Editor: Trâm Rừng
Sau khi Nghê Thúy Hoa dọn dẹp xong mảnh đất hoang, bà ấy cần một số hạt giống rau để tiến hành gieo trồng. Nhiệm vụ mua hạt giống đương nhiên giao cho Nghê Yên, Nghê Yên ngồi lên xe buýt đi vào thành phố.
Thật ra loại hạt giống rau này cũng có thể mua được ở trong thôn, nhưng lần này Nghê Yên còn có việc khác phải làm ở thành phố, cô muốn xem bây giờ nên làm gì để có thể kiếm được tiền nhanh nhất. Cô vẫn còn 700 nhân dân tệ trong tay, không thể bắt đầu một công việc kinh doanh lớn, vì vậy chỉ có thể bắt đầu từ một công việc kinh doanh nhỏ rồi từ từ đi lên.
Điểm dừng chân đầu tiên của Nghê Yên là chợ nông sản, cũng giống như chợ rau củ ở đời sau, người qua lại ở đây rất đông, khắp nơi đều là tiếng mặc cả hàng hóa, sau khi Nghê Yên mua hạt giống rau, cô đi đến gian hàng thịt, chuẩn bị cắt thịt hai cân mang về. “Ông chủ, một cân thịt heo bao nhiêu tiền?”
Người bán thịt heo là một người đàn ông trung niên, thân hình khoảng 200 cân, để râu quai nón, nghe vậy, ông ta miễn cưỡng liếc mắt nhìn Nghê Yên, “Hai khối tám một cân.”
“Hai khối tám?" Nghê Yên có chút kinh ngạc và nói: "Tại sao lại đắt như vậy?" Ở đời sau, hai khối tám sẽ chỉ mua được một cây kẹo mút, nhưng đây là vào những năm 1980, lúc này thịt heo ở nông thôn chỉ được bán với giá tám mao xu một cân! Hai khối tám đã có thể mua cả một con gà! Cho dù đây là ở kinh thành, giá thịt cũng không thể tăng gần gấp ba! “Chê đắt đúng không?” Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ chán ghét, “Ngươi cảm thấy đắt thì đi mua cá đi!” Xem ra người này là người từ nông thôn đến, ông chủ sạp thịt cũng không trông cậy cô có thể thực sự mua thịt.
Nghê Yên không để ý tới thái độ của ông chủ, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Cá? Cá có thể rẻ hơn thịt heo sao?"
Có lẽ vì nhìn trên vẻ ngoài của Nghê Yên khá xinh đẹp nên ông chủ đưa tay chỉ vào quầy cá cách đó không xa, "Bên đó, ba mao đã mua được một con, thật quá rẻ.”
Nghê Yên chuyển con mắt nhìn qua, thấy ở một góc khuất có một gian hàng bán cá, gian hàng không lớn lắm, một đám người đi qua đi lại cũng không có ai ghé qua. Có vẻ như cá không được người ở đây hoan nghênh. Thử nghĩ mà xem, ở nước Hoa vào những năm 1980, có được ăn no hay không đã là một vấn đề, có ai còn suy nghĩ đến việc mua cá ăn? Chưa kể đến việc nấu cá tốn nhiều nhiên liệu, nếu nấu không tốt sẽ có mùi tanh nồng nặc, rất khó ăn! Ăn rau còn tốt hơn ăn cá.
Không giống như thịt heo, đặt ở trong nồi xào một lát sẽ có mỡ chảy ra, chưa kể có thể làm mọi người giải thèm mà còn có thể khiến trong bụng có chút chất béo.
Vào những năm 1980, không có nhiều phương pháp ăn cá như ở đời sau. Cá kho thố đá, cá nấu dưa cải, canh cá, cá luộc, cá nướng, cá chiên v.v… đều là phương pháp nấu ăn của đời sau. Trong số đó, cá nấu dưa chưa rất phổ biến vào đầu những năm 1990.
Nghê Yên đi đến quầy cá, nảy ra một ý tưởng, cười nói: "Ông chủ, lấy cho tôi ba con cá mè hoa và ba con mực."
Ông chủ vừa nhìn thấy công việc kinh doanh, liền lưu loát đúng lên, cười híp mắt nói: “Cô gái có cần làm luôn không?”
Nghê Yên gật gật đầu, "Cần, làm phiền ông chủ giúp ta cắt con cá làm đôi."
“Được thôi.” Ông chủ giơ tay chém xuống, rất là lưu loát làm sạch mấy con cá. Sáu con cá tổng giá chỉ cần 1 khối 2 mao tiền, cá mè hoa đầu hơi to có giá ba mao một con, mực nang chỉ một mao một con.
Sau khi mua cá xong, Nghê Yên lại đi mua một ít dược liệu cùng dưa chưa, để thuận tiện cho việc đi lại cùng công việc kinh doanh sau này, Nghê Yên lại hạ ngoan tâm bỏ ra hơn hai trăm tệ để mua một chiếc xe đạp có đòn khiêng nhãn hiệu Phượng Hoàng.
Có xe rồi về thôn cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Nghê Yên vô cùng vui sướng nghĩ đến sau này mình cũng đã thuộc đám người có xe, suốt quãng đường đi đều ngâm nga một bài hát. Khi cô vừa đến cổng thôn, một đám trẻ con đã đuổi theo sau xe của Nghê Yên. Thời đại này có được một chiếc xe đạp có đòn khiêng quả thực rất hiếm, so với đời sau lái xe ô tô còn hiếm hơn.
Kết quả là trong thôn lại có tin đồn, mẹ con Nghê Thúy Hoa rốt cuộc là làm nghề gì? Tại sao lại có tiền như vậy? Thậm chí có thể mua một chiếc xe đạp! Hơn nữa không có đàn ông bên cạnh, hai mẹ con dung mạo cũng không tệ, bọn họ... chẳng lẽ là... Nghĩ đến đây, trong lòng thôn dân lại tràn đầy phòng bị mẹ con Nghê Thúy Hoa, sợ người đàn ông của mình sẽ bị hai mẹ con này quyến rũ đi mất.
Sau khi Nghê Thúy Hoa dọn dẹp xong mảnh đất hoang, bà ấy cần một số hạt giống rau để tiến hành gieo trồng. Nhiệm vụ mua hạt giống đương nhiên giao cho Nghê Yên, Nghê Yên ngồi lên xe buýt đi vào thành phố.
Thật ra loại hạt giống rau này cũng có thể mua được ở trong thôn, nhưng lần này Nghê Yên còn có việc khác phải làm ở thành phố, cô muốn xem bây giờ nên làm gì để có thể kiếm được tiền nhanh nhất. Cô vẫn còn 700 nhân dân tệ trong tay, không thể bắt đầu một công việc kinh doanh lớn, vì vậy chỉ có thể bắt đầu từ một công việc kinh doanh nhỏ rồi từ từ đi lên.
Điểm dừng chân đầu tiên của Nghê Yên là chợ nông sản, cũng giống như chợ rau củ ở đời sau, người qua lại ở đây rất đông, khắp nơi đều là tiếng mặc cả hàng hóa, sau khi Nghê Yên mua hạt giống rau, cô đi đến gian hàng thịt, chuẩn bị cắt thịt hai cân mang về. “Ông chủ, một cân thịt heo bao nhiêu tiền?”
Người bán thịt heo là một người đàn ông trung niên, thân hình khoảng 200 cân, để râu quai nón, nghe vậy, ông ta miễn cưỡng liếc mắt nhìn Nghê Yên, “Hai khối tám một cân.”
“Hai khối tám?" Nghê Yên có chút kinh ngạc và nói: "Tại sao lại đắt như vậy?" Ở đời sau, hai khối tám sẽ chỉ mua được một cây kẹo mút, nhưng đây là vào những năm 1980, lúc này thịt heo ở nông thôn chỉ được bán với giá tám mao xu một cân! Hai khối tám đã có thể mua cả một con gà! Cho dù đây là ở kinh thành, giá thịt cũng không thể tăng gần gấp ba! “Chê đắt đúng không?” Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ chán ghét, “Ngươi cảm thấy đắt thì đi mua cá đi!” Xem ra người này là người từ nông thôn đến, ông chủ sạp thịt cũng không trông cậy cô có thể thực sự mua thịt.
Nghê Yên không để ý tới thái độ của ông chủ, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Cá? Cá có thể rẻ hơn thịt heo sao?"
Có lẽ vì nhìn trên vẻ ngoài của Nghê Yên khá xinh đẹp nên ông chủ đưa tay chỉ vào quầy cá cách đó không xa, "Bên đó, ba mao đã mua được một con, thật quá rẻ.”
Nghê Yên chuyển con mắt nhìn qua, thấy ở một góc khuất có một gian hàng bán cá, gian hàng không lớn lắm, một đám người đi qua đi lại cũng không có ai ghé qua. Có vẻ như cá không được người ở đây hoan nghênh. Thử nghĩ mà xem, ở nước Hoa vào những năm 1980, có được ăn no hay không đã là một vấn đề, có ai còn suy nghĩ đến việc mua cá ăn? Chưa kể đến việc nấu cá tốn nhiều nhiên liệu, nếu nấu không tốt sẽ có mùi tanh nồng nặc, rất khó ăn! Ăn rau còn tốt hơn ăn cá.
Không giống như thịt heo, đặt ở trong nồi xào một lát sẽ có mỡ chảy ra, chưa kể có thể làm mọi người giải thèm mà còn có thể khiến trong bụng có chút chất béo.
Vào những năm 1980, không có nhiều phương pháp ăn cá như ở đời sau. Cá kho thố đá, cá nấu dưa cải, canh cá, cá luộc, cá nướng, cá chiên v.v… đều là phương pháp nấu ăn của đời sau. Trong số đó, cá nấu dưa chưa rất phổ biến vào đầu những năm 1990.
Nghê Yên đi đến quầy cá, nảy ra một ý tưởng, cười nói: "Ông chủ, lấy cho tôi ba con cá mè hoa và ba con mực."
Ông chủ vừa nhìn thấy công việc kinh doanh, liền lưu loát đúng lên, cười híp mắt nói: “Cô gái có cần làm luôn không?”
Nghê Yên gật gật đầu, "Cần, làm phiền ông chủ giúp ta cắt con cá làm đôi."
“Được thôi.” Ông chủ giơ tay chém xuống, rất là lưu loát làm sạch mấy con cá. Sáu con cá tổng giá chỉ cần 1 khối 2 mao tiền, cá mè hoa đầu hơi to có giá ba mao một con, mực nang chỉ một mao một con.
Sau khi mua cá xong, Nghê Yên lại đi mua một ít dược liệu cùng dưa chưa, để thuận tiện cho việc đi lại cùng công việc kinh doanh sau này, Nghê Yên lại hạ ngoan tâm bỏ ra hơn hai trăm tệ để mua một chiếc xe đạp có đòn khiêng nhãn hiệu Phượng Hoàng.
Có xe rồi về thôn cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Nghê Yên vô cùng vui sướng nghĩ đến sau này mình cũng đã thuộc đám người có xe, suốt quãng đường đi đều ngâm nga một bài hát. Khi cô vừa đến cổng thôn, một đám trẻ con đã đuổi theo sau xe của Nghê Yên. Thời đại này có được một chiếc xe đạp có đòn khiêng quả thực rất hiếm, so với đời sau lái xe ô tô còn hiếm hơn.
Kết quả là trong thôn lại có tin đồn, mẹ con Nghê Thúy Hoa rốt cuộc là làm nghề gì? Tại sao lại có tiền như vậy? Thậm chí có thể mua một chiếc xe đạp! Hơn nữa không có đàn ông bên cạnh, hai mẹ con dung mạo cũng không tệ, bọn họ... chẳng lẽ là... Nghĩ đến đây, trong lòng thôn dân lại tràn đầy phòng bị mẹ con Nghê Thúy Hoa, sợ người đàn ông của mình sẽ bị hai mẹ con này quyến rũ đi mất.
Danh sách chương