Trong nhà có hai con gà rừng mập mạp, Chúc gia lại bắt đầu sinh động, đặc biệt là Chúc lão thái thái, hiện tại ở nhà bếp dùng dao nhỏ nấu thịt gà rừng, nàng để bộ ngực thịt và đùi gà lên, tính toán trong chốc lát gia công thành thịt kho, lúc không thịt ăn, để cho Chúc Viêm đỡ thèm.

Đương nhiên, Chúc Viêm cũng không biết suy nghĩ của Chúc lão thái thái lúc này, lúc hắn rửa mặt, không cẩn thận đụng phải trang sức đeo trên cổ vẫn luôn treo trên cổ, nhớ lại bộ dáng đau khổ dây dưa của Chúc lão nhị ban ngày, đã lấy trang sức đeo trên cổ xuống, cẩn thận quan sát trang sức đeo tay trong tay mình.

Ngọc mặt trang sức là một hình dáng cá chép, toàn thân màu trắng, sờ lên mềm mại bóng loáng, Chúc Viêm không hiểu ngọc, nhưng từ bề ngoài xem ra, cũng có thể suy đoán ra tỉ lệ trang sức của ngọc mặt trang sức này còn tính là không tệ, hắn nhớ tới ngọc mặt trang sức là mẫu thân của nguyên chủ để lại, cũng không hề thưởng thức nữa, muốn tiếp tục đeo lên, lại không ngờ phát hiện ngọc mặt trang sức trong tay mình đột nhiên nóng lên, còn lóe ánh sáng, dưới tình huống Chúc Viêm khó hiểu, giống như một khối băng nhỏ, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn chậm rãi dung nhập lòng bàn tay, hóa thành một nốt ruồi đỏ.

Trong tay đột nhiên có một nốt ruồi màu đỏ, lúc nào cũng nhắc nhở Chúc Viêm, vừa rồi mình nhìn thấy tất cả đều không phải là ảo giác, hắn không xác định lắc lắc đầu óc của mình, lại dùng một tay khác vuốt ve nốt ruồi đỏ trên bàn tay, không đau không ngứa làm Chúc Viêm càng thêm tò mò đây rốt cuộc là thao tác gì.

Cùng lúc đó, Viên Tiêu đã thay quần áo xong từ trong phòng đi ra, phát hiện Chúc Viêm vẻ mặt u sầu, theo thói quen tiến lên dò hỏi:

- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không? Chúc Viêm đắm chìm trong tự hỏi, bị Viên Tiêu phía sau dò hỏi hoảng sợ, hắn quay người lại ra vẻ bình tĩnh lắc đầu:

- Không sao, chỉ là cảm giác xung quanh có quá nhiều muỗi.

- Ngươi tắm xong rồi, thì trở về phòng đi, lúc này muỗi đều rất lợi hại.

Vẻ mặt Viên Tiêu thoải mái kéo kéo khóe miệng, khi Chúc Viêm rời đi thì tự mình múc nước rửa mặt.

Chúc Viêm trở về phòng, trong đầu lại còn đang lặp lại vô hạn cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, cũng may thân thể không có dị trạng khác, hắn rối rắm trong chốc lát, đã bắt đầu thay quần áo chờ Viên Tiêu trở về, nói mấy câu lại đi ngủ, sao hắn lại chờ mình như vậy rồi mới đi ngủ trước.

Chúc Viêm cả đêm đều không có ngủ ngon, hắn mơ một giấc mơ đặc biệt lớn lên, trong mơ mình bị nhốt ở trong một không gian kín, nơi đó duỗi tay không thấy năm ngón tay, hắn thử đi về phía trước, phát hiện mỗi khi mình đi một bước thì dưới chân sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt.

Ánh sáng mỏng manh trước mắt kia chính là hi vọng của Chúc Viêm, hắn vươn tay ra phía trước, dần dần quanh người phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt, sau khi một đạo ánh sáng bắt mắt làm Chúc Viêm bị nhìn không chớp mắt, hắn nghe được tiếng nước chảy róc rách phía trước mình.

Chúc Viêm có chút tò mò, cũng mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt không phải là ánh sáng chói mắt, mà là một chỗ suối nguồn không ngừng phun trào nước suối, nước suối mát lạnh chảy xuống các phương hướng khác, nước suối trong quá trình chảy phát ra tiếng nước chảy liên tiếp dễ nghe, giống như đang gọi Chúc Viêm, Chúc Viêm ma xui quỷ khiến đi lên trước, cúi người, vốc một cốc nước suối lên ăn.

Nước suối ngọt, thoải mái thanh tân, nháy mắt đã làm cho sự mệt mỏi trong thân thể Chúc Viêm thành hư không, có lẽ là nước suối quá lạnh kích thích đến làm Chúc Viêm tỉnh táo lại từ trong giấc mơ, hắn bóp trán hồi tưởng lại vừa rồi, cảm thấy giấc mộng này của mình cực kỳ rõ ràng, hơn nữa hắn còn cảm thấy mình thật sự uống được nước suối kia, loại nước suối này ngọt còn lưu chuyển ở trong răng của mình.

Chúc Viêm có chút không ngủ được, hắn nghe tiếng hít thở có quy luật của Viên Tiêu cách đó không xa chậm rãi đứng dậy, hắn đi đến trước giường Viên Tiêu, nhìn Tư Thế Kiên Định ngủ của Viên Tiêu, cười cười rồi đứng dậy ra khỏi phòng, đi vào hậu viện rau cải.

Giờ phút này, côn trùng bên cạnh Chúc Viêm kêu vang không dứt bên tai, nhưng trong lòng hắn lại dị thường bình tĩnh, hắn không biết hôm nay mình làm sao vậy, từ khi trang sức ngọc mặt kia dung nhập vào lòng bàn tay mình, giống như tất cả đều trở nên càng kỳ quái hơn, còn có nước suối trong mộng của mình lại là chuyện gì xảy ra?



Chúc Viêm nghĩ đến nước suối trong lòng, không ngờ rằng nước suối tồn tại cùng hắn trong lúc ngủ mơ lại chảy ra khỏi lòng bàn tay, Chúc Viêm bị dọa đến suýt nữa nhảy dựng lên, hắn trơ mắt nhìn nước trong lòng bàn tay không ngừng chảy ra, không thể tin chớp mắt một cái, khi mình dừng lại không ngừng ngâm nước suối thì nước suối lúc này mới ngừng lại.

Tất cả trước mắt, làm cho Chúc Viêm không thể không hoài nghi mình còn đang nằm mơ, hắn dùng sức nhéo cánh tay của mình một cái, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau, không có lúc nào là không báo cho mình tất cả trước mắt đều là thật, hắn bắt đầu hoài nghi trang sức ngọc kia, có thể là một con quải, làm hắn lúc nào cũng có thể gặp phải.

Chúc Viêm lại bắt đầu ở trong lòng mặc niệm nước suối, quả nhiên nước suối lại một lần từ lòng bàn tay hắn chảy ra, không chỉ như thế hắn còn có thể dùng ý niệm khống chế kích thước của dòng nước, chuyện này đã làm Chúc Viêm cao hứng hỏng rồi.

Trong lúc đó, Chúc Viêm dùng nước suối trong tay mình, tưới rau dưa trong vườn rau một lần, bận rộn nửa ngày, có chút buồn ngủ lúc này mới trở về phòng, tiếp tục ngủ.

Sau đó Chúc Viêm ngủ một đêm ngon giấc, mãi đến khi bị tiếng nói của lão niên phụ nữ đặc biệt bên ngoài cửa làm cho mơ mơ màng màng mới tỉnh lại.

- Viên Tiêu, ngươi đừng đứng lên, ta đi ra ngoài xem thử.

Chúc Viêm lăn lóc từ trên giường sưởi đứng lên, vừa vặn nhìn thấy Viên Tiêu cũng vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, trên đầu cũng có một nhúm lông, trong lòng hắn rất là mềm mại, hắn đi theo Viên Tiêu xuống đất, mặc xong áo ngoài đi ra cửa phòng tìm kiếm đến tột cùng.

Chúc Viêm ra khỏi phòng liền nhìn thấy mấy lão thái thái đang một mực năn nỉ Chúc lão thái thái, mà Chúc lão thái thái dựa ở cửa thần thái sáng láng, ngáp một cái, đi theo đám lão thái thái kia oán giận nói:

- Sao lại là ta? Lần trước, khi Lý Chính phu nhân có việc không đi được cũng là ta mang theo những lão tỷ muội này của các ngươi đi trấn trên, như thế nào? Các ngươi đang theo dõi ta sao?

- Không phải lão tỷ tỷ làm việc nhanh nhẹn, còn có thể giúp chúng ta cò kè mặc cả, bán vải thô này trước giá tốt sao?

- Đúng vậy, trong thôn chúng ta, ngoại trừ lão tỷ tỷ ngươi ra thì không còn ai lợi hại như vậy.

Trong đối thoại này, Chúc Viêm cũng hiểu được mấy lão phụ nhân trên tuổi này, vì sao sáng sớm tinh mơ đã vây quanh ở nhà mình, phụ nữ trong thôn trừ trồng trọt ra thì lúc nhàn rỗi đều sẽ dệt vải, nhuộm vải, bắt được trấn trên đi bán của cải lấy tiền mặt.

Nhưng phụ nhân trong thôn không nhanh miệng bằng thương gia trên thị trấn, miệng luôn luôn mặc cả, bình thường các nàng đều sẽ tụ tập lại với nhau do một lãnh đạo mang theo các nàng đi lên thị trấn bán vải thô, trước kia là Lý Chính phu nhân Ninh thị mang theo các nàng đi.

Bây giờ từ đối thoại phân tích, hình như Ninh Thị có việc cũng không thể đi, cho nên gánh nặng này đã rơi xuống trên người Chúc lão phu nhân.

Thật ra, Chúc lão thái thái cũng không tính hôm nay đi trấn trên bán vải, một là đậu nành trong đất yêu cầu nàng đi tưới nước chiếu cố, hai là nhà nàng hôm nay thật vất vả nấu một nồi canh gà, nàng muốn ở nhà uống một chén canh gà, buổi trưa lại làm canh gà, nhưng khi nàng nhìn thấy A Viêm nhà mình đi ra múc nước rửa mặt, nàng bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt hôm qua của Chúc lão nhị tới nhà nàng, lập tức mắt lộ hung quang, nói với mấy lão tỷ muội trước mặt:

- Vậy hôm nay Lý Lan Hoa cũng đi theo bán bố sao?

Lý Lan Hoa là tiểu thiếp của sau khi Chúc lão phu nhân cưới, ngày thường trang điểm đậm, nói chuyện rất yêu thích, cũng là đối tượng mà các phụ nhân trong thôn rất cừu thị, tới tìm mấy lão thái thái của Chúc lão phu nhân, càng biết Chúc lão phu nhân không thích Lý Lan Hoa, vì lấy lòng Chúc lão phu nhân nên càng thêm ríu rít nói.

- Dựa theo tính tình của Lý Lan Hoa kia thì chắc chắn sẽ đi, ngày hôm qua chúng ta nghe nói, súc sinh của Chúc lão nhị kia tới muốn Quế Hương để lại cho Chúc Viêm một chút ý tưởng, ai da uy, này thật đúng là một trời giết!



- Đúng vậy, nào có chuyện làm việc như vậy chứ, đại tôn tử của lão tỷ tỷ nhà ngươi thật sự tốt, ngươi xem giống như còn có tinh thần hơn trước kia, còn biết hỗ trợ làm việc, tiểu tử này cũng thật tốt.

Nếu nói ai là Chúc lão thái thái uy hiếp, vậy thì thật sự là Chúc Viêm, mấy phụ nhân này rốt cuộc cũng bêu xấu người rồi, Chúc lão thái thái nhìn Chúc Viêm đang cùng lão nhân nhà mình ma cây đậu, khóe miệng giơ lên, kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, lúc này nàng cũng không khỏi nhìn về phía mấy người tỷ muội mắt trông mong nhìn mình kia khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi, các ngươi đừng nói nữa, ta đi đây, chờ ta cơm nước xong sẽ dẫn các ngươi đi thị trấn.

Tiễn đám lão tỷ muội kia đi, sau đó, Chúc lão thái thái liền tiến lên ngăn lại Chúc Viêm đang cùng Chúc lão nhân kéo ma:

- Ai da, ta thật sự rất tôn táp, bà nội đồng ý cho ngươi làm việc trong nhà, cũng không làm ngươi ra sức như vậy, tới mau lau mồ hôi!

Chúc Viêm biết Chúc lão thái thái đau lòng hắn, hắn nhận lấy khăn vải Chúc lão thái thái đưa qua lau lau mồ hôi trên mặt, liền nói với Chúc lão thái thái:

- Bà nội, hiện tại ta cũng có thể kiếm một cái lao động, ta tới giúp một chút, việc này làm cũng nhanh.

- Bà nội, biết ngươi hiểu chuyện, nhưng cũng sợ ngươi làm thân thể mệt muốn chết rồi, sớm biết như vậy thì ta đã không đồng ý ngươi giúp gia gia ngươi xay đậu hủ.

Chúc lão thái thái hối hận giậm chân một cái, thầm nghĩ chuyện xay đậu hủ này làm sao mà nhẹ nhàng được chứ?

- Được rồi, lão bà tử ngươi đừng nói A Viêm, có ta theo dõi sẽ không làm A Viêm mệt, ngươi cứ yên tâm đi.

Chúc lão nhân vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này lên tiếng, hắn không ngừng ở một bên khuyên can Chúc Viêm, lúc này mới tránh thoát được một phen lải nhải của Chúc lão phu nhân.

Trên đời có ba chức nghiệp, chống thuyền làm nghề nghiệp là nấu đậu hủ, Chúc gia dưới sự dẫn dắt của Chúc lão thái thái cũng không an phận với cánh đồng cây đậu dưới chân núi kia, bọn họ ở nhà nông nhàn rỗi rất nhiều, nam bán đậu hủ, nữ bán vải thô, dùng để trợ cấp gia dụng, thuận tiện cho Chúc Viêm tích cóp tiền bạc sinh hoạt sau này.

Người trong thôn ngủ đến dậy sớm thì đến sớm, làm xong đậu hủ, trời mới sáng lên, vẫn là một ngày sáng như cũ, Chúc gia cũng bắt đầu ăn xong bữa sáng rồi.

Hôm nay bởi vì tối hôm qua Viên Tiêu mang về hai con gà rừng lớn, mỗi người đều ăn rất sớm, Chúc lão thái thái lại bưng canh gà mình nấu sáng hôm nay lên uống cho Chúc Viêm, sau đó lại uống cho những người khác.

Mọi người đều quen với việc Chúc lão thái thái bất công, cũng không ai dám nói cái gì, lại nói hôm nay đồ ăn thật sự quá ngon, càng không có tâm tình nghĩ những thứ đó có được hay không.

Chúc Viêm uống canh gà ngon, nhìn thoáng qua Viên Tiêu vừa mới cùng Bạch Trân đi lên núi nhặt củi ăn cơm, xem hắn uống đến mức tâm tình của mình cũng tốt lên.

Trên bàn cơm toàn là âm thanh nhấm nuốt đồ ăn, không có bất kỳ người nào chủ động nói chuyện, Chúc lão thái thái thì dẫn đầu phá vỡ cục diện an tĩnh này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện