Ba bốn hôm sau, ban ngày Trương Viễn Tân đi làm, Diệp Giai Văn ra ngoài tìm mối làm ăn. Cậu vẫn chưa hề có mục tiêu rõ ràng, liền bỏ một nắm tiền xu vào trong túi quần, chọn hai con đường tương đối dài, các hàng quán tương đối ổn định rồi mới lên đường, một bên quan sát hai bên đường, xem xem đường nào kinh doanh loại mặt bàng nào, hoàn cảnh xung quanh những cửa hàng đó như thế nào. Cả một buổi sáng đi khắp ba bốn con đường, cậu mới chỉ là quan sát sơ lược rồi đánh giá tổng quan. Ăn xong bữa trưa cậu lại bắt đầu chạy đôn chạy đáo, tạo mối quan hệ với các ông chủ, hỏi thăm xem tiền thuê mặt bằng và điểm tiêu cực tích cực của việc làm ăn của họ.  

Hiện tại vốn của Diệp Giai Văn hiện không nhiều lắm, tiền của cậu, Hướng Thanh Cân lại thêm cả số tiền của Trương Viễn Tân cũng chưa đến 20 nghìn, nếu muốn thuê một mặt bằng, mỗi tháng cũng phải xấp xỉ 10 nghìn, thường thì muốn làm ăn trước tiên phải trang hoàng lại cửa hàng một chút, số tiền này chắc chắn không phải là ít, vừa làm cũng phải trên 10 nghìn, rồi đến cả tiền nhập hàng, chỗ tiền này khẳng định là không đủ. Bây giờ cậu điều tra một chút, kinh doanh cái gì có vẻ dễ lời, giá cả các mặt hàng cửa hàng bán ra sao. Còn về chuyện rốt cuộc là bán sỉ hay bán lẻ, cái này để sau rồi quyết định.

Chiều ngày hôm nay Diệp Giai Văn lại tới mấy cửa hàng, lúc đi qua phòng tập gym, nhìn thấy phía ngoài treo một tờ quảng cáo, cậu đứng lại nhìn. Thì ra là nửa tháng sau, Lưu Đức Hoa có chuyến lưu diễn đến thành phố S, cũng là lúc phòng tập này mở. Diệp Giai Văn đứng trước tờ áp phích chốc lát, bước đi.  

Buổi tối trở lại nhà Trương Viễn Tân, hai người mua chút đồ ăn, Diệp Giai Văn lại tiếp tục làm mấy món ăn với hương vị xưa cũ, Trương Viễn Tân tiếp tục làm mấy món ăn nhạt nhẽo của mình, bắc nồi mì xuống hai người cùng nhau ăn.

Lúc ăn cơm, Trương Viễn Tân hỏi Diệp Giai Văn: “Thế nào, hôm nay có thu hoạch được gì không?”

Diệp Giai Văn cắn đũa, nói: “Ờ thì, hiện nay tiền vốn chúng ta không đủ, không có tiền thuê cửa hàng, tớ nghĩ là chúng ta bày hàng mặt đất bán trước đã. Ban ngày bán chút quần áo linh tinh, buổi trưa đợi học sinh tan học, đến cổng trường bày sạp bán đồ ăn cũng kiếm được chút ít.  Chỉ có điều được một lúc, khi học sinh về hết thì cũng chẳng bán được gì nữa.”

Trương Viễn Tân nói:“ Nếu cậu muốn kiếm tiền của học sinh, đương nhiên phải kiếm tiền của sinh viên đại học chứ! Buổi tối ở cổng trường học bán chút đồ ăn đêm, cậu nhớ lại mà xem hồi trước buổi tối chúng mình ra ngoài ăn đêm thật vui biết bao nhiêu, canteen cứ sáu giờ đã đóng cửa, học sinh đói bụng đành phải ra ngoài ăn hết. Hơn nữa buổi tối tớ đi làm về rồi, cùng đi bán hàng, không ảnh hưởng gì đến công việc.”

Diệp Giai Văn nghĩ ngợi:“Cậu nói đúng, hai chúng ta bán đồ ăn khuya gì được?”

Trương Viễn Tân nhăn nhăn đôi lông mày thanh tú lên, lấy đũa chọc chọc chỗ trứng trong bát nát nhừ: “Chúng ta?Có thể làm cái gì? Đến tráng trứng cũng thành thế này, liệu có thứ gì đơn giản mà không bị chúng ta làm cho tan nát hay không?”

Diệp Giai Văn nói: “Cái này không sợ, học một chút sẽ thành, những đồ ăn lề đường thế này làm cũng không khó, cái gì mà canh ma lạt, đậu phụ Hàn Quốc, đồ ăn chiên các kiểu, mua nguyên liệu về là được, tớ thấy người ta làm cũng đơn giản thôi, chỉ là không biết công thức thế nào. Còn đồ ăn thì có thể mua buôn được, chỉ cần xiên thịt, cá linh tinh vào que, chúng ta chỉ cần đặt lên than nướng cho chín, kẻ ngốc cũng làm được.”  

Trương Viễn Tân nghe được liền ngơ ra:“ Canh ma lạt? Đậu phụ Hàn Quốc? Đây là những thứ gì, hình như tớ chưa ăn bao giờ.”

Diệp Giai Văn choáng váng, mới nhớ tới năm 97 mấy thứ này còn chưa xuất hiện. Trong ký ức của cậu, canh ma lạt là khoảng năm 98,99 mới bắt đầu trở nên phố biến khắp các đường phố, mà lúc mới bắt đầu canh ma lạt là ở trong cửa hàng ăn bày lên một bạt to, chứ không phải là xiên vào que cho khách tự chọn.

Diệp Giai Văn vỗ đùi: Đúng vậy, cái này không phải là thời cơ sao! Bây giờ canh ma lạt ở thành phố S còn chưa lưu hành, ta mở rồi, thì sẽ là quán đầu tiên, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, đến lúc đó người khác phải học tập ta rồi! Trọng sinh không phải là cần phải lợi dụng chút ưu thế này hay sao!”

Trương Viễn Tân chế nhạo nói:“ Thật là chỉ có hai chúng ta làm thôi ư? Cái chàng họ Hướng kia, tay nghề của cậu ta rất ổn, nếu để cậu ta cùng làm, khẳng định sẽ đông khách. Lại nữa, số tiền 10 nghìn của cậu không phải là có cả phần của cậu ta sao!”

Diệp Giai Văn vừa nghe tên Hướng Thanh Vân, nhiệt tình vừa được dấy lên đã nhạt đi trông thấy, thở dài nói: “Tớ…… Tạm thời không muốn gặp hắn.” Cho dù Hướng Thanh Vân có tốt đến thế nào, cứ nghĩ đến người nhà hắn, Diệp Giai Văn lại muốn phát hỏa. Trước khi còn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề thân nhân hóc búa này, cậu phải rời xa Hướng Thanh Vân một thời gian.

Trương Viễn Tân hỏi cậu:“Cậu định xa hắn bao lâu? Coi chừng hắn đi theo người khác mất đấy!”

Diệp Giai Văn nhíu mày: “Hắn dám!”

Trương Viễn Tân hừ một tiếng, chế nhạo nói: “Tùy cậu đấy, cậu cái đồ chân giò thật là biết dày vò người khác, tớ thấy hắn không thể chạy theo người khác, chẳng qua là vì bị cậu quay vòng vòng cho đến nỗi mắc bệnh tương tư, không chạy nổi nữa thôi. Tớ nói thật nhé, mấy hôm nay tớ đi làm về đều thấy Hướng Thanh Vân cứ lật đật đứng ở gần tiểu khu này, hôm nay tớ không chịu nổi nữa, hỏi hắn xem có cần lên trên nhà ngồi một lúc không, hắn còn chẳng dám, nói là cậu không muốn gặp hắn, nên hắn không lên. Tớ hỏi hắn không dám lên gặp thì cứ ngờ ngẫn ở đây làm cái rắm gì! Ôi trời đất, cái bộ mặt đáng thương của cậu ta lúc đó, có thể nói là bộ dạng mong gặp được vận may, có thể đứng từ xa trông thấy cậu vẫn sống tốt thế là được. Tớ nói cho cậu biết, nếu hắn không phải là chồng cậu, người đàn ông si tình như thế, nhất định là tớ sẽ hớt tay trên rồi, cậu có tin không hả!”  

Diệp Giai Văn sau khi nghe xong trầm mặc trong chốc lát, cười khổ nói: “Hắn rất tốt, nhưng mà sống cùng nhau, nói như thế nào nhỉ…… đắng cay ngọt bùi, ai hiểu cho thấu.”

Trương Viễn Tân bĩu môi, nói: “Vậy cậu cho hắn một câu trả lời rõ ràng đi! Bảo hắn đừng có ngày nào cũng đến như thế nữa, tớ thấy phiền lắm, hừ! Tiểu gia ta ghét nhất là mấy người cứ nhùng nhằng mãi như thế đấy! Đợi đến lúc tớ cũng tìm một người, tớ sẽ khiến hắn ngày nào cũng đến nhà cậu lượn lờ ưu tư, làm cho mấy người phát ngán thì thôi!”

Diệp Giai Văn cười đẩy hắn một cái, hai người lại bắt đầu châm chọc nhau.

Diệp Giai Văn mặc dù đã tính toán làm canh ma lạt, cũng đã xắn tay áo lên chuẩn bị. Nhưng vừa bắt tay vào làm, thì cậu phát hiện ra sự việc khó khăn hơn trong tưởng tượng. Cậu muốn là cửa hàng đầu tiên của thành phố S làm thứ này, muốn người khác phải học tập cậu, nhưng chính cậu lại không có đối tượng để học tập. Canh ma lạt không phải là cứ cho chút tiêu và ớt vào là xong, tất cả phải có đến hơn chục thứ gia vị, còn cả tỉ lệ thế nào nữa, còn cần có công thức nấu ăn. Công thức phải tìm ở đâu ra bây giờ? Canh lạt ma bắt nguồn từ Tứ Xuyên, Diệp Giai Văn liền gọi điện cho bạn bè ở Tứ Xuyên hỏi thăm xem thế nào, kết quả hỏi ba người bạn Tứ Xuyên đều nói là chỉ biết ăn chứ không biết làm, còn có một người nói chuyện lôi thôi một hồi, chẳng hỏi được gì, điện thoại đường dài thì tốn không biết bao nhiêu tiền.

Ngày hôm sau Diệp Giai Văn chạy đến vài đại lý xem tình hình, bận rộn đến muộn mới về nhà, lần này cậu lại hoảng hốt khi chạm mặt Hướng Thanh Vân.

Hai người mặt đối mặt, cùng sửng sốt, Hướng Thanh Vân bước đến trước một bước, do dự một hồi, lại thu hồi lại bước chân vừa rồi. Đã mấy hôm nay Diệp Giai Văn không gặp hắn, lân này gặp lại có chút đau lòng, quay người tính rời đi, nhưng chỉ quay được nửa người thì dừng lại, chần chừ trong chốc lát, lại quay lại đi về hướng Hướng Thanh Vân.  

Hướng Thanh Vân thụ sủng nhược kinh* nhìn Diệp Giai Văn bước tới, hai bàn tay vặn vẹo lên mép quần, giống một đứa trẻ mắc lỗi. Diệp Giai Văn bước tới lúc chỉ còn cách hắn hai bước thì dừng lại, hỏi: “Cái đó, nếu tôi mô tả mùi vị của một loại thức ăn, liệu anh có thể làm được ra nó không?”

*thụ sủng nhược kinh: ý nói tự nhiên lại được nhận sự yêu thích hay nịnh nọt này đó. Ở đây ý là Diệp Giai Văn tự dưng lại chủ động bước về Hướng Giai Vân nên hắn ta sung sướng đến bất ngờ.

Hướng Thanh Vân trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới nói được một câu:“Em nói, anh sẽ thử xem xem.”

Canh ma lạt thì có thể miêu tả như thế nào đây? Diệp Giai Văn nói:“Ách…. một loại canh vừa tê vừa cay vừa tươi vừa thơm, bỏ nguyên liệu vào nấu là có hương vị rất ngon.”

Hướng Thanh Vân im lặng, rất cố gắng mà nói: “Anh….. Thử xem xem.”

Diệp Giai Văn suy nghĩ, bổ sung nói:“Là một đồ ăn vặt của Tứ Xuyên, gọi là canh ma lạt.”

Hướng Thanh Vân gật gật đầu:“ Được, tối mai em có thể qua, anh làm cho em nếm thử.”

Diệp Giai Văn nói:“ Được.”

Sau khi nói xong bầu không khí liền trở nên ngượng ngùng, hai người không nói gì chỉ chăm chú nhìn nhau, không biết nên kết thúc câu chuyện thế nào, hoặc là không muốn kết thúc. Diệp Giai Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bận rộn nói: “Đúng rồi, ngày 20 Lưu Đức Hoa tổ chức concert tại sân vận động, anh muốn đi không?” Hướng Thanh Vân luôn rất thích nghe Lưu Đức Hoa hát, trước đây nếu cùng đồng nghiệp đi KTV, hắn nhất định phải hát “Vong tình thủy”.

Hôm nay Hướng Thanh Vân bị cậu làm cho sửng sốt, ngây ngốc mà lặp lại nói: “Đi xem concert á?”

Diệp Giai Văn nở nụ cười: “Kỳ thật là đi bán light stick kiếm tiền, đứng bên ngoài cũng có thể nghe, nếu có thể kiếm nhiều tiền, cũng có thể mua vé của bọn phe vé, vé đứng cũng chỉ có 80 đồng, anh có đi không?”

Hướng Thanh Vân gật đầu: “Đi!”

Trước đây Hướng Hiểu Long rất thích Châu Kiệt Luân, hồi còn học cấp hai, có lần Châu Kiệt Luân đến thành phố S tổ chức concert, nó nằng nặc đòi đi xem concert, nhưng vé hàng đầu sân khấu tới 1680 tệ, thật sự quá đắt, Diệp Giai Văn đưa cho Hướng Hiểu Long 500 tệ, nói nó chỉ cần đến cho có không khí là được rồi. Kết quả là  Hướng Hiểu Long và bạn học cùng nhau chạy đến đại lý bán sỉ, lấy tất cả tiền Diệp Giai Văn đưa cho để đi mua light stick, trước khi concert bắt đầu có vài học sinh cấp hai bày light stick ra bán, đợi đến lúc concert bắt đầu, Hướng Hiểu Long cầm tiền kiếm được mua vé vào xem, xem xong buổi biểu diễn mấy đứa nhỏ còn dư tiền, vui vẻ đi ăn một bữa đồ ăn đêm. Muốn kiếm tiền phải linh hoạt, nơi nào có cơ hội kiếm tiền thì phải chạy tới nơi đó, không thể quá cứng nhắc, cho nên lần này Diệp Giai Văn vừa thấy tờ áp phích concert của Lưu Đức Hoa trong lòng lập tức nảy ra ý này.

Ngày hôm sau ban ngày Diệp Giai Văn đi liên hệ với đại lý bán sỉ light stick. Light stick còn phân ra nhiều loại, có loại bé bé mảnh mảnh, sáng một chốc rồi tắt, giá nhập vào là 8 xu một cây; loại to thì 2 tệ 2 một cây, càng to hơn thì càng đắt; ngoài light stick bình thường ra, còn có cả loại dùng bằng pin, có thể phát ra 5 sắc sáng, nhưng cần tới tám tệ. Còn có cả bờm phát quang, kính mắt các kiểu, trăm thứ đủ loại làm người xem hoa cả mắt.

Diệp Giai Văn chủ yếu vẫn là mua light stick, những cái linh tinh cũng thú vị đấy, nhưng mà lượng tiêu thụ nhất định chẳng nhiều được đến thế. Cậu thương lượng giá cả với ông chủ đến nửa ngày, bởi vì cậu mua đồ cũng không nhiều, ông chủ cũng chẳng kiếm được của cậu là bao nhiêu, nói thế nào thì ông ta cũng không giảm giá cho cậu. Diệp Giai Văn đành phải thay đổi chiến thuật mặc cả, nhập thêm hai thùng light stick, xin ông chủ cho cậu vài cái cài đầu, kính phát sáng, năn nỉ mãi, ông ta mới đồng ý, 300 tệ tiền hàng, còn được tặng hơn chục chiếc tai Mickey phát quang, 5 chiếc mặt nạ phát quang nữa, còn tặng cả một cái đèn Khổng Minh hình trái tim trị giá hai tệ. Cậu trả trước một trăm cho ông chủ, cầm hóa đơn, hẹn mai đến lấy hàng, liền đi. Buổi chiều cậu lại chạy đến vài nơi khác định đặt một lô áp phích, giấy dán các loại, nhưng cậu không đặt hàng ngay, chỉ đi so sánh giá cả, chất lượng, trời cũng đã tối.

Chạy cả ngày, Diệp Giai Văn mệt như chó chết quay về nhà Trương Viễn Tân, Trương Viễn Tân đã đợi cậu đã lâu, vừa trông thấy cậu trở về liền vội vã hỏi: “Cậu sao thế? Hướng Thanh Vân gọi cho tớ mấy cuộc, hỏi lúc nào thì cậu qua. Cậu đồng ý về nhà rồi à?”

Diệp Giai Văn vỗ đầu: “Ai da!Bận rộn đến mức thiếu chút nữa là tớ quên mất cả việc!” Nói xong liền kéo Trương Viễn Tân đi ra ngoài:“Mau, đi cùng tớ, thưởng thức đồ ăn ngon.”

Trương Viễn Tân bị cậu lôi ra cửa vô cùng kinh ngạc: “Tớ cũng phải đi á?”

Hai người kéo nhau đến phòng trọ của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân, gõ gõ cửa, không đợi hai giây người ở bên trong lập tức mở cửa ra, vẻ mặt vui sướng của Hướng Thanh Vân xuất hiện sau tấm cửa, lại quay ra nhìn người đứng cạnh Diệp Giai Văn là Trương Viễn Tân thì hắn bỗng ngẩn người, nét mặt có chút ảm đạm, nhưng vẫn mở cửa ra, ôn nhu nói: “Vào đi.”

Trương Viễn Tân hung tợn trừng mắt nhìn mắt Diệp Giai Văn, hai người vào nhà ngồi xuống, Hướng Thanh Vân chạy xuống lầu đem bát canh đã nguội ngắt hâm lại cho nóng, không lâu sau bưng hai bát canh lạt ma nóng hổi lên. Trương Viễn Tân vừa ngửi thấy mùi hương kia, nước miếng ừng ực, vuốt bụng nói: “Tớ còn chưa ăn cơm chiều……”  Đợi đến lúc bát đặt đến trước mặt, nhìn thấy bát canh đỏ ớt, biểu tình có chút thay đổi, “Cái này, cái này có ăn được không đấy?”

Diệp Giai Văn cũng không ngờ Hướng Thanh Vân lại cho nhiều tương ớt như thế, khiến người nhìn phát đau cả dạ dày.  Cậu nghi hoặc nhìn Hướng Thanh Vân, Hướng Thanh Vân vẻ mặt vô tội nói:“ Đầu bếp của canteen công ty anh là người Tứ Xuyên, anh nói hết những thứ em dặn anh bảo với bác ấy, bác ấy cho anh công thức, hơn chục loại hương liệu với gia vị, anh chỉ theo thế mà làm thôi.”

Hoàn toàn dựa theo công thức mà người Tứ Xuyên cho mà có thể làm được thứ đồ này, người không ăn được đồ cay như Diệp Giai Văn dạ dày lại càng thêm đau. Nhưng nhất thiết phải nói rằng, cái bát canh ma lạt này ngoài tầng tương ớt đỏ au kia, thật sự khiến cho người ta thèm ăn ngay lập tức. Mùi hương kích thích xông vào khoang mũi, nước miếng cũng vì thế mà không ngừng tiết ra, trong bát canh lộ ra nào là rong biển, phấn ti, lạp xườn vân vân và mây mây, người nhìn bụng òn ọt kêu.

Trương Viễn Tân nhìn chằm chằm bát tương ớt đỏ, liều mạng nuốt nước miếng, than thở nói: “Vừa thèm…… Lại không dám ……”

Diệp Giai Văn cầm lấy thìa, nhanh chóng lấy thìa gạt chỗ tương ớt ra, xúc một miếng ở tận dưới đáy bát đưa lên miệng.

忘情水

Vong tình thủy – Lưu Đức Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện