viên X" cũng không tính vào danh sách nhóm, thêm một người chuyên nghiệp sẽ chắc chắn hơn.
Việt Tinh Văn đến trước mặt Tề Lạc Nhiên, dịu giọng nói: "Có phải em thấy áp lực quá không? Anh thấy em có vẻ rất căng thẳng. Thả lỏng đi, bọn anh có phải đang phỏng vấn tuyển sinh đâu, có gì cứ nói thẳng."
Tề Lạc Nhiên lau mồ hôi trên trán, cười khan nói: "Dù sao các anh cũng là nhóm 183 trong truyền thuyết, là nhóm có tiến độ nhanh nhất hiện giờ mà, em nghe chị Từ nói các anh được 95 điểm ở khoa Mỹ thuật lận, em mới năm nhất, sợ mình chưa đủ năng lực, kéo chân các anh chị..."
Việt Tinh Văn hiểu ý cậu, bèn nói: "Vậy là em không dám làm viện trợ?"
Tai Tề Lạc Nhiên đỏ rực: "Cảm giác như gà mờ chạy vào nhóm đại thần vậy, em hơi chột dạ."
Từ Phi Tuyết cười nói: "Em ấy là fans của Tinh Văn và Bình Sách đó, suốt ngày lên diễn đàn bình luận bài viết của hai người, hò hét 666 bên dưới." Cô dừng một lát, chuyển chủ đề: "Nhưng năng lực của em ấy cũng mạnh lắm đó, bây giờ em ấy đã mở khóa ba kỹ năng lớn của khoa nhạc rồi, khúc tỳ bà Thập Diện Mai Phục gây hoảng sợ tập thể, bài violin Ave Maria có tác dụng đình chiến, còn có bài Đêm Nay Khó Quên gây hôn mê trong phạm vi, cậu ấy là tay khống chế chính trong nhóm bọn mình, lại thêm hiểu biết về âm nhạc, hẳn sẽ giúp được các cậu trong môn này."
Tề Lạc Nhiên được khen đến mức xấu hổ, cậu ta nói với Việt Tinh Văn: "Em nghĩ rất có thể môn âm nhạc là môn sinh tồn, có lẽ mấy kỹ năng này của em không dùng được đâu. Nếu các anh không chê thì đưa em theo đi, nếu gặp vấn đề liên quan đến chuyên ngành em sẽ cố hết sức."
Việt Tinh Văn đứng dậy, vươn tay nói: "Đương nhiên là không chê, chào mừng em gia nhập."
Tề Lạc Nhiên lập tức bắt tay cậu.
Quả thật đàn em rất căng thẳng, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.
Việt Tinh Văn nhận ra điều này, cậu mỉm cười, vỗ cánh tay cậu ta rồi nói: "Đừng lo, các anh chị trong nhóm chúng ta đều rất dễ gần. Dù mọi người chỉ là đồng đội tạm thời, nhưng mục tiêu đều là vượt qua kỳ thi, chỉ cần không cố ý phạm lỗi gây phiền phức cho cả nhóm, mọi người cố hết sức là được."
Trước đây Tề Lạc Nhiên mới chỉ đọc bài viết của Việt Tinh Văn trên diễn đàn, bài viết mạch lạc rõ ràng, bài hướng dẫn của 183 đã giúp đỡ rất nhiều nhóm vượt qua chương trình học tầng dưới. Lúc này, lần đầu tiên tiếp xúc gần với "học bá" trong truyền thuyết, cậu phát hiện Việt Tinh Văn không chỉ không kiêu ngạo, còn rất tốt tính, ngay thẳng vui tính, khiến người khác bất giác thả lỏng theo.
Căng thẳng và lo lắng khi tham gia vào một nhóm xa lạ dần dần biến mất Tề Lạc Nhiên thở hắt ra, gật đầu thật mạnh: "Vâng, em biết rồi! Chiều mai các anh chị sẽ học khoa âm nhạc ạ?"
"Đúng vậy, 13 giờ 50 chiều thứ ba có mặt tại trung tâm chọn lớp khoa Nghệ thuật."
"Vâng ạ, vậy em về chuẩn bị một lát, mai gặp!"
Cuộc họp nhỏ kết thúc, cả nhóm cùng đi ăn tối. Cơm nước xong xuôi về ký túc xá, Việt Tinh Văn tắm rửa, thay đồ ngủ, thả lỏng cơ thể nằm trên giường, cậu gối tay sau đầu, đăm chiêu nhìn trần nhà.
Giang Bình Sách ngồi xuống cạnh giường, đưa cậu một gói khoai tây, thấp giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Việt Tinh Văn ngồi dậy, xé gói khoai tây rồi bỏ vài miếng vào miệng, mùi khoai tây thơm nồng khiến cậu được hồi full máu ngay tức thì, Việt Tinh Văn thỏa mãn ăn vài miếng, rồi mới nghiêm túc nói: "Tôi đang nghĩ, có phải trí tuệ của người máy của Kha Thiếu Bân tiến bộ nhanh quá không? Ban đầu nó chỉ có thể nhận biết giọng nói của Kha Thiếu Bân, chỉ biết hát 'Kìa con bướm vàng', nhưng cậu có cảm thấy bây giờ IQ của nó đã phát triển hơn AI trong hiện thực của chúng ta rồi không?"
Giang Bình Sách im lặng một lát, nói: "Cậu nghi ngờ hệ thống thư viện có liên quan đến sự phát triển trí tuệ của Tiểu Đồ?"
"Thư viện nhốt chúng ta tại đây bằng hệ thống trí năng khổng lồ của nó, giám thị hành động của chúng ta, có thể gϊếŧ chết sinh viên không vượt qua bài thi bất cứ lúc nào. Nếu sau này đến khoa Máy tính, chúng ta phải qua môn thế nào trước hệ thống trí năng mạnh tới vậy đây?" Việt Tinh Văn dừng một lát, nhìn sang Giang Bình Sách, chậm rãi nói: "Tiểu Đồ, mãi mãi đứng về phía chúng ta thật chứ?"
Giang Bình Sách hơi chau mày, "Nó là sản phẩm thư viện chế tạo, dù hiện giờ nó nghe lời Kha Thiếu Bân, vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, nhưng liệu ở khoa Máy tính có hệ thống trí năng cao siêu hơn khống chế nó không thì chưa chắc."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy. Kha Thiếu Bân rất thích Tiểu Đồ, coi người máy này như thú cưng, hy vọng khoa Máy tính không chơi trò xâm nhập trí năng, nếu không..."
Hai người đều im lặng.
Giang Bình Sách nhẹ nhàng đặt tay lên vai Việt Tinh Văn, nói: "Chúng ta vẫn còn vật lý, hóa học, lịch sử, rất nhiều khoa chưa học, đi tới đâu hay tới đó vậy. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, thả lỏng đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Việt Tinh Văn cười với hắn: "Được, ngủ trước đã."
~ NỐT NHẠC THEO GIAI ĐIỆU ~
13:50 hôm sau, mọi người tập trung tại trung tâm chọn lớp khoa Nghệ thuật đúng giờ.
Vì Tề Lạc Nhiên tạm thời gia nhập nhóm C183, tầng 9 trong thang máy mở cho cậu ta, cậu ta đi thẳng lên trung tâm chọn lớp tầng 9, đứng cạnh Việt Tinh Văn.
Theo thời khóa biểu khoa Nghệ thuật, hai giờ chiều thứ hai, thứ tư là môn bắt buộc "Ảo ảnh trong tranh", hai giờ chiều thứ ba, thứ năm là môn bắt buộc "Giai điệu âm nhạc", tám giờ tối mỗi ngày từ thứ hai đến thứ sáu đều là môn bắt buộc "Vũ hội hóa trang".
Hôm nay là thứ ba, nếu họ có thể thuận lợi vượt qua môn âm nhạc buổi chiều, tám giờ tối còn có thể học nốt môn vũ đạo, hoàn thành toàn bộ môn học của khoa Nghệ thuật trong ngày hôm nay. Dù tiến độ thế này rất vội vàng, nhưng ở lại thư viện này thêm một ngày cũng là lãng phí thời gian, để sớm rời khỏi thư viện, vất vả một chút cũng là chuyện khó tránh.
Việt Tinh Văn dứt khoát đến trước tablet, ấn nút "chọn lớp".
[Môn bắt buộc: Giai điệu âm nhạc]
[Khoa: Nghệ thuật]
[Học phần: 3]
[Quy tắc trường thi: Chương trình học có giới hạn, có thể dùng chức năng chung học phần, trường thi giới hạn 8 người (Tính cả thành viên X)]
[Mô tả: Âm nhạc là một hình thức thể hiện của nghệ thuật, loại âm nhạc khác nhau sẽ mang đến người nghe cảm giác hoàn toàn khác biệt]
[Yêu cầu: Hoàn thành toàn bộ trò chơi âm nhạc]
[Chú ý: Chương trình học này đề cập tới nhiều bài nhạc nổi tiếng thế giới cùng kiến thức chuyên ngành như nhịp điệu, giai điệu, hòa âm... Kiến nghị trong nhóm có ít nhất một sinh viên học chuyên ngành liên quan đến âm nhạc.]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Việt Tinh Văn chọn "Có", sau đó dẫn mọi người vào phòng học trống bên cạnh để chuẩn bị.
Kha Thiếu Bân phân tích: "Bài thi yêu cầu hoàn thành tất cả trò chơi âm nhạc, chẳng lẽ môn này là MUG à? Kiểu như O2Jam, Rhythm Master, gõ nốt nhạc theo nhịp điệu bài hát?"
Lưu Chiếu Thanh nhức đầu ấn huyệt thái dương: "Anh chưa chơi trò đó bao giờ."
Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: "Chương trình học giới hạn có chức năng chung học phần, giới hạn 8 người, chúng ta quyết định 8 thành viên nào tham gia trước đi. Những ai không có tế bào âm nhạc, không cảm được nhịp phách có thể chủ động rút khỏi bài thi."
Lưu Chiếu Thanh lập tức giơ tay: "Anh rút, anh nghe nhịp kém lắm."
Chương Tiểu Niên nói nhỏ: "Em khuyết tật ngũ âm, hát còn lệch tông nữa, em cũng không đi vậy."
Trác Phong nói: "Anh rút."
Tân Ngôn cũng giơ tay: "Tôi không đi gây rối cho mọi người đâu."
Kha Thiếu Bân ngại ngùng nói: "Mặc dù tớ chơi game nhiều, nhưng toàn là mấy trò chiến đấu với RPG thôi, âm nhạc là điểm yếu của tớ, tớ cũng không đi. Mấy người biết chơi nhạc cụ trong nhóm, thêm em Tề mới đến nữa là vừa đủ tám người."
Việt Tinh Văn quét mắt nhìn quanh, có năm thành viên chủ động không tham gia, đàn em Tề Lạc Nhiên mới đến, bốn bạn nữ, đàn anh Hứa Diệc Thâm, thêm cậu và Giang Bình Sách là vừa đủ tám người. Việt Tinh Văn không xoắn xuýt nữa, dứt khoát quyết định: "Được, vậy tám người chúng ta tham gia thi, năm người còn lại chờ ở phòng học."
Tề Lạc Nhiên kinh ngạc nhìn xung quanh, không ngờ họ có thể chọn người trong chưa tới nửa phút, hiệu suất này...
Thấy Việt Tinh Văn nhìn mình, Tề Lạc Nhiên lập tức đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Các trò chơi âm nhạc quan trọng nhất là nghe nhịp điệu, em từng chơi không ít game âm nhạc, nhưng rốt cuộc môn này là trò chơi theo hình thức gì, em cũng không thể đoán trước."
Việt Tinh Văn gật đầu với cậu: "Ừ, anh chỉ sợ..."
Giang Bình Sách bất lực nhìn cậu: "Cậu đừng nói ra, cậu sợ cái gì sẽ là cái đó."
Việt Tinh Văn mỉm cười làm động tác kéo khóa miệng, không "miệng quạ" tiếp nữa. Cậu quay sang nhìn đồng hồ treo tường, còn 5 phút cuối cùng.
Giang Bình Sách nói: "Chuẩn bị đi."
Mọi người hít sâu điều chỉnh lại trạng thái, không lâu sau đồng hồ điểm hai giờ, trường thi chính thức mở ra.
Khung cảnh trước mắt nhòe đi, sau đó, Việt Tinh Văn xuất hiện trong một không gian kỳ lạ...
Chỗ này rất giống hội trường tổ chức hòa nhạc, xung quanh tối om, nhưng cả hội trường không có lấy một khán giả, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Rất nhiều que phát sáng lơ lửng giữa không trung, tụ lại với nhau, như thể thiên hà mênh mông.
Cậu ngước mắt nhìn lên, sáu cột sáng sừng sững giữa hội trường, lần lượt là sáu màu đỏ, vàng, xanh lục, xanh lam, đen, trắng. Cột sáng xếp hình vòng cung, khoảng cách giữa các cột khoảng 5m, vây thành một hình tròn, ở giữa là sân khấu lớn, lúc này, ánh đèn chói mắt chiếu lên sân khấu, 8 người họ đang đứng chính giữa sân khấu.
Mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Hứa Diệc Thâm ngó nghiêng xung quanh, nói: "Hơi giống buổi diễn hòa nhạc nhỉ?"
Tề Lạc Nhiên nói: "Những cột sáng kia để làm gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta đứng lên đó sao?"
Dứt lời, một màn hình tinh thể lỏng khổng lồ chợt xuất hiện giữa sân khấu, cùng lúc đó, tiếng nói êm dịu của hệ thống cũng vang lên: "Chào mừng các bạn đến chương trình học Giai điệu âm nhạc thuộc khoa Nghệ thuật, các bạn đã vất vả trong chương trình học trước đó rồi. Vậy nên, bài thi thuộc môn này khá nhẹ nhàng, mọi người chỉ cần hoàn thành trò chơi âm nhạc theo yêu cầu là có thể thuận lợi qua môn."
Dừng một lát, tiếng nói tiếp tục vang lên: "Trò chơi chia thành ba phần, nhịp điệu, giai điệu, hòa âm. Ải đầu tiên là nhịp điệu, 8 thí sinh có thể chọn ra 6 người đứng trên các cột sáng, đánh rơi các nốt nhạc rơi xuống từ không trung theo nhịp điệu bài nhạc, đánh được toàn bộ sẽ nhận được đánh giá S, sai trong vòng 20 nốt sẽ là A, sai trên 20 nốt, thử thách thất bại. Không đạt bài thi, bị loại trực tiếp. Phần nhịp điệu có tổng cộng 3 bài hát, cần hoàn thành toàn bộ."
Nghe có vẻ gần giống các game âm nhạc phổ biến, chỉ khác ở chỗ bình thường chỉ có một người chơi, lần này chia thành 6 người hợp tác, dù mình có đúng hết, đồng đội để sót mất nốt nhạc cũng sẽ mất combo. Yêu cầu cả 6 thí sinh đều phải có khả năng cảm nhận nhịp điệu mạnh, hơn nữa từng người đều đánh trúng toàn bộ nốt nhạc mới đạt được cấp S.
Điều này gần như là không thể.
Được phép sai 20 nốt, Việt Tinh Văn nói với các đồng đội: "Mỗi người sai tối đa 3 lần, mọi người cố gắng đừng để lỡ."
Giang Bình Sách quay sang hỏi: "6 người đánh nốt nhạc trên cột sáng, 2 người còn lại không cần tham gia trò chơi sao?"
Hệ thống: "Hai người còn lại có thể trợ giúp trên sân khấu."
Việt Tinh Văn còn muốn hỏi tiếp, hệ thống đã ngắt lời cậu: "Các bạn có thời gian chuẩn bị là 30 giây, 6 thí sinh vui lòng chọn chỗ đứng."
Sáu tảng đá nổi hình tròn với sáu màu khác nhau xuất hiện trên sân khấu, Việt Tinh Văn nhìn các thành viên, nhanh chóng sắp xếp: "Đàn anh Hứa và Lạc Nhiên ở lại sân khấu trợ giúp nhé, sáu người còn lại lên cột sáng. Bình Sách đen, tôi trắng, Tần Lộ Tần Miểu tới chỗ đỏ, xanh lam, chị Lam và chị Mạn La tới chỗ vàng, xanh lục."
Các thành viên nhanh nhẹn đứng về vị trí được sắp xếp.
Sáu hình tròn như có cảm ứng với sức nặng, sau khi sáu người đứng lên đó, vòng tròn bỗng bay lên, bay về phía sáu cột sáng có màu sắc tương ứng, đưa 6 người đến vị trí của mình.
Việt Tinh Văn nhìn khoảng cách từ cột sáng đến sân khấu, "Đàn anh Hứa, phân thân của anh có tới được chỗ bọn em không?"
Hứa Diệc Thâm gật đầu: "Được."
Tề Lạc Nhiên hoang mang nhìn Hứa Diệc Thâm bên cạnh mình.
Hứa Diệc Thâm tranh thủ lúc đếm ngược, giải thích cho Tề Lạc Nhiên: "Sắp xếp của Tinh Văn dựa theo kỹ năng của mọi người, kỹ năng phân bào của anh có thể phân thân thành năm người trong chốc lát, có thể trợ giúp bất cứ hướng nào, phù hợp đứng lại sân khấu để hỗ trợ đồng đội. Còn em, kỹ năng khống chế của em hẳn không có tác dụng với nốt nhạc, để em lại đây, có lẽ cậu ấy muốn em quan sát toàn diện, xem chỗ nào thiếu sót thì bù vào, giữ sức cho ải tiếp theo khó hơn."
Tề Lạc Nhiên đã hiểu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Việt Tinh Văn: "Đàn anh Tinh Văn suy nghĩ toàn diện quá."
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Tinh Văn đúng là một đội trưởng giỏi, nếu không cậu ấy không chỉ huy được nhiều học sinh giỏi vậy đâu."
Tề Lạc Nhiên lập tức đứng thẳng giữa sân khấu, cậu nghĩ, hẳn nhịp điệu ở ải đầu tiên sẽ không quá khó nhỉ?
30 giây đếm ngược kết thúc, bài nhạc quen thuộc vang lên bên tai.
Nghe đoạn nhạc dạo du dương trầm bổng, Tề Lạc Nhiên lập tức nói: "Đây là bài A Comme Amour của Richard Clayderman, tiết tấu bài này khá chậm, là bài hát có nhịp 4/4 thường thấy, một nốt đen là một phách, bốn phách một nhịp."
Vừa dứt lời, những nốt nhạc với màu sáng khác nhau đã rơi xuống.
Việt Tinh Văn nhanh nhẹn vươn tay đập vào nốt nhạc màu trắng trước mặt mình các thành viên khác cũng đập vào các nốt nhạc theo nhịp bài hát. Mọi người lập tức phát hiện, khi họ vươn tay chạm vào những nốt nhạc, những nốt nhạc màu sắc đó sẽ vỡ tan, còn vang lên tiếng "póc" như khi bong bóng vỡ, như thể đang gõ nhịp cho bài hát.
Ban đầu mọi người vẫn hơi rối, không thể hoàn toàn theo kịp nhịp phách, cũng không nhận được đánh giá Perfect.
Sau một nhịp, mọi người nhanh chóng làm quen với tiết tấu ca khúc này, đánh rơi các nốt nhạc theo nhịp 4/4, dù ở nửa sau tốc độ nốt nhạc rơi dần nhanh hơn, mọi người cũng thành công đánh rơi toàn bộ nốt nhạc.
Số combo trên màn hình nhảy số liên tục, cuối cùng dừng lại ở số 1200, sau đó là điểm tổng.
All COMBO!
Đánh giá S!
Trong MUG, All COMBO có nghĩa là "đúng toàn bộ", thấy thành tích này, mọi người đều rất vui vẻ. Lam Á Dung không nhịn được nói: "Xem ra trò tiết tấu ở ải này không khó, trước đây chơi game một người phải đánh 1200 nốt, hiện giờ chia đều cho 6 người họ, mỗi người cần đánh rơi 200 nốt."
Lâm Mạn La cũng nói: "Đúng vậy, chia nhau xong, số nốt nhạc mỗi người phải đánh ít hơn rồi."
Việt Tinh Văn không cảm thấy thư viện lại tốt bụng tặng điểm cho họ như vậy, ải nhịp điệu có ba bài hát, bài đầu tiên hẳn chỉ để mọi người làm quen với quy tắc chơi. Cậu hít sâu, nói: "Đừng chủ quan, chuẩn bị bài thứ hai."
Một lát sau, thông báo "bài thứ hai" xuất hiện trên màn hình.
10 giây đếm ngược, ca khúc bắt đầu.
Một giai điệu cực nhanh chợt vang lên, ong ong bên tai như có vô số con ong đang vờn quanh, khiến sáu người lập tức ngây ra.
Mặt Tề Lạc Nhiên biến sắc, vội vàng nhắc nhở: "Đây là Flight of the Bumblebee của Maksim Mrvica, ca khúc dài hơn 1 phút, là một bài hát có tiết tấu rất nhanh!"
Lam Á Dung và Lâm Mạn La chỉ muốn tự tát một phát.
Quả nhiên không thể ôm ấp hy vọng gì với thư viện!
Vừa rồi còn là một bài piano tiết tấu chậm rãi, chớp mắt đã biến thành Flight of the Bumblebee rồi!
Tiết tấu của bài hát này nhanh đến khó tin!
Nốt nhạc rơi từ trên không xuống như đàn ong ào ào bay ra khi tổ ong bị tấn công, chúng rơi thành từng chuỗi, gần như muốn hoàn toàn chôn vùi cả sáu người!