Trong mộng cảnh chính, "Con mắt của Thượng Đế".
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 1007, năng lực nhận biết 127.
Lần này, tinh thần lực của cậu đã tăng, chắc là do bị "Đô thị hoang phế" ảnh hưởng, hơn nữa trị số biến thiên cũng đã vượt xa bất kì một lần nào trong quá khứ, rất có thể cơn mưa kia thật sự có liên quan đến cậu.
Nhiễm Văn Ninh có linh cảm rằng, tinh thần lực sẽ dần dần tăng lên khi người ta càng ngày càng hiểu rõ mộng cảnh, cuối cùng còn có thể đạt đến một trị số rất khổng lồ, đồng thời cũng không có giới hạn tối đa.
Chỉ xem mỗi số liệu cũng có thể thấy được mức độ chân thực trong "Con mắt của Thượng Đế" rất cao.
Còn về phần thuộc tính của cái mộng cảnh này, người ta đã đưa ra định nghĩa cho nó từ rất sớm, đó chính là một năng lực biến dị của những người trong nghề- "Linh thị".
Năng lực của cái mộng cảnh này rất đặc biệt, nó có thể "nhìn" được rất nhiều thứ, cũng có thể cho phép người ta "nhìn" được rất nhiều thứ.
Mộng cảnh công năng "Đèn kéo quân" trước đây của kì thực tập cũng được xem là một mảnh vỡ của nó, năng lực của "Linh thị" trong cái mộng cảnh này được biến đổi thành chuyển dời kí ức.
Nói tóm lại, năng lực của "Con mắt của Thượng Đế" rất phức tạp, tương tự, mộng cảnh chính của nó là một mộng cảnh mạnh mẽ, thần bí, tràn ngập hiểm nguy và vô cùng khó thăm dò.
Trì Thác từng nói, mức độ khó khăn của cái mộng cảnh này là bậc thứ nhất.
Vì vậy lần này, các thành viên được cử đi vào trong mộng là hai người đội trưởng cấp tông đồ, một đội viên ở bậc thứ nhất và một siêu nhân bật hack Nhiễm Văn Ninh, tuy được xếp vào gần bậc thứ tư nhưng hạn mức tối đa lại có thể tăng vọt đến bậc thứ nhất.
Trước khi vào mộng, Kim Chanh khá lo cho Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất, hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc với "Con mắt của Thượng Đế".
"Trong cái mộng cảnh này, không cần quá tin vào những gì cậu thấy trước mắt, chúng sẽ khiến cậu phát điên."
Nhiễm Văn Ninh tò mò hỏi: "Là sinh vật trong mộng hả chị? Do công kích tinh thần lực của nó quá mạnh mẽ hay sao?"
Nhưng Kim Chanh lại lắc lắc đầu, cô nàng và Trì Thác liếc mắt nhìn nhau, "Sau khi nguyên đội thứ hai có chuyện, tôi với Trì Thác mới tiếp xúc được với cái mộng cảnh này, lúc ấy tụi tôi đi vào cũng không sâu lắm, nhưng độ khó của nó đã rất cao.
Sinh vật trong cái mộng cảnh này không nhiều, ít ra hồi đó tụi tôi không gặp được nhiều như thế."
"Cậu đừng nhìn chúng quá chăm chú."
Sau khi bốn người họ vào mộng, họ phải băng qua một cánh rừng bị sương mù bao quanh.
Mấy cái cây nọ đều đã khô quắt, không còn lá cây, chỉ còn mỗi thân cây đâm thẳng về phía bầu trời, thế nhưng sương mù nơi này quá dày đặc, ngay cả chiều cao của mấy cái cây này mà họ cũng không nhìn thấy.
Cánh rừng này rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có mỗi tiếng bước chân nhỏ nhẹ trên đất bùn của họ.
Nhiễm Văn Ninh hít một hơi không khí, cảm thấy khá mát mẻ.
Trên đường đi hiện giờ, cậu có thể cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trong không khí đọng lại trên từng tế bào da, cậu sờ sờ cánh tay một chút, thấy nước từ sương đã đông kết trên da mình.
Mức độ chân thực của cái mộng cảnh này đúng là quá cao.
Trì Thác mở linh thị, nói với mọi người: "Lần này mình chủ yếu đi tìm ý thức còn lại của Trì Triệt, tiện thể thăm dò mộng cảnh này chút chút, không có yêu cầu khắt khe gì, đặt an toàn lên hàng đầu.
Chúng ta khá may mắn, linh thị của tôi cũng không phải không nhìn thấy được thứ gì."
"Nhưng nơi chị tôi lạc lối đã là tầng thứ hai của mộng cảnh, nếu như đúng thật đó là ý thức của chị, vậy thì chỗ mình vào mộng lần này hơi bị sâu đấy."
Nhiễm Văn Ninh trông thấy Trì Thác đi đầu, hiện đang đi mãi về một hướng, bèn hỏi anh: "Đội trưởng, ý thức mà linh thị của anh nhìn đến rốt cuộc như nào vậy?"
"Ý thức của mỗi người đều sẽ lưu lại một dấu ấn khác nhau trong linh thị của tôi.
Cụ thể ra sao thì tôi khó để miêu tả, cậu có thể nói rằng tôi nhìn thấy thể khí, hoặc nghe được thể khí của vài thứ.
Thế nhưng, sau khi ý thức lạc lối, chúng lại tan rã.
Tôi có thể trông thấy một vài hạt tròn tựa tựa như ý thức của chị tôi trong mộng, nhưng số lượng của chúng quá ít, cũng không thể nói rõ rằng đó có phải chị hay không."
"Vì vậy, chúng ta đi dọc theo chuỗi ý thức này để tìm kiếm trước."
Lâm Nhất đi cuối cùng, không tham gia trao đổi.
Kim Chanh có hơi để ý cậu ta, bèn đi ở vị trí thứ ba.
Bọn họ đi rất lâu mới tìm được một lối đi nhỏ trong rừng rậm.
Ở cuối con đường nọ, họ trông thấy một nhà thờ.
Tuy nói rằng trong mộng cái gì cũng có, nhưng "Con mắt của Thượng Đế" vẫn là mộng cảnh có phong cách Châu Âu đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh từng tiếp xúc.
"Vì sao phong cách của mộng cảnh này không quá giống với mấy cái mộng cảnh trước thế nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh đi theo sau Trì Thác, hỏi như vậy.
Trì Thác trả lời: "Không phải chúng nó không giống, là do nhiệm vụ của chúng ta ở trong mộng bị giới hạn đấy.
Nếu như chúng ta không bị hạn chế trong nhiệm vụ lúc đi vào mộng cảnh, trên lí thuyết, mấy người ở vườn Tây như chúng ta có thể vào trong bất kì một mộng cảnh nào có phong cách khác với phong cách phương Đông."
"Thế nhưng lúc chúng tôi chia mộng cảnh, chúng tôi sẽ ưu tiên nghĩ đến hoàn cảnh quen thuộc nhất với bản thân mình, độ khó lúc ấy sẽ giảm đi một chút, độ thích ứng với mộng cảnh theo đó cũng sẽ gia tăng.
Sau khi cậu trải qua nhiều rồi, cậu cũng sẽ có dịp tiếp xúc với mấy thể loại mộng cảnh phiền phức trên toàn cầu như thế này."
Trì Thác dừng một chút, sau đó quay đầu lại ngắm Nhiễm Văn Ninh, "Thế nhưng tôi lại thấy cậu không cần quá nhiều kinh nghiệm cũng có thể trở nên giống bọn tôi.
Hạng Cảnh Trung dường như rất xem trọng cậu, từ lúc bắt đầu, độ khó nhiệm vụ của cậu đã vượt xa người cùng trang lứa nhiều rồi."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong cũng không đáp lời anh, bây giờ cậu đã cảm thấy khá bình thường với một số việc.
Độ khó của mộng cảnh và chân tướng dường như tỉ lệ thuận với nhau, còn chân tướng là cái gì, cậu chắc chắn phải đi nữa thì mới biết được.
Nhưng rốt cuộc chân tướng ra sao, thật ra cậu cũng không thèm để ý.
Cho dù mẹ cậu có liên quan đến Dear Anna đi nữa, bà cũng đã ra đi từ rất nhiều năm trước, có rất nhiều chuyện đã không thể quay trở về nữa.
Thứ Nhiễm Văn Ninh thật sự để bụng là đánh mất hiện tại và tương lai, lần này Giang Tuyết Đào còn có thể quay về, nhưng còn lần sau? Ai sẽ nhắm mắt xuôi tay, ai sẽ có thể tỉnh lại?
Mà những thứ này đều vây quanh mộng cảnh, chúng nảy sinh quá nhiều dây mơ rễ má cùng mộng cảnh, khiến Nhiễm Văn Ninh không thể không tiếp tục đi tiếp.
Nhà thờ kia không được kiểu cách cho lắm, bố cục của nó là một hình chữ thập rất thường thấy, trông hệt như mấy nơi ở nông thôn đã truyền cảm hứng cho mấy tựa game kinh dị sống còn vậy.
Bọn họ đẩy ra cánh cửa cũ nát, chỉ thấy trong nhà thờ này tối mờ tối mịt, nhìn không rõ lắm.
Nhưng nhà thờ này cũng xem như sạch sẽ, hai bên được xếp từng dãy ghế dài, không có vật gì dư thừa, chỉ hơi bụi bặm một chút mà thôi.
Bọn họ tăng năng lực nhận biết để tiện quan sát xung quanh.
Trên cùng của bậc thang phía trước, có một cái bóng đen nửa nằm nửa ngồi, nó dựa vào bên bàn thờ, hệt như đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi Nhiễm Văn Ninh đến gần, cậu mới nhận ra rằng đây là một xác chết đã khô quắt lại.
Tay chân của xác chết này trông hệt như những cành cây xác xơ bên ngoài, nhưng đầu của cô lại hơi đặc biệt, có một vài sợi tóc vàng óng đang xõa tung.
Nhìn từ bên ngoài cũng có thể đoán được đây là một cô gái người nước ngoài, nhưng đã lạc lối rất nghiêm trọng.
"Ý thức mình nhìn thấy trước đó là của cô ấy sao?" Kim Chanh bước lên trước, nhìn nhìn một chút.
Tuy màu tóc vàng của cô nàng là được nhuộm, nhưng vẫn có vẻ sinh động hơn cô gái đang nằm trên kia rất nhiều.
Giữa hai người họ, đẹp và xấu, được xếp xen kẽ cùng sự sống và cái chết.
Trì Thác gật đầu một cái: "Đúng rồi, tuy mình cách chị ấy gần như thế nhưng cường độ ý thức của chị ấy cũng đã rất thấp, đã lạc lối quá nghiêm trọng.
Chị Kim, chị từng thử đánh thức người lạc lối ở trình độ này bao giờ chưa?"
Kim Chanh lắc đầu: "Chủ mộng cảnh của chị không làm được, nếu để nó thu về ý thức mỏng manh như lúc này, hẳn là nó sẽ tùy tiện gom đại một nùi ý thức nào đó rồi qua loa giao ra cho xong."
Trước đây, Nhiễm Văn Ninh sẽ luôn chen vào hỏi một câu trong mấy lúc như này, nhưng bây giờ, tự cậu cũng có thể suy đoán được, ý Kim Chanh là ý thức này quá ít, nếu cưỡng chế thu gom sẽ dẫn đến chuyện kéo gần khoảng cách giữa hai ý thức khác nhau, sau đó trộn lẫn chúng lại, cuối cùng sẽ khiến cho ý thức của người này thành một nồi lẩu thập cẩm, lại gọi không tỉnh được bất kì một người nào trong số họ.
Vì vậy, những người trong nghề cần phải thu gom một lượng ý thức lớn của những người lạc lối ở trình độ nặng, sau đó mới dám đi đánh thức bọn họ.
"Tuy ý thức của người này quá ít, nhưng nếu đã gặp được cổ rồi thì vẫn nên mang cô ấy đi thôi.
Lúc quay về, mình đặt người trong Hộp công cộng của Hộp đồ chơi rồi để người khác nhận về là được." Kim Chanh vừa dứt lời đã giấu toàn bộ thi thể của người kia vào trong ý thức của mình.
Kim Chanh thực hiện xong động tác, nhíu mày một cái, ý thức của người này thật sự quá ít, thả vào xong không thấy nặng chút nào.
Nhiễm Văn Ninh ngồi trên băng ghế dài, quan sát hai vị đội trưởng xử lí ý thức.
Cậu thấy bọn họ đã dàn xếp xong xuôi, định đứng dậy, nhưng sau khi đứng lên, cậu lại thấy cái xác kia vẫn còn đang nằm ở chỗ cũ.
Nhiễm Văn Ninh sững sờ, muốn lên tiếng hỏi bọn họ.
Đúng lúc ấy, cái xác kia đột nhiên phát ra mấy âm thanh ken két, cổ họng của nó truyền đến mấy tiếng ho khan đứt quãng, hệt như người khát nước đã lâu nhưng lại đang cố gắng nói chuyện, nghe đau đớn vô cùng.
Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn thấy cổ họng của cái xác kia hơi chuyển động, trông hệt như sắp sống dậy.
Chuyện gì xảy ra?
Biểu cảm của mấy người khác cũng không được đúng lắm, họ đều đang nhìn về một phía trên cái bàn thờ kia.
Cái xác khô kia hơi ngẩng đầu lên, tiếng ho khan không trôi chảy của nó rốt cuộc cũng phá xác khỏi cổ họng, trở nên khàn khàn, the thé.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy khuôn mặt với ngũ quan dúm dó trông như đã hòa tan lại làm một của nó đột nhiên mở ra một cái miệng rộng toác.
Cái miệng nọ trông giống như đã bị ai đó mạnh mẽ xé mở, hình dạng của nó cũng không theo quy tắc, còn mang theo mấy thớ thịt dính nhớp.
Xác chết nữ kia phát ra âm thanh nghẹn ngào trong không trung, sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe thấy ba âm tiết.
Tuy tiếng Anh của Nhiễm Văn Ninh không tốt lắm, nhưng cậu cũng có thể nghe được nó nói những gì.
I see you.
"Chị Kim, ý thức chị vừa giấu đi sao rồi?" Giọng nói của Trì Thác đột nhiên vang lên.
Khi bọn họ hồi thần, xác chết cạnh bàn thờ nọ cũng đã biến mất không thấy tung tích.
Kim Chanh lại lấy ra ý thức của cô gái nọ từ ý thức ngoại thân của mình, nhưng lần này, ngay cả cỗ xác chết đã khô quắt như cành cây nọ cũng đã không còn, dường như cô chỉ lấy ra một chùm sương mà thôi.
Trì Thác mở linh thị, trơ mắt nhìn ý thức trong suốt như ý thức của Trì Triệt được Kim Chanh cụ hiện, sau đó trút hơi thở sinh mệnh cuối cùng, hệt như đã đi đến cuối con đường vẻn vẹn chỉ trong một nháy mắt như thế, sau đó, anh không còn trông thấy bất kì một thứ gì nữa.
Bốn người họ đứng trong nhà thờ u tối, đồng thời rơi vào yên tĩnh.
Cuối cùng, Kim Chanh thở dài, khoanh hai tay lại trước ngực.
Cô chỉ mặc một cái áo hai dây màu đen, thoạt trông như đang rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không lạnh bên ngoài, mà là lạnh sâu trong tim.
"Cô ấy đi rồi."
Trì Thác không đáp lời Kim Chanh.
Câu này là một lời hai nghĩa, nếu như Trì Triệt cũng hệt như ý thức trước mắt anh đây, việc bọn họ đến cái mộng cảnh này nói không chừng chỉ là vì khiến cho trái tim của cô gái đang say giấc trong bệnh viện kia ngừng đập mà thôi.
Trì Thác hỏi mọi người một chút: "Ban nãy mọi người thấy được gì?"
Có thể là do Kim Chanh và Trì Thác đã vào đây lần thứ hai, họ có hơi đặc biệt.
Hai người bọn họ đều trông thấy xác chết nữ kia nói với mình một câu.
You are back.
Nhiễm Văn Ninh nói rằng cậu nghe thấy cô gái kia nói rằng cô ta đang nhìn cậu.
Thế nhưng, Trì Thác lại nói với Nhiễm Văn Ninh rằng không phải cô ta đang nhìn cậu, mà là con mắt của Thượng Đế, nó đang nhìn chăm chú vào cậu.
"Vì sao lại như thế? Chủ mộng cảnh này có ý thức của mình hay sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Nhưng hai đội trưởng cấp tông đồ lại không đưa ra kết luận.
Bọn họ tỏ vẻ cái này không giải thích rõ được, "Linh thị" vẫn chưa có tư chất giả chân chính cho riêng nó, cho dù bọn họ có thăm dò nó đến cỡ nào chăng nữa, họ vẫn chỉ là người ngoài với cái mộng cảnh này mà thôi.
Hơn nữa, chủ mộng cảnh đến cùng có ý thức của chính nó hay không, chuyện này mãi cho đến bây giờ vẫn còn rất bỏ ngỏ, gây nên nhiều tranh cãi.
Lâm Nhất nghe bọn họ thảo luận xong, tỏ vẻ thứ cậu ta đã nghe giống hệt như Nhiễm Văn Ninh.
Lần tham gia nhiệm vụ này, Lâm Nhất lại càng yên tĩnh hơn so với những lần trước nhiều, toàn bộ hành trình từ nãy đến giờ, cậu ta chỉ đi theo mọi người, nhìn mọi người hành động, nghe mọi người thảo luận, cái mặt lạnh lùng đông đá nghìn năm kia cũng không buồn nói móc nói méo cười nhạo Nhiễm Văn Ninh.
Đẳng cấp năng lực của "Linh thị" rất cao, nó vẫn cảm nhận được vài chuyện.
Thật ra thứ nó nói với Lâm Nhất cũng không giống với câu nó từng nói với Nhiễm Văn Ninh, nó cũng không dùng hình dạng xác khô kia để nằm rồi rặn ra từng tiếng.
Nó gần như đã hoàn nguyên hình dạng lúc còn sống của cô gái kia, nhìn Lâm Nhất chằm chằm với một đôi con ngươi xanh biếc như biển cả.
Nét mặt cô gái nọ không có bất kì biểu cảm gì, trông hệt như một con rối, nhưng nó vẫn hỏi cậu ta một câu:
Who are you?.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 1007, năng lực nhận biết 127.
Lần này, tinh thần lực của cậu đã tăng, chắc là do bị "Đô thị hoang phế" ảnh hưởng, hơn nữa trị số biến thiên cũng đã vượt xa bất kì một lần nào trong quá khứ, rất có thể cơn mưa kia thật sự có liên quan đến cậu.
Nhiễm Văn Ninh có linh cảm rằng, tinh thần lực sẽ dần dần tăng lên khi người ta càng ngày càng hiểu rõ mộng cảnh, cuối cùng còn có thể đạt đến một trị số rất khổng lồ, đồng thời cũng không có giới hạn tối đa.
Chỉ xem mỗi số liệu cũng có thể thấy được mức độ chân thực trong "Con mắt của Thượng Đế" rất cao.
Còn về phần thuộc tính của cái mộng cảnh này, người ta đã đưa ra định nghĩa cho nó từ rất sớm, đó chính là một năng lực biến dị của những người trong nghề- "Linh thị".
Năng lực của cái mộng cảnh này rất đặc biệt, nó có thể "nhìn" được rất nhiều thứ, cũng có thể cho phép người ta "nhìn" được rất nhiều thứ.
Mộng cảnh công năng "Đèn kéo quân" trước đây của kì thực tập cũng được xem là một mảnh vỡ của nó, năng lực của "Linh thị" trong cái mộng cảnh này được biến đổi thành chuyển dời kí ức.
Nói tóm lại, năng lực của "Con mắt của Thượng Đế" rất phức tạp, tương tự, mộng cảnh chính của nó là một mộng cảnh mạnh mẽ, thần bí, tràn ngập hiểm nguy và vô cùng khó thăm dò.
Trì Thác từng nói, mức độ khó khăn của cái mộng cảnh này là bậc thứ nhất.
Vì vậy lần này, các thành viên được cử đi vào trong mộng là hai người đội trưởng cấp tông đồ, một đội viên ở bậc thứ nhất và một siêu nhân bật hack Nhiễm Văn Ninh, tuy được xếp vào gần bậc thứ tư nhưng hạn mức tối đa lại có thể tăng vọt đến bậc thứ nhất.
Trước khi vào mộng, Kim Chanh khá lo cho Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất, hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc với "Con mắt của Thượng Đế".
"Trong cái mộng cảnh này, không cần quá tin vào những gì cậu thấy trước mắt, chúng sẽ khiến cậu phát điên."
Nhiễm Văn Ninh tò mò hỏi: "Là sinh vật trong mộng hả chị? Do công kích tinh thần lực của nó quá mạnh mẽ hay sao?"
Nhưng Kim Chanh lại lắc lắc đầu, cô nàng và Trì Thác liếc mắt nhìn nhau, "Sau khi nguyên đội thứ hai có chuyện, tôi với Trì Thác mới tiếp xúc được với cái mộng cảnh này, lúc ấy tụi tôi đi vào cũng không sâu lắm, nhưng độ khó của nó đã rất cao.
Sinh vật trong cái mộng cảnh này không nhiều, ít ra hồi đó tụi tôi không gặp được nhiều như thế."
"Cậu đừng nhìn chúng quá chăm chú."
Sau khi bốn người họ vào mộng, họ phải băng qua một cánh rừng bị sương mù bao quanh.
Mấy cái cây nọ đều đã khô quắt, không còn lá cây, chỉ còn mỗi thân cây đâm thẳng về phía bầu trời, thế nhưng sương mù nơi này quá dày đặc, ngay cả chiều cao của mấy cái cây này mà họ cũng không nhìn thấy.
Cánh rừng này rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có mỗi tiếng bước chân nhỏ nhẹ trên đất bùn của họ.
Nhiễm Văn Ninh hít một hơi không khí, cảm thấy khá mát mẻ.
Trên đường đi hiện giờ, cậu có thể cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trong không khí đọng lại trên từng tế bào da, cậu sờ sờ cánh tay một chút, thấy nước từ sương đã đông kết trên da mình.
Mức độ chân thực của cái mộng cảnh này đúng là quá cao.
Trì Thác mở linh thị, nói với mọi người: "Lần này mình chủ yếu đi tìm ý thức còn lại của Trì Triệt, tiện thể thăm dò mộng cảnh này chút chút, không có yêu cầu khắt khe gì, đặt an toàn lên hàng đầu.
Chúng ta khá may mắn, linh thị của tôi cũng không phải không nhìn thấy được thứ gì."
"Nhưng nơi chị tôi lạc lối đã là tầng thứ hai của mộng cảnh, nếu như đúng thật đó là ý thức của chị, vậy thì chỗ mình vào mộng lần này hơi bị sâu đấy."
Nhiễm Văn Ninh trông thấy Trì Thác đi đầu, hiện đang đi mãi về một hướng, bèn hỏi anh: "Đội trưởng, ý thức mà linh thị của anh nhìn đến rốt cuộc như nào vậy?"
"Ý thức của mỗi người đều sẽ lưu lại một dấu ấn khác nhau trong linh thị của tôi.
Cụ thể ra sao thì tôi khó để miêu tả, cậu có thể nói rằng tôi nhìn thấy thể khí, hoặc nghe được thể khí của vài thứ.
Thế nhưng, sau khi ý thức lạc lối, chúng lại tan rã.
Tôi có thể trông thấy một vài hạt tròn tựa tựa như ý thức của chị tôi trong mộng, nhưng số lượng của chúng quá ít, cũng không thể nói rõ rằng đó có phải chị hay không."
"Vì vậy, chúng ta đi dọc theo chuỗi ý thức này để tìm kiếm trước."
Lâm Nhất đi cuối cùng, không tham gia trao đổi.
Kim Chanh có hơi để ý cậu ta, bèn đi ở vị trí thứ ba.
Bọn họ đi rất lâu mới tìm được một lối đi nhỏ trong rừng rậm.
Ở cuối con đường nọ, họ trông thấy một nhà thờ.
Tuy nói rằng trong mộng cái gì cũng có, nhưng "Con mắt của Thượng Đế" vẫn là mộng cảnh có phong cách Châu Âu đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh từng tiếp xúc.
"Vì sao phong cách của mộng cảnh này không quá giống với mấy cái mộng cảnh trước thế nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh đi theo sau Trì Thác, hỏi như vậy.
Trì Thác trả lời: "Không phải chúng nó không giống, là do nhiệm vụ của chúng ta ở trong mộng bị giới hạn đấy.
Nếu như chúng ta không bị hạn chế trong nhiệm vụ lúc đi vào mộng cảnh, trên lí thuyết, mấy người ở vườn Tây như chúng ta có thể vào trong bất kì một mộng cảnh nào có phong cách khác với phong cách phương Đông."
"Thế nhưng lúc chúng tôi chia mộng cảnh, chúng tôi sẽ ưu tiên nghĩ đến hoàn cảnh quen thuộc nhất với bản thân mình, độ khó lúc ấy sẽ giảm đi một chút, độ thích ứng với mộng cảnh theo đó cũng sẽ gia tăng.
Sau khi cậu trải qua nhiều rồi, cậu cũng sẽ có dịp tiếp xúc với mấy thể loại mộng cảnh phiền phức trên toàn cầu như thế này."
Trì Thác dừng một chút, sau đó quay đầu lại ngắm Nhiễm Văn Ninh, "Thế nhưng tôi lại thấy cậu không cần quá nhiều kinh nghiệm cũng có thể trở nên giống bọn tôi.
Hạng Cảnh Trung dường như rất xem trọng cậu, từ lúc bắt đầu, độ khó nhiệm vụ của cậu đã vượt xa người cùng trang lứa nhiều rồi."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong cũng không đáp lời anh, bây giờ cậu đã cảm thấy khá bình thường với một số việc.
Độ khó của mộng cảnh và chân tướng dường như tỉ lệ thuận với nhau, còn chân tướng là cái gì, cậu chắc chắn phải đi nữa thì mới biết được.
Nhưng rốt cuộc chân tướng ra sao, thật ra cậu cũng không thèm để ý.
Cho dù mẹ cậu có liên quan đến Dear Anna đi nữa, bà cũng đã ra đi từ rất nhiều năm trước, có rất nhiều chuyện đã không thể quay trở về nữa.
Thứ Nhiễm Văn Ninh thật sự để bụng là đánh mất hiện tại và tương lai, lần này Giang Tuyết Đào còn có thể quay về, nhưng còn lần sau? Ai sẽ nhắm mắt xuôi tay, ai sẽ có thể tỉnh lại?
Mà những thứ này đều vây quanh mộng cảnh, chúng nảy sinh quá nhiều dây mơ rễ má cùng mộng cảnh, khiến Nhiễm Văn Ninh không thể không tiếp tục đi tiếp.
Nhà thờ kia không được kiểu cách cho lắm, bố cục của nó là một hình chữ thập rất thường thấy, trông hệt như mấy nơi ở nông thôn đã truyền cảm hứng cho mấy tựa game kinh dị sống còn vậy.
Bọn họ đẩy ra cánh cửa cũ nát, chỉ thấy trong nhà thờ này tối mờ tối mịt, nhìn không rõ lắm.
Nhưng nhà thờ này cũng xem như sạch sẽ, hai bên được xếp từng dãy ghế dài, không có vật gì dư thừa, chỉ hơi bụi bặm một chút mà thôi.
Bọn họ tăng năng lực nhận biết để tiện quan sát xung quanh.
Trên cùng của bậc thang phía trước, có một cái bóng đen nửa nằm nửa ngồi, nó dựa vào bên bàn thờ, hệt như đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi Nhiễm Văn Ninh đến gần, cậu mới nhận ra rằng đây là một xác chết đã khô quắt lại.
Tay chân của xác chết này trông hệt như những cành cây xác xơ bên ngoài, nhưng đầu của cô lại hơi đặc biệt, có một vài sợi tóc vàng óng đang xõa tung.
Nhìn từ bên ngoài cũng có thể đoán được đây là một cô gái người nước ngoài, nhưng đã lạc lối rất nghiêm trọng.
"Ý thức mình nhìn thấy trước đó là của cô ấy sao?" Kim Chanh bước lên trước, nhìn nhìn một chút.
Tuy màu tóc vàng của cô nàng là được nhuộm, nhưng vẫn có vẻ sinh động hơn cô gái đang nằm trên kia rất nhiều.
Giữa hai người họ, đẹp và xấu, được xếp xen kẽ cùng sự sống và cái chết.
Trì Thác gật đầu một cái: "Đúng rồi, tuy mình cách chị ấy gần như thế nhưng cường độ ý thức của chị ấy cũng đã rất thấp, đã lạc lối quá nghiêm trọng.
Chị Kim, chị từng thử đánh thức người lạc lối ở trình độ này bao giờ chưa?"
Kim Chanh lắc đầu: "Chủ mộng cảnh của chị không làm được, nếu để nó thu về ý thức mỏng manh như lúc này, hẳn là nó sẽ tùy tiện gom đại một nùi ý thức nào đó rồi qua loa giao ra cho xong."
Trước đây, Nhiễm Văn Ninh sẽ luôn chen vào hỏi một câu trong mấy lúc như này, nhưng bây giờ, tự cậu cũng có thể suy đoán được, ý Kim Chanh là ý thức này quá ít, nếu cưỡng chế thu gom sẽ dẫn đến chuyện kéo gần khoảng cách giữa hai ý thức khác nhau, sau đó trộn lẫn chúng lại, cuối cùng sẽ khiến cho ý thức của người này thành một nồi lẩu thập cẩm, lại gọi không tỉnh được bất kì một người nào trong số họ.
Vì vậy, những người trong nghề cần phải thu gom một lượng ý thức lớn của những người lạc lối ở trình độ nặng, sau đó mới dám đi đánh thức bọn họ.
"Tuy ý thức của người này quá ít, nhưng nếu đã gặp được cổ rồi thì vẫn nên mang cô ấy đi thôi.
Lúc quay về, mình đặt người trong Hộp công cộng của Hộp đồ chơi rồi để người khác nhận về là được." Kim Chanh vừa dứt lời đã giấu toàn bộ thi thể của người kia vào trong ý thức của mình.
Kim Chanh thực hiện xong động tác, nhíu mày một cái, ý thức của người này thật sự quá ít, thả vào xong không thấy nặng chút nào.
Nhiễm Văn Ninh ngồi trên băng ghế dài, quan sát hai vị đội trưởng xử lí ý thức.
Cậu thấy bọn họ đã dàn xếp xong xuôi, định đứng dậy, nhưng sau khi đứng lên, cậu lại thấy cái xác kia vẫn còn đang nằm ở chỗ cũ.
Nhiễm Văn Ninh sững sờ, muốn lên tiếng hỏi bọn họ.
Đúng lúc ấy, cái xác kia đột nhiên phát ra mấy âm thanh ken két, cổ họng của nó truyền đến mấy tiếng ho khan đứt quãng, hệt như người khát nước đã lâu nhưng lại đang cố gắng nói chuyện, nghe đau đớn vô cùng.
Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn thấy cổ họng của cái xác kia hơi chuyển động, trông hệt như sắp sống dậy.
Chuyện gì xảy ra?
Biểu cảm của mấy người khác cũng không được đúng lắm, họ đều đang nhìn về một phía trên cái bàn thờ kia.
Cái xác khô kia hơi ngẩng đầu lên, tiếng ho khan không trôi chảy của nó rốt cuộc cũng phá xác khỏi cổ họng, trở nên khàn khàn, the thé.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy khuôn mặt với ngũ quan dúm dó trông như đã hòa tan lại làm một của nó đột nhiên mở ra một cái miệng rộng toác.
Cái miệng nọ trông giống như đã bị ai đó mạnh mẽ xé mở, hình dạng của nó cũng không theo quy tắc, còn mang theo mấy thớ thịt dính nhớp.
Xác chết nữ kia phát ra âm thanh nghẹn ngào trong không trung, sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe thấy ba âm tiết.
Tuy tiếng Anh của Nhiễm Văn Ninh không tốt lắm, nhưng cậu cũng có thể nghe được nó nói những gì.
I see you.
"Chị Kim, ý thức chị vừa giấu đi sao rồi?" Giọng nói của Trì Thác đột nhiên vang lên.
Khi bọn họ hồi thần, xác chết cạnh bàn thờ nọ cũng đã biến mất không thấy tung tích.
Kim Chanh lại lấy ra ý thức của cô gái nọ từ ý thức ngoại thân của mình, nhưng lần này, ngay cả cỗ xác chết đã khô quắt như cành cây nọ cũng đã không còn, dường như cô chỉ lấy ra một chùm sương mà thôi.
Trì Thác mở linh thị, trơ mắt nhìn ý thức trong suốt như ý thức của Trì Triệt được Kim Chanh cụ hiện, sau đó trút hơi thở sinh mệnh cuối cùng, hệt như đã đi đến cuối con đường vẻn vẹn chỉ trong một nháy mắt như thế, sau đó, anh không còn trông thấy bất kì một thứ gì nữa.
Bốn người họ đứng trong nhà thờ u tối, đồng thời rơi vào yên tĩnh.
Cuối cùng, Kim Chanh thở dài, khoanh hai tay lại trước ngực.
Cô chỉ mặc một cái áo hai dây màu đen, thoạt trông như đang rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không lạnh bên ngoài, mà là lạnh sâu trong tim.
"Cô ấy đi rồi."
Trì Thác không đáp lời Kim Chanh.
Câu này là một lời hai nghĩa, nếu như Trì Triệt cũng hệt như ý thức trước mắt anh đây, việc bọn họ đến cái mộng cảnh này nói không chừng chỉ là vì khiến cho trái tim của cô gái đang say giấc trong bệnh viện kia ngừng đập mà thôi.
Trì Thác hỏi mọi người một chút: "Ban nãy mọi người thấy được gì?"
Có thể là do Kim Chanh và Trì Thác đã vào đây lần thứ hai, họ có hơi đặc biệt.
Hai người bọn họ đều trông thấy xác chết nữ kia nói với mình một câu.
You are back.
Nhiễm Văn Ninh nói rằng cậu nghe thấy cô gái kia nói rằng cô ta đang nhìn cậu.
Thế nhưng, Trì Thác lại nói với Nhiễm Văn Ninh rằng không phải cô ta đang nhìn cậu, mà là con mắt của Thượng Đế, nó đang nhìn chăm chú vào cậu.
"Vì sao lại như thế? Chủ mộng cảnh này có ý thức của mình hay sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Nhưng hai đội trưởng cấp tông đồ lại không đưa ra kết luận.
Bọn họ tỏ vẻ cái này không giải thích rõ được, "Linh thị" vẫn chưa có tư chất giả chân chính cho riêng nó, cho dù bọn họ có thăm dò nó đến cỡ nào chăng nữa, họ vẫn chỉ là người ngoài với cái mộng cảnh này mà thôi.
Hơn nữa, chủ mộng cảnh đến cùng có ý thức của chính nó hay không, chuyện này mãi cho đến bây giờ vẫn còn rất bỏ ngỏ, gây nên nhiều tranh cãi.
Lâm Nhất nghe bọn họ thảo luận xong, tỏ vẻ thứ cậu ta đã nghe giống hệt như Nhiễm Văn Ninh.
Lần tham gia nhiệm vụ này, Lâm Nhất lại càng yên tĩnh hơn so với những lần trước nhiều, toàn bộ hành trình từ nãy đến giờ, cậu ta chỉ đi theo mọi người, nhìn mọi người hành động, nghe mọi người thảo luận, cái mặt lạnh lùng đông đá nghìn năm kia cũng không buồn nói móc nói méo cười nhạo Nhiễm Văn Ninh.
Đẳng cấp năng lực của "Linh thị" rất cao, nó vẫn cảm nhận được vài chuyện.
Thật ra thứ nó nói với Lâm Nhất cũng không giống với câu nó từng nói với Nhiễm Văn Ninh, nó cũng không dùng hình dạng xác khô kia để nằm rồi rặn ra từng tiếng.
Nó gần như đã hoàn nguyên hình dạng lúc còn sống của cô gái kia, nhìn Lâm Nhất chằm chằm với một đôi con ngươi xanh biếc như biển cả.
Nét mặt cô gái nọ không có bất kì biểu cảm gì, trông hệt như một con rối, nhưng nó vẫn hỏi cậu ta một câu:
Who are you?.
Danh sách chương