Editor: Trâm Rừng

"Không cần, không cần." Nghê Thành Quý liên tục từ chối, "Tôi đã ăn rồi."

"Cô cùng ăn một chút đi, món mì này là đặc sản của quê hương chúng tôi, ở bên ngoài cũng không có bán đâu." Nói đến đây, Nghê Thúy Hoa múc một bát mì cho Nghê Thành Quý.

“Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Nghê Thành Quý cũng không già mồm cãi láo trực tiếp ngồi xuống ăn mì. Không phải nói, mì này thực sự rất thơm, ăn ngon hơn hàng chục lần so với bên ngoài.

"Mẹ Yên Yên, tay nghề của cô thật tốt. Nếu cô mở một tiếm bán mì thì việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt." Nghê Thành Quý liên tục khen ngợi.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, suy nghĩ của Nghê Yên đi lòng vòng, kiếp trước cô vốn kinh doanh trong ngành ăn uống, nếu có tiền mở một quán mì, để mẹ cô làm bà chủ nhỏ cũng rất tốt.

Ăn được nửa chừng, Nghê Thúy Hoa nói tiếp: "Chị Thành Quý, buổi chiều khi tôi đi đổ rác thì thấy ngoài sân có một khoảng đất trống, đó có phải là của nhà chị không?"

"Là của nhà chúng ta." Nghê Thành Quý gật đầu, "Chỉ là nhiều năm nay cũng không trồng trọt gì, đều hoang tàn hết rồi."

Đôi mắt Nghê Thúy Hoa lóe lên vẻ vui mừng, "Chị Thành Quý, chị xem tôi có thể trồng một ít rau trên mảnh đất trống đó không?"



“Đương nhiên có thể, dù sao đất trống cũng là đất trống, muốn trồng gì cũng được, đúng rồi ngoại trừ mảnh đất đó ra, trong thôn tôi còn có một số ruộng, nếu cô muốn trồng cũng có thể trồng." Nghê Thành Quý cũng không phải dạng người hẹp hòi thích tính toán. Từ khi bà ấy lên thành phố làm việc, mảnh ruộng của gia đình cũng không có ai trồng trọt nữa.

"Chị Thành Quý, chị thực sự là một người tốt." Nghê Thúy Hoa vui vẻ cười. Nếu không gặp được Nghê Thành Quý trên xe lửa, ba mẹ con họ sẽ không thể định cư ở kinh thành một cách suôn sẻ như vậy.

Nghê Thúy Hoa là người không thể ở không được, ngày hôm sau Nghê Yên mang theo Nghê Thành Quý đến ủy ban thôn, bà ấy liền vác cuốc xới đất hoang trước sân, cứ nửa tiếng lại quay vào nhà xem con gái nhỏ đã tỉnh chưa.

Nghê Yên có mang theo lễ vật đến ủy ban thôn, người nước Hoa chú trọng có đi có lại, gặp người phải có ba phần tươi cười, miệng ngọt một chút, lợi dụng đạn pháo bọc đường, lúc nào cũng đúng. Kiếp trước cô sở dĩ có thể thành công như vậy là bởi vì biết đối nhân xử thế.

Quả nhiên, dưới các loại thủ đoạn khách sáo của Nghê Yên, cô đã thành công bắt được lòng của trưởng thôn, khách khách khí khí cấp giấy chứng nhận cho cô, dẫn cô đi vòng quanh ủy ban thôn, đồng thời tuyên bố rằng sau này cô là một thành viên của thôn Kinh Hoa. Cứ như vậy, Nghê Yên đã thuận lợi cắm rễ tại thôn Kinh Hoa.

Nghê Thành Quý kinh ngạc, trên mặt mũi đều là sợ hãi thán phục nhìn Nghê Yên đang đi bên cạnh mình, bà ấy không ngờ rằng Nghê Yên này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh lanh lợi, càng là người khéo đưa đẩy. Tuổi còn nhỏ đã có tâm trí như thế, nếu lơn hơn một chút chắc chắn sẽ là một tồn tại có thể đảo lộn, khuấy động vũng bùn. Khó trách Nghê Thúy Hoa sẽ lắng nghe con gái mình trong mọi việc.

“Chị dâu Vương gia, mấy ngày rồi không gặp, chị đi đâu vậy?” Một thôn dân đội mũ rơm đi về phía hai người, khi ánh mắt chạm phải Nghê Yên liền tò mò hỏi: “Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy? Là họ hàng của nhà cô sao?"

Nghê Thành Quý cười nói: "Tôi đến nhà chồng của Xuân Hoa một chuyến, đây là Yên Yên, một người họ hàng bên nhà mẹ để của tôi, bây giờ con bé cùng mẹ và em gái đang thuê nhà của tôi. Yên Yên, đây là dì Vương." Câu đầu tiên là nói với dì Vương, câu sau là nói với Nghê Yên.

“Chào dì Vương.” Nghê Yên dùng giọng điệu ngọt ngào chào hỏi. Nghê Yên vừa xinh đẹp, giọng nói còn rất ngọt ngào, vẻ ngoài khôn khéo thế này thì ai mà không thích cho được? Sau khi được dì Vương tuyên truyền một đợt, mọi người đều biết trong nhà Nghê Thành Quý có một cô bé xinh đẹp, rất nhiều người đã đến nhà dì Nghê chơi, mọi người ra ra vào vào cũng dần dần quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện