Lúc này, dáng người hắn vừa mới trưởng thành, tuy không còn vẻ non nớt như khi còn nhỏ, nhưng lại chưa có vẻ mạnh mẽ dũng mãnh như lúc trưởng thành, bộ dáng vừa ngây ngô đang cố tỏ ra thành thục...Thon dài cân xứng, mảnh khảnh mà có lực! Có thể nói là thiếu một phân chê ít, thêm một phân ngại nhiều!
Mà đôi mắt đen như mặc ngọc kia, lẳng lặng khẽ liếc một cái, vừa lãnh đạm, lại sắc bén tận tâm, dễ như trở bàn tay là đã có thể làm lòng người run rẩy......
Cung Dĩ Mạt đột nhiên minh bạch, vì cái gì mà đời trước, tuy Cung Quyết ác danh lưu truyền muôn nơi, thủ đoạn khốc liệt, tàn độc khiến cho người người giận sôi, nhưng vẫn có vô số nữ nhân khóc la muốn được vào hậu viện của hắn. Đơn giản là vì, tên yêu nghiệt này da giống đều là hàng thượng đẳng rồi. Nếu có thể được nhìn thấy gương mặt tinh xảo luôn luôn bình thản này vì mình mà nhuốm lên du͙ƈ vọиɠ, vì thân thể mình mà điên cuồng....Ai da, kể ra cũng là một loại kiêu hãnh khôn tả nha!
Cung Dĩ Mạt vội vàng lắc đầu, toàn suy nghĩ mấy việc không đâu!
Thấy Cung Dĩ Mạt thích tướng mạo của mình, Cung Quyết lần đầu tiên cảm thấy, lớn lên xinh đẹp cũng là một việc có ích, thế là, hắn lại càng dùng tư thế lơ đãng thể hiện vẻ yêu nghiệt của bản thân mình, lại cố ý muốn đến gần thêm một chút nữa.
"Hoàng tỷ, đệ tiếp tục chà lưng cho tỷ nhé...."
Cung Quyết biết rất rõ, Cung Dĩ Mạt chưa bao giờ để ý những việc này. Nàng cũng không cho rằng, lộ cánh tay hoặc bàn chân trước mặt nam nhân là cái việc lớn gì, nhất là lúc còn nhỏ, Cung Dĩ Mạt vì để bớt mấy việc linh tinh lụn vụn, thường cùng ăn cùng ở với hắn. Chính vì thế, đối với đụng chạm của hắn, nàng tuyệt đối không hề bài xích, mà hắn, cũng nhờ thế mà mới có cơ hội, được tiếp xúc một cách thật gần gũi với nàng.
Rõ ràng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, không biết vì sao, khi được hắn dùng khăn lông mềm nhẹ nhàng chà lau trên lưng mình, Cung Dĩ Mạt lại có chút căng thẳng, bối rối. Thân thể ngưa ngứa mà ngượng ngùng kỳ lạ.....
Như thể nghĩ tới điều gì, nàng không khỏi lắc đầu điên cuồng! Thật là quá cầm thú! Làm sao nàng lại có cái ý niệm như vậy được chứ! Tất cả là do Cung Quyết quá sức yêu nghiệt không phải sao? Lớn lên xinh xẻo đẹp trai như vậy làm gì, định câu dẫn nàng phạm tội hay sao? Hừ, nàng cũng không có "vì sắc quên thân" đâu nha!!!
Cung Dĩ Mạt dứt khoát bắt lấy cánh tay Cung Quyết. "Đệ cũng mệt mỏi rồi, xuống đây ngâm mình một chút đi, không cần chăm sóc ta đâu."
Cung Quyết nghe vậy hai mắt sáng ngời, lập tức đáp ứng.
Thấy hắn sảng khoái như thế, Cung Dĩ Mạt trái lại có chút ảo não, ngay sau đó liền xốc lại tinh thần, dù sao thì hồ cũng lớn như vậy, ngâm cùng thì đã làm sao đâu nào?
Thế là, Cung Dĩ Mạt mở to hai mắt mà nhìn Cung Quyết chậm rãi cởi bỏ đai lưng......cuối cùng, lôi lôi kéo kéo, tất cả quần áo trên người đều tuột xuống, chỉ còn lại một chiếc nội khố!!!
Ối giời ơi! Tổn thọ mười năm!!!
Sao nàng lại cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên thế này?!!!! Làm sao nàng lại vừa kích động lại phấn khích thế này cơ chứ!!!!
Cung Quyết nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong lòng nhảy nhót!
Nàng căng thẳng như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng nàng cũng có cảm giác với mình phải không? Hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bao nhiêu năm nay không hề buông lỏng tập luyện, mới có thể có được dáng người như bây giờ.
Cung Dĩ Mạt muốn nhắm mắt quay đi, lại cảm thấy làm như vậy quá ra vẻ, mà mở mắt ra nhìn thì mặt quá dày. Chỉ là, Cung Quyết dáng người thật sự rất tốt nha, nàng sao có thể bỏ lỡ "phúc lợi" này được cơ chứ. Cho nên, Cung Dĩ Mạt cứ đơn giản mà mở to mắt ra nhìn, dù sao cũng là hài tử một tay nàng nuôi lớn, từ nhỏ đã nhìn thấy vô số lần còn hiếm lạ gì, lớn lên nhìn một cái thì đã làm sao?
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sau khi xuống nước, Cung Quyết ngay lập tức tiến lại rất gần. Ngay lúc Cung Dĩ Mạt cảm thấy không ổn, đang muốn chạy trốn, thì hắn chậm rãi nói. "Thật tốt, đã lâu rồi không được cùng trò chuyện với Hoàng tỷ."
Có trời mới biết rằng trong lòng hắn không hề nghĩ như vậy. Lúc này, hắn ở cạnh Cung Dĩ Mạt cách chưa đầy một mét. Nghĩ đến cảnh nàng cả người cũng không hề mặc quần áo cùng tắm với mình, một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ tận xương truyền đến da đầu tê dại, cứ thế, cặp mắt hắn từ từ nhuốm lên màu du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, chỉ là, trong màn hơi nước mịt mù, Cung Dĩ Mạt không hề phát hiện thấy!
Cung Dĩ Mạt muốn quên đi cái lại không khí kỳ quái không được tự nhiên này, thế là nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ đề tài nói chuyện phiếm.
"Này, ngày mai Hoàng Đế mở yến tiệc trong cung, ta cùng đi với đệ có được không?"
Cung Quyết cầm cái ly của nàng đổ một chén rượu, nhợt nhạt uống một ngụm, nhàn nhạt nói. " Đi tuyển phi cho đệ sao?"
Cung Dĩ Mạt nghẹn, thấp giọng cãi lại: "Có thể tuyển được sao...."
Cung Quyết nhìn nàng, cười mà không nói.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cung Dĩ Mạt bất giác cúi đầu, không biết vì sao, nàng nhìn thấy ngón tay hắn nhỏ dài lại trắng nõn gõ nhẹ vào ly rượu, tư thái tùy ý thưởng thức kia, lơ đãng mà mị hoặc, làm người ta miệng đắng lưỡi khô!
Nàng muốn nhấp một ngụm rượu để giải khát, lại phát hiện ra, cái ly duy nhất của nàng đã bị Cung Quyết đoạt lấy từ bao giờ, nghĩ đến bọn họ thế nhưng lại dùng một một ly rượu... Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ mặt mình, nàng uống nhiều quá rồi hay sao, sao tự nhiên lại kỳ quái vậy cơ chứ?
Cung Quyết không tiếng động tới gần.
"Hoàng tỷ muốn tuyển phi cho đệ, có phải cũng nên hỏi một chút về yêu cầu của đệ đã chứ?"
Cung Dĩ Mạt vội vàng gật đầu che đi xấu hổ, hắn lại tới gần một chút, nàng ngay lập tức phát hiện ra, lại nhẹ nhàng lui về sau một bước rồi mới nói.
"Ừ....Đệ đệ của ta xứng đáng có được người tốt nhất mới đúng, nói đi...Đệ có yêu cầu gì?"
Thấy nàng nhất định không dám lại nhìn mình, Cung Quyết khẽ mừng thầm.
Hắn lần nữa tới gần thêm một chút, ghé sát bên tai Cung Dĩ Mạt thấp giọng nói.
"Hoàng tỷ, đệ muốn một cô nương....tốt nhất thế gian này...."
Trên người hắn phảng phất hương rượu hơi ngọt, lần "tấn công" này, lập tức làm cho Cung Dĩ Mạt lui về sau theo bản năng, kết quả, lại phát hiện ra nàng bất tri bất giác đã dựa vào vách tường từ bao giờ, muốn lui cũng không thể!
Cung Quyết không lại gần tạo áp lực cho nàng, mà gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Tầm mắt kia dường như tỏa ra hơi nóng, đi đến đâu cũng làm Cung Dĩ Mạt hận một nỗi không thể kiếm thứ gì che đi đến đó. Nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười. "Yêu cầu này của đệ quá qua loa rồi, như thế nào mới được coi là tốt nhất thế gian đây?"
Cung Quyết hơi hơi nhướn mày, một động tác tùy ý cũng vô cùng câu dẫn lòng người, hắn nhàn nhạt cười: "Chỉ cần giống như tỷ, là được rồi...."
Cung Dĩ Mạt nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vừa liếc mắt một cái, đã thấy hắn đầu tóc buông xõa ở trên vai, dung nhan tinh xảo tựa yêu tinh đang nhìn nàng chằm chằm! Nàng lập tức không dám lại nhìn nữa, nuốt nuốt nước miếng, không biết có phải ngâm lâu quá rồi thiếu không khí hay không, nàng cảm giác như mình không thể hô hấp.
"Hoàng tỷ, tỷ khát sao?"
Một ly rượu còn dang dở khẽ đưa đến bên cánh môi Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết cũng bởi vậy mà lại dựa gần về phía trước thêm một chút, khoảng cách giữa hai người căn bản không quá nửa cánh tay!
Cung Dĩ Mạt không dám nghĩ sâu xa cái loại chuyện khiến người ta hoảng hốt này thêm nữa, trực tiếp uống nửa ly rượu còn dư lại trên tay hắn. Ly rượu ngọt ngào, bởi vì uống quá gấp gáp mà tràn ra khóe môi. Rượu hoàng kim, từ cánh môi mọng một đường trượt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, cuối cùng hoàn toàn biến mất dưới xương quai xanh. Đường cong duyên dáng, bởi vì nàng ngửa đầu mà lộ ra, khiến Cung Quyết hai mắt tối sầm, suýt chút nữa không khắc chế nổi!
Bọn họ lúc này khoảng cách hết sức thân cận, quá nguy hiểm!
Có lẽ là bởi vì tuyết rơi quá mức yên tĩnh, có lẽ là hơi nước quá mức mông lung, hồ nước quá mức ấm áp, bọn họ lại đang ở trong một bầu không khí nguy hiểm lại ái muội đan xen nhau, cả hai người đều cảm nhận được một cảm giác tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn thân run rẩy, trong lúc nhất thời đã quên cả tiếng nói.
Cung Quyết không muốn rời đi, mà Cung Dĩ Mạt lại không biết phải rời đi như thế nào. Đầu nàng, bởi vì uống rượu xong mà có chút quay cuồng, thân thể lại bởi vì Cung Quyết mà vô cùng cảnh giác!
"Đệ còn chưa có nói xem có mang ta đi cùng không đấy...."
Cung Dĩ Mạt cười cười, ý đồ nói lảng sang chuyện khác, không nghĩ tới, lúc này, nàng cả mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh ánh nước, cần cổ thon thả cùng đầu vai duyên dáng lấp ló trên mặt nước, cảnh đẹp khiến máu huyết phun trào.
Cung Quyết hầu kết giật giật. Hắn cảm giác trong cơ thể như có một ngọn lửa cháy rừng rực đang thiêu đốt hắn, hắn rất khó chịu, rất thống khổ, mà liều thuốc duy nhất có thể cứu rỗi hắn đang ở trước mắt, gần như vậy, lại xa cách trở ngàn mây....
Mà đôi mắt đen như mặc ngọc kia, lẳng lặng khẽ liếc một cái, vừa lãnh đạm, lại sắc bén tận tâm, dễ như trở bàn tay là đã có thể làm lòng người run rẩy......
Cung Dĩ Mạt đột nhiên minh bạch, vì cái gì mà đời trước, tuy Cung Quyết ác danh lưu truyền muôn nơi, thủ đoạn khốc liệt, tàn độc khiến cho người người giận sôi, nhưng vẫn có vô số nữ nhân khóc la muốn được vào hậu viện của hắn. Đơn giản là vì, tên yêu nghiệt này da giống đều là hàng thượng đẳng rồi. Nếu có thể được nhìn thấy gương mặt tinh xảo luôn luôn bình thản này vì mình mà nhuốm lên du͙ƈ vọиɠ, vì thân thể mình mà điên cuồng....Ai da, kể ra cũng là một loại kiêu hãnh khôn tả nha!
Cung Dĩ Mạt vội vàng lắc đầu, toàn suy nghĩ mấy việc không đâu!
Thấy Cung Dĩ Mạt thích tướng mạo của mình, Cung Quyết lần đầu tiên cảm thấy, lớn lên xinh đẹp cũng là một việc có ích, thế là, hắn lại càng dùng tư thế lơ đãng thể hiện vẻ yêu nghiệt của bản thân mình, lại cố ý muốn đến gần thêm một chút nữa.
"Hoàng tỷ, đệ tiếp tục chà lưng cho tỷ nhé...."
Cung Quyết biết rất rõ, Cung Dĩ Mạt chưa bao giờ để ý những việc này. Nàng cũng không cho rằng, lộ cánh tay hoặc bàn chân trước mặt nam nhân là cái việc lớn gì, nhất là lúc còn nhỏ, Cung Dĩ Mạt vì để bớt mấy việc linh tinh lụn vụn, thường cùng ăn cùng ở với hắn. Chính vì thế, đối với đụng chạm của hắn, nàng tuyệt đối không hề bài xích, mà hắn, cũng nhờ thế mà mới có cơ hội, được tiếp xúc một cách thật gần gũi với nàng.
Rõ ràng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, không biết vì sao, khi được hắn dùng khăn lông mềm nhẹ nhàng chà lau trên lưng mình, Cung Dĩ Mạt lại có chút căng thẳng, bối rối. Thân thể ngưa ngứa mà ngượng ngùng kỳ lạ.....
Như thể nghĩ tới điều gì, nàng không khỏi lắc đầu điên cuồng! Thật là quá cầm thú! Làm sao nàng lại có cái ý niệm như vậy được chứ! Tất cả là do Cung Quyết quá sức yêu nghiệt không phải sao? Lớn lên xinh xẻo đẹp trai như vậy làm gì, định câu dẫn nàng phạm tội hay sao? Hừ, nàng cũng không có "vì sắc quên thân" đâu nha!!!
Cung Dĩ Mạt dứt khoát bắt lấy cánh tay Cung Quyết. "Đệ cũng mệt mỏi rồi, xuống đây ngâm mình một chút đi, không cần chăm sóc ta đâu."
Cung Quyết nghe vậy hai mắt sáng ngời, lập tức đáp ứng.
Thấy hắn sảng khoái như thế, Cung Dĩ Mạt trái lại có chút ảo não, ngay sau đó liền xốc lại tinh thần, dù sao thì hồ cũng lớn như vậy, ngâm cùng thì đã làm sao đâu nào?
Thế là, Cung Dĩ Mạt mở to hai mắt mà nhìn Cung Quyết chậm rãi cởi bỏ đai lưng......cuối cùng, lôi lôi kéo kéo, tất cả quần áo trên người đều tuột xuống, chỉ còn lại một chiếc nội khố!!!
Ối giời ơi! Tổn thọ mười năm!!!
Sao nàng lại cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên thế này?!!!! Làm sao nàng lại vừa kích động lại phấn khích thế này cơ chứ!!!!
Cung Quyết nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong lòng nhảy nhót!
Nàng căng thẳng như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng nàng cũng có cảm giác với mình phải không? Hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bao nhiêu năm nay không hề buông lỏng tập luyện, mới có thể có được dáng người như bây giờ.
Cung Dĩ Mạt muốn nhắm mắt quay đi, lại cảm thấy làm như vậy quá ra vẻ, mà mở mắt ra nhìn thì mặt quá dày. Chỉ là, Cung Quyết dáng người thật sự rất tốt nha, nàng sao có thể bỏ lỡ "phúc lợi" này được cơ chứ. Cho nên, Cung Dĩ Mạt cứ đơn giản mà mở to mắt ra nhìn, dù sao cũng là hài tử một tay nàng nuôi lớn, từ nhỏ đã nhìn thấy vô số lần còn hiếm lạ gì, lớn lên nhìn một cái thì đã làm sao?
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sau khi xuống nước, Cung Quyết ngay lập tức tiến lại rất gần. Ngay lúc Cung Dĩ Mạt cảm thấy không ổn, đang muốn chạy trốn, thì hắn chậm rãi nói. "Thật tốt, đã lâu rồi không được cùng trò chuyện với Hoàng tỷ."
Có trời mới biết rằng trong lòng hắn không hề nghĩ như vậy. Lúc này, hắn ở cạnh Cung Dĩ Mạt cách chưa đầy một mét. Nghĩ đến cảnh nàng cả người cũng không hề mặc quần áo cùng tắm với mình, một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ tận xương truyền đến da đầu tê dại, cứ thế, cặp mắt hắn từ từ nhuốm lên màu du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, chỉ là, trong màn hơi nước mịt mù, Cung Dĩ Mạt không hề phát hiện thấy!
Cung Dĩ Mạt muốn quên đi cái lại không khí kỳ quái không được tự nhiên này, thế là nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ đề tài nói chuyện phiếm.
"Này, ngày mai Hoàng Đế mở yến tiệc trong cung, ta cùng đi với đệ có được không?"
Cung Quyết cầm cái ly của nàng đổ một chén rượu, nhợt nhạt uống một ngụm, nhàn nhạt nói. " Đi tuyển phi cho đệ sao?"
Cung Dĩ Mạt nghẹn, thấp giọng cãi lại: "Có thể tuyển được sao...."
Cung Quyết nhìn nàng, cười mà không nói.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cung Dĩ Mạt bất giác cúi đầu, không biết vì sao, nàng nhìn thấy ngón tay hắn nhỏ dài lại trắng nõn gõ nhẹ vào ly rượu, tư thái tùy ý thưởng thức kia, lơ đãng mà mị hoặc, làm người ta miệng đắng lưỡi khô!
Nàng muốn nhấp một ngụm rượu để giải khát, lại phát hiện ra, cái ly duy nhất của nàng đã bị Cung Quyết đoạt lấy từ bao giờ, nghĩ đến bọn họ thế nhưng lại dùng một một ly rượu... Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ mặt mình, nàng uống nhiều quá rồi hay sao, sao tự nhiên lại kỳ quái vậy cơ chứ?
Cung Quyết không tiếng động tới gần.
"Hoàng tỷ muốn tuyển phi cho đệ, có phải cũng nên hỏi một chút về yêu cầu của đệ đã chứ?"
Cung Dĩ Mạt vội vàng gật đầu che đi xấu hổ, hắn lại tới gần một chút, nàng ngay lập tức phát hiện ra, lại nhẹ nhàng lui về sau một bước rồi mới nói.
"Ừ....Đệ đệ của ta xứng đáng có được người tốt nhất mới đúng, nói đi...Đệ có yêu cầu gì?"
Thấy nàng nhất định không dám lại nhìn mình, Cung Quyết khẽ mừng thầm.
Hắn lần nữa tới gần thêm một chút, ghé sát bên tai Cung Dĩ Mạt thấp giọng nói.
"Hoàng tỷ, đệ muốn một cô nương....tốt nhất thế gian này...."
Trên người hắn phảng phất hương rượu hơi ngọt, lần "tấn công" này, lập tức làm cho Cung Dĩ Mạt lui về sau theo bản năng, kết quả, lại phát hiện ra nàng bất tri bất giác đã dựa vào vách tường từ bao giờ, muốn lui cũng không thể!
Cung Quyết không lại gần tạo áp lực cho nàng, mà gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Tầm mắt kia dường như tỏa ra hơi nóng, đi đến đâu cũng làm Cung Dĩ Mạt hận một nỗi không thể kiếm thứ gì che đi đến đó. Nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười. "Yêu cầu này của đệ quá qua loa rồi, như thế nào mới được coi là tốt nhất thế gian đây?"
Cung Quyết hơi hơi nhướn mày, một động tác tùy ý cũng vô cùng câu dẫn lòng người, hắn nhàn nhạt cười: "Chỉ cần giống như tỷ, là được rồi...."
Cung Dĩ Mạt nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vừa liếc mắt một cái, đã thấy hắn đầu tóc buông xõa ở trên vai, dung nhan tinh xảo tựa yêu tinh đang nhìn nàng chằm chằm! Nàng lập tức không dám lại nhìn nữa, nuốt nuốt nước miếng, không biết có phải ngâm lâu quá rồi thiếu không khí hay không, nàng cảm giác như mình không thể hô hấp.
"Hoàng tỷ, tỷ khát sao?"
Một ly rượu còn dang dở khẽ đưa đến bên cánh môi Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết cũng bởi vậy mà lại dựa gần về phía trước thêm một chút, khoảng cách giữa hai người căn bản không quá nửa cánh tay!
Cung Dĩ Mạt không dám nghĩ sâu xa cái loại chuyện khiến người ta hoảng hốt này thêm nữa, trực tiếp uống nửa ly rượu còn dư lại trên tay hắn. Ly rượu ngọt ngào, bởi vì uống quá gấp gáp mà tràn ra khóe môi. Rượu hoàng kim, từ cánh môi mọng một đường trượt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, cuối cùng hoàn toàn biến mất dưới xương quai xanh. Đường cong duyên dáng, bởi vì nàng ngửa đầu mà lộ ra, khiến Cung Quyết hai mắt tối sầm, suýt chút nữa không khắc chế nổi!
Bọn họ lúc này khoảng cách hết sức thân cận, quá nguy hiểm!
Có lẽ là bởi vì tuyết rơi quá mức yên tĩnh, có lẽ là hơi nước quá mức mông lung, hồ nước quá mức ấm áp, bọn họ lại đang ở trong một bầu không khí nguy hiểm lại ái muội đan xen nhau, cả hai người đều cảm nhận được một cảm giác tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn thân run rẩy, trong lúc nhất thời đã quên cả tiếng nói.
Cung Quyết không muốn rời đi, mà Cung Dĩ Mạt lại không biết phải rời đi như thế nào. Đầu nàng, bởi vì uống rượu xong mà có chút quay cuồng, thân thể lại bởi vì Cung Quyết mà vô cùng cảnh giác!
"Đệ còn chưa có nói xem có mang ta đi cùng không đấy...."
Cung Dĩ Mạt cười cười, ý đồ nói lảng sang chuyện khác, không nghĩ tới, lúc này, nàng cả mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh ánh nước, cần cổ thon thả cùng đầu vai duyên dáng lấp ló trên mặt nước, cảnh đẹp khiến máu huyết phun trào.
Cung Quyết hầu kết giật giật. Hắn cảm giác trong cơ thể như có một ngọn lửa cháy rừng rực đang thiêu đốt hắn, hắn rất khó chịu, rất thống khổ, mà liều thuốc duy nhất có thể cứu rỗi hắn đang ở trước mắt, gần như vậy, lại xa cách trở ngàn mây....
Danh sách chương