Mấy ngày kế tiếp, là đoạn thời gian thoải mái nhất cho đến nay của Thẩm Miên.
Ban ngày đi học, buổi tối trở về còn có thể làm bài tập đọc sách, sách của Hạ Nam rất hữu dụng, giúp cô ôn tập không ít tri thức đã bị quên mất.
Tuy rằng tuyết rơi khiến đường đi học tương đối mệt, nhưng cô lại không ăn đói mặc rách, giữa trưa có mì nóng để ăn, buổi tối có màn thầu, cháo nóng.
Ngồi cùng Lục Tư Viễn, còn bớt lo không ít chuyện, không cần vẽ vĩ tuyến 38, ăn cơm trưa có bạn, lúc học tập ngẫu nhiên có gì không hiểu, hắn tuy rằng biểu hiện không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhất nhất giải đáp.
Sau mấy ngày ở chung, Lục Tư Viễn có một câu thiền ngoài miệng, “Nữ sinh chính là phiền toái.”
So sánh ra, mấy ngày nay Chu Lan Phương lại thập phần buồn bực, cô thừa dịp Thẩm Miên không ở nhà, lật khắp cả nhà, cũng không tìm được ba đồng tiền kia đặt ở nơi nào, con oắt chết tiệt kia đây là cố ý đề phòng cô.
Sau lại cố ý không phần cơm chiều cho Thẩm Miên, còn sai sử rửa chén, con oắt chết tiệt kia thế nhưng lại không làm, một chút ý kiến cũng không có, làm hại cô cũng không tìm được cớ nào để tra.
Mắt thấy sắp ăn tết, cô cũng không nghĩ tìm việc, dù sao thành tích cuối kỳ vừa ra tới, Thẩm Miên khẳng định là không có biện pháp tiếp tục đi học.
Người nhà quê đều muốn ăn tết vui vẻ, không có đại sự gì, trước tết không nghĩ cãi nhau, đặc biệt là Thẩm Kiến Hoa hiện tại đã bắt đầu chú ý Thẩm Miên, con oắt chết tiệt kia lại còn học được cáo trạng, cô chỉ có thể chịu đựng trước.
Đồng dạng chú ý thấy Thẩm Miên không thích hợp, còn có Chu Tư Vũ, mấy ngày nay, cô không quá chú ý Thẩm Miên, chỉ cho rằng Thẩm Miên là sợ bị đánh, cho nên thành thật.
Nhưng chậm rãi liền phát hiện không thích hợp, Thẩm Miên giống như buổi tối căn bản không đói bụng, trước đây không ăn cơm chiều, bụng Thẩm Miên kêu ục ục không ngừng, cô ngủ bên cạnh cũng có thể nghe được, hiện tại lại không nghe thấy gì.
Cô cố ý để lại tâm nhãn, tan học trốn đi trộm theo dõi Thẩm Miên, quả nhiên bị cô phát hiện ra vấn đề, khó trách bụng không kêu, hóa ra là trộm ăn mảnh.
Về đến nhà, Chu Tư Vũ liền gấp không chờ nổi đem việc này nói cho Chu Lan Phương.
“Cô, khó trách mấy ngày nay cô không phần cơm chiều, nó cũng chưa ý kiến gì, hoá ra nó ăn ở bên ngoài so với trong nhà khá hơn nhiều, cũng không nghĩ mang chút gì trở về cho cô.”
Chu Lan Phương vừa nghe, tức khắc tức giận, quăng cái muôi trong tay vào trong nồi, “Đồ con hoang, ta đã nói mấy ngày nay sao là thật được, hợp lại là trộm ta, gặm tiền mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng chúng ta.”
“Tuy nói tiền kia là cho nó ăn cơm, nhưng cũng không thể dùng sức tiêu như vậy!” Chu Tư Vũ tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, “Cô quanh năm suốt tháng cũng không bỏ được ra bên ngoài ăn tiệm.”
Chu Lan Phương vừa nghe, càng tức, con hoang chính là không hiểu chuyện như Tư Vũ nhà cô, phí công nuôi dưỡng lớn như vậy, “Chờ nó trở lại, xem ta thu thập như thế nào.”
“Cô, còn có một việc, cháu vẫn luôn chưa nói cho cô.” Chu Tư Vũ khi nói chuyện, không nhịn được hướng cửa phòng bếp liếc mắt một cái, sợ sau lưng nói bậy bị Thẩm Miên đụng vào.
Hiện tại, Thẩm Miên ỷ vào có người chống lưng, eo rất kiên cường.
“Đứa con hoang kia có phải lại cõng ta làm cái gì hay không?” Nếu không phải đứa con hoang kia còn chưa có trở về, cô khẳng định sẽ trước kéo qua đánh cho một trận lại nói.
“Cháu cũng không xác định có phải sự thật hay không.” Chu Tư Vũ còn chưa có nói xong, đã phủi trách nhiệm cho chính mình, như vậy khi sự tình nháo lớn, mới không đến trên đầu cô, “Giáo viên đổi chỗ ngồi cho nó, đến bên cạnh một tên lưu manh trong lớp, quan hệ của hai người giống như rất tốt, nó đi học cũng không ngồi xe đạp của cháu, giữa trưa còn cùng người ta ăn cơm……”
Cô không nói thẳng hai người đang yêu đương, nhưng lại cố ý dẫn đề tài tới trên con đường kia.
Ban ngày đi học, buổi tối trở về còn có thể làm bài tập đọc sách, sách của Hạ Nam rất hữu dụng, giúp cô ôn tập không ít tri thức đã bị quên mất.
Tuy rằng tuyết rơi khiến đường đi học tương đối mệt, nhưng cô lại không ăn đói mặc rách, giữa trưa có mì nóng để ăn, buổi tối có màn thầu, cháo nóng.
Ngồi cùng Lục Tư Viễn, còn bớt lo không ít chuyện, không cần vẽ vĩ tuyến 38, ăn cơm trưa có bạn, lúc học tập ngẫu nhiên có gì không hiểu, hắn tuy rằng biểu hiện không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhất nhất giải đáp.
Sau mấy ngày ở chung, Lục Tư Viễn có một câu thiền ngoài miệng, “Nữ sinh chính là phiền toái.”
So sánh ra, mấy ngày nay Chu Lan Phương lại thập phần buồn bực, cô thừa dịp Thẩm Miên không ở nhà, lật khắp cả nhà, cũng không tìm được ba đồng tiền kia đặt ở nơi nào, con oắt chết tiệt kia đây là cố ý đề phòng cô.
Sau lại cố ý không phần cơm chiều cho Thẩm Miên, còn sai sử rửa chén, con oắt chết tiệt kia thế nhưng lại không làm, một chút ý kiến cũng không có, làm hại cô cũng không tìm được cớ nào để tra.
Mắt thấy sắp ăn tết, cô cũng không nghĩ tìm việc, dù sao thành tích cuối kỳ vừa ra tới, Thẩm Miên khẳng định là không có biện pháp tiếp tục đi học.
Người nhà quê đều muốn ăn tết vui vẻ, không có đại sự gì, trước tết không nghĩ cãi nhau, đặc biệt là Thẩm Kiến Hoa hiện tại đã bắt đầu chú ý Thẩm Miên, con oắt chết tiệt kia lại còn học được cáo trạng, cô chỉ có thể chịu đựng trước.
Đồng dạng chú ý thấy Thẩm Miên không thích hợp, còn có Chu Tư Vũ, mấy ngày nay, cô không quá chú ý Thẩm Miên, chỉ cho rằng Thẩm Miên là sợ bị đánh, cho nên thành thật.
Nhưng chậm rãi liền phát hiện không thích hợp, Thẩm Miên giống như buổi tối căn bản không đói bụng, trước đây không ăn cơm chiều, bụng Thẩm Miên kêu ục ục không ngừng, cô ngủ bên cạnh cũng có thể nghe được, hiện tại lại không nghe thấy gì.
Cô cố ý để lại tâm nhãn, tan học trốn đi trộm theo dõi Thẩm Miên, quả nhiên bị cô phát hiện ra vấn đề, khó trách bụng không kêu, hóa ra là trộm ăn mảnh.
Về đến nhà, Chu Tư Vũ liền gấp không chờ nổi đem việc này nói cho Chu Lan Phương.
“Cô, khó trách mấy ngày nay cô không phần cơm chiều, nó cũng chưa ý kiến gì, hoá ra nó ăn ở bên ngoài so với trong nhà khá hơn nhiều, cũng không nghĩ mang chút gì trở về cho cô.”
Chu Lan Phương vừa nghe, tức khắc tức giận, quăng cái muôi trong tay vào trong nồi, “Đồ con hoang, ta đã nói mấy ngày nay sao là thật được, hợp lại là trộm ta, gặm tiền mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng chúng ta.”
“Tuy nói tiền kia là cho nó ăn cơm, nhưng cũng không thể dùng sức tiêu như vậy!” Chu Tư Vũ tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, “Cô quanh năm suốt tháng cũng không bỏ được ra bên ngoài ăn tiệm.”
Chu Lan Phương vừa nghe, càng tức, con hoang chính là không hiểu chuyện như Tư Vũ nhà cô, phí công nuôi dưỡng lớn như vậy, “Chờ nó trở lại, xem ta thu thập như thế nào.”
“Cô, còn có một việc, cháu vẫn luôn chưa nói cho cô.” Chu Tư Vũ khi nói chuyện, không nhịn được hướng cửa phòng bếp liếc mắt một cái, sợ sau lưng nói bậy bị Thẩm Miên đụng vào.
Hiện tại, Thẩm Miên ỷ vào có người chống lưng, eo rất kiên cường.
“Đứa con hoang kia có phải lại cõng ta làm cái gì hay không?” Nếu không phải đứa con hoang kia còn chưa có trở về, cô khẳng định sẽ trước kéo qua đánh cho một trận lại nói.
“Cháu cũng không xác định có phải sự thật hay không.” Chu Tư Vũ còn chưa có nói xong, đã phủi trách nhiệm cho chính mình, như vậy khi sự tình nháo lớn, mới không đến trên đầu cô, “Giáo viên đổi chỗ ngồi cho nó, đến bên cạnh một tên lưu manh trong lớp, quan hệ của hai người giống như rất tốt, nó đi học cũng không ngồi xe đạp của cháu, giữa trưa còn cùng người ta ăn cơm……”
Cô không nói thẳng hai người đang yêu đương, nhưng lại cố ý dẫn đề tài tới trên con đường kia.
Danh sách chương