Chúc Viêm nhớ rõ vừa rồi lúc mình đi ra ngoài thì Viên Tiêu còn ở bên cạnh, sao nháy mắt một cái người đã không còn rồi? - Có phải làm chuyện gì khác hay không?

Chúc lão thái thái đang suy đoán hướng đi của Viên Tiêu, đồng thời, trong giây lát nghĩ đến chuyện lớn mà vừa rồi mình vẫn luôn phải làm, vỗ đùi hối hận nói:

- Đều tại Chúc lão nhị không phải người kia, làm hại ta còn chưa xong đại sự của ta!

- Nương, người muốn làm đại sự gì, ta giúp người.

Bạch Trân đi trước Chúc Viêm một bước tiến lên dò hỏi Chúc lão thái thái, mắt thấy trời càng ngày càng tối, lão thái thái một mình làm việc nàng thật sự là có chút không yên tâm.

Chúc lão thái thái khoát khoát tay, nhìn Chúc Viêm cũng là một bộ dáng tò mò, lúc này mới kiên trì giải thích:

- Ta xế chiều hôm nay đã phát hiện, gà mái nhà ta già đi một con, chính là gà mái nhà ta xấu nhất cũng là một con gà mái già, tuy gà mái nhà ta hơi xấu một chút, nhưng trứng của nó đẻ rất to, ta sợ nó là bị hồ ly trên núi tinh cấp chộp tới làm tắc kẽ răng.

- Hồ ly tinh?

Chúc Viêm trước nay không ngờ rằng, trong thời đại sinh hoạt này của mình còn có hồ ly tinh? Chẳng lẽ cũng sẽ giống hắn đã từng xem qua phim ảnh kịch như vậy, hóa tiên thành thần?

Chúc lão thái thái và Bạch Trân đều biết Chúc Viêm đã từng đầu óc có chút không dễ dùng, rất nhiều chuyện trong thôn đều không nhớ rõ hoàn chỉnh, nàng liền chủ động giảng giải:

- thôn của chúng ta là Giáp gia thôn, từ mấy năm trước đã có hộ trong thôn không phải ném gà thì là thiếu vịt, ta sợ chuyện này chúng ta lại trêu chọc, cho nên phải cẩn thận một chút, hơn nữa ta nghe nói, Viên gia thôn đó là bị hồ ly tinh cấp xem trọng, mới có thể liên tiếp không ngừng xảy ra những chuyện này, lại còn có bắt không thủ phạm.

- Này... Chúc Viêm muốn phát biểu ý kiến của mình, nhìn thấy bà nội nhà mình, hắn giống như ngồi không yên đi ra ngoài, hắn cũng chỉ im miệng, đi theo ra cửa.

Chúc lão thái thái và Bạch Trân mang theo đèn lồng đi ra bên ngoài là vì tìm gà mái trong nhà, mà Chúc Viêm thì lại vì tìm Viên Tiêu, trong khoảng thời gian này dưới sự chiếu cố của Viên Tiêu, hắn đã bắt đầu thích ứng với sinh hoạt hiện tại, hiện tại hắn đã hoàn toàn xem Viên Tiêu là bằng hữu thân mật nhất của mình, bằng hữu trống rỗng không gặp, sao hắn có thể không làm gì cả.

Chúc Viêm dẫn theo đèn lồng đi ra khỏi nhà, sau khi hắn xuyên qua tới đây, hắn không ít lần ra ngoài giải sầu với Viên Tiêu, cho nên giai đoạn này hắn vẫn rất quen thuộc.

Gió đêm rốt cuộc không còn oi bức như ban ngày, gió đêm xen lẫn cỏ xanh hương thơm thổi đến làm người ta không khỏi híp mắt muốn nằm ở trên cỏ ngủ, nếu không phải Chúc Viêm sốt ruột tìm Viên Tiêu thì hắn chắc chắn sẽ ở lại đây nghỉ ngơi trong chốc lát.

Ánh trăng chiếu vào đường mòn ở nông thôn, chiếu sáng đường mòn ruột dê đen nhánh, Chúc Viêm đi tới phát hiện trước mặt mình loáng thoáng có một bóng người, giống như trong lòng còn ôm cái gì đó.

Lúc này, ánh trăng của Chúc Viêm nương mới nhìn thấy rõ người càng ngày càng gần mình là Viên Tiêu, hắn vẫy tay với Viên Tiêu hô:

- Hôm nay Viên Tiêu đều đã không còn gì để nói, theo ta về nhà đi!

Viên Tiêu rất ngoài ý muốn mình có thể gặp được Chúc Viêm trong con đường hẹp quanh co này, hơn nữa nhìn đèn lồng trong tay Chúc Viêm, hắn đã biết Chúc Viêm ở đây chờ hắn, bước chân sốt ruột về nhà của hắn bỗng nhiên dừng một chút, hắn không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình, rất thoải mái rất vui vẻ, thì ra được người chờ đợi và nhớ mong là loại cảm giác này, trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của hắn nở rộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó chạy về phía Chúc Viêm.

- A Viêm, ngươi chờ ở đây đã bao lâu, có bị muỗi cắn hay không?

- Không bị đóng đinh, ta cũng chỉ vừa mới đi đến đây đã nhìn thấy ngươi, lúc trước vẫn luôn tìm ngươi ở nơi khác, ngươi là gặp phải chuyện gấp gì sao?

Chúc Viêm giúp Viên Tiêu đuổi con muỗi bên cạnh đi, lúc này mới nhìn kỹ Viên Tiêu, phát hiện trong lòng Viên Tiêu đang ôm một con gà mái già đen như cột, hắn từ trong miêu tả của Chúc lão phu nhân phía trước, đã suy đoán ra thân phận của con gà mái già này, đó chính là công thần nhà hắn.

Giờ phút này tâm tình của Viên Tiêu rất tốt, hắn ôm con gà mái già trong lòng mình cho Chúc Viêm xem, ở một bên giải thích với Chúc Viêm, bên kia cùng Chúc Viêm và Hướng gia đi đến:



- Khi ngươi đang mắng Chúc lão nhị với bà nội, ta đã thấy con gà mái già này xen lẫn trong đám người chạy mất, ta lo lắng con gà này đi lạc, bà nội sẽ nổi giận, không tới kịp giải thích với ngươi đã chạy ra ngoài rồi.

- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi gặp phải đại sự gì mà không từ mà biệt chứ.

Chúc Viêm nghe Viên Tiêu giải thích xong, cả người cũng thở dài, nhìn trăng sáng treo trên bầu trời đêm, tâm tình thoải mái.

Viên Tiêu ở bên cạnh không kịp nói chuyện, trầm ngâm nửa khắc, vừa rồi tiếp tục nói:

- Ta sẽ không từ mà biệt, ta là một người tuân thủ hứa hẹn.

- Hứa hẹn cái gì?

Chúc Viêm bị câu nói không đầu không đuôi này của Viên Tiêu hấp dẫn lực chú ý, hắn quay đầu vừa vặn ngẩng đầu nhìn Viên Tiêu đang ngẩng đầu nhìn mình.

Dưới ánh trăng, cả người Viên Tiêu giống như đã phát sáng, khuôn mặt sáng bóng, dưới ánh trăng làm nổi bật bỗng sinh ra mấy tia thanh cao hơi thở, nguyên nhân là một câu của mình mà dần dần biến mất, hắn còn muốn tiếp tục hỏi thêm gì đó, ngay khi hắn nhìn thấy trên người Viên Tiêu loang lổ vết máu thì trong khoảnh khắc hắn đã bỏ nghi vấn vừa rồi của mình ra sau đầu, ngược lại cúi đầu dò hỏi:

- Sao trên người của ngươi có máu? Ngươi bị thương à?

- A!

Viên Tiêu nghe vậy theo bản năng kiểm tra quanh người mình, phát hiện cổ tay áo cùng trước ngực của mình nhiễm rất nhiều vết máu đỏ thẫm, thầm than sao đôi mắt của Chúc Viêm này lại tốt như vậy, nhìn chằm chằm vào mình cẩn thận như vậy, rơi vào đường cùng lúc này hắn mới buông cái sọt sau lưng của mình ra cho Chúc Viêm xem:

- Khi ta đuổi theo gà mái già nhà ta, đuổi theo núi, vừa vặn gặp được hai con gà rừng có ác ý đối với gà mái già nhà ta, đây chính là thịt nha, ta làm sao sẽ bỏ qua cho chúng nó, hơn nữa ta còn thuận tiện rửa sạch lông của chúng nó ở trên núi, hắc hắc!

Khóe miệng Viên Tiêu mỉm cười, ngay cả âm cuối khi nói chuyện cũng nhếch lên.

Chúc Viêm kinh Viên Tiêu như vậy, sau đó hắn thẳng thắn nói. Lúc này, hắn mới phát hiện đồ đan phía sau Viên Tiêu đều được chế tạo từ cành liễu và dây leo, khi lên núi, Viên Tiêu nhất định có thể chế tạo ra sọt, cùng lúc đó, Chúc Viêm cũng cảm thấy rằng thời gian này và tất cả đều rất tốt, cũng không hề hoài nghi Viên Tiêu nữa.

Nhưng ngại với mặt mũi, Chúc Viêm vẫn nhịn xuống xúc động của mình, hắn nhắc nhở Viên Tiêu:

- Hai ta mau trở về đi, nếu không bà nội lại nên sốt ruột rồi.

- Ừm!

Viên Tiêu tùy ý để Chúc Viêm bắt lấy sọt trên vai mình, còn mình thì ôm gà mái già trong nhà, bước chân vui sướng chạy theo phía sau Chúc Viêm, cùng nhau chạy về phương hướng triều gia.

Quả nhiên, Chúc Viêm vẫn rất hiểu biết Chúc lão thái thái, hắn và Viên Tiêu còn chưa đi vào đại viện của Chúc gia, hắn đã nghe được tiếng thở dài của Chúc lão thái thái ở trong sân.

- Mau, đều quản gia hỏa này đi, cùng ta đi tìm A Viêm và Viên Tiêu, các ngươi nói hôm nay ta là ai, đầu tiên là ném một con gà mái già, hiện tại lại ném cháu trai của ta cùng với phu lang của hắn, ai da, đầu óc của tên đầu heo này của ta!

- Nương, người đừng vội, vừa rồi A Viêm đã nói đi tìm Viên Tiêu, hiện tại nói không chừng đang trên đường trở về.

Bạch Trân tay cầm đèn lồng tính toán đi ra ngoài tìm kiếm Chúc Viêm với nam nhân nhà mình.

Vừa vặn Chúc lão thái thái ở bên cạnh còn nói thêm:

- Hồ ly thế đạo này đều đã thành tinh, nếu chẳng may ra ngoài hấp dẫn A Viêm thì không cần Viên Tiêu sao chép lại.



- Bà nội, ta và Viên Tiêu đã trở về rồi.

Chúc Viêm thật sự không đành lòng tiếp tục nghe tiếp, đây là cái gì, trên đời này đâu ra nhiều hồ ly tinh như vậy, hắn và Viên Tiêu liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau vào sân, khi hắn được Chúc lão thái thái mở miệng dò hỏi thì vội vàng giải thích:

- Ta vừa rồi chính là đi tìm Viên Tiêu, tìm được rồi thì mới trở về.

- Ai da, ngươi nói đi ra ngoài đi dạo với ta, nào biết ngươi đi xa như vậy lại làm cho bà nội của ngươi sợ đến hỏng mất!

Có lẽ là Chúc lão thái thái quá lo lắng cho Chúc Viêm, nàng trực tiếp vỗ vai Chúc Viêm một cái, lau mặt một phen, quay đầu nhìn về phía Viên Tiêu, dùng ngữ khí bất đắc dĩ tương tự:

- Ngươi thì sao, ngươi lại làm gì vậy?

- Bà nội, ngươi xem đi!

Viên Tiêu ném con gà mái già màu đen thuần khiết trong lòng mình xuống đất.

Chúc lão thái thái nhìn thấy gà mái già đang tìm đồ ăn trên mặt đất, khuôn mặt căng thẳng rốt cục lại nở nụ cười, sau đó lại phát ra một trận tiếng cười sang sảng:

- Ai, cũng may ngươi tìm nó về, nếu không ta sẽ bị nướng chín, các ngươi đừng nhìn gà mái này lớn lên xấu, đẻ trứng so với gà mái khác còn lớn hơn.

- Bà nội, Viên Tiêu chính là đã biết suy nghĩ của ngươi nên mới đuổi theo.

Chúc Viêm vội không ngừng lấy lòng Viên Tiêu ở bên cạnh, còn không quên đưa sọt phía sau cho Chúc lão thái thái xem:

- Không những như thế hắn còn bắt được gà rừng.

Viên Tiêu cảm động Chúc Viêm nói chuyện thay mình rất nhiều, còn không quên bổ sung nói:

- Ta ở phía trước, đã nhìn thấy gà mái nhà ta bị trộm đi, các ngươi đều đang bận rộn chuyện khác thì tự mình theo đi, một đường chạy tới sau núi chúng ta, vừa vặn bắt được hai con gà rừng lớn đang đấu giá.

Chúc lão thái thái tiếp nhận sọt trong tay Chúc Viêm, nhìn hai con gà rừng lớn đã bị xử lý sạch sẽ, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng:

- Vẫn là Viên Tiêu lợi hại, trong nhà mỗi lần ăn thịt đều là hắn làm, hiện tại trời nóng không thể qua đêm, một lát ta sẽ cùng đại bá mẫu các ngươi đi phòng bếp xử lý gà, ướp thịt ngon, nấu canh xương gà, sáng mai mọi người uống canh gà, vừa vặn cũng có thể bổ bổ thân thể cho A Viêm.

Chúc lão thái thái đã phân phối xong tất cả, Chúc Viêm và Viên Tiêu cùng nhau vào phòng, ánh nến vào phòng, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ vết máu trên người Viên Tiêu, thật ra còn rất nhiều, hắn nhìn Viên Tiêu nhanh nhẹn cởi áo ngoài dính đầy máu, trái tim không chịu khống chế nhảy loạn, hắn không phân rõ nguyên do, hắn chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì, nhìn bộ dáng bị Viên Tiêu chất đống ở trong góc áo ngoài:

- Ngươi này tàn nhẫn cỡ nào? Nếu không phải biết ngươi giết gà thì ta còn tưởng ngươi giết người.

- À, sao ta có thể giết người được? Vậy thì quá dọa người, thật ra giết gà ta còn sợ chết khiếp, nếu không phải ta không thể mang về ba con gà sống cùng lúc, ta sẽ không trực tiếp giết gà.

Vẻ mặt Viên Tiêu hoảng sợ dừng lại đôi tay đang sửa sang lại xiêm y của mình, một bộ dáng kinh hồn bất định.

Chúc Viêm thấy thế, suy đoán mình nói như vậy đại khái đã doạ tới Viên Tiêu, vội không ngừng xua tay tách ra đề tài:

- Ta nói ngay, nhìn lá gan của ngươi, ta đi rửa mặt đây.

Chúc Viêm nhớ lại biểu tình vừa rồi của Viên Tiêu ở dưới ánh nến, đôi mắt mượt mà kinh ngạc, giống như thỏ con gặp phải cường địch, thấy thế nào cũng có chút đáng yêu, càng nghĩ càng vui vẻ Chúc Viêm khóe miệng rời khỏi phòng, cũng không nhận thấy được khuôn mặt đang nở nụ cười yêu dã của Viên Tiêu trong phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện