Nàng nói chuyện thập phần không khách khí, Tả tướng cười lạnh. " Không biết Công chúa có cao kiến gì?"

Nói là nói như vậy, trong lòng hắn lại cười lạnh, cho rằng nghiên cứu chế tạo ra một ít vật nhỏ liền vô pháp vô thiên sao? Một Công chúa còn chưa ra khỏi cửa cung, còn có thể có cái cao kiến gì? Ai ngờ Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ gương mặt đang muốn nhắm mắt ngủ gật, mềm mại nói. "Lấy giấy bút tới!"

Đồ đưa tới cũng chính là giấy bút Cung Dĩ Mạt đã chế ra.

Trước khi xuyên qua, nàng đã học vẽ vời mấy năm, đối với bản đồ địa lý chỉ là thuận tay vẽ ra, Cung Thịnh tò mò nhìn đến, nàng đã đưa vài nét bút, phác họa ra núi cao, bồn địa miêu tả lên giấy.

Giơ sơ đồ phác thảo, nàng nhẹ nhàng dâng trước mặt Hoàng Đế.

"Thỉnh Phụ hoàng xem, nhi thần vẽ địa hình như vậy, có giống với Tây Châu?"

Cung Thịnh gật gật đầu. "Đại khái là như thế này không sai."

Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười, không khách khí đặt mông ngồi ngồi luôn lên long ỷ, lớn tiếng nói.

"Tây Châu hai mặt đều là núi tuyết, đáng lý mà nói khi tuyết tan, nguồn nước sẽ rất sung túc, nhưng bởi vì nơi đó tính chất đặc thù, khí hậu nóng bức, cho nên nguồn nước rất mau khô cạn, cho nên hàng năm khô hạn, đúng không?"

Hoàng Đế tựa hồ không ngại long ỷ của hắn bị đánh chiếm, gật gật đầu.

"Vì sao không đào hồ chứa nước?"


Tả tướng cười lạnh. "Công chúa có điều không biết, Tây Châu có lớn bé mấy trăm hồ chứa nước, nhưng cứ vào mùa hạ, tất cả đều khô khốc!"

Hắn còn tưởng rằng đối phương có thể có cái cao kiến, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!

Dĩ Mạt lại hơi hơi mỉm cười, xem vẻ mặt của hắn đang nhìn nàng tựa như đang nhìn một con ngu xuẩn.

"Vì sao không đem tất cả hồ chứa nước thông nhau?"

Nàng nhẹ nhàng dẫn dắt. Cung Triệt suy tư nói. "Mặc dù các hồ thông nhau, suy cho cùng vẫn là khó thoát khỏi bị khô cằn dưới ánh mặt trời đi?"

Cung Dĩ Mạt cười hì hì nói. "Nếu trên mặt đất không được, vậy sao không làm ngầm dưới lòng đất đâu? Thái dương chiếu không thấy, nguồn nước không phải có thể bảo tồn sao?"

Nói xong, nàng liền đem bản vẽ lại một lần nữa giơ lên trước ánh mắt tỏa sáng của Cung Thịnh, tự tin nói.

"Ở chỗ thích hợp lưng chừng núi đào một cái giếng to, đồng thời cũng đào thông từ giếng đến hồ chứa nước dưới chân núi. Hồ chứa nước cho người đào sâu và mở rộng ra, tạo thành một cái bụng lớn để chứa nước đi. Cứ như vậy, khi tuyết tan, nước trên đỉnh núi sẽ chảy vào cái giếng, rồi dần dần rót xuống hồ chứa nước. Bởi vì nước chảy ngầm dưới lòng đất, cho nên đất đai sẽ không khô cằn, mà mặt trời chiếu không tới, cũng không sợ bị bay đi mất. Hồ chứa đầy nước rồi thì dù là dùng trong sinh hoạt hay tưới tiêu cũng không sợ nữa đi!"

Nàng nói rõ ràng đơn giản, lại khiến những người đang có mặt bàng hoàng tỉnh ngộ, hai mắt sáng ngời.

Cung Dĩ Mạt thập phần khoe khoang bổ sung. "Công trình này tuy vô cùng to lớn lại gian khổ, nhưng là thành công lại là nhất lao vĩnh dật, như thế xem ra, mười vạn binh mã vẫn tính là thiếu. Lại nói Trấn Tây Vương hàng năm trấn giữ biên cương, đã có uy vọng, để hắn tới phụ trách đốc thúc là thích hợp nhất. Phụ hoàng, nhi thần nói có đúng không?"

Cung Thịnh vui sướng sờ sờ đầu nàng. "Hoàng nhi nói gì cũng đúng! Việc này liền định như vậy đi! Hoàng nhi có công hiến kế! Trẫm muốn trọng thưởng!"

Cung Dĩ Mạt cười tủm tỉm nói. "Nếu thật muốn phong thưởng, Phụ hoàng không bằng cho nhi thần làm Khâm sai đại thần, tự mình đi Tây Châu đốc thúc, mới thú vị đi ! Giao cho những kẻ ngu dốt khác, việc thành nhi thần có thể không tranh, nhưng nhỡ đâu làm hỏng việc tốt, lại nói đến nhi thần chỉ điểm, đến lúc đó còn trách nhi thần có chủ ý không tốt!"

Cung Thịnh bất giác khó xử, tuy rằng hiện tại hắn có thể làm một ít việc không đàng hoàng, nhưng đó là ở kinh thành, không ai dám chống đối. Nhưng Tây Châu lại không dám chắc đâu, phái một nữ Khâm sai, nhất định sẽ xảy ra chuyện

Cho nên hắn lắc đầu, nhẫn tâm cự tuyệt Cung Dĩ Mạt.

Quả nhiên, Cung Dĩ Mạt chu cái miệng nhỏ, đôi mắt vương nước chớp chớp, thập phần bất mãn. Cung Thịnh hạ ngoan tâm không nhìn, vẻ mặt chân thật đáng tin. Cung Dĩ Mạt mới bất đắc dĩ thở dài, lui bước để tiến nói tiếp.

" Hay là Phụ hoàng phái Cung Quyết đi đi, nhi thần nói như thế nào hắn đều ngoan ngoan nghe theo, thực làm người ta an tâm, chính là thích hợp nhất, những người khác nhi thần không tin đâu!"

Cung Quyết?

Cung Thịnh lúc này mới híp mắt nhìn Cung Quyết. Tính thời gian, đứa con trai này của hắn đã mười một tuổi rồi, mấy năm nay hắn an phận thủ thường, bộ dáng toàn tâm toàn ý theo sau Cung Dĩ Mạt. Đa số mọi người chỉ nhớ rõ Cung Dĩ Mạt đường hoàng lóa mắt mà không để ý đến hắn đứng phía sau.

Cung Quyết không còn mẫu phi, sẽ không có người nào vì hắn mà tranh đoạt, cho nên đến bây giờ trên người hắn cũng không có chức vị gì, ở trong hoàng cung giống như một người vô hình vậy. Cũng chỉ vì nữ nhi này của hắn (Cung Thịnh) mới có thể làm nhạt nhòa đi tinh hoa của Cung Quyết, đến nỗi mà mỗi khi Cung Quyết nói cái gì, hắn lại theo bản năng cho rằng đó là Cung Dĩ Mạt tiến cử. Không chỉ có hắn (Cung Thịnh) mà tất cả các đại thần khác cũng không tin Cung Quyết có tài gì. Thôi, cho hắn ra ngoài một chuyến, khi trở về liền cấp một cái chức quan nhỏ đi......

Cung Thịnh sờ sờ đầu Cung Dĩ Mạt nghĩ như vậy.

Dù sao hắn quan sát hai năm nay, nhi tử này tuy không xuất sắc nhưng cũng không sai lầm, ngược lại cũng có thể dùng, vì thế bàn tay vung lên, chuẩn tấu!


Mà một khi Hoàng Đế quyết định, những đại thần tuyệt không dám vi phạm, chỉ thầm hận Cung Quyết có một Hoàng tỷ tốt như vậy, lợi dụng thời điểm dâng ra thượng sách,long tâm đại lượng, đề cử Cung Quyết. Đây chính là thiên vị rõ ràng, kế hay đã có, chỉ cần việc thành, sẽ lưu danh thiên cổ. Chuyện tốt như vậy lại thản nhiên cho người khác tiện nghi!


"Tạ Phụ hoàng ân chuẩn!"

Cung Dĩ Mạt ngoan ngoãn nói, nhưng trong một khắc lúc Cung Quyết bái tạ ngẩng đầu, liền cho hắn một ánh mắt đắc ý, làm Cung Triệt một bên thấy được, thập phần hâm mộ.

Mấy năm nay hắn cùng vị Hoàng muội này qua lại thân thiết, ở bên người nàng, mỗi một ngày đều thập phần mới lạ, cho dù có cái gì không vui, phảng phất chỉ cần nhìn thấy nàng liền tan thành mây khói.

Nàng lại thông tuệ như vậy, đôi khi có vấn đề gì không giải quyết được, chỉ cần thỉnh giáo nàng, lại có thể dễ dàng thấu triệt.

Chỉ là đáng tiếc, cho dù bọn họ có thân cận đến đâu, tính về tâm ý, Hoàng muội vẫn là hướng về Cửu đệ. Cho nên, mỗi khi nhìn thấy nàng che chở Cửu đệ, Cung Triệt trong lòng luôn có vài phần mất mát.

Nghĩ như vậy, hắn liền lắc lắc đầu, thật sự không nên a, hắn thế nhưng lại ăn dấm Hoàng muội của mình.

Rất nhanh, ý chỉ của Hoàng Đế đã truyền đi khắp nơi.

Sự tình đã định đoạt, không tới bảy ngày, Cung Quyết phải mang theo vật tư cứu tế đi Tây Châu.

Trước khi đi, Cung Dĩ Mạt tự mình đóng gói hành lý cho hắn, chỉ hận không thể tất cả những thứ tốt nhất mình có cho hắn.

Cung Quyết còn chưa từng tách khỏi người nàng, lần này, lại đi xa như vậy, đi lâu như vậy, nói thực ra, trong lòng Cung Dĩ Mạt rất không nỡ. Nhưng mà hài tử nuôi lớn, một ngày nào đó muốn tự lập, cho nên Cung Dĩ Mạt tận tâm vì hắn lót đường, đem tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt đưa cho hắn.

P/s: cảm giác như Mạt tỷ nhập tâm diễn vai mẫu thân của tiểu Quyết quá rồi (ಥ﹏ಥ) nghe cứ sai sai thế nào á~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện