Diệp Giai Văn vừa mới đi được nửa bước, đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau. Hướng Thanh Vân ở bên tai thấp giọng cầu xin cậu: “Giai Văn, em có thể, tin tưởng anh một chút được hay không?”

Diệp Giai Văn dường như có chút oán hận vì bị người ta nắm gọn tất cả trong lòng bàn tay. Cậu trọng sinh đã được nửa tháng nay, thực lòng, cậu lại không hề đặt mình vào hoàn cảnh của Hướng Thanh Vân mà suy nghĩ cho hắn. Cậu đối với Hướng Thanh Vân không gần không xa, lại không ngờ rằng Hướng Thanh Vân đang đứng ở bờ vực của mối duyên này, cũng không ngờ rằng Hướng Thanh Vân có thể hoang mang lo sợ đến mức cả đêm không chợp mắt, không ngờ Hướng Thanh Vân mỗi phút mỗi giây đều phải đấu tranh giữa buông tay và tiếp tục. Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn hoàn toàn không giống nhau, hắn nghĩ rằng đoạn tình cảm này liệu có thể tiếp tục được nữa hay không, mà Diệp Giai Văn lại nghĩ xem làm thế nào để có một cuộc sống thật hoàn mĩ. Mà sở dĩ phải tránh Hướng Thanh Vân để tự lập kế hoạch cho tương lai mình, là bởi vì cậu nhất thiết phải hệ thống lại suy nghĩ của mình trước đã, cậu không muốn để Hướng Thanh Vân gây bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc đời của cậu.

Diệp Giai Văn nãy giờ vẫn không nói gì, Hướng Thanh Vân liền ôm cậu càng chặt: “Anh nói những lời tổn thương đó với em đều là lừa em cả. Thật sự xin lỗi em, lúc đó là anh nhất thời tức giận, không tỉnh táo, không có nữ đồng nghiệp nào hết, chỉ là anh muốn em rời đi thôi, trái tim anh vốn dĩ không thể có bất kì người nào khác.”

Diệp Giai Văn nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy tại sao anh muốn lừa em đi?”

Hướng Thanh Vân ngập ngừng nói: “Anh nghĩ nếu em trở về thành phố H thì sẽ một công việc tốt hơn, ba mẹ em có thể chăm sóc em, so với sống cùng anh thì em sẽ càng hạnh phúc hơn.”

Diệp Giai Văn lại hỏi hắn: “Vậy bây giờ sao anh lại không nghĩ như thế nữa?”

Hướng Thanh Vân trầm mặc trong chốc lát, hai vai dùng lực khiến Diệp Giai Văn bị ôm chặt cảm thấy có chút đau: “Buổi sáng hôm đó khi trở về anh không còn thấy em nữa, quần áo hành lý của em cũng không thấy đâu nữa, anh không biết phải tưởng tượng như thế nào, đến thở anh cũng không thở ra hơi, cảm giác như trời sập xuống đầu anh vậy. Lúc phát hiện em không cầm theo vé tàu, lại cảm thấy mình như được sống lại vậy”. Nói đến đây, hắn nghẹn ngào nói: “ Giai Văn, trong tim em còn có anh không?”

Diệp Giai Văn do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng gật gật đầu:“Có.”

Hướng Thanh Vân đem mặt chôn mặt xuống hõm vai cậu: “Thực xin lỗi, cho anh một cơ hội nữa được không, cho dù có khiến em phải khổ sở, anh cũng không bao giờ buông tay. Anh sẽ chăm chỉ làm việc, nỗ lực để cuộc sống chúng ta được no đủ hơn.”

Diệp Giai Văn có chút cay cay mắt, ngẩng đầu nhìn trời: “Em cần thêm thời gian để sắp xếp cho tương lai. Thanh Vân, anh cho em suy nghĩ đã, em không muốn lại tiếp tục sống cuộc sống  như trước kia một lần nữa.”

Hướng Thanh Vân run giọng nói: “Anh sợ lắm, sợ trong kế hoạch tương lai của em lại không có anh.”

Diệp Giai Văn chậm rãi gỡ cánh tay hắn đang ôm lấy eo cậu ra, từ từ nói: “Hãy để em suy nghĩ đã, để cho em suy nghĩ thật kĩ lưỡng đã.”

Hướng Thanh Vân cuối cùng buông lỏng tay ra, cúi đầu, trên gương mặt là nét cô đơn không thể che dấu được.

Đợi cho buổi biểu diễn gần kết thúc Trương Viễn Tân “đi mua nước” cuối cùng cũng quay lại, bọn họ chia làm hai sạp đứng ở phía cửa bày đồ bán, Trương Viễn Tân và Hướng Thanh Vân phụ trách một sạp, một mình Diệp Giai Văn phụ trách một sạp.

Gần chín giờ tối, lúc Lưu Đức Hoa hát xong bài hát cuối cùng, người hâm mộ không nỡ xa thần tượng cũng bắt đầu lục tục ra ngoài, nhìn phía ngoài vẫn còn bán ảnh của thần tượng, áo phông, cốc cùng mấy đồ chơi nhỏ, xúm lại cùng nhau mua về làm kỉ niệm. Mãi cho đến chín rưỡi, mọi người mới đi về hết, sạp hàng của Diệp Giai Văn cũng gần như sạch sẽ, chạy qua chỗ bọn Hướng Thanh Vân, ba người bọn họ bỏ đồ còn thừa cho vào túi, chất lên xe ba bánh trở về.

Đợi Hướng Thanh Vân về rồi, Diệp Giai Văn với Trương Viễn Tân ngồi dưới ánh đèn tối tăm kiểm kê lại hàng và tiền mặt. Số light stick còn thừa khá nhiều, vẫn còn hơn chục cây chưa bán được, poster còn bốn tờ bị người ta giẵm nát, chỉ đành bỏ đi, cốc bị vỡ hai chiếc, những thứ khác vì nhập vào không nhiều nên cũng bán được hết, còn lại cũng chỉ hai ba chiếc

Lúc tính toán sổ sách Trương Viễn Tân ngáp ngắn ngáp dài, Diệp Giai Văn thấy thế nói: “Cậu đi trước ngủ đi, còn lại để tớ làm, sáng mai cậu còn phải đi làm mà.”

Trương Viễn Tân ngáp ngáp lau nước mắt, lắc đầu lia lịa:“Không sao, nghĩ đến buôn bán lời nhiều như vậy, tớ hưng phấn không ngủ được.”

Chờ đến lúc bọn họ tính tiền rõ ràng xong, tổng thu nhập gần hai nghìn rưỡi, trừ vốn 4 trăm tệ, đáng lẽ là kiếm được hơn hai nghìn, nhưng vì Hướng Thanh Vân bị lừa 4 tờ tiền giả, nên chỉ kiếm được một nghìn bảy. Trương Viễn Tân vui đến mức không khép miệng lại được: “Một buổi tối đã kiếm được hai nghìn, nếu ngày nào cũng làm, ba người chúng ta một tháng có thể kiếm được 60 nghìn rồi. Tớ cũng chẳng việc gì phải đi làm nữa.”

Diệp Giai Văn mỉm cười: “Concert không phải ngày nào cũng tổ chức mà, đi làm thì vẫn phải đi thôi.” Cậu rút ra bảy trăm đưa cho Trương Viễn Tân: “Đây là phần của cậu.”

Trương Viễn Tân lắc đầu, rút ra hai trăm đưa cho Diệp Giai Văn: “Nguồn cung cấp là cậu tìm, đồ cũng là do cậu chạy ngược chạy xuôi mà làm, công việc cũng là do cậu nghĩ ra, cậu phải là người dẫn đầu. Tính là một nghìn bảy được rồi, cậu 1 nghìn, tớ năm trăm.” Chau chau mày,“Cái tên Hướng Thanh Vân kia, đưa hai trăm cho hắn đã là hời cho hắn lắm rồi.”

Diệp Giai Văn cười cười, không hề khách sáo, cầm số tiền còn lại lên: “Được.”

Tuy rằng đã muốn mệt chết đi, nhưng cả đêm Diệp Giai Văn lại không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại trằn trọc mãi, cứ nghĩ đến những lời Hướng Thanh Vân nói với cậu. Tương lai của cậu liệu có cần sự có mặt của Hướng Thanh Vân hay không, thực sự thì, cậu thật sự rất do dự. Lý trí mách bảo cậu hoàn cảnh gia đình của Hướng Thanh Vân thực sự không thích hợp để sống chung, nhưng tình cảm lại khiến cậu rất luyến tiếc Hướng Thanh Vân. Về phần thiếu sót trong tính cách của Hướng Thanh Vân, suy cho cùng cũng là do bọn họ không có tiền, nếu họ mà giàu có, con người có trái tim nhân hậu như Hướng Thanh Vân, ăn hại như anh lại là phúc, cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Thật ra kiếp trước Diệp Giai Văn cũng đã từng nghĩ, tính cách Hướng Thanh Vân tại sao lại như vậy chứ. Nguyên cớ cũng là từ gia đình mà ra. Hướng Thanh Vân và Hướng Hải Dung là trưởng nam trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ gia cảnh không tốt, ba mẹ chỉ thiên vị em, nên họ từ nhỏ bản thân đã ăn không no, ngủ không ấm lại còn phải chăm sóc em trai em gái, ngay từ ấu thơ đã được giáo dục có gì ngon thì phải giành cho các em, lớn lên tính tình hiền lành, mà thường suy nghĩ cho người khác, rất hiếm khi nghĩ cho bản thân. Không biết là vì sao, có một quy luật rất kì quái, thường thì trong những gia đình đông con, mà cha mẹ lại đặc biệt thiên vị giữa các con với nhau, những đứa trẻ không được chiều chuộng sau khi trưởng thành lại rất hiếu thuận với cha mẹ, mà không chỉ cha mẹ, mà đối với các anh em khác được bố mẹ yêu thương từ nhỏ cũng luôn quan tâm chăm sóc; ngược lại những đứa trẻ được cha mẹ chăm sóc trong vòng tay sau này lớn lên, rất dễ biến thành sâu mọt, cho dù lớn tuổi nhưng vẫn dựa dẫm vào bố mẹ già và anh chị em,  mà thậm chí không hề hiếu thuận. Tuy điều này không đúng trăm phần trăm, có điều  Diệp Giai Văn trong thực tế lại gặp quá nhiều ví dụ chứng minh. Cậu phân tích, có khả năng là bởi vì những đứa trẻ không được bố mẹ nuông chiều luôn hi vọng nỗ lực làm thật tốt để nhận được lời khen của bố mẹ, còn những đứa trẻ được nuông chiều thì thường tự cho mình là đúng, lại không coi bố mẹ ra gì, cho rằng người khác đối tốt với mình là điều đương nhiên phải làm.

Vì duyên cớ này, Diệp Giai Văn luôn oán trách cha mẹ Hướng Thanh Vân. Hướng Thanh Vân kỳ thật là một người xuất sắc, đầu óc hắn thông minh, từ nhỏ vừa chăm sóc em vừa học bài, như thế còn có thể đi đại học. Suýt nữa thì còn không được đi học đại học, bởi vì cha hắn nói đi đại học tốn tiền như thế, nhà không lo cho hắn đi học được. May mà cô chủ nhiệm cấp ba của hắn đến nhà nói khó dễ với cha mẹ hắn, còn giúp cho bao nhiêu tiền học phí, Hướng Thanh Vân mới có phúc được đi học đại học. Hướng Thanh Vân vừa học vừa làm, bởi vì có thành tích tốt mà còn đạt được học bổng, suốt bốn năm học đại học, bố mẹ không mất một đồng cho hắn đi học, năm ngoái còn tặng lì xì cho các em. Cứ như thế, cha mẹ hắn vẫn chẳng yêu thương hắn, không bao giờ quan tâm hắn phải khổ sở như nào, em trai muốn mua nhà, muốn kết hôn, muốn nuôi con, cái gì cũng hỏi tiền hắn, hình như cứ lên thành phố là giống như phát tài vậy, còn chuyện cuộc sống no đói của hắn, cha mẹ cũng chưa bao giờ hỏi thăm một câu. Mà bản thân Hướng Thanh Vân một mặt là người con hiếu thuận, một mặt thì do ở cùng Diệp Giai Văn, không giống em trai cưới vợ sinh con, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với cha mẹ, nên mới dùng thật nhiều tiền để bù đắp cho gia đình. Cũng là nguyên nhân này, Diệp Giai Văn đối với hành vi của hắn thì ban đầu là tán thưởng, sau là ngầm đồng ý, cho đến khi cảm thấy gia đình Hướng Thanh Vân đã xâm phạm nghiêm trọng vào cuộc sống của mình thì mới bắt đầu phản đối.

Thật ra Hướng Thanh Vân tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải là người có sức chịu đựng vô hạn. Kiếp trước đến tận cuối cùng, Hướng Thanh Thiên chạy đến bên giường bệnh Diệp Giai Văn nói vài lời quá đáng,  Hướng Thanh Vân bị bức đến cực hạn, cũng phát hỏa, thậm chí còn nói cắt đứt quan hệ với Hướng Thanh Thiên. Loại lời nói đại nghịch bất đạo này có thể thốt ra từ miệng Hướng Thanh Vân, đúng là không dễ. Con người đều có giới hạn chịu dựng, chỉ là giới hạn của Hướng Thanh Vân so với người bình thường thì cao hơn “một chút” mà thôi, đó là lí do tại sao hắn trở thành “người tốt vô địch” của ngày hôm nay. Bản tính của hắn không xấu, thậm chí vô cùng tốt, nếu có thể khéo miệng một chút, có thể dạy dỗ hắn nên nói chuyện với người khác thế nào, nếu có thể nghĩ ra cách đối phó với mấy người thân làm cho người khác phải chán ghét của hắn ……

Không phải không có lựa chọn khác tốt hơn, chỉ là không thể có một người nào khác xuất hiện làm cho cậu động lòng. Cuộc sống không phải chỉ dựa vào lý trí là có thể hoàn thiện bản thiết kế của cuộc đời được, cho dù có đối mặt với muôn vàn khó khăn, vẫn có những điều bất mãn, nhưng vẫn không nỡ, vẫn là vì tình vì nghĩa nên không thể chùn bước. Con người ta suy cho cùng vẫn là để tình cảm khống chế, không biết là may mắn hay là đáng buồn đây.

Ngày hôm sau Diệp Giai Văn cầm tiền kiếm được của buổi biểu diễn đến ngân hàng, cậu lấy năm trăm gửi vào tài khoản chung của cậu với Hướng Thanh Vân, lại chạy đến ngân hàng khác, dùng chứng minh thư của mình mở tài khoản, đêm sáu trăm tệ kia gửi vào.

Buổi chiều Trương Viễn Tân tan tầm về nhà, Diệp Giai Văn ngồi xuống nói chuyện với hắn,Trương Viễn Tân tỏ vẻ thấu hiểu cậu, giúp Diệp Giai Văn thu dọn đồ đạc, tiễn cậu ra cửa, trước khi cậu đi còn ôm lấy cậu thật chặt: “Nếu Hướng Thanh Vân dám đối xử tệ với cậu, tớ sẽ xử lý hắn giúp cậu. Quay về thì sống thật tốt, nhưng không phải là sống tốt là phải có hắn. Không phải cứ thiếu hắn là không sống nổi, nếu thật sự không chịu được nữa thì đá hắn đi, chúng mình không phải là không tìm được nổi một người khác. Chúng ta còn trẻ, ngày tháng còn dài mà.”

Diệp Giai Văn nở nụ cười: “Ừ, thử lại một lần, nếu không tiếp tục được, có cái quái gì mà phải sợ nữa.”

Diệp Giai Văn mang hành lý  trở về, lúc Hướng Thanh Vân mở cửa nhìn thấy  Diệp Giai Văn đang tay xách nách mang, biểu tình choáng váng.

Diệp Giai Văn cách song cửa sắt bình tĩnh nói:“ Từ sau trong nhà mình không dùng tài khoản chung nữa, tất cả tiền để em giữ, mỗi ngày em đưa anh 20 tệ tiền tiêu vặt, còn tình huống đặc biệt, như đi công tác hoặc chè chén gì thì cứ nói với em, em đưa thêm tiền cho anh.”

Hướng Thanh Vân vẻ mặt không tin nổi nhìn cậu.

Diệp Giai Văn lạnh lùng nói: “Có vấn đề sao?”

Hướng Thanh Vân đến mở cửa cũng quên mất, ngây ngốc nói: “Hai mươi tệ là nhiều lắm rồi, không tiêu hết được, công ty bao ăn, một ngày 5 tệ là đủ rồi ……”

Diệp Giai Văn gật gật đầu: “Em biết mỗi tháng anh gửi cho người nhà anh ba trăm tệ, sau này số tiền này em sẽ giúp anh cất đi, nhưng em cũng gửi số tiền tương đương như thế về nhà em.”

Hướng Thanh Vân lúc này lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”

Diệp Giai Văn còn nói: “ Sống cùng nhau, anh phải nghe lời em, chuyện gì anh cũng phải cùng bàn bạc với em, em đồng ý rồi anh mới được phép làm. Nếu có người phát sinh xung đột với em, em có lý, anh phải đứng về phía em. Em vô lý, anh nhiều nhất là không giúp em, nhưng cũng không được giúp người ta đối phó với em. Bất kì việc gì, anh cũng phải đứng vào lập trường của em mà suy nghĩ rồi mới nói chuyện, làm việc! Anh phải hiểu rõ một chuyện, em mới là người thân yêu nhất của anh. Sau này hai chúng ta chung sống, cho dù là cha mẹ ruột của anh, cùng không thân bằng em được.”

Hướng Thanh Vân chần chừ một chút,ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được.”

Đến lúc này Diệp Giai Văn mới nở nụ cười: “Mở cửa ra đi, đồ ngốc, em trở về rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện