~ BÀI HÁT THỨ BA ~
Trước đây Việt Tinh Văn chưa từng nghe ca khúc Flight of the Bumblebee này, bình thường cậu hay nghe những bài nhạc có tiết tấu chậm rãi, đây là lần đầu tiên cậu nghe thứ âm nhạc có "lực sát thương mạnh" thế này. Quả là "tên sao nhạc vậy", âm nhạc vang lên, cậu cảm giác như mình đang đứng giữa chốn hoang dã, bị một đàn ong kêu ong ong đuổi theo!
Tiết tấu dồn dập khiến tâm lý người ta cảm thấy vô cùng áp bức.
Âm nhạc vang lên, nốt nhạc dày đặc điên cuồng rơi xuống từ trên không, Việt Tinh Văn đứng trên cột sáng màu trắng, ngẩng đầu nhìn, nốt nhạc màu trắng giữa không trung rơi xuống như tuyết, căn bản không thể đếm xuể!
Bài hát đầu tiên 2, 3 giây mới có một nốt rơi xuống, mọi người đánh nhạc theo tiết tấu, không hề khó.
Ở bài thứ hai, số lượng nốt nhạc rơi xuống tăng lên gấp mấy lần, tốc độ cũng nhanh hơn bài đầu tiên!
Dựa theo quy tắc trò chơi này, cả nhóm không thể thất bại quá 20 lần, mỗi người trong số họ không được sai quá 3 lần!
Những nốt nhạc dày đặc nối đuôi nhau rơi xuống, muốn canh chuẩn thời gian để chạm vào từng nốt nhạc là chuyện rất khó nhằn. Lại thêm giai điệu của Flight of the Bumblebee vốn đã khiến người nghe dễ hoảng loạn, chỉ cần căng thẳng gõ sai, rất có thể sẽ sai liên tục, để vọt mất cả chuỗi nốt nhạc, mà vượt qua 20 nốt sẽ bị loại thẳng!
6 thành viên đứng trên cột sáng tập trung tinh thần, sắc mặt nghiêm túc.
Hứa Diệc Thâm cũng nói: "Mọi người bình tĩnh, tôi sẽ xem tình hình để giúp đỡ."
Hai người vừa dứt lời, chuỗi nốt nhạc đầu tiên đã rơi đến gần vạch vàng, Việt Tinh Văn hít sâu lấy lại bình tĩnh, vươn hai tay bắt đầu nhanh nhẹn đánh vào các nốt nhạc, các thành viên khác cũng dồn hết tốc lực, chẳng mấy chốc, các thành viên trên sáu cột sáng hệt như "ma quỷ tɦác ɭoạи", chỉ vài giây, dòng chữ COMBOx180 đã xuất hiện trên màn hình!
Nói cách khác, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mỗi người trong số họ đã đánh vỡ hơn 30 nốt nhạc.
Hứa Diệc Thâm híp mắt, chăm chú nhìn tình hình trên các cột sáng...
Phía Giang Bình Sách là ổn định nhất, dù Giang Bình Sách không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng trong mắt hắn, đường kẻ trước mắt giống như trục x, những nốt nhạc rơi xuống là từng tọa độ trên trục xy. Chỉ cần nhìn lướt qua, hắn có thể đoán đại khái khoảng cách giữa các nốt nhạc và thời gian nốt nhạc rơi xuống trục x.
Bởi vậy, khi hắn vươn tay đánh vỡ nốt nhạc, không chỉ có thể đánh nhanh, chuẩn, mà còn có thể canh đúng lúc nốt nhạc rơi trúng vạch nhịp, gần như mỗi nốt nhạc Giang Bình Sách đánh xong đều được đánh giá Perfect, những nốt nhạc màu đen được đánh trúng liên tiếp. Thậm chí trên đỉnh đầu hắn còn có hiệu ứng ánh sáng màu vàng khi liên tục Perfect!
Tề Lạc Nhiên đứng trên sân khấu trố mắt há miệng, Hứa Diệc Thâm đã quen với sự tài giỏi của Giang Bình Sách, biết hắn không cần giúp đỡ, bèn lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Anh nhanh chóng phát hiện đàn chị Lam đang gặp khó khăn.
Bởi vì vóc dáng Lam Á Dung vốn nhỏ bé, đường vạch màu vàng kia nằm trên đỉnh đầu cô, khi cô vươn hai tay lên đánh nốt nhạc đã rất tốn sức rồi, lại thêm tiết tấu của bài nhạc này dồn dập, từng chuỗi nốt nhạc liên tục rơi xuống, thấy cô sắp để miss, Hứa Diệc Thâm dứt khoát khởi động phân bào, di chuyển lên cột sáng chỗ Lam Á Dung, giúp cô đánh liên tục 5 nốt nhạc.
Lam Á Dung lấy lại sức, chưa kịp nói cảm ơn đã vội vàng tập trung xử lý các nốt nhạc phía sau.
Giai điệu của Flight of the Bumblebee càng lúc càng dồn dập, tốc độ nốt nhạc rơi xuống cũng ngày càng nhanh hơn, khi số COMBO hiển thị trên màn hình đã lên tới 1231, COMBO bỗng đứt đoạn, đếm lại từ số 1. Điều này có nghĩa là có một người đã để lọt nốt nhạc, cắt đứt COMBO.
Để miss nốt nhạc là điều họ đã dự kiến được, vì các nốt nhạc quá dồn dập, thậm chí các thành viên đứng trên cột sáng cũng không biết có phải mình để miss không, họ cũng không hơi sức đâu phân tâm để nhìn số COMBO trên màn hình, mọi người vẫn nhanh tay gõ liên tục.
Chỉ có Tề Lạc Nhiên đứng trên sân khấu nhìn màn hình nhảy số mới căng thẳng siết tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lần đếm số thứ hai, COMBO bị ngắt đoạn ở 300, lần này họ để miss 3 nốt...
Tề Lạc Nhiên ngẩng đầu, phát hiện phân thân của Hứa Diệc Thâm đang giúp đỡ Tần Lộ, các thành viên trên cột sáng đều căng thẳng ra mặt, Tề Lạc Nhiên đứng giữa sân khấu còn lo lắng hơn... Bởi vì, đứng ở góc độ của cậu có thể thấy rõ tình hình của các đàn anh đàn chị, số nốt nhạc rơi xuống nhiều hơn vừa rồi rất nhiều, hai tay cũng không đủ dùng!
Các nốt nhạc rơi theo từng chuỗi, bỏ mất một nốt rất có thể sẽ thất bại liên tục.
Cậu thật sự chưa thấy MUG nào khó thế này.
Khi chương trình học bắt đầu, hệ thống còn nói gì mà "Các bạn đã vất vả trong chương trình học trước rồi, vậy nên bài thi ở môn này khá nhẹ nhàng"... Nhẹ nhàng? Quả nhiên là không thể tin thư viện nói quàng nói xiên!
Đúng lúc này, chỗ Việt Tinh Văn có nơi ba chuỗi nốt nhạc màu trắng rơi xuống cùng lúc. Hai cánh tay của cậu không thể ấn ba nốt nhạc cùng một lúc được, Tề Lạc Nhiên sốt ruột đến mức chỉ muốn bay qua đó giúp cậu.
Hứa Diệc Thâm đã phân bào ra hai phân thân, giúp đàn chị Lam và Tần Lộ cùng một lúc, không thể chú ý cả bên Việt Tinh Văn nữa...
Tim Tề Lạc Nhiên đã nảy lên tận cổ. Không ngờ ngay sau đó, một cuốn từ điển thành ngữ dày cộp bỗng xuất hiện giữa không trung, Việt Tinh Văn dùng hai tay trái, phải lần lượt đánh vỡ nốt nhạc ở hai bên, nốt nhạc ở giữa được từ điển đánh vỡ thành công!
Đánh giá hoàn hảo "Perfect" liên tục chớp nháy trên đầu cậu, đã vậy ngay lúc này cậu còn hoàn thành COMBOx30!
Cùng lúc đó, Giang Bình Sách bỗng triệu hồi rất nhiều thước ê ke, thước đo trong suốt bắn ra như tên nhọn, "pặc pặc" đâm thủng từng hàng nốt nhạc rơi xuống trên đường kẻ vàng!
Tề Lạc Nhiên: "..."
Dù số nốt nhạc rơi xuống tăng lên, hai tay không đánh xuể, nhưng họ đều có kỹ năng mà!
Có Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách mở đầu, các thành viên khác cũng phản ứng lại, học theo hai người. Lâm Mạn La triệu hồi hai sợi dây leo, ban đầu còn luống ca luống cuống, có hai sợi dây leo giúp đỡ, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, hai tay cô vẫn nhanh nhẹn gõ giữa không trung, hai sợi dây leo chọc thủng các nốt nhạc giúp cô, nhìn từ xa, chẳng khác nào một cô "yêu quái xúc tu".
Những nốt nhạc cuối cùng rơi xuống dồn dập bị mọi người đánh vỡ toàn bộ.
Cuối cùng âm nhạc cũng kết thúc, không gian bỗng trở nên yên lặng, mọi người đều nín thở quay đầu nhìn điểm số trên màn hình, dòng chữ màu vàng nhảy nhót một hồi, không lâu sau đã tính xong thành tích của họ...
[Tổng số nốt nhạc của Flight of the Bumblebee: 3600. Thành công thu thập 3589, COMBO cao nhất 1231, đánh giá cuối cùng: A]
Nhìn kết quả này, dây thần kinh căng như dây đàn của mọi người cuối cùng cũng được thả lòng.
Việt Tinh Văn thở phào, cười nói: "Miss 11 nốt, qua được là tốt rồi, mọi người vất vả rồi!"
Hứa Diệc Thâm nhăn mặt nói: "Anh sắp bị ám ảnh với bài này rồi."
Có ai không vậy chứ? Cảm giác không giống bị đàn ong đuổi, mà giống bị đàn sói rượt hơn, ngón tay họ sắp rút gân vì ấn quá nhiều rồi.
Tần Lộ nhỏ giọng nhắc nhở: "Ải nhịp điệu có ba bài hát, đây mới là bài thứ hai, bài thứ ba... sẽ không biếи ŧɦái hơn đâu nhỉ?"
Việt Tinh Văn khẽ day trán, bất lực nói: "Bài này chúng ta dùng cả hai tay cũng không đủ, nếu bài thứ ba tiếp tục tăng độ khó, chúng ta cũng đâu phải yêu nhền nhện có tám chân đâu, ấn thế nào cho kịp!"
Lâm Mạn La cười khổ nói: "Vừa rồi chị điều khiển hai sợi dây đằng đã là cực hạn rồi, mặc dù môn âm nhạc này không phải suy nghĩ, nhưng thật sự rất phí sức, cảm giác còn mệt hơn chạy 10km."
Hứa Diệc Thâm nhún vai: "Tôi sắp tâm thần phân liệt rồi đây."
Còn 30 giây nữa mới bắt đầu bài nhạc thứ ba, Tề Lạc Nhiên khẽ ho một tiếng, nói: "Em cảm thấy chắc thư viện không dùng hai lần một chiêu với chúng ta đâu, có lẽ độ khó của bài thứ ba không nằm ở số lượng và tốc độ nốt nhạc rơi."
Việt Tinh Văn sửng sốt, cúi đầu nhìn đàn em dưới sân khấu: "Ý em là bài thứ ba không nhiều nốt nhạc thế này nữa, có hai tay là đủ?"
Tề Lạc Nhiên nghiêm túc nói: "Em chỉ đoán vậy thôi, bởi vì thật ra chỗ khó nhất trong MUG không phải đánh những nốt nhạc lẻ tẻ, mà là cần ấn những nốt trong thời gian dài, thời điểm ấn và thả không đúng sẽ để mất rất nhiều điểm."
Hứa Diệc Thâm cũng phản ứng lại, lập tức cảnh giác nói: "Đúng vậy, thanh nhịp dài trong MUG, cũng chính là âm dài, một âm dài bằng rất nhiều nốt nhạc, rất dễ mắc lỗi, càng kiểm tra được khả năng cảm nhận tiết tấu của mọi người."
Vừa rồi, vì tốc độ nốt nhạc rơi quá nhanh, mọi người vội vàng ấn đại, dù nhịp điệu không chuẩn lắm nhưng vẫn thu thập được nốt nhạc. Nhưng chưa chắc nhạc chậm đã nhẹ nhàng hơn nhạc nhanh, phách của các nốt dài khó tìm hơn nhiều...
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức quyết định: "Thế này đi, nếu bài thứ ba là một khúc nhạc nhiều âm dài đúng như mọi người nói, vậy đàn em Tề đứng trên sân khấu đánh nhịp cho mọi người, làm chỉ huy, bọn anh sẽ phán đoán nhịp phách theo chỉ huy của em."
Tề Lạc Nhiên gật đầu: "Không thành vấn đề!"
30 đếm ngược trôi qua, giai điệu chậm rãi của ca khúc thứ ba vang lên.
Không có nốt nhạc nào rơi xuống trong đoạn nhạc dạo, Tề Lạc Nhiên nhắm mắt tập trung nghe nhạc, cậu lập tức nói: "Là tác phẩm Dòng sông Danube xanh của Johann Strauss, nhịp 3/4, họ phát bản độc tấu piano cho chúng ta, sẽ có rất nhiều chuỗi nốt nhạc như dòng nước chảy, tiết tấu rất khó nắm bắt, mọi người chú ý nhìn em ra hiệu!"
Mặc dù Tề Lạc Nhiên dễ ngại, nhưng khi nhắc đến lĩnh vực mình chuyên nghiệp, chàng trai lập tức trở nên nghiêm túc và tự tin hơn nhiều, vẻ xấu hổ nhút nhát trong lần đầu gặp gỡ đã hoàn toàn biến mất.
Cậu chăm chú lắng nghe, không lâu sau đã tìm ra tiết tấu chính xác.
Giai điệu như nước chảy trượt qua bên tai, chàng trai đứng trên sân khấu vô cùng tập trung, nhắm mắt lắng nghe, tựa như nhạc trưởng trong các buổi hòa nhạc, nhẹ nhàng đong đưa hai tay, để các thành viên xung quanh phán đoán nhịp phách theo nhịp tay lên xuống của mình. Giai điệu vốn có vẻ rất lộn xộn, có chỉ huy, mọi người cũng nhanh chóng tìm ra nhịp phách.
Tề Lạc Nhiên nhắm mắt, cậu sợ cột sáng với các màu sắc khác nhau và những nốt nhạc xung quanh sẽ ảnh hưởng đến mình, chỉ khi hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, cậu mới bảo đảm mình sẽ không sai nhịp.
Mà lúc này, nốt nhạc rơi xuống trên sáu cột sáng đã có sự thay đổi.
Chúng không còn là những nốt nhạc đơn như bông tuyết lúc trước nữa, mà là một âm dài có hình như sợi mì, "sợi mì" sáu màu đen, trắng, vàng, lục, đỏ, lam rơi xuống từ trên không, hình ảnh lạ lẫm khó nói thành lời, những "sợi mỳ" này chỉ nhìn thấy điểm bắt đầu, không nhìn thấy điểm kết thúc, hoàn toàn không biết chúng sẽ kết thúc vào lúc nào.
Khúc nhạc thứ ba, quả nhiên có rất nhiều âm dài.
~ GIAI ĐIỆU VÀ HÒA ÂM ~
Âm dài, mấu chốt nằm ở thời điểm ấn, thả. Khi "đầu" nốt nhạc chạm vào đường kẻ vàng, phải ấn vào nó, khi "đuôi" nốt nhạc chạm vào đường kẻ vàng thì thả tay.
Nếu nốt nhạc ở hai tay trái, phải dài bằng nhau, cùng ấn cùng thả sẽ đơn giản rất nhiều. Nhưng một khi tay phải và tay trái cần xử lý nốt nhạc khác nhau sẽ rất dễ mắc lỗi, có thể coi là phải vừa xe sợi vừa quay tơ.
Việt Tinh Văn thuận lợi xử lý mấy nốt dài đầu tiên theo chỉ huy của đàn em.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện độ khó của bài hát này không chỉ nằm ở việc xử lý nốt dài, khi nốt nhạc dài rơi xuống, còn xen lẫn cả những nốt nhạc đơn khác, họ luôn phải một tay ấn âm dài, tay còn lại thoăn thoắt đánh vỡ những nốt đơn, đồng thời còn phải luân phiên hai tay, chưa hết một phút, cậu đã hơi luống cuống, mồ hôi đầy đầu.
May còn có từ điển có thể giúp đỡ, điều khiển bằng ý chí, có thể coi là "cánh tay thứ ba" của cậu.
Các thành viên khác cũng dồn hết sức, chỉ ước mình biến ra ba đầu sáu tay như Na Tra!
Mặc dù bài nhạc này dài 8 phút, nhưng số lượng nốt nhạc ít hơn trước trông thấy, tốc độ rơi cũng khá chậm, chỉ cần tập trung, chú ý ấn âm dài theo nhịp điệu, cố gắng đánh vỡ những âm ngắn xen lẫn giữa các âm dài là được.
Mọi người không mắc sai lầm nhiều, Việt Tinh Văn chỉ để miss một âm ngắn, Giang Bình Sách lại đánh được toàn bộ từ đầu đến cuối.
Bài nhạc kết thúc, mọi người mệt bở hơi tai, ngồi luôn xuống cột sáng.
Đứng chỉ huy trên sân khấu, cánh tay Tề Lạc Nhiên cũng tê rần, cậu xoay người nhìn lên màn hình lớn, sau một hồi nhảy nhót, điểm số của bài hát thứ ba cũng xuất hiện...
[Khúc nhạc Dòng sông Danube xanh có 2400 nốt nhạc, thu thập thành công 2390, COMBO cao nhất 1288, đánh giá cuối cùng: A]
[Thuận lợi thông qua ải đầu tiên: Nhịp điệu]
[Ải thứ hai: Giai điệu sắp bắt đầu, nghỉ 5 phút]
Đọc được thông báo, mọi người đều thở phào.
Tề Lạc Nhiên xoa cánh tay, cười nói: "Cuối cùng cũng qua rồi, đây là trò có tiết tấu khó nhất em từng thấy đó."
Lam Á Dung than thở: "8 phút này còn khó chịu hơn 8 tiếng nữa, chị cứ sợ thả tay ra không đúng lúc, thoắt cái mất toi cả dãy nốt nhạc, may mà cuối cùng không sao hết."
Tề Lạc Nhiên ngẩng đầu nhìn thống kê số combo của sáu người, cậu ngạc nhiên nhìn Giang Bình Sách: "Đàn anh Giang đạt all combo sao? Anh làm thế nào vậy, anh từng học nhạc ạ?"
Giang Bình Sách còn chưa trả lời, Việt Tinh Văn đã cười đáp: "Bình Sách chưa học âm nhạc bao giờ, nhưng trong mắt cậu ấy, mấy nốt nhạc ngắn dài kia có thể đổi hết sang tọa độ được nhỉ? Đường vạch màu vàng phía trước là trục x của cậu ấy, cậu ấy có thể suy ra được thời gian và tốc độ các nốt nhạc chạy đến trục x, sau đó ấn vào."
Tề Lạc Nhiên há hốc miệng. Giang Bình Sách bình tĩnh, đứng từ xa nhìn sang Việt Tinh Văn, khóe môi hơi cong lên: "Tinh Văn nói đúng, mọi người gõ nốt nhạc theo tiết tấu âm nhạc, còn tôi gõ theo khoảng cách giữa chúng với trục hoành."
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn về phía Giang Bình Sách, đùa hắn: "Trong lòng đàn em Giang chỉ có toán học thôi, có phải trong mắt em mấy người bọn anh cũng là tọa độ di động không?"
Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Trong lòng em... cũng không chỉ có toán học."
Việt Tinh Văn không biết hắn nhìn cậu làm gì, bèn cười lại với đối phương, tiếp lời: "Chuẩn bị cho phần tiếp theo đi, tôi nhớ phần thứ hai là giai điệu, không biết quy tắc thế nào nhỉ?"
Tề Lạc Nhiên suy đoán: "Giai điệu là yếu tố vô cùng quan trọng trong một bài hát, thường là chỉ thứ tự các nốt nhạc có tổ chức, có tiết tấu... Khụ, theo cách hiểu của đàn anh Giang, nó giống như dãy số trong toán học vậy."
"Dãy số?" Giang Bình Sách hiểu ngay, nói: "Vậy tức là xếp các nốt nhạc theo thứ tự, nối các chuỗi nốt nhạc khác nhau lại với nhau sẽ hình thành được ca khúc hoàn chỉnh. Mỗi giai điệu đều có quy luật riêng, ví dụ như một ca khúc sẽ có một verse, rồi đến một đoạn điệp khúc, rồi thêm một verse khác? Kết quả sẽ có giai điệu ABA?"
Tề Lạc Nhiên nói: "Đúng vậy!"
Cách giải thích này đơn giản dễ hiểu, mọi người vừa nghe đã hiểu ngay, Lam Á Dung nói: "Nếu phần thi thứ hai là giai điệu, có phải họ sẽ đảo loạn giai điệu trong bài hát, yêu cầu chúng ta sắp xếp lại?"
Tần Lộ nóng lòng muốn thử: "Nghe có vẻ dễ chơi hơn trò vừa rồi đó!"
Tề Lạc Nhiên gãi đầu, nói: "Quy tắc cụ thể em cũng không đoán được, nhưng nếu là giai điệu thì hẳn có liên quan đến sắp xếp thứ tự như các anh chị nói."
Giờ nghỉ năm phút nhanh chóng trôi qua, tiếng hệ thống nhắc nhở quen thuộc lại vang lên.
[Trò chơi thứ hai bắt đầu]
[Mời 8 thí sinh tiến đến sân khấu lớn, chuỗi nốt nhạc liền nhau sẽ được chiếu trên màn hình giữa sân khấu, đồng thời giai điệu tương ứng sẽ vang lên khi nốt nhạc xuất hiện, mỗi chuỗi nốt nhạc sẽ chỉ phát một lần, mọi người vui lòng nghe kỹ]
[Khi nốt nhạc xuất hiện, ký hiệu tương ứng với từng nhóm nốt nhạc sẽ xuất hiện, các bạn cần phải sắp xếp lại 8 nhóm nốt nhạc này, tạo ra khúc nhạc hoàn chỉnh]
[Phần thi này có tổng cộng ba bài nhạc]
[Đúng hết sẽ nhận được đánh giá S. Sai hai đoạn đánh giá A, sai ba đoạn trở lên thử thách thất bại]
Nghe thông báo xong, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau: "Quả đúng là sắp xếp."
Hứa Diệc Thâm xoa cằm, nói: "Nói cách khác, họ sẽ chia bài hát thành vài đoạn nhỏ, xáo trộn thứ tự ban đầu, họ sẽ phát cho chúng ta nghe một lần rồi bắt chúng ta sắp xếp lại?"
Lam Á Dung nói: "Nếu gặp mấy bài nhạc thịnh hành quen tai thì sắp xếp rất đơn giản, nhưng nếu là bài hát chưa nghe bao giờ thì phải xếp thế nào? Ai mà biết được đoạn nào trước, đoạn nào sau chứ."
Tần Lộ nói: "Chắc chắn thư viện sẽ không cho chúng ta mấy bài thịnh hành đơn giản đâu, chắc lại là mấy bài nhạc nổi tiếng thế giới nhỉ? Em không biết nhiều về mấy bài piano gì đó đâu, đành phải nhờ đàn em Tề thôi."
Mọi người đồng loạt nhìn sang viện trợ tạm thời Tề Lạc Nhiên.
Tề Lạc Nhiên thấy rất áp lực, cậu bất chấp nói: "Dù em biết rất nhiều bài piano, nhưng chưa chắc đã thi piano hết mà, nếu gặp phải mấy khúc đàn tranh, đàn tì bà, em cũng không rành."
Cậu dừng một lát, nói tiếp: "Nhưng biên khúc các khúc nhạc thường có quy luật nhất định, nhạc dạo, chuyển tiếp, cao trào, kết thúc, nếu gặp một ca khúc hoàn toàn lạ tai, chúng ta đành phải xếp thử thep quy luật này thôi."
Việt Tinh Văn gật đầu, nhìn lên màn hình lớn: "Quy tắc là sắp xếp đúng hết sẽ được S. Giả dụ có tám nhóm nốt nhạc, thứ tự ban đầu là ABCDEFGH, chỉ cần sai một đoạn trong đó sẽ nhận được đánh giá A."
Tề Lạc Nhiên nói: "May mà còn có một cơ hội xếp sai. Thường thì nhạc dạo và phần kết sẽ không sai, nếu gặp hai đoạn có giai điệu giống nhau ở giữa bài mà xếp sai hai đoạn, vẫn có thể qua môn."
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Mọi người chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."
Đồng hồ đếm ngược 10 giây xuất hiện trên màn hình, mọi người đều nín thở, dỏng tai nghiêm túc nghe.
Không lâu sau, một chuỗi nốt nhạc lướt qua màn hình, trên đó đánh dấu "A", giai điệu kỳ lạ vang vọng bên tai, Việt Tinh Văn hoang mang, cậu chưa nghe bài này bao giờ.
Hết chuỗi nốt nhạc này là đến chuỗi thứ hai, ký hiệu là "B", các thành viên tiếp tục hoang mang ra mặt, ngược lại Tề Lạc Nhiên có vẻ hưng phấn, cậu nhìn sang Hứa Diệc Thâm, người sau gật đầu với cậu.
Ngay sau đó là chuỗi thứ ba, thứ tư...
8 chuỗi nốt nhạc liền nhau lướt qua màn hình, giai điệu vang vọng bên tai có vẻ hỗn loạn, nếu không phải đây là trường thi khoa âm nhạc, thậm chí Việt Tinh Văn không thể liên hệ những giai điệu này với một bản nhạc, cảm giác phong cách của nó thay đổi không ngừng? Có điều, nhìn vẻ mặt Tề Lạc Nhiên và Hứa Diệc Thâm, hình như hai người họ biết bài này? Phát hết cả bài nhạc, Tề Lạc Nhiên chủ động nói: "Đàn anh, chúng ta cùng nói thứ tự ra, đối chiếu xem sao?"
Hứa Diệc Thâm cười nói: "Được."
Tề Lạc Nhiên nói: "D, C, H, G, A, B, E, F?"
Hứa Diệc Thâm gật đầu: "Giống anh."
Mắt Tề Lạc Nhiên sáng quắc lên: "Vậy thì đúng rồi, đây là Scarlatti Sonata trong kỳ thi piano cấp mười, năm đó khi chúng ta cùng đi thi, em nhớ anh đã đàn bài này."
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Lâu quá rồi, anh sắp quên rồi đây. Nhưng vừa rồi nghe kỹ lại, giai điệu quen thuộc này lại khiến anh nhớ lại những tháng ngày đau khổ bị gia đình ép học piano hồi đó."
Với Hứa Diệc Thâm mà nói, việc học đàn là chuyện rất đau khổ, thật ra anh thích loại vận động kíƈɦ ŧɦíƈɦ như đua xe hơn, tính cách của anh cũng không hợp với việc yên lặng ngồi đó chơi đàn. Nhưng Tề Lạc Nhiên lại khác, cậu thích âm nhạc, vậy nên với cậu học đàn là một cách hưởng thụ. Hứa Diệc Thâm vỗ vai cậu, nói: "Xem ra ải giai điệu này không làm khó được em."
Tề Lạc Nhiên ngại ngùng cười, cậu bước lên một bước nộp đáp án.
Sau 1 phút đếm ngược, giai điệu của ca khúc thứ hai bắt đầu vang lên, ngạc nhiên là lần này, tiếng đàn du dương lại vang lên.
Tần Lộ và Tần Miểu nhìn nhau, Tần Lộ hưng phấn nói: "Hình như là Cao sơn lưu thủy!"
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Ừ, nghe kỹ đi."
Tề Hạo Nhiên cũng nghe ra đây là âm sắc của đàn tranh, cậu không tiếp xúc nhiều với nhạc dân gian, nhưng mấy ca khúc nổi tiếng như Cao sơn lưu thủy cậu đều từng nghe. Tề Lạc Nhiên lập tức tập trung, lắng nghe từng đoạn nhạc.
Một lát sau, 8 đoạn nhạc đã phát hết. Tần Lộ nhớ lại kỹ càng rồi nói: "Hẳn là ACBDEGFH." Dứt lời cậu nhìn sang các thành viên: "Mọi người nghĩ sao?"
Việt Tinh Văn day trán: "Tôi không rành đâu, nếu Tần Lộ từng tập đàn khúc này thì cậu cứ quyết định là được."
Tần Lộ hơi lo lắng: "Nhưng tớ không chắc chắn lắm..."
Tần Miểu dứt khoát nói: "Nếu em không chắc chắn, những người khác càng không chắc chắn, chị nhớ hồi đầu em cũng tập bài này rất nhiều lần, chị tin trí nhớ của em vẫn chưa tụt lùi đến mức này đâu."
Tề Lạc Nhiên nói: "Đàn chị, em nghĩ thứ tự chị nói đúng đó, vừa rồi em cũng nghĩ đến đáp án này."
Có Tề Lạc Nhiên ủng hộ, Tần Lộ càng thêm tự tin, cô nhanh nhẹn bước lên nhập đáp án...
Thuận lợi vượt qua bài thứ hai, trình tự bài hát chính xác!
Việt Tinh Văn cười nói: "Tốt quá, xem ra chúng ta cũng may mắn lắm, gặp hai bài hát đều là bài mọi người từng học."
Tề Lạc Nhiên nói: "Hai bài trước đơn giản như vậy, bài thứ ba không phải là nhạc thư viện sáng tác, chúng ta đều chưa từng nghe chứ?"
Hứa Diệc Thâm vội ho khan: "Dừng ngay, đừng nói gở!"