Diệp Giai Văn quyết tâm, tay cầm lấy thìa, nhanh chóng lấy thìa gạt chỗ tương ớt ra, xúc một muỗng ở tận dưới đáy bát đưa lên miệng. Hướng Thanh Vân và Trương Viễn Tân đều chăm chú theo dõi cậu, thấy cậu sau khi nuốt xuống rồi cũng không có phản ứng gì, gật gật đầu, nói: “Có lẽ ngon……”

Trương Viễn Tân nhẹ nhõm thở dài một hơi, cũng múc lên một muỗng chuẩn bị đưa lên miệng, Diệp Giai Văn ở bên cạnh đột nhiên lại hét “Aaaa” một tiếng, mở to miệng liều mạng thở, còn lấy tay quạt quạt miệng, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi. Tay Trương Viễn Tân không khỏi run lên, canh liền đổ ngay ra bàn, nhìn bộ dáng chật vật của Diệp Giai Văn, hắn không nhịn được cười ha ha.

Đến cả Hướng Thanh Vân cũng thấy buồn cười, nhưng vẫn không quên đưa cho Diệp Giai Văn một ly nước lọc. Diệp Giai Văn uống nước xong rốt cục cũng cảm thấy đỡ cay hơn một chút, vừa xuýt xoa vừa nói: “Rất cay, vừa cay vừa tê, thế này không được, công thức phải sửa lại một chút, cho ít hạt tiêu thôi, cay như thế này người thành phố S khẳng định không ăn được.”

Trương Viễn Tân cũng nếm thử một chút, cũng thấy cay đến mức kêu cha gọi mẹ, nhưng cũng phải công nhận rằng ăn rất ngon, ngon cay lại còn tê tê, thật sự là một món ăn có thể kích thích toàn bộ vị giác, nhưng mà thật sự không thể ăn nhiều hơn nữa. Diệp Giai Văn một bên cay đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng một bên lại cố chịu uống thêm vài ngụm canh, cái gì lạp xườn rong biển trong canh cũng đều nếm một ít, kết luận sau khi nếm xong chính là hương vị so với canh ma lạt bán ngoài đường mà trước đây cậu nếm qua thật sự là có chút khác biệt, ngon thì đương nhiên là có ngon, nhưng muốn mở rộng thị trường kinh doanh tại thành phố S, hương vị nhất định phải cải tiến một chút, làm sao để phù hợp với khẩu vị của từng người ở từng địa phương khác nhau.

Hướng Thanh Vân lấy công thức ra nghiên cứu một chút, giảm các loại gia vị cay và tê ít đi một chút, còn định xuống nhà nấu lại một nồi nữa, Diệp Giai Văn ngăn hắn lại: “Ngày mai nấu, ngày mai là cuối tuần anh không phải đi làm, chúng ta cứ từ từ nghiên cứu.” Hướng Thanh Vân đành phải đồng ý.

Diệp Giai Văn và Trương Viễn Tân muốn về, Trương Viễn Tân vẫn có chút luyến tiếc nhìn chằm chằm bát canh ma lạt vẫn còn nóng trên bàn, đã đứng lên rồi nhưng vẫn cố gắp hai miếng nhét vào mồm, sau đó vừa đi ra cửa vừa lau nước mắt. Hướng Thanh Vân tiễn bọn họ đến tận cửa, Diệp Giai Văn nói không cần tiễn nữa, Hướng Thanh Vân mới dừng lại. Lúc này cũng không biết là Trương Viễn Tân có ý hay là vô tình, một mình chạy xuống lầu trước, tự nhiên Diệp Giai Văn cảm thấy có chút xấu hổ, vừa đi vừa nói: “Bọn em đi về đây, trưa mai gặp lại.”

Hướng Thanh Vân đột nhiên kéo tay cậu lại, Diệp Giai Văn hoảng sợ, nhìn vào ánh mắt nóng rực của Hướng Thanh Vân, tim đau giống như bị cái gì đó đâm vào vậy.

Hướng Thanh Vân thấp giọng nói: “Quay về đi, được không?”

Trong óc Diệp Giai Văn đang liều mạng cố gắng nhớ lại những họ hàng thân thích đáng ghét của Hướng gia, muốn làm cho mình có thêm chút quyết tâm, để có thể rời khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình của Hướng Thanh Vân. Nhưng cho dù cậu cố sức kéo, Hướng Thanh Vân lại càng lúc càng nắm chặt, giống như đang đọ sức, cho dù nói gì cũng không chịu thả cho cậu đi. Diệp Giai Văn nhìn Hướng Thanh Vân cắn cắn môi dưới vẫn không chụi mở mồm nói tiếng nào, mũi đột nhiên thấy chua xót, trong lòng lại sinh ra một cảm giác xúc động, cái cảm giác này không chỉ làm cho cậu đột nhiên bước tới ôm lấy Hướng Thanh Vân, hơn thế nữa còn hôn hắn.

Hướng Thanh Vân bị dọa bởi động tác đột ngột của cậu, hai ba giây sau mới có phản ứng, lập tức biến bị động thành chủ động ôm lấy Diệp Giai Văn, hai người đàn ông vẫn cứ ôm hôn say đắm như vậy trước hiên nhà.

Đột nhiên có tiếng bước chân loẹt quẹt từ tầng trên vọng xuống, Diệp Giai Văn lúc này mới tỉnh lại), nhanh chóng đẩy Hướng Thanh Vân ra, nhân lúc hắn còn đang ngây ra liền xoay người bỏ chạy.

Diệp Giai Văn cũng không biết mình đang làm cái gì, hành vi vừa rồi quả thật là có chút xúc động. Hướng Thanh Vân bị động tác của cậu làm cho hắn như lạc vào trong sương mù, trong lòng khẳng định cũng không hề dễ chịu. Mặc kệ hắn khó chịu đi! Diệp Giai Văn tuy có đau lòng, nhưng cũng có chút khoái cảm như trả được thù: Đời trước hại mình chịu bao nhiêu là đau khổ, đây coi như là cho hắn một chút báo ứng! Trương Viễn Tân đứng dưới lầu đang vô cùng nhàm chán nhặt lá đá ống bơ, nhìn thấy Diệp Giai Văn chạy xuống liền nở một nụ cười xấu xa. Diệp Giai Văn liếc nhìn hắn một cái, kéo tay hắn: “Đi mau!”

Trương Viễn Tân tuy bị cậu kéo đi nhưng vẫn không ngừng chế nhạo cậu, nói: “Hướng Thanh Vân cũng quá là không “được” rồi, mới có một lúc như vậy đã thả người, tớ còn đang tính đi tìm một quán nào đó ăn xong bát mỳ rồi quay lại đây. Tớ nói cho mà biết, cậu nên mua cho hắn hai con ba ba bồi bổ đi.”

Diệp Giai Văn lạnh lùng nói: “Đúng vậy, có mua ba ba cũng chỉ có thể để cho anh ấy bồi bổ, cho cậu dùng cũng vô dụng.”

Trương Viễn Tân mỗi ngày đều lảm nhảm đàn ông tốt khó tìm, làm cậu cũng muốn phát điên lên rồi, Diệp Giai Văn nói như vậy vừa đúng động vào chỗ đau của hắn, hắn lập tức giận dỗi, cũng không nhắc lại chuyện Hướng Thanh Vân nữa, hai người liền im lặng cùng nhau trở về.

Sáng sớm hôm sau, Trương Viễn Tân tìm người mượn một chiếc xe ba bánh, hai người liền lái xe đến chợ bán sỉ. Đồ muốn mua cũng không nhiều lắm, nhưng mà chợ bán sỉ lại cách nhà Trương Viễn Tân rất xa, nếu đi xe công cộng còn phải đổi 3 tuyến mới đến nơi, đi xe 3 bánh thì mất khoảng 2 tiếng. Hai người thay nhau lái, người nào mệt thì đổi cho người kia, lúc này đang là mùa hè, mặt trời nắng gắt, mỗi lần đến phiên Diệp Giai Văn lái, rương Viễn Tân đều ngồi ở phía sau oán giận: “Đồ mê trai*, cậu bảo tớ đi cùng, cũng không Hướng Thanh Vân nhà cậu đi cùng, có phải luyến tiếc không muốn hắn chịu khổ hay không, thế nên mới kéo tớ đi thế mạng?”– Gần đây không hiểu sao cứ mỗi khi tan tầm là Trương Viễn Tân rất thích xem [ Hồng Lâu Mộng ], hơn nữa rất thích nhân vật Phượng tỷ** trong phim, càng thích xem nàng mắng chửi người khác, ngôn từ cử chỉ đều học tập nhân vật trong phim.

*nguyên tác浪蹄子 có thể dịch là đồ lẳng lơ, có thể do nhân vật Phượng tỷ hay nói như vậy chăng =.=!! (cầu giải đáp)

**ám chỉ Vương Hy Phượng, bài giải thích chi tiết: http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C6%B0%C6%A1ng_Hy_Ph%C6%B0%E1%BB%A3ng

Diệp Giai Văn buông một tay đang cầm lái ra để lau mồ hôi trên trán, xuy một tiếng: “Tớ chính là luyến tiếc anh ấy đấy, thì làm sao? Cậu cũng đi mà tìm người thương cậu đi.”

Trương Viễn Tân mắng một tiếng, vỗ lên lưng cậu một cái rồi mắng: “Đồ vô lương tâm sẽ bị thiên lôi đánh chết, ngũ mã phanh thây đó! Cứ chờ xem, người mà tớ tìm được khẳng định tốt gấp 100 lần Hướng Thanh Vân, đến lúc đó cái gì tớ cũng không phải làm, mỗi ngày chỉ cần đi trêu chọc cậu thôi! Xem xem có tức chết cậu hay không!”

Hai người một đường đi vui vẻ nô đùa chòng ghẹo nhau, cũng không cảm thấy mệt mỏi, đến chợ bán sỉ, kiểm tra hàng hóa xong, thanh toán số tiền còn thiếu, đem hai thùng đồ khiêng lên xe rồi trở về.

Giữa trưa bọn họ đến nhà Hướng Thanh Vân, Hướng Thanh Vân đã làm xong một nồi canh ma lạt đang chờ bọn họ đến. Lần này đến hạt tiêu Hướng Thanh Vân cũng chưa cho vào, còn để lại chút hoa tiêu, tương ớt bên cạnh, để cho bọn họ tự mình cho thêm vào. Diệp Giai Văn nếm thử một chút, hương vị so với ngày hôm qua dễ tiếp nhận hơn, nhưng lại không được thơm như ngày hôm qua, hơn nữa so với hương vị mà đời trước Diệp Giai Văn đã nếm qua còn cách một quãng rất xa. Ba người lại cùng nhau thảo luận làm thế nào để cho món ăn càng ngon hơn, thật ra Diệp Giai Văn và Trương Viễn Tân căn bản là không hiểu biết gì về nấu nướng, những ý kiến mà bọn họ đề ra cũng thực sự vô cùng trừu tượng, nhưng Hướng Thanh Vân lại vô cùng kiên nhẫn, bọn họ đưa ra phương án gì đều đi làm thử, làm đến khi nào bọn họ vừa ý mới thôi.

Sau khi nếm được mấy loại thành phẩm, Diệp Giai Văn cảm thấy đầu lưỡi mình cũng tê đến mất cảm giác luôn rồi, ăn cái gì cũng chỉ có một hương vị. Hướng Thanh Vân đã sớm đoán trước được điều này, liền lấy ra một gói kẹo từ trong ngăn tủ cho bọn họ ăn để thay đổi khẩu vị. Vì thế bọn họ cứ một viên kẹo ngọt lại một ngụm canh nóng như vậy ăn đến hết buổi chiều, nếm hết xong, Diệp Giai Văn cũng đã quên luôn món canh ma lạt mà đời trước mình được ăn có hương vị như thế nào rồi.

Đến tối lúc chuẩn bị về, Trương Viễn Tân lại muốn giở trò cũ chuồn đi về trước, Diệp Giai Văn đã sớm đoán được trước nên giữ chặt cổ tay hắn, kéo hắn cùng đi ra ngoài, cười cười với Hướng Thanh Vân, nói:“Bọn em đi về đây, anh cũng nên đi nghỉ đi.”

Hướng Thanh Vân đăm chiêu nhìn cậu một lúc, vẫn kiên trì muốn tiễn cậu ra về. Lúc tiễn đến trước cửa, Hướng Thanh Vân ghé vào lỗ tai cậu hạ thấp giọng nói:“Có thể cho anh biết lý do không?”

Diệp Giai Văn vội vã nói: “Chờ em nghĩ ra rồi sẽ nói cho anh.” Dứt lời liền lôi kéo Trương Viễn Tân chạy biến.

Mấy ngày hôm sau, ban ngày Diệp Giai Văn bận rộn đi đặt poster, sticker còn phải đi loanh quanh tìm kiếm mặt bằng kinh doanh, buổi tối thì kéo Trương Viễn Tân cùng đến nhà Hướng Thanh Vân ăn canh ma lạt. Đợi đến sau khi bọn họ cảm thấy hương vị canh ma lạt đã đủ ngon rồi, liền múc canh vào từng bát nho nhỏ đo cho hàng xóm láng giềng nếm thử, hỏi từ bà lão 80 tuổi, cho tới bọn trẻ con 7 8 tuổi, xem bọn họ ăn có thấy ngon hay không? có ý kiến gì hay không? Đến lúc này cả ba người mới biết rằng muốn làm một người đầu bếp sáng tạo ra món ăn mới cũng không dễ dàng gì.

Chớp mắt đã đến ngày 20 tháng 7, buổi biểu diễn của Lưu Đức Hoa sẽ bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, năm giờ hơn bọn họ đã đến bên cạnh sân vận động rồi, trước đó Diệp Giai Văn đã điều tra địa hình xung quanh rồi, sau đó cậu liền phân nhiệm vụ cho Trương Viễn Tân và Hướng Thanh Vân, nói cho bọn họ biết địa điểm bán hàng của mỗi người, lại nói lại giá tiền của mỗi loại hàng hóa phải bán, sau đó liền chia đồ phải bán ra làm 3 phần.

Đưa cho Hướng Thanh Vân light stick  loại nhỏ và loại to cùng với hơn 10 tờ poster, bởi vì Diệp Giai Văn không thế nào tin tưởng được hắn, cho nên không giao cho hắn nhiệm vụ quá khó khăn; Trương Viễn Tân so với hắn càng thêm khôn khéo, ngoài light stick ra Diệp Giai Văn còn đưa cho hắn light stick 5 màu chạy bằng pin, tai chuột Mickey, poster còn có một tập sticker; trong tay Diệp Giai Văn thì mỗi loại hàng đều có một ít, bởi vì cậu muốn điều tra xem lượng tiêu thụ của mỗi loại hàng như thế nào.

Đến tầm 5h30 đã có lác đác vài bóng người xuất hiện quanh sân vận động, rất nhiều người đến lúc này vẫn còn chưa mua vé, muốn tìm mấy phe vé để mua, hoặc có thể bọ họ có vé mời nhưng lại không muốn đi xem, muốn đem vé bán lại cho phe vé. Diệp Giai Văn còn chú ý quan sát một chút tình huống của mấy phe vé xung quanh, cậu phát hiện ra làm phe vé cũng có thể coi là một công việc kiếm sống, nhưng mà cũng phải chịu khó một chút, mấy người phe vé này thực ra đều quen nhau cả, hơn nữa bọn họ còn phải có chút quan hệ mới lấy được vé giá rẻ. Vé có giá 580 tệ, phe vé mua vào chỉ 300 tệ một vé, bán ra 500 tệ một vé, nhoáng một cái liền thu lời 200 tệ, giá vé càng cao thì tiền lời phe vé thu được càng nhiều.

Sau sáu giờ, người càng lúc càng nhiều, nhưng mà có rất ít người đến lúc này chọn mua light stick, bởi vì bọn họ còn có rất nhiều lựa chọn, còn có hơn một tiếng đồng hồ đi dạo, Diệp Giai Văn vì muốn mở hàng mua may bán đắt liền hạ giá bán xuống, loại light stick 8 hào giờ chỉ bán 5 hào, còn loại 8 đồng giờ chỉ bán 5 đồng, ngược lại poster, sticker các loại không cần hạ giá người ta vẫn đến mua. Đến tầm bảy giờ, xung quanh sân vận động đã tràn đầy người, các cổng cũng đã bắt đầu mở cửa cho khán giả vào, lúc này những fan nào trong tay còn chưa có đồ cổ vũ cũng không kén cá chọn canh nữa, muốn nhanh chóng mua vài cái light stick để còn nhanh chóng vào cửa, cho nên việc buôn bán lúc này của Diệp Giai Văn là tốt nhất, sạp bị vây chặt như nêm cối, tay ai cũng giơ tiền đưa đến trước mặt cậu, cậu bận đến nỗi cảm thấy mình như sắp ngất đi đến nơi, poster bị người khác dẫm lên đầy dấu chân. Lúc này cậu liền tăng giá lên, light stick nhỏ giá 1 đồng 1 cây, loại to thì 5 đồng, loại ngũ sắc thì mười đồng, tai chuột Mickey thì mười lăm đồng.

Bận rộn đến tầm bảy giờ bốn mươi phút, dòng người cũng đã dần dần vãn đi rồi, lúc này Diệp Giai Văn mới nhẹ nhàng thở ra, bao nhiêu đồ như vậy, đa phần đều bán hết rồi, cậu vui vẻ, mặt mày hớn hở. Tám giờ ba người tập trung lại ở chỗ đã hẹn trước, buôn bán cũng khá tốt, đồ còn sót lại cũng không có mấy. Tính toán lại chỗ tiền thu được, a! Diệp Giai Văn cười đến sai cả quai hàm: Tiền vốn mua đồ có hơn 400 tệ, đồ vẫn chưa bán hết, vậy mà đã thu được 2000 tệ tiền lời! chia ra mỗi người cũng được 700 tệ! mà chỉ mất một đêm đã kiếm được!

Mắt Trương Viễn Tân mở trừng trừng nhìn cậu đếm tiền xong vẫn không dám tin tưởng, cầm lấy tiền tự đếm lại một lần nữa. Bọn họ nhận được nhiều nhất là tiền lẻ, đều là 5 đồng 10 đồng, xếp lại còn dày hơn cả gạch, Trương Viễn Tân một bên đếm tiền một bên vẫn kêu “Má ơi má ơi” không ngớt, đếm xong chỗ tiền lẻ tay cũng run lên, biểu cảm hạnh phúc trên mặt kia, giống như đang nhìn thấy một tương lai xán lạn vậy. Lúc đếm chỗ tiền to, khuôn mặt hạnh phúc của hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó rút ra một tờ 100 đồng nhăn nhúm: “Đây là tiền giả.”

Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân đều ngẩn người, Diệp Giai Văn cầm lấy tiền cẩn thận nhìn nhìn, đúng là tiền giả, hơn nữa sờ vào còn vô cùng thô ráp, cẩn thận sờ là có thể nhận ra.

Trương Viễn Tân tiếp tục đếm tiền, đếm không được mấy tờ thì lại lôi ra một tờ “Tờ này cũng là giả”,“Đây cũng là giả”,“Còn có tờ này nữa”, đếm xong, tổng cộng đếm được 4 tờ 100 đồng là giả.

Trương Viễn Tân xua xua tay: “Không có khả năng là tớ nhận, cứ đồng nào có giá trị lớn tớ đều nhìn rất cẩn thận, chỗ tiền giả này, sờ vào một cái là biết ngay, dù thế nào đi chăng nữa tớ cũng không nhận loại tiền này.” Diệp Giai Văn nói:“Tớ không có thời gian kiểm tra tiền, cho nên nếu không có tiền lẻ thì tớ không nhận, thế nên chưa nhận tờ 100 đồng nào.” Ánh mắt hai người đều tập trung lên trên mặt Hướng Thanh Vân.

Hướng Thanh Vân cúi đầu, giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi, ngập ngừng nói:“Rất xin lỗi…… Anh không nghĩ là…… Sau này anh nhất định sẽ chú ý.”

Được! Diệp Giai Văn nhịn không được trợn trắng mắt: Cũng đúng, trong lòng cái tên “người đại tốt” này thì mọi người đều là người tốt cả, hắn làm sao có thể nghĩ được rằng có người có tâm tư xấu xa đưa tiền giả cho hắn đây? Cho dù hắn có phát hiện ra thì sao chứ, chắc cũng chỉ cảm thấy là bản thân suy nghĩ nhiều, làm sao có thể vạch mặt người khác đây? đây là cách làm người của Hướng Thanh Vân!

Trương Viễn Tân nhìn nhìn Diệp Giai Văn, thở dài, nói với Hướng Thanh Vân: “Được rồi, trừ đi bốn trăm này chúng ta cũng lời được 1700 tệ, cũng nhiều rồi. Cậu cứ coi như là số tiền đó là “phí ngu” đi.”

Diệp Giai Văn chưa nói gì, thu hết tiền lại, cúi xuống bắt đầu sửa sang chỗ đồ còn sót lại: “Light stick thu hồi lại hết đi, những cái khác xử lí một chút, poster, sticker các loại thì biểu diễn xong chúng ta có thể bán tiếp.”

Bên trong sân vận động, Lưu Đức Hoa đã bắt đầu hát, tiếng ca vang vọng, âm nhạc làm cho cả sân vận động như cũng muốn rung theo. Mỗi lần Lưu Đức Hoa tạm nghỉ, các fan cũng không hề ngần ngại cung cấp tiếng gào thét của mình để bù vào các đoạn nghỉ, mãi cho đến lúc Lưu Đức Hoa tiếp tục hát mới thôi.

Từ nhỏ Hướng Thanh Vân đã thích nghe Lưu Đức Hoa hát rồi, hắn rất rất thích Lưu Đức Hoa, mỗi một bài Lưu Đức Hoa hát hắn đều thuộc. Lúc bọn họ ngồi chờ ở bên ngoài, Hướng Thanh Vân cũng không ngừng ngâm nga theo giai điệu của từng bài hát.

Diệp Giai Văn nói: “Nếu không chúng ta cũng tìm phe vé mua vé vào nghe đi. Bây giờ concert đã bắt đầu nửa tiếng rồi, mua vé của phe vé chắc là rất rẻ.”

Hướng Thanh Vân cười cười, ánh mắt thực ôn hòa nhìn cậu: “Không cần, ở bên ngoài nghe cũng giống vậy thôi, không khí cũng rất tốt, chỗ ngồi còn rộng rãi nữa chứ.”

Diệp Giai Văn hỏi hắn: “Anh không muốn vào nhìn thần tượng của anh một cái sao?”

Hướng Thanh Vân nhún vai: “Nhìn cách mấy chục mấy trăm mét với nhìn trên tivi có gì khác nhau đâu. Nghe anh ta hát chính là một loại cổ vũ tinh thần rồi, có nhìn thấy người hay không, nghe ở đâu, cũng không phải vấn đề lớn lao gì.”

Diệp Giai Văn cũng không biết phải nói gì, cũng bắt đầu im lặng nghe hát. Nghe được những đoạn quen thuộc, cậu cũng ngâm nga theo hai câu.

Ba người ngồi không được bao lâu, Trương Viễn Tân liền lấy cớ đi mua nước bỏ đi, bỏ lại hai người Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn. Diệp Giai Văn cũng không biết là hắn cố ý hay là vô tình, nhưng cũng không tìm cớ giữ hắn lại, trơ mắt nhìn hắn chạy mất. Trương Viễn Tân vừa đi, Diệp Giai Văn bắt đầu cảm thấy có chút căng thẳng. Cậu mong chờ Hướng Thanh Vân giữ mình lại, nhưng đồng thời cũng sợ Hướng Thanh Vân sẽ giữ mình lại thật, bởi vì cậu sợ mình sẽ không thể phản bác lại lời cầu xin của hắn. Trải qua một lần sinh tử, đối với mối tình này Diệp Giai Văn đã không còn cảm thấy cảm giác an toàn nữa, cậu cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc, vẫn chưa đến lúc mà cậu có thể trở lại bên Hướng Thanh Vân cùng hắn hướng tới tương lai một lần nữa. Cho dù cậu có yêu hắn bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể làm lung lay quyết định này của cậu.

Hướng Thanh Vân cũng không nói gì cả, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng hát vọng ra từ bên trong, sau đó nhẹ giọng hát theo. Hai người đang ngồi trên một cái đập nhỏ ngoài sân vận động, lúc này trời đã tối rồi, đèn đường chiếu hắt xuống làm cho bóng của họ in dài xuống đất, cho dù bọn họ ngồi cách xa nhau cả quãng, nhưng hai chiếc bóng cuối cùng cũng chập vào làm một, giống như bọn họ đang kề sát bên nhau vậy.

Trong sân, Lưu Đức Hoa bắt đầu hát [ tình ca ].

“Câu chuyện tình yêu/ Chúng ta đều đã nghe qua nhiều lần / Yêu nhau và chia tay / phảng phất đều chỉ cần trong nháy mắt/ Tại sao lại như thế / Không có ai thực sự hiểu được ……”

Hướng Thanh Vân vẫn đang cúi đầu nhìn chăm chú vào sọt hàng, đột nhiên rút ra một cái gì đó màu đỏ đỏ. Diệp Giai Văn nhìn qua, mới nhớ ra rằng chủ tiệm bán sỉ có tặng cho cậu một chiếc đèn Khổng Minh*, bị cậu vứt chung vào trong đống hàng hóa, sau đó quên khuấy đi mất.

*đèn trời

Hướng Thanh Vân kéo kéo đèn Khổng Minh ra: “Hay là chúng ta thả nó đi.”

Diệp Giai Văn nghĩ nghĩ, cho dù thứ này cũng đáng giá 2 đồng, nhưng lại là đồ được tặng, vì thế nói: “Được, thả đi.”

Hướng Thanh Vân làm căng phồng hết phần giấy của đèn Khổng Minh, Diệp Giai Văn lấy bật lửa, dùng tay khum khum chắn gió, châm vào tâm đèn Khổng Minh. Muốn thả đèn Khổng Minh cũng phải có “kỹ thuật”, bởi vì đèn hoàn toàn làm bằng giấy, nếu không biết châm còn có thể làm cháy hết cả chiếc đèn, không thể nào làm cho nó bay lên trời được. Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn phối hợp ăn ý, sau khi Diệp Giai Văn châm lửa xong Hướng Thanh Vân liền buông tay, dưới sức đẩy mạnh của không khí nóng đèn chiếc đèn từ từ bay theo gió, tâm đèn còn phát ra ánh sáng lập lòe.

Diệp Giai Văn ngửa đầu nhìn chiếc đèn màu cam đỏ kia bay càng lúc càng cao, bên tai vang vọng những lời tình ca của Lưu Đức Hoa “Đem sự dịu dàng của anh / Hy vọng em có thể cho anh vĩnh viễn dừng lại/ Đem tất cả tâm tình ngưng đọng/ Khiến tất thảy trở nên im lặng./ Anh biết em có thể nghe thấy tình yêu….”

Nghe nói nếu có thể thả đèn Khổng Minh thành công thì có thể ước một điều ước, Diệp Giai Văn lại không ước gì. Không phải không có tâm nguyện gì, mà bởi vì cậu có rất nhiều nguyện vọng, cậu không thể tham lam ước hết, nhưng lại không biết phải chọn ước điều gì mới tốt.

Hướng Thanh Vân ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hát: “Đem sự dịu dàng của anh / Hy vọng em có thể khiến anh vĩnh viễn dừng lại/ Đem tất cả tâm tình ngưng đọng/ Khiến tất thảy trở nên im lặng./ Anh biết em có thể nghe thấy tình yêu….”

Diệp Giai Văn đột nhiên đứng lên: “Em đi mua chút thức ăn, anh nhớ trông hàng đó.”

Trên trời, chiếc đèn Khổng Minh đã bay rất cao rồi, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một chấm màu đỏ nhỏ. Lúc này mạnh lúc này không khí quá nóng của bầu trời cuối cùng cũng làm cháy thân đèn, chiếc đèn biến thành một quả cầu lửa nhỏ, chậm rãi rơi xuống, trong lúc rơi xuống quả cầu lửa đó càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng tắt hẳn. Trên trời ngoại trừ ánh trăng sáng tỏ, cũng không còn nguồn sáng nào nữa.

Diệp Giai Văn vừa mới đi được nửa bước, đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau. Hướng Thanh Vân ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng nói như đang cầu xin cậu: “Giai Văn, em có thể, tin tưởng anh một chút hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện