Lục Tư Viễn khinh thường cùng mấy nữ sinh khắc khẩu, hắn mỗi lần đều làm biện pháp trực tiếp hữu hiệu.
Quét đồng học trong lớp một vòng, hắn mở miệng cảnh cáo, “Về sau nếu ta lại nghe thấy ai ở sau lưng nghị luận Thẩm Miên, đều chờ đó cho ta.”
Đối với hắn, không có cái cách nói không đánh nữ sinh.
“……”
Mười mấy đồng học trong phòng, nháy mắt trầm mặc.
Trên trán nhảy ra vài dấu chấm hỏi to đùng, Thẩm Miên sao lại quan hệ tốt cùng Lục Tư Viễn như vậy? Một học sinh du thủ du thực, một học tra, hai người sao lại con rùa nhìn vừa mắt đậu xanh……
Càng có một ít suy đoán lớn mật, “Hai người bọn họ sẽ không phải là yêu đương đi?”
Người nói lời này đem âm thanh áp đặc biệt thấp, chỉ sợ bị Lục Tư Viễn nghe được, tư tưởng của người thời hiện tại còn tương đối truyền thống, cảm thấy yêu đương là kiện thực ngượng ngùng, không nhận ra người.
Đặc biệt là học sinh trung học choai choai như các cô.
Nếu người lớn nghe được các cô nói mấy chuyện này, sẽ muốn răn dạy.
“Bọn họ quan hệ tốt như vậy từ khi nào?” Vương Lăng Lăng giờ phút này cũng rất tò mò, trong lòng vừa khinh thường lại vừa ghen ghét.
Có Lục Tư Viễn chiếu cố, lần này mấy người thật sự không dám quang minh chính đại nhằm vào Thẩm Miên.
Chu Tư Vũ có điều ám chỉ tiếp một câu, “Khó trách chị ta gần đây thay đổi.” hóa ra người chống lưng không chỉ có thôn trưởng.
Cô chẳng những không sinh khí, ngược lại còn rất cao hứng.
Xem ra hai người thật sự có hơi chút gì đó, bằng không Lục Tư Viễn sao lại muốn giúp Thẩm Miên?
Lúc này thì tốt rồi, cô chỉ cần tìm được cơ hội, là có thể làm cho trường học khai trừ Thẩm Miên, không khéo còn có thể khai trừ luôn cả Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn không dám đắc tội cô, muốn trách, chỉ có thể trách hắn mắt mù, tốt với ai không tốt, một hai phải chơi cùng Thẩm Miên.
Tô Tiểu Hồng không dám lại nghị luận Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên, lấy cớ ngủ trưa, trở về bàn học.
Thẩm Miên có chút vô ngữ nhìn Lục Tư Viễn ở bên cạnh.
Còn tưởng rằng hắn chỉ khoác lác, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn nghiêm túc, chẳng những điệu cao, mà phạm vi che chở còn thực rộng khắp.
Đáng tiếc, thiếu niên chính là thiếu niên, vẫn là quá trẻ, căn bản không thể tưởng được chuyện như vậy khả năng sẽ bị người khác hiểu lầm.
Nhưng, phần tình nghĩa này vẫn khiến Thẩm Miên thực cảm động, kiếp trước kiếp này người đối với cô tốt không nhiều lắm.
Thấy cô nhìn chính mình, Lục Tư Viễn hừ một tiếng, “Ta không phải đã nói rồi sao.” Hắn dùng thực lực chứng minh, hắn nói che chở, liền sẽ che chở.
Sắp tới giờ vào lớp, học sinh đều đến đông đủ, mấy lời phiên động ‘chúng sinh’ kia của Lục Tư Viễn giống như ôn dịch truyền ra, mọi người thường thường lại trộm ngắm hai người, chỉ cần hai người có một chút động tác, bọn họ liền lập tức châu đầu ghé tai……
Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên có một chút cực kỳ nhất trí, đều là hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một người lo chính mình ngủ, một cái xem sách của chính mình.
Cũng may, ‘ uy tín ’ của Lục Tư Viễn ở trong lớp vẫn là thực cấp lực, cũng không có người dám mách lẻo với giáo viên.
Sắp đến kỳ cuối cùng, mọi người cũng đều không dám thả lỏng việc học tập, chuông vào lớp vừa vang lên, đều tập trung tinh thần nghe giảng.
Buổi chiều có ba tiết, hai tiết là ngữ văn, Lý Thu Mai tuy rằng không vừa mắt với Thẩm Miên, nhưng cũng không tìm thấy sai lầm của cô, một buổi trưa tường an không có việc gì.
Hạ tuyết lớn một ngày, tới khi tan học, đại tuyết bên ngoài đã tới cổ chân.
Người đạp xe đạp, bắt đầu hâm mộ người đi bộ đi học, vốn dĩ tuyết vừa lạnh vừa trơn, còn phải đẩy xe đạp, nói là khó đi, một chút cũng không khoa trương.
Sau khi về đến nhà, Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ đã ăn xong cơm, ngay cả hạt gạo cũng không phần cho cô, cũng may Thẩm Miên đã sớm có chuẩn bị, khi tan học, đã mua một cái màn thầu trở về.
Quét đồng học trong lớp một vòng, hắn mở miệng cảnh cáo, “Về sau nếu ta lại nghe thấy ai ở sau lưng nghị luận Thẩm Miên, đều chờ đó cho ta.”
Đối với hắn, không có cái cách nói không đánh nữ sinh.
“……”
Mười mấy đồng học trong phòng, nháy mắt trầm mặc.
Trên trán nhảy ra vài dấu chấm hỏi to đùng, Thẩm Miên sao lại quan hệ tốt cùng Lục Tư Viễn như vậy? Một học sinh du thủ du thực, một học tra, hai người sao lại con rùa nhìn vừa mắt đậu xanh……
Càng có một ít suy đoán lớn mật, “Hai người bọn họ sẽ không phải là yêu đương đi?”
Người nói lời này đem âm thanh áp đặc biệt thấp, chỉ sợ bị Lục Tư Viễn nghe được, tư tưởng của người thời hiện tại còn tương đối truyền thống, cảm thấy yêu đương là kiện thực ngượng ngùng, không nhận ra người.
Đặc biệt là học sinh trung học choai choai như các cô.
Nếu người lớn nghe được các cô nói mấy chuyện này, sẽ muốn răn dạy.
“Bọn họ quan hệ tốt như vậy từ khi nào?” Vương Lăng Lăng giờ phút này cũng rất tò mò, trong lòng vừa khinh thường lại vừa ghen ghét.
Có Lục Tư Viễn chiếu cố, lần này mấy người thật sự không dám quang minh chính đại nhằm vào Thẩm Miên.
Chu Tư Vũ có điều ám chỉ tiếp một câu, “Khó trách chị ta gần đây thay đổi.” hóa ra người chống lưng không chỉ có thôn trưởng.
Cô chẳng những không sinh khí, ngược lại còn rất cao hứng.
Xem ra hai người thật sự có hơi chút gì đó, bằng không Lục Tư Viễn sao lại muốn giúp Thẩm Miên?
Lúc này thì tốt rồi, cô chỉ cần tìm được cơ hội, là có thể làm cho trường học khai trừ Thẩm Miên, không khéo còn có thể khai trừ luôn cả Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn không dám đắc tội cô, muốn trách, chỉ có thể trách hắn mắt mù, tốt với ai không tốt, một hai phải chơi cùng Thẩm Miên.
Tô Tiểu Hồng không dám lại nghị luận Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên, lấy cớ ngủ trưa, trở về bàn học.
Thẩm Miên có chút vô ngữ nhìn Lục Tư Viễn ở bên cạnh.
Còn tưởng rằng hắn chỉ khoác lác, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn nghiêm túc, chẳng những điệu cao, mà phạm vi che chở còn thực rộng khắp.
Đáng tiếc, thiếu niên chính là thiếu niên, vẫn là quá trẻ, căn bản không thể tưởng được chuyện như vậy khả năng sẽ bị người khác hiểu lầm.
Nhưng, phần tình nghĩa này vẫn khiến Thẩm Miên thực cảm động, kiếp trước kiếp này người đối với cô tốt không nhiều lắm.
Thấy cô nhìn chính mình, Lục Tư Viễn hừ một tiếng, “Ta không phải đã nói rồi sao.” Hắn dùng thực lực chứng minh, hắn nói che chở, liền sẽ che chở.
Sắp tới giờ vào lớp, học sinh đều đến đông đủ, mấy lời phiên động ‘chúng sinh’ kia của Lục Tư Viễn giống như ôn dịch truyền ra, mọi người thường thường lại trộm ngắm hai người, chỉ cần hai người có một chút động tác, bọn họ liền lập tức châu đầu ghé tai……
Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên có một chút cực kỳ nhất trí, đều là hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một người lo chính mình ngủ, một cái xem sách của chính mình.
Cũng may, ‘ uy tín ’ của Lục Tư Viễn ở trong lớp vẫn là thực cấp lực, cũng không có người dám mách lẻo với giáo viên.
Sắp đến kỳ cuối cùng, mọi người cũng đều không dám thả lỏng việc học tập, chuông vào lớp vừa vang lên, đều tập trung tinh thần nghe giảng.
Buổi chiều có ba tiết, hai tiết là ngữ văn, Lý Thu Mai tuy rằng không vừa mắt với Thẩm Miên, nhưng cũng không tìm thấy sai lầm của cô, một buổi trưa tường an không có việc gì.
Hạ tuyết lớn một ngày, tới khi tan học, đại tuyết bên ngoài đã tới cổ chân.
Người đạp xe đạp, bắt đầu hâm mộ người đi bộ đi học, vốn dĩ tuyết vừa lạnh vừa trơn, còn phải đẩy xe đạp, nói là khó đi, một chút cũng không khoa trương.
Sau khi về đến nhà, Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ đã ăn xong cơm, ngay cả hạt gạo cũng không phần cho cô, cũng may Thẩm Miên đã sớm có chuẩn bị, khi tan học, đã mua một cái màn thầu trở về.
Danh sách chương