"Muốn đệ đưa tỷ đi cùng sao, cũng có thể..."

Tiếng nói của người thiếu niên khàn khàn, trầm thấp, quanh quẩn bên tai người.

Cung Dĩ Mạt giãy giụa nhìn hắn, lúc này, cảm giác say ngày càng mãnh liệt, nàng chỉ là đang cố hết sức duy trì tỉnh táo.

"Chỉ cần Hoàng tỷ...hôn đệ một cái là được rồi...."

Cung Dĩ Mạt cho rằng mình vừa nghe lầm!

Nàng hoảng hốt, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái mà cảnh giác nhìn Cung Quyết, vẻ mơ màng bay bổng trong men say phút chốc tan biến mất, cả người kinh hãi hoảng hốt!

Thấy nàng đột nhiên cảnh giác, trong lòng Cung Quyết khẽ thở dài thật sâu....

Hắn chống tay vào vách đá sau lưng Cung Dĩ Mạt, thân mình sát lại gần, hai mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

" Trước kia mỗi lần đệ đi ngủ, Hoàng tỷ đều sẽ hôn trán chúc đệ ngủ ngon....Hiện giờ, chẳng qua cũng chỉ là lớn hơn một chút, tỷ lại chẳng bao giờ gần gũi với đệ nữa rồi....."

Sắc mặt hắn không hề có chút biến hóa, chỉ nhàn nhạt một vẻ ủy khuất, thật sự làm người ta đau lòng.

Cung Dĩ Mạt hơi giật mình, suy nghĩ lại bay về mấy năm trước đây.....

Nhớ rõ lúc ấy, nàng vừa mới bắt đầu thu nhận Cung Quyết, có lúc cũng sẽ ngủ cùng hắn, nhưng phần lớn đều là chia ra, rất nhiều lần.... Cung Dĩ Mạt nửa đêm tỉnh đều nghe thấy tiếng đập cửa, kết quả, vừa mở cửa ra liền thấy, tiểu Cung Quyết nho nhỏ ngồi cuộn bên góc cửa nhìn trời, không biết đã ngồi được bao lâu, cả người lạnh toát từ đầu đến chân ....

Mà chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa, khuôn mặt nhỏ của hắn vốn dĩ đang đau khổ, nhăn nhó như một trái táo tàu, nhìn thấy nàng lập tức sẽ ngập tràn vui sướng.

Đợi đến khi nàng tức giận hỏi hắn nguyên nhân vì sao, hắn sẽ ủy khuất nửa ngày rồi mới lý nhí nói....Nói hắn ngủ dậy không nhìn thấy Cung Dĩ Mạt sẽ cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, hắn sợ nàng sẽ biến thành tiên nữ bay đi, sợ hết thảy chỉ là một giấc mộng.

Lời hắn nói vừa ngô nghê vừa tội nghiệp làm Cung Dĩ Mạt dở khóc dở cười, nhưng cũng vô cùng thương xót. Cho nên, từ sau lần đó trở đi, nàng đều cho hắn ngủ cùng, hoặc là chờ đến khi hắn ngủ say rồi mới rời đi. Hơn thế nữa, trước khi đi ngủ, nàng đều nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, chúc hắn ngủ ngon....

Sau này ra khỏi lãnh cung, nàng đã không làm như vậy nữa. Bởi vì nàng cho rằng, Cung Quyết đã trưởng thành, lúc này mới nghĩ đến, trưởng thành thì như thế nào....cùng lắm mới chỉ mười ba mà thôi.

Không nghĩ tới hắn lại nhớ rõ việc này đến vậy.

Nghĩ đến đây, Cung Dĩ Mạt dần thả lỏng thân thể, hướng tới Cung Quyết nhoẻn miệng cười. Tên tiểu tử này, nếu là hiện đại, chắc chắn chính là cái kiểu tỷ khống rồi đây, nhưng thế thì đã làm sao? Đây chính là đứa nhỏ một tay nàng nuôi lớn cơ mà!

(P/s: Tỷ khống: là một trong những chứng bệnh về "khống". Những người có bệnh này thường có niềm yêu thích đặc biệt, bị ám ảnh, điên cuồng về một vật/điều gì đó. Vd: thanh khống: thích giọng nói, thủ khống: thích bàn tay đẹp, muội khống: thích, yêu quý muội muội. Ở đây tương tự, tỷ khống tức là yêu thích, quấn quít lấy tỷ tỷ)


Cho nên, nàng khẽ vươn tay, nhón người, ôm lấy đầu cả hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán....

Nàng đột nhiên tới gần làm Cung Quyết khẽ ngừng thở, cảm nhận được làn môi ấm áp của nàng chạm vào trán mình, thân mật như vậy, giống như đang nằm mơ...

"Ngủ ngon ....tiểu Điện hạ của ta."

Giọng nói của nàng ngọt ngào trong veo như tiếng suối trong, trong lúc Cung Quyết còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, nàng nhanh chóng cầm lấy áo choàng tơ lụa bên cạnh hồ, nhảy ra khỏi mặt nước!

Tiếng nước xôn xao, vạt áo đỏ bay bay trong sương mù, nàng mũi chân xoay tròn, cả người nhẹ nhàng đứng bên hồ nước, thân thể phập phồng quyến rũ được bao bọc trong tơ lụa, hướng về phía hắn cười cười.

"Nói lời giữ lời nha, ngày mai, đệ nhất định phải dẫn ta đi chơi đó!"

Nói xong, liền nhảy nhót đi về khuê phòng.

Áo dài theo bước chân tung tăng của nàng khẽ vén lên, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng như tuyết. Cung Quyết vuốt vuốt cái trán, tim đập bang bang! Một lúc lâu sau mới có thể yên ổn toàn mạng..... Rốt cuộc phải đợi đến lúc nào....hắn mới có thể lại giống như hồi còn nhỏ, cùng Hoàng tỷ nằm trên một chiếc giường đây.....

Hắn thật sự, không thể chờ thêm được nữa....

Ngày hôm sau, bởi vì đã không cẩn thận mà nhận lời với Cung Dĩ Mạt, cho nên, mặc dù vô cùng không tình nguyện, Cung Quyết vẫn giữ lời dẫn nàng đi theo.

Cung Quyết gọi người dịch dung cho Cung Dĩ Mạt, chỉ chốc lát sau, một "tiểu Tư" da đen mũi hếch liền hiện ra trước mặt mọi người, chỉ duy nhất có một điểm vẫn làm cho Cung Quyết rất không hài lòng, chính là cặp mắt linh động lấp lánh của nàng, hoàn toàn không phải là cặp mắt mà một hạ nhân sẽ có.

"Sau khi tiến cung, tỷ nhất định không được rời khỏi đệ, cũng không cho ngẩng đầu đi nhìn người khác."

Cung Quyết nghiêm túc nói, Cung Dĩ Mạt vội vàng đáp ứng hết! Thấy nàng như vậy, Cung Quyết không khỏi bất đắc dĩ thở dài, thầm hận chính mình tối hôm qua không nên vì chút tư tâm mà lỡ lời như vậy.

Xe ngựa thẳng đường tiến cùng, cả quãng đường Cung Quyết ân cần dặn dò, nhắc nhở như thế nào, xin phép được lược bớt một ngàn ba trăm chữ.

Hoàng cung, vẫn là một Hoàng cung như trong trí nhớ, chẳng hề thay đổi. Cung Dĩ Mạt thậm chí còn có chút hoài niệm nơi này, suy cho cùng thì, nàng ít nhiều cũng đã ở đây hơn năm năm, cho dù đã xảy ra việc gì đi chăng nữa cũng sẽ có một chút cảm tình.

Đại điện hoa lệ, đốt địa long ấm áp như mùa xuân, tiếng đàn tiếng sáo văng vẳng từ sau mành truyền ra, cung nhân qua lại tấp nập, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, suиɠ sướиɠ.

Lần này, Cung Quyết là nhân vật chính của buổi tiệc, cho nên vị trí của hắn được sắp xếp ở gần chỗ ngồi của Thái tử. Người qua người lại càng lúc càng nhiều, Cung Dĩ Mạt cũng vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn làm một tiểu hầu Tiểu Tư.

Văn võ bá quan dần dần đông đủ. Hôm nay đây vốn dĩ là yến tiệc mừng công, nhưng nam nữ khác biệt, nên tổ chức thành hai nơi khác nhau. Một bên là quan viên và Hoàng tử, một bên là nữ quyến khuê các, bữa tiệc thứ hai, Cung Quyết chỉ cần ghé qua một chút là được.

"Thái Tử đến ——"

Theo tiếng thông truyền, Thái tử từ từ tiến vào. Thần sắc hắn có chút tiều tụy, nhưng vẫn ẩn chứa uy nghiêm không nói rõ thành lời. Không ít quan viên đứng dậy nghênh đón hắn. Phải biết rằng, những loại yến hội như thế này, mọi lễ tiết quy củ đều được miễn, cho nên có thể thấy được, Cung Triệt càng ngày càng chiếm được lòng người như thế nào.

Cung Dĩ Mạt có chút kích động, hai tháng nay chưa gặp lại Thái tử, cũng không biết thương tích của hắn đã tốt lên hay chưa? Cung Triệt khẽ đảo tầm mắt, vừa liếc một cái đã thấy được Cung Quyết, liền vội vàng đi đến, hai mắt lại chăm chú nhìn về phía sau lưng đối phương. Hắn vẫn luôn nóng lòng chờ đợi để có thể nhìn thấy Cung Dĩ Mạt, hắn thật sự quá nhớ nàng, rất nhớ nàng!

Cảm nhận được tầm mắt của Cung Triệt, trong mắt Cung Quyết lóe lên một tia hàn ý, thân mình không tiếng động khẽ nhích sang hoàn toàn che khuất Cung Dĩ Mạt, không muốn cho hắn nhìn thấy nàng.

Nhưng chỗ ngồi của Cung Triệt ở ngay bên cạnh, làm sao có thể che giấu được?

Cung Triệt từng bước tới gần, rất nhanh chóng đã phát hiện ra Cung Dĩ Mạt, tuy rằng tướng mạo khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng Cung Triệt biết rõ đó chính là nàng! Là tiểu cô nương hắn tâm tâm niệm niệm, là người hắn đặt trên đầu quả tim!

"Mạt Nhi..."

Tiếng thì thầm chất chứa nhớ thương bao nhiêu ngày tháng nay vừa tràn ra khỏi cánh môi, ánh mắt cảnh cáo của Cung Quyết lập tức quét lại làm hắn rùng mình! Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ hiện tại không phải là lúc để nói chuyện, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chỉ cần một chút dị thường cũng có thể gây nên hậu quả khôn lường!

Cung Triệt cưỡng bách bản thân đưa tầm mắt nhìn về nơi khác, nhưng trong tâm trí vẫn đang bay bổng về người trong lòng đang ở bên cạnh mình thật gần, chỉ cách vài bước chân, trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy nhót. Hắn gấp không chờ nổi nữa rồi, chỉ ngóng trông yến hội nhàm chán này mau mau kết thúc!

"Bệ hạ giá đáo ——"

Cả yến hội vội vàng đứng dậy đón chào, không lâu sau đó, Hoàng Đế từ từ tiến đến. Một thân Hoàng bào rực rỡ uy nghiêm, rơi vào trong ánh mắt của Cung Dĩ Mạt lại chỉ là hai hàng tóc mai lâm râm bạc trắng, trong lòng đau xót!

Chỉ mới hai tháng trước, người đó vẫn còn cường thịnh sung sức, đầu bạc này, là vì nàng mà có ư?

Hoàng Đế khoan thai ngồi lên vị trí chủ vị, cười lớn một tiếng!

"Hôm nay mở tiệc, là để mừng cho Hoàng tử của ta đã lập được kỳ công! Chỉ nói chuyện phong nguyệt vui vẻ, không cần bàn chính sự. Bắt đầu đi!"

Thường Hỉ lập tức tươi cười tiến lên một bước.

" Bệ hạ có chỉ, nổi nhạc —— khai yến!"

Tiếng nhạc rộn ràng nổi lên, nhóm ca vũ cùng cung nữ tấp nập bước vào. Cung nhân cũng bận rộn dâng lên tầng tầng món ngon vật quí, cả đại điện lập tức trở nên náo nhiệt, vui mừng!

Mà Cung Triệt hết lần này đến lần khác nhìn về phía Cung Dĩ Mạt, giống như cất giấu hàng ngàn thiên ngôn vạn ngữ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện