Trong lúc nàng ở tẩm cung xoay mòng mòng vơ vét đồ, Cung Quyết đi đến, vung tay lên, cung nhân lặng lẽ đi ra. Tỷ đệ hai người một chỗ, đã là thường lệ.
"Hoàng tỷ."
"Đệ đến rồi à!"
Cung Dĩ Mạt hai mắt sáng ngời. Thiếu niên trước mặt mới mười một tuổi đã cho người ta một cảm giác phi thường ổn trọng, ở cổ đại, hắn tuổi này cũng coi như là một tiểu đại nhân đi. Lúc này, hắn mặc một thân thường phục màu trắng, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Cung Dĩ Mạt, mày kiếm phi dương, hai mắt trong trẻo, chỉ bằng diện mạo này, về sau không biết còn muốn hại người như thế nào đâu!
Cung Dĩ Mạt âm thầm gật đầu, liền lôi kéo hắn tới nội viện, đắc ý đưa cho hắn một vật.
"Đây là?"
Cung Quyết vừa mở ra đã thấy, hóa ra là một kiện nhuyễn giáp tơ vàng. Nhuyễn giáp này chính là dùng tơ tằm cùng sợi vàng thượng hạng dệt thành, nhìn có vẻ đơn bạc, thế nhưng có thể ngăn đao cản ám khí, là một bảo vật khó có được. Năm nay, Nguyệt quốc tiến công một kiện, Hoàng Đế ban cho Cung Dĩ Mạt, nàng lại đưa cho mình.
Cung Quyết cười nói. "Đệ không cần đâu."
"Sao lại không cần?" Cung Dĩ Mạt nạt nộ!
"Ba tháng trước đệ bị người ta hạ độc, cách hai tháng lúc luyện cưỡi ngựa lại bị ngựa điên té rớt, tháng vừa rồi luyện kiếm lại suýt bị mảnh kiếm vỡ đâm vào ngực, đệ dám nói là đệ không cần?!"
Cung Dĩ Mạt càng nói biểu tình càng thâm trầm, đều là nàng làm không tốt, vốn dĩ muốn bảo hộ cho hắn được lớn lên an toàn, lại cố tình ở dưới mí mắt nàng, hết lần này đến lần khác bị người ta ám toán.
Mấy năm nay, Cung Quyết không tranh không đoạt, một mặt an tĩnh, nhưng vẫn là chướng mắt người nào đó. Mặc dù, Cung Dĩ Mạt và hắn luôn cảnh giác, vẫn là khó lòng phòng bị.
Hậu cung quá lớn, ba vạn nữ nhân đều vặn vẹo, mỗi bước tiến lùi đều thập phần gian nguy.
Cho nên sau khi bọn họ bàn bạc trước sau, tầng tầng mưu họa, mới có cơ hội để Cung Quyết rời cung. Nhìn thì đơn giản, nhưng hao phí tâm tư, chỉ dăm ba câu không thể nói thành.
Cung Dĩ Mạt đem nhuyễn giáp cứng rắn nhét vào ngực Cung Quyết, cảm xúc đê mê nói.
"Lần này đệ đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, tự mình chiếu cố chính mình đi!"
Nàng nhìn thiếu niên trổ mã đến phong thần tuấn tú, chua xót nghĩ, thật vất vả mới nuôi được thành thanh niên thông minh đa tài, lại oai phong cương liệt, lần này đi núi cao đường xa, đến lúc trở về, không chừng là đã có cả thê nhi theo cùng rồi? Nàng cảm giác mình giống như là có tâm tình của mẫu thân vậy, rất có cảm giác cải trắng nhà mình vất vả nuôi dưỡng bị heo cái cắp đi. (¬_¬)
Cung Quyết thấy nàng không cao hứng, duỗi tay sờ mặt nàng, cả người chìm vào ôn nhu.
" Đệ sẽ trở về thực mau."
Bởi vì nơi này có nàng......
Chỉ là đến lúc trở về, hắn sẽ không cần Hoàng tỷ bảo hộ nữa, hắn sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ đáng gờm, có thể đứng trước mặt nàng ngăn cản hết thảy mưa gió!
Mà nàng chỉ cần đứng sau lưng hắn, vui vẻ tùy ý là được rồi!
P/s: trời ơi, trái trym íu đúi của tui rất cần một tiểu Quyết như thế này. Thật gato với Mạt tỷ quá đi, bé có tiểu Quyết hiểu chuyện dễ xương, lớn có tiểu Quyết ngọt ngào ấm áp quá đi (ಥ﹏ಥ)
Cung Dĩ Mạt bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, tay kia đặt trên mặt nàng cũng làm nàng cảm giác thập phần không đúng. Rõ ràng nàng mới là lão đại, vì cái gì bị tiểu hài tử nhìn, lại có một loại cảm giác được sủng nịch đây?
Đây tuyệt đối là bị ảo giác a!
Nàng đánh nhẹ tay Cung Quyết, tiếp tục đi thu thập đồ vật. Nói đến đồ Hoàng Đế ban thưởng, nàng lấy ra không ít thứ tốt, kể cả một thanh chủy thủ chém sắt như bùn, nàng cũng tính toán muốn nhét thêm.
Nhìn thân ảnh nữ hài bận rộn trước mặt, làn váy dài quét qua quét lại muốn hoa mắt, khóe miệng Cung Quyết ôn nhu cong lên, nhìn đến thế nào cũng tựa hồ không đủ.
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, tuy rằng thường xuyên mang một bộ dáng không tỉnh ngủ, nhưng kể cả khi mặt mày trưng vẻ lười biếng, cũng thường xuyên làm hắn mê muội. Nàng mỗi ngày đều ngủ đến sáu canh giờ, lúc tỉnh lại cũng là mơ mơ màng màng, nhưng ở trước mặt hắn, nàng sinh động, lanh lợi mà nhảy nhót như tinh linh. Cung Quyết như thế nào cũng không tưởng tượng đến, vì cái gì mà trên mặt một người sẽ có nhiều biểu tình đến vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng biến hóa.
Hắn......thật sự một khắc cũng không muốn rời xa nàng.
Nụ cười bên miệng dần dần đông lạnh.
Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nhìn nàng vui cười, liền cảm thấy thỏa mãn! Nhưng, hắn cũng hiểu rõ, nếu không muốn được nàng bao bọc cả đời, hắn nhất định phải đi tranh, đi cướp lấy! Dùng công huân để đổi lấy quyền lợi được đứng ở bên cạnh nàng!
Mấy năm nay, hắn mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, khổ luyện võ công, hơn nữa cùng Cung Dĩ Mạt tiến vào kinh thương (buôn bán), cửa hàng trải rộng khắp kinh thành. Thế nhưng vẫn chưa đủ, đối với người ngoài, trong tay hắn vẫn chưa có đủ quyền lực, hắn lại chỉ có thể đè nén chính mình, thân phận người vô hình này, không phải là điều hắn muốn.
Hắn nhất định phải có đủ lực lượng, đủ cường thế để bất cứ ai cũng không thể đe dọa đến hắn, để hắn có thể quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, để từ trong ý thức của nàng, từ nam hài biến thành nam nhân!
Hắn ý niệm quá nhiều quá nhiều, nhưng hắn không dám nói, ý niệm càng vặn vẹo đáng sợ, làm cho chính hắn cũng kinh hãi.
Hắn mỗi ngày đều nhẫn nhịn, che dấu đến khổ sở. Hắn sợ Hoàng tỷ biết được ý nghĩ chân thật của hắn, sẽ cảm thấy sợ hãi, có lẽ nàng còn sẽ thất vọng. Nàng vẫn luôn hy vọng hắn trường thành sẽ là một người chính trực và kiên nghị, mà không phải một kẻ nội tâm điên cuồng vặn vẹo! Nàng không thích hắn gϊếŧ người, không thích tay hắn dính đầy máu tươi, cho nên hắn muốn tìm được một chỗ để phát tiết, dùng gϊếŧ chóc tới rửa sạch áp lực tình cảm trong lòng!
Nhưng khi ở trước mặt nàng, hắn sẽ biến thành bất kỳ bộ dáng nào mà nàng yêu thích.
Cho nên mặc dù trong lòng cực kì không nỡ, hắn cũng muốn rời đi, đây là cơ hội bọn họ khổ tâm tính toán, một cơ hội trời cho!
Cung Dĩ Mạt tất nhiên không biết trong lòng Cung Quyết ngũ vị tạp trần, lúc này nàng bận rộn xoay vòng tìm kiếm trên giường, kiều mông khẽ nâng, không có cách nào a, nhất định không cố ý a, là do nàng vẫn luôn có cái thói quen đem thứ tốt giấu vào khe giường ......
Cung Quyết không khỏi bị động tác của nàng hấp dẫn, kia mảnh khảnh vòng eo, cùng yêu kiều mông...... Hắn nhắm mắt, đem ý niệm cuống loạn hết thảy áp xuống, nhưng vẫn không khống chế được hai mắt của mình, tham lam nhìn chăm chú vào nàng!
"Tìm được rồi!"
Cung Dĩ Mạt vui sướng giơ lên hai vật khác nhau, một cái là một quyển sách, một cái khác là một thanh chùy thủ.
Nhìn quyển sách trong tay, nét mặt Cung Dĩ Mạt hơi lạ lạ, nhưng nghĩ rằng đến tờ bìa Cung Quyết nhìn cũng không hiểu , liền xấu xa không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào!
Nhiều năm như vậy, Cung Quyết cũng biết, trong tay Hoàng tỷ có rất nhiều sách hắn xem không hiểu, nhưng quyển sách này thập phần kì quái, bìa ngoài trang trí hoa văn cùng nữ nhân, chữ tự đề cũng uốn lượn đến thập phần mỹ lệ, cùng với một số loại sách hắn từng nhìn qua hoàn toàn bất đồng.
"Đây là?"
Cung Quyết theo bản năng hỏi, mặt Cung Dĩ Mạt hơi hơi đỏ lên, muốn che dấu lại giống như rất hào phóng đưa sách cho Cung Quyết xem, dù sao hắn xem cũng không hiểu, căn bản sẽ không có khả năng biết đây là một quyển truyện người lớn.
"Chính là một quyển du ký bình thường mà thôi."
Nếu như lúc trước, Cung Quyết căn bản sẽ không hỏi nhiều, nhưng mặt nàng ửng hồng, hơn nữa hành động đem sách ném cho hắn quá khác thường, Cung Quyết hơi hơi mỉm cười.
"Thật sao?"
Cung Dĩ Mạt liên tục gật đầu, bộ dạng khẳng định vô cùng chính trực!
Lúc này, Cung Quyết tiện tay lướt qua một chút, đột nhiên "A" một tiếng.
"Sách này còn có tranh minh hoạ?"
Cung Dĩ Mạt vừa nghe, lại cảm thấy không đúng, liền trở tay đoạt sách trở về, có tranh minh hoạ?
Truyện người lớn thì tranh minh hoạ còn có thể là cái gì đứng đắn. Kết quả nàng vừa nhìn thấy, bởi vì chất lượng bản in rất tốt, hình ảnh rõ nét, màu sắc tươi tắn, lại lộ liễu miêu tả, khiến nàng giật mình như phải bỏng, hai má đều nóng bừng!
Hỗn đản! Cư nhiên dám lừa nàng!
(⊙ꇴ⊙) (*≧▽≦)
P/s: Mình đoán là Mạt tỷ nghĩ rằng truyện chữ thì chỉ toàn chữ, mà tiểu Quyết thì không biết đọc chữ giản thể của tương lai nên mới đưa cho tiểu Quyết xem, không ngờ là có cả tranh minh họa làm lộ hết cả thiên cơ rồi, hihihihi.
Thông báo: Chap sau sẽ có first kiss, mọi người mau mau tạo động lực để Umi cho ra sân sớm nào !!!!
"Hoàng tỷ."
"Đệ đến rồi à!"
Cung Dĩ Mạt hai mắt sáng ngời. Thiếu niên trước mặt mới mười một tuổi đã cho người ta một cảm giác phi thường ổn trọng, ở cổ đại, hắn tuổi này cũng coi như là một tiểu đại nhân đi. Lúc này, hắn mặc một thân thường phục màu trắng, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Cung Dĩ Mạt, mày kiếm phi dương, hai mắt trong trẻo, chỉ bằng diện mạo này, về sau không biết còn muốn hại người như thế nào đâu!
Cung Dĩ Mạt âm thầm gật đầu, liền lôi kéo hắn tới nội viện, đắc ý đưa cho hắn một vật.
"Đây là?"
Cung Quyết vừa mở ra đã thấy, hóa ra là một kiện nhuyễn giáp tơ vàng. Nhuyễn giáp này chính là dùng tơ tằm cùng sợi vàng thượng hạng dệt thành, nhìn có vẻ đơn bạc, thế nhưng có thể ngăn đao cản ám khí, là một bảo vật khó có được. Năm nay, Nguyệt quốc tiến công một kiện, Hoàng Đế ban cho Cung Dĩ Mạt, nàng lại đưa cho mình.
Cung Quyết cười nói. "Đệ không cần đâu."
"Sao lại không cần?" Cung Dĩ Mạt nạt nộ!
"Ba tháng trước đệ bị người ta hạ độc, cách hai tháng lúc luyện cưỡi ngựa lại bị ngựa điên té rớt, tháng vừa rồi luyện kiếm lại suýt bị mảnh kiếm vỡ đâm vào ngực, đệ dám nói là đệ không cần?!"
Cung Dĩ Mạt càng nói biểu tình càng thâm trầm, đều là nàng làm không tốt, vốn dĩ muốn bảo hộ cho hắn được lớn lên an toàn, lại cố tình ở dưới mí mắt nàng, hết lần này đến lần khác bị người ta ám toán.
Mấy năm nay, Cung Quyết không tranh không đoạt, một mặt an tĩnh, nhưng vẫn là chướng mắt người nào đó. Mặc dù, Cung Dĩ Mạt và hắn luôn cảnh giác, vẫn là khó lòng phòng bị.
Hậu cung quá lớn, ba vạn nữ nhân đều vặn vẹo, mỗi bước tiến lùi đều thập phần gian nguy.
Cho nên sau khi bọn họ bàn bạc trước sau, tầng tầng mưu họa, mới có cơ hội để Cung Quyết rời cung. Nhìn thì đơn giản, nhưng hao phí tâm tư, chỉ dăm ba câu không thể nói thành.
Cung Dĩ Mạt đem nhuyễn giáp cứng rắn nhét vào ngực Cung Quyết, cảm xúc đê mê nói.
"Lần này đệ đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, tự mình chiếu cố chính mình đi!"
Nàng nhìn thiếu niên trổ mã đến phong thần tuấn tú, chua xót nghĩ, thật vất vả mới nuôi được thành thanh niên thông minh đa tài, lại oai phong cương liệt, lần này đi núi cao đường xa, đến lúc trở về, không chừng là đã có cả thê nhi theo cùng rồi? Nàng cảm giác mình giống như là có tâm tình của mẫu thân vậy, rất có cảm giác cải trắng nhà mình vất vả nuôi dưỡng bị heo cái cắp đi. (¬_¬)
Cung Quyết thấy nàng không cao hứng, duỗi tay sờ mặt nàng, cả người chìm vào ôn nhu.
" Đệ sẽ trở về thực mau."
Bởi vì nơi này có nàng......
Chỉ là đến lúc trở về, hắn sẽ không cần Hoàng tỷ bảo hộ nữa, hắn sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ đáng gờm, có thể đứng trước mặt nàng ngăn cản hết thảy mưa gió!
Mà nàng chỉ cần đứng sau lưng hắn, vui vẻ tùy ý là được rồi!
P/s: trời ơi, trái trym íu đúi của tui rất cần một tiểu Quyết như thế này. Thật gato với Mạt tỷ quá đi, bé có tiểu Quyết hiểu chuyện dễ xương, lớn có tiểu Quyết ngọt ngào ấm áp quá đi (ಥ﹏ಥ)
Cung Dĩ Mạt bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, tay kia đặt trên mặt nàng cũng làm nàng cảm giác thập phần không đúng. Rõ ràng nàng mới là lão đại, vì cái gì bị tiểu hài tử nhìn, lại có một loại cảm giác được sủng nịch đây?
Đây tuyệt đối là bị ảo giác a!
Nàng đánh nhẹ tay Cung Quyết, tiếp tục đi thu thập đồ vật. Nói đến đồ Hoàng Đế ban thưởng, nàng lấy ra không ít thứ tốt, kể cả một thanh chủy thủ chém sắt như bùn, nàng cũng tính toán muốn nhét thêm.
Nhìn thân ảnh nữ hài bận rộn trước mặt, làn váy dài quét qua quét lại muốn hoa mắt, khóe miệng Cung Quyết ôn nhu cong lên, nhìn đến thế nào cũng tựa hồ không đủ.
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, tuy rằng thường xuyên mang một bộ dáng không tỉnh ngủ, nhưng kể cả khi mặt mày trưng vẻ lười biếng, cũng thường xuyên làm hắn mê muội. Nàng mỗi ngày đều ngủ đến sáu canh giờ, lúc tỉnh lại cũng là mơ mơ màng màng, nhưng ở trước mặt hắn, nàng sinh động, lanh lợi mà nhảy nhót như tinh linh. Cung Quyết như thế nào cũng không tưởng tượng đến, vì cái gì mà trên mặt một người sẽ có nhiều biểu tình đến vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng biến hóa.
Hắn......thật sự một khắc cũng không muốn rời xa nàng.
Nụ cười bên miệng dần dần đông lạnh.
Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nhìn nàng vui cười, liền cảm thấy thỏa mãn! Nhưng, hắn cũng hiểu rõ, nếu không muốn được nàng bao bọc cả đời, hắn nhất định phải đi tranh, đi cướp lấy! Dùng công huân để đổi lấy quyền lợi được đứng ở bên cạnh nàng!
Mấy năm nay, hắn mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, khổ luyện võ công, hơn nữa cùng Cung Dĩ Mạt tiến vào kinh thương (buôn bán), cửa hàng trải rộng khắp kinh thành. Thế nhưng vẫn chưa đủ, đối với người ngoài, trong tay hắn vẫn chưa có đủ quyền lực, hắn lại chỉ có thể đè nén chính mình, thân phận người vô hình này, không phải là điều hắn muốn.
Hắn nhất định phải có đủ lực lượng, đủ cường thế để bất cứ ai cũng không thể đe dọa đến hắn, để hắn có thể quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, để từ trong ý thức của nàng, từ nam hài biến thành nam nhân!
Hắn ý niệm quá nhiều quá nhiều, nhưng hắn không dám nói, ý niệm càng vặn vẹo đáng sợ, làm cho chính hắn cũng kinh hãi.
Hắn mỗi ngày đều nhẫn nhịn, che dấu đến khổ sở. Hắn sợ Hoàng tỷ biết được ý nghĩ chân thật của hắn, sẽ cảm thấy sợ hãi, có lẽ nàng còn sẽ thất vọng. Nàng vẫn luôn hy vọng hắn trường thành sẽ là một người chính trực và kiên nghị, mà không phải một kẻ nội tâm điên cuồng vặn vẹo! Nàng không thích hắn gϊếŧ người, không thích tay hắn dính đầy máu tươi, cho nên hắn muốn tìm được một chỗ để phát tiết, dùng gϊếŧ chóc tới rửa sạch áp lực tình cảm trong lòng!
Nhưng khi ở trước mặt nàng, hắn sẽ biến thành bất kỳ bộ dáng nào mà nàng yêu thích.
Cho nên mặc dù trong lòng cực kì không nỡ, hắn cũng muốn rời đi, đây là cơ hội bọn họ khổ tâm tính toán, một cơ hội trời cho!
Cung Dĩ Mạt tất nhiên không biết trong lòng Cung Quyết ngũ vị tạp trần, lúc này nàng bận rộn xoay vòng tìm kiếm trên giường, kiều mông khẽ nâng, không có cách nào a, nhất định không cố ý a, là do nàng vẫn luôn có cái thói quen đem thứ tốt giấu vào khe giường ......
Cung Quyết không khỏi bị động tác của nàng hấp dẫn, kia mảnh khảnh vòng eo, cùng yêu kiều mông...... Hắn nhắm mắt, đem ý niệm cuống loạn hết thảy áp xuống, nhưng vẫn không khống chế được hai mắt của mình, tham lam nhìn chăm chú vào nàng!
"Tìm được rồi!"
Cung Dĩ Mạt vui sướng giơ lên hai vật khác nhau, một cái là một quyển sách, một cái khác là một thanh chùy thủ.
Nhìn quyển sách trong tay, nét mặt Cung Dĩ Mạt hơi lạ lạ, nhưng nghĩ rằng đến tờ bìa Cung Quyết nhìn cũng không hiểu , liền xấu xa không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào!
Nhiều năm như vậy, Cung Quyết cũng biết, trong tay Hoàng tỷ có rất nhiều sách hắn xem không hiểu, nhưng quyển sách này thập phần kì quái, bìa ngoài trang trí hoa văn cùng nữ nhân, chữ tự đề cũng uốn lượn đến thập phần mỹ lệ, cùng với một số loại sách hắn từng nhìn qua hoàn toàn bất đồng.
"Đây là?"
Cung Quyết theo bản năng hỏi, mặt Cung Dĩ Mạt hơi hơi đỏ lên, muốn che dấu lại giống như rất hào phóng đưa sách cho Cung Quyết xem, dù sao hắn xem cũng không hiểu, căn bản sẽ không có khả năng biết đây là một quyển truyện người lớn.
"Chính là một quyển du ký bình thường mà thôi."
Nếu như lúc trước, Cung Quyết căn bản sẽ không hỏi nhiều, nhưng mặt nàng ửng hồng, hơn nữa hành động đem sách ném cho hắn quá khác thường, Cung Quyết hơi hơi mỉm cười.
"Thật sao?"
Cung Dĩ Mạt liên tục gật đầu, bộ dạng khẳng định vô cùng chính trực!
Lúc này, Cung Quyết tiện tay lướt qua một chút, đột nhiên "A" một tiếng.
"Sách này còn có tranh minh hoạ?"
Cung Dĩ Mạt vừa nghe, lại cảm thấy không đúng, liền trở tay đoạt sách trở về, có tranh minh hoạ?
Truyện người lớn thì tranh minh hoạ còn có thể là cái gì đứng đắn. Kết quả nàng vừa nhìn thấy, bởi vì chất lượng bản in rất tốt, hình ảnh rõ nét, màu sắc tươi tắn, lại lộ liễu miêu tả, khiến nàng giật mình như phải bỏng, hai má đều nóng bừng!
Hỗn đản! Cư nhiên dám lừa nàng!
(⊙ꇴ⊙) (*≧▽≦)
P/s: Mình đoán là Mạt tỷ nghĩ rằng truyện chữ thì chỉ toàn chữ, mà tiểu Quyết thì không biết đọc chữ giản thể của tương lai nên mới đưa cho tiểu Quyết xem, không ngờ là có cả tranh minh họa làm lộ hết cả thiên cơ rồi, hihihihi.
Thông báo: Chap sau sẽ có first kiss, mọi người mau mau tạo động lực để Umi cho ra sân sớm nào !!!!
Danh sách chương