Hôm sau, Nhiễm Văn Ninh tham gia một cuộc họp có liên quan đến "Đô thị hoang phế".
Trong buổi họp lần này, có hai đội trưởng mà cậu quen mặt bên "Hắc huyền" và "Âm thầm", cùng vài đội viên cá biệt.
Còn bên "Ánh sáng" chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác, Lâm Nhất bảo rằng không có hứng, không tham gia, Giang Tuyết Đào vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cho dù hắn có tỉnh, tình trạng sức khỏe của hắn như vậy cũng không được cho vào tham dự.
Ngoài ra, còn có một vài người mà Nhiễm Văn Ninh không quen, bọn họ phụ trách những module khác, ví dụ như chữa bệnh, hành chính.
Trong cuộc họp lần này, Nhiễm Văn Ninh mới biết được rằng thật ra "Đô thị hoang phế" đã sớm gây nên những ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, nhưng những tin tức kia rải rác khắp nơi, thời gian cũng cách quá xa, vì vậy chuyện này cũng không tạo được tiếng vang lớn.
Hơn nữa, biểu hiện ở ngoài đời của việc lạc lối trong mộng cảnh đặc thù chính là hôn mê, người ta thường sẽ xếp mấy vụ này vào lĩnh vực y học, cũng rất khó phân biệt rạch ròi đây thật sự là một chứng bệnh thông thường hay là do bị ảnh hưởng bởi mộng cảnh.
Cũng không biết chi nhánh bên họ làm sao có thể xâu chuỗi được mấy sự kiện ấy với nhau, đồng thời lại nhắm y chóc vào cái mộng cảnh "Đô thị hoang phế" này.
Trong một chuỗi các sự kiện có liên quan, một số những vụ án chết người là kết quả xấu nhất.
Về phần nguyên nhân của những cái chết này, cả người khai thác và nhân viên phụ trách chữa bệnh đều đồng thời cảm thấy đây vừa là do cái mộng cảnh đặc thù này, vừa là do phái bảo thủ.
"Vốn dĩ khi mộng cảnh đặc thù gây ảnh hưởng đến cơ thể con người, người ta sẽ phải trải qua một thời kì quá độ, họ sẽ không tử vong ngay lập tức, nhưng sự tham dự của phái bảo thủ đã khiến tốc độ chuyển biến xấu của họ gia tăng.
Theo thông tin điều tra của chúng tôi, những người này có rất nhiều điểm giống nhau." Người phụ trách tổng kết tiếp tục báo cáo:
"Trong số bọn họ, có trường hợp của một người, người này được một số người ghé thăm, tính cách có đôi chỗ sai lệch, hơn nữa lại còn có khuynh hướng phản xã hội.
Chúng tôi nghi ngờ rằng phe bảo thủ đang lợi dụng cái mộng cảnh này để giải quyết những kẻ phá hoại trật tự ngay từ trong trứng nước."
Nhiễm Văn Ninh không hiểu ý nghĩa cụm từ kẻ phá hoại trật tự, Trì Thác giải thích cho cậu rằng, mấy kẻ phá hoại trật tự là những kẻ điên loạn đạt được năng lực từ mộng cảnh, mấy kẻ này còn khiến người ta đau đầu hơn so với phái bảo thủ.
Nếu như phái bảo thủ thật sự đang giải quyết sự xuất hiện của những kẻ này, cách làm của bọn họ như vậy dĩ nhiên là quá cực đoan.
Tuy rằng theo phân chia phe phái, những người như Nhiễm Văn Ninh thuộc về phe cấp tiến, nhưng đối tượng cấp tiến mà họ nhắm đến là mộng cảnh, mà phái bảo thủ lại bảo thủ với mộng cảnh, cấp tiến với loài người.
Người báo cáo nói tiếp: "Sau lần thăm dò mộng cảnh này, phái bảo thủ đã có thêm một vị tông đồ, thế nhưng chúng tôi đã sớm xếp gã ta vào danh sách những đối tượng quan trọng, lần này, việc Nghiêm Húc trở thành tông đồ đã sớm nằm trong dự đoán của chúng tôi.
Chi nhánh của đội thứ tư sẽ tiếp tục theo dõi người này, chúng ta cũng sẽ phải trợ giúp họ."
"Ngoài ta, sau lần thăm dò này, cấp bậc của các đội ngũ khai thác sẽ được điều chỉnh đôi chỗ.
Đội Ánh sáng từ bậc thứ ba tăng đến bậc thứ hai, các đội ngũ bậc thứ nhất ở chi nhánh của đội thứ hai hiện giờ không có thay đổi nào."
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh còn cần phải đi theo Trì Thác để tham dự một buổi họp có liên quan đến "Con mắt của Thượng Đế", nơi buổi họp này diễn ra là trên lầu chính của một tòa nhà xa lạ.
Trì Thác dẫn Nhiễm Văn Ninh đến tòa nhà chứa các tài liệu quan trọng mà lúc trước Giang Tuyết Đào có nhắc qua.
Nhiễm Văn Ninh nhớ rằng người bình thường không vào được tòa nhà này, nó có giới hạn người vào.
Bọn họ phải họp trên lầu ba.
Vừa đi đến cửa phòng, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy không khí bên trong phòng rất kì lạ và nặng nề.
Cậu đẩy cửa ra nhìn nhìn, trông thấy Lâm Nhất và Kim Chanh đang ngồi đối mặt nhau.
Lâm Nhất không có biểu cảm, nhưng không biết Kim Chanh lại bị cậu ta đá xéo cái gì, nét mặt bà chị trông có hơi gắt gỏng.
Giữa hai người bọn họ, cũng là đầu bàn họp hội nghị, có một người đàn ông xa lạ.
Dường như anh ta vốn đã có một khuôn mặt mang đậm ý cười từ khi còn tấm bé, rõ ràng cũng không nói gì, nhưng khóe miệng anh ta luôn cong cong vẽ lên một nét cười, một khi được đôi mắt đào hoa kia chăm chú dõi theo, người ta sẽ không nhịn được phải né tránh.
Nhìn chung, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đây là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, dường như cho dù có là nam hay nữ, anh ta cũng đều có thể ăn sạch.
"Mấy cậu tới rồi à, ngồi xuống đi, muốn uống gì đó không?" Người đàn ông kia hỏi.
Giọng nói hơi quen quen, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại không nhớ mình đã nghe qua ở nơi nào, cậu đành đi đến cạnh Lâm Nhất rồi ngồi xuống.
Trì Thác vốn muốn đi ngang qua mọi người để pha trà cho Hạng Cảnh Trung, nhưng Kim Chanh đột nhiên lên tiếng.
"Anh đừng có sai Trì Thác mãi như thế, muốn uống tự mình đi pha đi chứ."
Người đàn ông kia cười cười: "Em nhìn sao mà lại bảo anh sai khiến người ta như thế? Trì Thác đang hiếu kính anh đấy chứ."
Trì Thác bị nhắc tới, cảm thấy rất bó tay.
Anh thở dài, sau đó tự động cầm dụng cụ pha trà bên bàn họp rồi pha cho mỗi người họ một chén hồng trà.
Nhiễm Văn Ninh rất muốn hỏi người khác xem người đàn ông này là ai, hình như ai cũng đều biết anh ta cả.
Người nọ nhìn Nhiễm Văn Ninh, cười nói: "Trước đây chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại đấy, không biết cậu còn nhớ hay không?"
"Anh là đội trưởng đội thứ hai à?" Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nhớ lại rồi, thì ra người trước mắt cậu là Hạng Cảnh Trung.
Nhưng theo suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh về mấy người đội thứ hai, mỗi người trong số bọn họ đều có rất nhiều điểm dị dị, không biết Hạng Cảnh Trung sẽ dị dị ở chỗ nào.
"Lần này, tôi gọi mấy anh chị đến là để nói vài chuyện về Con mắt của Thượng Đế.
Trong mộng cảnh này, tất cả các năng lực từ những mộng cảnh khác đều vô dụng, hữu dụng nhất là tinh thần lực cao.
Vì vậy, rất khó để kiếm tìm các ứng cử viên phù hợp, người bậc thứ nhất không nhiều lắm." Hạng Cảnh Trung nâng chén trà, uống một hớp, sau đó mới nói như thế.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong cảm thấy rất uất ức, bèn hỏi: "Vậy vì sao tôi cũng phải đi?"
Kim Chanh không biết Nhiễm Văn Ninh, cô nàng cũng rất tò mò chuyện này, dưới góc nhìn của cô nàng, Nhiễm Văn Ninh cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chập chững biết đi.
Hạng Cảnh Trung tiếp tục giải thích: "Tinh thần lực của cậu không cao là vì cậu chưa trải qua nhiều mộng cảnh.
Trong số các trị số mà Thiên nhãn ban tặng, có một trị số thể hiện số lượng mộng cảnh mà cậu đã đi qua, còn một trị số lại thể hiện trình độ tiếp nhận mộng cảnh của cậu.
Nếu lần đầu vào Vùng sông nước mà cậu đã có thể kiên trì đến mức ấy, tôi nghĩ rằng cậu có tiềm năng rất lớn."
"Vậy nên tôi cũng chưa đủ tư cách đi vào một cái mộng cảnh do đời thứ hai truyền lại." Nhiễm Văn Ninh từng nghe Trì Thác nói, cái mộng cảnh này được truyền lại từ đời của Hạng Cảnh Trung, mãi cho đến nay mà họ vẫn còn chưa dám phái người vào trong ấy.
Hạng Cảnh Trung cong cong đôi mắt đào hoa nhìn Nhiễm Văn Ninh, tuy anh ta trông khá dịu dàng, nhưng lời nói tiếp theo của anh ta lại không khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, "Chúng tôi biết cậu hơi đặc biệt, mong cậu sớm thông thạo cách sử dụng nó."
Nhiễm Văn Ninh lập tức thấy mắc nghẹn, cậu cảm thấy cái ông Hạng Cảnh Trung này rất nham hiểm, hơn nữa, anh ta còn trực tiếp nói ra cái loại mưu tính này mới ác.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh thẳng thắn hỏi anh ta: "Rốt cuộc chuyện của tôi và Dear Anna là như thế nào?"
Lần này, ngay cả Kim Chanh cũng hơi kinh ngạc nhìn Nhiễm Văn Ninh: Người này có liên quan đến Dear Anna à? Cái chuyện này thú vị à nhen.
Thế nhưng Hạng Cảnh Trung lại lắc lắc đầu, sau đó đáp lời cậu: "Cụ thể ra sao tới cậu cũng không biết, làm sao tụi tôi biết được đây? Chúng tôi chỉ biết rằng chỉ có mỗi một mình cậu là có thể sử dụng nó thôi."
Thấy Nhiễm Văn Ninh còn hơi bị khó chịu với câu trả lời của mình, Hạng Cảnh Trung bèn nhắc cậu: "Lần này, Ngu muội đã bị lộ, cậu ta sẽ bị rất nhiều người, hay thứ, cùng theo dõi.
Tôi nghe nói hai người là bạn bè à.
Theo kinh nghiệm của một người từng trải như tôi, cậu vẫn nên nhanh nhanh mạnh lên thôi, để tiện ứng phó một vài sự việc ngẫu nhiên ập đến."
Sau khi anh ta dứt lời, biểu cảm của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Cậu không nghe thấy Hạng Cảnh Trung nói gì nữa, bèn nhìn chằm chằm anh ta, cuối cùng xoay đầu mình lại, nhìn xuống mặt bàn rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Lần vào mộng này có hai kẻ khai thác cấp tông đồ, một kẻ khai thác bậc thứ nhất." Lúc Hạng Cảnh Trung liệt kê, anh ta có cười với Lâm Nhất.
Thật ra trong lòng Kim Chanh đã xếp Lâm Nhất vào một chỗ xêm xêm với mấy người bậc thứ ba, nhưng cái thằng nhỏ gọi cô nàng là dì này trông thế mà lại mạnh mẽ đến như vậy, đúng là đáng ghét quá đi mất.
"Còn Nhiễm Văn Ninh, cậu rất đặc biệt, tôi rất trông chờ vào sự phát huy của cậu.
Nếu cơn mưa kia ở Đô thị hoang phế có liên quan đến cậu, cậu cũng sẽ là một người ở bậc thứ nhất." Hạng Cảnh Trung dứt lời, chuyên chú uống trà.
Trì Thác và Kim Chanh ngồi cùng một bên, chếch nhau một chút.
Kim Chanh liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi ngồi đối diện mình, sau đó nói với cả hai: "Nhiệm vụ lần này không có yêu cầu gì quá khắt khe, hai người thật ra chỉ đến để hỗ trợ tôi và Trì Thác.
Chị của Trì Thác vẫn luôn lạc lối trong cái mộng cảnh này, nếu chúng ta có thể, tôi mong chúng ta sẽ gom về đủ ý thức của cô ấy, hoặc thậm chí đánh thức được cô ấy."
Trì Thác gật gật đầu, đồng ý với lời của Kim Chanh.
Anh nói với hai hậu bối của mình: "Chị Kim nói đúng, lần này làm phiền hai cậu rồi."
Nhiễm Văn Ninh không biết nên đáp lời hai người họ như thế nào, cậu bây giờ giống kiểu không trâu bắt chó đi cày, không rõ rằng mình giúp được hay không giúp được hai người bọn họ.
Hơn nữa, đối diện cậu lại là hai vị đội trưởng, mà lại còn là kẻ khai thác cấp tông đồ, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình không kéo chân họ lại đã là tốt lắm rồi.
Còn Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu ta còn có thể giúp đỡ đôi chuyện, thực lực cá nhân của cậu ta bây giờ còn chưa thật sự hiển lộ nữa mà.
Thế nhưng, sau khi Lâm Nhất vào trong buổi họp lần này, cậu ta vẫn luôn thả tâm trí trôi đi xa xa, không thèm quan tâm đến người khác, thậm chí lúc Hạng Cảnh Trung cười với cậu ta, cậu ta cũng chả buồn phản ứng.
Sau khi Trì Thác và Kim Chanh đồng thời nói đã làm phiền bọn họ, Lâm Nhất mới sực tỉnh, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.
"Với tôi thì chuyện này không phải là chuyện gì quá phiền toái."
Sau đó, Lâm Nhất không nói nữa.
Kim Chanh ngồi đối diện cậu ta, nét mặt bà chị lại lập tức xụ xuống, trông như sắp xông tới xách cổ áo Lâm Nhất rồi ào ào tuôn ra một tràng.
Trì Thác vội ho một tiếng, ngăn Kim Chanh: "Chị đừng để bụng, cậu ta luôn như vậy."
...
Mười hai giờ đêm tròn, đúng ngay khoảnh khắc chuyển giao đến một ngày mới, sâu trong một đôi con ngươi màu hổ phách, thấp thoáng có bóng hình phản chiếu của một người đàn ông với một đôi mắt đào hoa.
"Cậu ta bắt đầu điều tra chuyện lúc trước." Lâm Nhất nói với Hạng Cảnh Trung như thế.
Cậu ta đang ngồi vắt vẻo trên hàng hiên của mái nhà, đón gió hiu hiu, vầng trăng tròn vành vạnh phía sau lưng trông giống hệt như đôi mắt của cậu ta.
Hạng Cảnh Trung chống gậy, cười hỏi Lâm Nhất: "Chuyện đó rất quan trọng sao?"
Lâm Nhất lắc đầu, lạnh nhạt đáp: "Không phải chuyện gì quan trọng cả."
Cậu ta hiện giờ chỉ nên đi về phía trước là được rồi, còn những chuyện quá khứ kia, cứ quên đi thôi..
Trong buổi họp lần này, có hai đội trưởng mà cậu quen mặt bên "Hắc huyền" và "Âm thầm", cùng vài đội viên cá biệt.
Còn bên "Ánh sáng" chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác, Lâm Nhất bảo rằng không có hứng, không tham gia, Giang Tuyết Đào vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cho dù hắn có tỉnh, tình trạng sức khỏe của hắn như vậy cũng không được cho vào tham dự.
Ngoài ra, còn có một vài người mà Nhiễm Văn Ninh không quen, bọn họ phụ trách những module khác, ví dụ như chữa bệnh, hành chính.
Trong cuộc họp lần này, Nhiễm Văn Ninh mới biết được rằng thật ra "Đô thị hoang phế" đã sớm gây nên những ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, nhưng những tin tức kia rải rác khắp nơi, thời gian cũng cách quá xa, vì vậy chuyện này cũng không tạo được tiếng vang lớn.
Hơn nữa, biểu hiện ở ngoài đời của việc lạc lối trong mộng cảnh đặc thù chính là hôn mê, người ta thường sẽ xếp mấy vụ này vào lĩnh vực y học, cũng rất khó phân biệt rạch ròi đây thật sự là một chứng bệnh thông thường hay là do bị ảnh hưởng bởi mộng cảnh.
Cũng không biết chi nhánh bên họ làm sao có thể xâu chuỗi được mấy sự kiện ấy với nhau, đồng thời lại nhắm y chóc vào cái mộng cảnh "Đô thị hoang phế" này.
Trong một chuỗi các sự kiện có liên quan, một số những vụ án chết người là kết quả xấu nhất.
Về phần nguyên nhân của những cái chết này, cả người khai thác và nhân viên phụ trách chữa bệnh đều đồng thời cảm thấy đây vừa là do cái mộng cảnh đặc thù này, vừa là do phái bảo thủ.
"Vốn dĩ khi mộng cảnh đặc thù gây ảnh hưởng đến cơ thể con người, người ta sẽ phải trải qua một thời kì quá độ, họ sẽ không tử vong ngay lập tức, nhưng sự tham dự của phái bảo thủ đã khiến tốc độ chuyển biến xấu của họ gia tăng.
Theo thông tin điều tra của chúng tôi, những người này có rất nhiều điểm giống nhau." Người phụ trách tổng kết tiếp tục báo cáo:
"Trong số bọn họ, có trường hợp của một người, người này được một số người ghé thăm, tính cách có đôi chỗ sai lệch, hơn nữa lại còn có khuynh hướng phản xã hội.
Chúng tôi nghi ngờ rằng phe bảo thủ đang lợi dụng cái mộng cảnh này để giải quyết những kẻ phá hoại trật tự ngay từ trong trứng nước."
Nhiễm Văn Ninh không hiểu ý nghĩa cụm từ kẻ phá hoại trật tự, Trì Thác giải thích cho cậu rằng, mấy kẻ phá hoại trật tự là những kẻ điên loạn đạt được năng lực từ mộng cảnh, mấy kẻ này còn khiến người ta đau đầu hơn so với phái bảo thủ.
Nếu như phái bảo thủ thật sự đang giải quyết sự xuất hiện của những kẻ này, cách làm của bọn họ như vậy dĩ nhiên là quá cực đoan.
Tuy rằng theo phân chia phe phái, những người như Nhiễm Văn Ninh thuộc về phe cấp tiến, nhưng đối tượng cấp tiến mà họ nhắm đến là mộng cảnh, mà phái bảo thủ lại bảo thủ với mộng cảnh, cấp tiến với loài người.
Người báo cáo nói tiếp: "Sau lần thăm dò mộng cảnh này, phái bảo thủ đã có thêm một vị tông đồ, thế nhưng chúng tôi đã sớm xếp gã ta vào danh sách những đối tượng quan trọng, lần này, việc Nghiêm Húc trở thành tông đồ đã sớm nằm trong dự đoán của chúng tôi.
Chi nhánh của đội thứ tư sẽ tiếp tục theo dõi người này, chúng ta cũng sẽ phải trợ giúp họ."
"Ngoài ta, sau lần thăm dò này, cấp bậc của các đội ngũ khai thác sẽ được điều chỉnh đôi chỗ.
Đội Ánh sáng từ bậc thứ ba tăng đến bậc thứ hai, các đội ngũ bậc thứ nhất ở chi nhánh của đội thứ hai hiện giờ không có thay đổi nào."
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh còn cần phải đi theo Trì Thác để tham dự một buổi họp có liên quan đến "Con mắt của Thượng Đế", nơi buổi họp này diễn ra là trên lầu chính của một tòa nhà xa lạ.
Trì Thác dẫn Nhiễm Văn Ninh đến tòa nhà chứa các tài liệu quan trọng mà lúc trước Giang Tuyết Đào có nhắc qua.
Nhiễm Văn Ninh nhớ rằng người bình thường không vào được tòa nhà này, nó có giới hạn người vào.
Bọn họ phải họp trên lầu ba.
Vừa đi đến cửa phòng, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy không khí bên trong phòng rất kì lạ và nặng nề.
Cậu đẩy cửa ra nhìn nhìn, trông thấy Lâm Nhất và Kim Chanh đang ngồi đối mặt nhau.
Lâm Nhất không có biểu cảm, nhưng không biết Kim Chanh lại bị cậu ta đá xéo cái gì, nét mặt bà chị trông có hơi gắt gỏng.
Giữa hai người bọn họ, cũng là đầu bàn họp hội nghị, có một người đàn ông xa lạ.
Dường như anh ta vốn đã có một khuôn mặt mang đậm ý cười từ khi còn tấm bé, rõ ràng cũng không nói gì, nhưng khóe miệng anh ta luôn cong cong vẽ lên một nét cười, một khi được đôi mắt đào hoa kia chăm chú dõi theo, người ta sẽ không nhịn được phải né tránh.
Nhìn chung, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đây là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, dường như cho dù có là nam hay nữ, anh ta cũng đều có thể ăn sạch.
"Mấy cậu tới rồi à, ngồi xuống đi, muốn uống gì đó không?" Người đàn ông kia hỏi.
Giọng nói hơi quen quen, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại không nhớ mình đã nghe qua ở nơi nào, cậu đành đi đến cạnh Lâm Nhất rồi ngồi xuống.
Trì Thác vốn muốn đi ngang qua mọi người để pha trà cho Hạng Cảnh Trung, nhưng Kim Chanh đột nhiên lên tiếng.
"Anh đừng có sai Trì Thác mãi như thế, muốn uống tự mình đi pha đi chứ."
Người đàn ông kia cười cười: "Em nhìn sao mà lại bảo anh sai khiến người ta như thế? Trì Thác đang hiếu kính anh đấy chứ."
Trì Thác bị nhắc tới, cảm thấy rất bó tay.
Anh thở dài, sau đó tự động cầm dụng cụ pha trà bên bàn họp rồi pha cho mỗi người họ một chén hồng trà.
Nhiễm Văn Ninh rất muốn hỏi người khác xem người đàn ông này là ai, hình như ai cũng đều biết anh ta cả.
Người nọ nhìn Nhiễm Văn Ninh, cười nói: "Trước đây chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại đấy, không biết cậu còn nhớ hay không?"
"Anh là đội trưởng đội thứ hai à?" Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nhớ lại rồi, thì ra người trước mắt cậu là Hạng Cảnh Trung.
Nhưng theo suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh về mấy người đội thứ hai, mỗi người trong số bọn họ đều có rất nhiều điểm dị dị, không biết Hạng Cảnh Trung sẽ dị dị ở chỗ nào.
"Lần này, tôi gọi mấy anh chị đến là để nói vài chuyện về Con mắt của Thượng Đế.
Trong mộng cảnh này, tất cả các năng lực từ những mộng cảnh khác đều vô dụng, hữu dụng nhất là tinh thần lực cao.
Vì vậy, rất khó để kiếm tìm các ứng cử viên phù hợp, người bậc thứ nhất không nhiều lắm." Hạng Cảnh Trung nâng chén trà, uống một hớp, sau đó mới nói như thế.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong cảm thấy rất uất ức, bèn hỏi: "Vậy vì sao tôi cũng phải đi?"
Kim Chanh không biết Nhiễm Văn Ninh, cô nàng cũng rất tò mò chuyện này, dưới góc nhìn của cô nàng, Nhiễm Văn Ninh cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chập chững biết đi.
Hạng Cảnh Trung tiếp tục giải thích: "Tinh thần lực của cậu không cao là vì cậu chưa trải qua nhiều mộng cảnh.
Trong số các trị số mà Thiên nhãn ban tặng, có một trị số thể hiện số lượng mộng cảnh mà cậu đã đi qua, còn một trị số lại thể hiện trình độ tiếp nhận mộng cảnh của cậu.
Nếu lần đầu vào Vùng sông nước mà cậu đã có thể kiên trì đến mức ấy, tôi nghĩ rằng cậu có tiềm năng rất lớn."
"Vậy nên tôi cũng chưa đủ tư cách đi vào một cái mộng cảnh do đời thứ hai truyền lại." Nhiễm Văn Ninh từng nghe Trì Thác nói, cái mộng cảnh này được truyền lại từ đời của Hạng Cảnh Trung, mãi cho đến nay mà họ vẫn còn chưa dám phái người vào trong ấy.
Hạng Cảnh Trung cong cong đôi mắt đào hoa nhìn Nhiễm Văn Ninh, tuy anh ta trông khá dịu dàng, nhưng lời nói tiếp theo của anh ta lại không khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, "Chúng tôi biết cậu hơi đặc biệt, mong cậu sớm thông thạo cách sử dụng nó."
Nhiễm Văn Ninh lập tức thấy mắc nghẹn, cậu cảm thấy cái ông Hạng Cảnh Trung này rất nham hiểm, hơn nữa, anh ta còn trực tiếp nói ra cái loại mưu tính này mới ác.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh thẳng thắn hỏi anh ta: "Rốt cuộc chuyện của tôi và Dear Anna là như thế nào?"
Lần này, ngay cả Kim Chanh cũng hơi kinh ngạc nhìn Nhiễm Văn Ninh: Người này có liên quan đến Dear Anna à? Cái chuyện này thú vị à nhen.
Thế nhưng Hạng Cảnh Trung lại lắc lắc đầu, sau đó đáp lời cậu: "Cụ thể ra sao tới cậu cũng không biết, làm sao tụi tôi biết được đây? Chúng tôi chỉ biết rằng chỉ có mỗi một mình cậu là có thể sử dụng nó thôi."
Thấy Nhiễm Văn Ninh còn hơi bị khó chịu với câu trả lời của mình, Hạng Cảnh Trung bèn nhắc cậu: "Lần này, Ngu muội đã bị lộ, cậu ta sẽ bị rất nhiều người, hay thứ, cùng theo dõi.
Tôi nghe nói hai người là bạn bè à.
Theo kinh nghiệm của một người từng trải như tôi, cậu vẫn nên nhanh nhanh mạnh lên thôi, để tiện ứng phó một vài sự việc ngẫu nhiên ập đến."
Sau khi anh ta dứt lời, biểu cảm của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Cậu không nghe thấy Hạng Cảnh Trung nói gì nữa, bèn nhìn chằm chằm anh ta, cuối cùng xoay đầu mình lại, nhìn xuống mặt bàn rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Lần vào mộng này có hai kẻ khai thác cấp tông đồ, một kẻ khai thác bậc thứ nhất." Lúc Hạng Cảnh Trung liệt kê, anh ta có cười với Lâm Nhất.
Thật ra trong lòng Kim Chanh đã xếp Lâm Nhất vào một chỗ xêm xêm với mấy người bậc thứ ba, nhưng cái thằng nhỏ gọi cô nàng là dì này trông thế mà lại mạnh mẽ đến như vậy, đúng là đáng ghét quá đi mất.
"Còn Nhiễm Văn Ninh, cậu rất đặc biệt, tôi rất trông chờ vào sự phát huy của cậu.
Nếu cơn mưa kia ở Đô thị hoang phế có liên quan đến cậu, cậu cũng sẽ là một người ở bậc thứ nhất." Hạng Cảnh Trung dứt lời, chuyên chú uống trà.
Trì Thác và Kim Chanh ngồi cùng một bên, chếch nhau một chút.
Kim Chanh liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi ngồi đối diện mình, sau đó nói với cả hai: "Nhiệm vụ lần này không có yêu cầu gì quá khắt khe, hai người thật ra chỉ đến để hỗ trợ tôi và Trì Thác.
Chị của Trì Thác vẫn luôn lạc lối trong cái mộng cảnh này, nếu chúng ta có thể, tôi mong chúng ta sẽ gom về đủ ý thức của cô ấy, hoặc thậm chí đánh thức được cô ấy."
Trì Thác gật gật đầu, đồng ý với lời của Kim Chanh.
Anh nói với hai hậu bối của mình: "Chị Kim nói đúng, lần này làm phiền hai cậu rồi."
Nhiễm Văn Ninh không biết nên đáp lời hai người họ như thế nào, cậu bây giờ giống kiểu không trâu bắt chó đi cày, không rõ rằng mình giúp được hay không giúp được hai người bọn họ.
Hơn nữa, đối diện cậu lại là hai vị đội trưởng, mà lại còn là kẻ khai thác cấp tông đồ, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình không kéo chân họ lại đã là tốt lắm rồi.
Còn Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu ta còn có thể giúp đỡ đôi chuyện, thực lực cá nhân của cậu ta bây giờ còn chưa thật sự hiển lộ nữa mà.
Thế nhưng, sau khi Lâm Nhất vào trong buổi họp lần này, cậu ta vẫn luôn thả tâm trí trôi đi xa xa, không thèm quan tâm đến người khác, thậm chí lúc Hạng Cảnh Trung cười với cậu ta, cậu ta cũng chả buồn phản ứng.
Sau khi Trì Thác và Kim Chanh đồng thời nói đã làm phiền bọn họ, Lâm Nhất mới sực tỉnh, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.
"Với tôi thì chuyện này không phải là chuyện gì quá phiền toái."
Sau đó, Lâm Nhất không nói nữa.
Kim Chanh ngồi đối diện cậu ta, nét mặt bà chị lại lập tức xụ xuống, trông như sắp xông tới xách cổ áo Lâm Nhất rồi ào ào tuôn ra một tràng.
Trì Thác vội ho một tiếng, ngăn Kim Chanh: "Chị đừng để bụng, cậu ta luôn như vậy."
...
Mười hai giờ đêm tròn, đúng ngay khoảnh khắc chuyển giao đến một ngày mới, sâu trong một đôi con ngươi màu hổ phách, thấp thoáng có bóng hình phản chiếu của một người đàn ông với một đôi mắt đào hoa.
"Cậu ta bắt đầu điều tra chuyện lúc trước." Lâm Nhất nói với Hạng Cảnh Trung như thế.
Cậu ta đang ngồi vắt vẻo trên hàng hiên của mái nhà, đón gió hiu hiu, vầng trăng tròn vành vạnh phía sau lưng trông giống hệt như đôi mắt của cậu ta.
Hạng Cảnh Trung chống gậy, cười hỏi Lâm Nhất: "Chuyện đó rất quan trọng sao?"
Lâm Nhất lắc đầu, lạnh nhạt đáp: "Không phải chuyện gì quan trọng cả."
Cậu ta hiện giờ chỉ nên đi về phía trước là được rồi, còn những chuyện quá khứ kia, cứ quên đi thôi..
Danh sách chương