Long Thập nói với La Duy: “Công tử, nếu chúng ta còn mang theo tên ảnh vệ kia, hắn sẽ làm chậm hành trình của chúng ta mất.”
La Duy lắc đầu, nói: “Nếu chúng ta không đưa hắn theo, hắn sẽ không sống nổi.”
Long Thập lắc đầu thở dài.
“Hắn tên Vệ Lam.” La Duy còn nói: “Thập, các ngươi không nên khinh thường hắn, số phận mỗi người không giống nhau, Vệ Lam vốn không làm sai điều gì.”
“Công tử.”
“Thập, ảnh vệ Kỳ Lân không ai tự nguyện đi con đường này, bọn họ đều là con cái nhà nghèo, hoặc là ăn xin trên đường, bị Kỳ Lân sơn trang ép mua về.”
Long Thập trầm mặc một lát, sau đó chắp tay nói với La Duy: “Công tử nói đúng, thuộc hạ không nghĩ đến chuyện này.”
La Duy nói: “Thập, sau này các ngươi hãy nể mặt hắn, đối xử với hắn tốt một chút, đừng làm hắn xấu hổ. Chuyện quá khứ của Vệ Lam, chúng ta đừng nhắc tới nữa, coi như đã quên đi.”
Long Thập trịnh trọng đáp lời: “Long Thập biết.”
Trong nhà gỗ, nước mắt Vệ Lam chảy dài. Ảnh vệ rất thính, chỉ cần chung quanh có động tĩnh sẽ tỉnh lại, vừa mới nhợt nhạt lấy lại cảm giác, đã nghe thấy La Duy nói chuyện với Long Thập.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, khi Vệ Lam còn nằm trong tã lót, đã bị mẫu thân ôm vào lòng đi khắp phố ăn xin sống qua ngày. Khi bốn tuổi, mẫu thân vì cơ hàn mà chết, hắn vô lực khiến mẫu thân xuống mồ bình an, chỉ có thể nhìn quan binh tuần phố đem xác mẫu thân ném xuống dòng sông ngoài thành. Sáu tuổi, hắn từ đầu đường bị Kỳ Lân sơn trang bắt vào doanh trại huấn luyện, thụ huấn năm năm, làm ảnh vệ của trang chủ chín năm, Vệ Lam hai mươi năm sống trên đời, trừ mẫu thân ra không ai quan tâm đến hắn, không có ai để ý sự sống chết của hắn, hắn cũng chưa từng được coi là người. Khất thực đầu đường, thứ không cần nhất chính là tự tôn, vào doanh trại huấn luyện của Kỳ Lân, hắn cũng chỉ là một đồ vật, ngay cả một con chó cũng không bằng, tự tôn càng không cần đến. Không ngờ La Duy lại sợ hắn xấu hổ, cố ý bảo Long kỵ vệ của Hoàng đế đối với hắn tốt một chút, người này cho hắn tự tôn, kể từ sau khi mẫu thân qua đời, Vệ Lam lại một lần nữa có cảm giác được quan tâm, cảm giác này rất xa lạ, giống như đã là chuyện từ kiếp trước.
Có người đẩy cửa bước vào, Vệ Lam vội vã xoay đầu, động tác lúc này của hắn chậm chạp, còn chưa kịp nâng tay lau đi nước mắt vương đầy mặt, đã có một bàn tay ấm áp chạm vào mặt hắn.
La Duy ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Vệ Lam, “Làm sao vậy?” Y hỏi Vệ Lam, “Trên người vđau lắm à?”
“Không đau.” Vệ Lam có chút nghẹn ngào.
“Không có việc gì.” La Duy nhẹ giọng nói: “Nào có ai chỉ gặp toàn xui xẻo? Vệ Lam, ngươi hãy quên hết quá khứ đi.”
Vệ Lam nói: “Được, ta sẽ quên.”
“Thất Tử đã ngủ rồi.” giọng nói La Duy ngày càng nhỏ, cơ hồ là thì thầm hỏi Vệ Lam: “Nơi đó của ngươi còn trướng không?”
Vệ Lam thân thể cứng đờ, hắn không tin thân mình hắn như bây giờ còn có thể khiến La Duy hứng thú.
“Đừng hiểu lầm.” La Duy vội vàng giải thích: “Chỗ đó của ngươi tụ máu, không tiết ra sẽ bị phế mất.”
Vệ Lam mặt đỏ lên, “Thứ đó nếu phải phế thì cứ để phế đi.”
“Vậy ngươi về sau sẽ đi tiểu như thế nào?” Tay La Duy đã luồn vào trong.
“Công tử?!” Vệ Lam nếu còn nhanh nhẹn nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Ta không có ác ý.” La Duy nhỏ giọng nói: “Dùng ống thông ngươi sẽ không chịu nổi. Mấy ngày nay ta đã thử giúp ngươi làm, chỉ là ngươi mê man không biết, chỗ ấy có cứng lên nhưng không thể tiết ra. Vệ Lam, có thể sẽ đau, nhưng ngươi hãy nỗ lực thử xem.”
“Ta rất bẩn…” Vệ Lam chịu đau giữ lấy tay La Duy, “Sẽ làm công tử ô uế.”
“Bẩn là những kẻ đã hại ngươi.” La Duy nói: “Ngươi vẫn nghĩ ta giống những kẻ đó?”
Vệ Lam lập tức đáp: “Công tử không phải.”
“Vậy hãy buông tay.” La Duy giật giật tay.
“Công tử!” Vệ Lam mặt đỏ như sắp xuất huyết.
“Không có việc gì đâu.” La Duy nhẹ giọng an ủi Vệ Lam.
La Duy lắc đầu, nói: “Nếu chúng ta không đưa hắn theo, hắn sẽ không sống nổi.”
Long Thập lắc đầu thở dài.
“Hắn tên Vệ Lam.” La Duy còn nói: “Thập, các ngươi không nên khinh thường hắn, số phận mỗi người không giống nhau, Vệ Lam vốn không làm sai điều gì.”
“Công tử.”
“Thập, ảnh vệ Kỳ Lân không ai tự nguyện đi con đường này, bọn họ đều là con cái nhà nghèo, hoặc là ăn xin trên đường, bị Kỳ Lân sơn trang ép mua về.”
Long Thập trầm mặc một lát, sau đó chắp tay nói với La Duy: “Công tử nói đúng, thuộc hạ không nghĩ đến chuyện này.”
La Duy nói: “Thập, sau này các ngươi hãy nể mặt hắn, đối xử với hắn tốt một chút, đừng làm hắn xấu hổ. Chuyện quá khứ của Vệ Lam, chúng ta đừng nhắc tới nữa, coi như đã quên đi.”
Long Thập trịnh trọng đáp lời: “Long Thập biết.”
Trong nhà gỗ, nước mắt Vệ Lam chảy dài. Ảnh vệ rất thính, chỉ cần chung quanh có động tĩnh sẽ tỉnh lại, vừa mới nhợt nhạt lấy lại cảm giác, đã nghe thấy La Duy nói chuyện với Long Thập.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, khi Vệ Lam còn nằm trong tã lót, đã bị mẫu thân ôm vào lòng đi khắp phố ăn xin sống qua ngày. Khi bốn tuổi, mẫu thân vì cơ hàn mà chết, hắn vô lực khiến mẫu thân xuống mồ bình an, chỉ có thể nhìn quan binh tuần phố đem xác mẫu thân ném xuống dòng sông ngoài thành. Sáu tuổi, hắn từ đầu đường bị Kỳ Lân sơn trang bắt vào doanh trại huấn luyện, thụ huấn năm năm, làm ảnh vệ của trang chủ chín năm, Vệ Lam hai mươi năm sống trên đời, trừ mẫu thân ra không ai quan tâm đến hắn, không có ai để ý sự sống chết của hắn, hắn cũng chưa từng được coi là người. Khất thực đầu đường, thứ không cần nhất chính là tự tôn, vào doanh trại huấn luyện của Kỳ Lân, hắn cũng chỉ là một đồ vật, ngay cả một con chó cũng không bằng, tự tôn càng không cần đến. Không ngờ La Duy lại sợ hắn xấu hổ, cố ý bảo Long kỵ vệ của Hoàng đế đối với hắn tốt một chút, người này cho hắn tự tôn, kể từ sau khi mẫu thân qua đời, Vệ Lam lại một lần nữa có cảm giác được quan tâm, cảm giác này rất xa lạ, giống như đã là chuyện từ kiếp trước.
Có người đẩy cửa bước vào, Vệ Lam vội vã xoay đầu, động tác lúc này của hắn chậm chạp, còn chưa kịp nâng tay lau đi nước mắt vương đầy mặt, đã có một bàn tay ấm áp chạm vào mặt hắn.
La Duy ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Vệ Lam, “Làm sao vậy?” Y hỏi Vệ Lam, “Trên người vđau lắm à?”
“Không đau.” Vệ Lam có chút nghẹn ngào.
“Không có việc gì.” La Duy nhẹ giọng nói: “Nào có ai chỉ gặp toàn xui xẻo? Vệ Lam, ngươi hãy quên hết quá khứ đi.”
Vệ Lam nói: “Được, ta sẽ quên.”
“Thất Tử đã ngủ rồi.” giọng nói La Duy ngày càng nhỏ, cơ hồ là thì thầm hỏi Vệ Lam: “Nơi đó của ngươi còn trướng không?”
Vệ Lam thân thể cứng đờ, hắn không tin thân mình hắn như bây giờ còn có thể khiến La Duy hứng thú.
“Đừng hiểu lầm.” La Duy vội vàng giải thích: “Chỗ đó của ngươi tụ máu, không tiết ra sẽ bị phế mất.”
Vệ Lam mặt đỏ lên, “Thứ đó nếu phải phế thì cứ để phế đi.”
“Vậy ngươi về sau sẽ đi tiểu như thế nào?” Tay La Duy đã luồn vào trong.
“Công tử?!” Vệ Lam nếu còn nhanh nhẹn nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Ta không có ác ý.” La Duy nhỏ giọng nói: “Dùng ống thông ngươi sẽ không chịu nổi. Mấy ngày nay ta đã thử giúp ngươi làm, chỉ là ngươi mê man không biết, chỗ ấy có cứng lên nhưng không thể tiết ra. Vệ Lam, có thể sẽ đau, nhưng ngươi hãy nỗ lực thử xem.”
“Ta rất bẩn…” Vệ Lam chịu đau giữ lấy tay La Duy, “Sẽ làm công tử ô uế.”
“Bẩn là những kẻ đã hại ngươi.” La Duy nói: “Ngươi vẫn nghĩ ta giống những kẻ đó?”
Vệ Lam lập tức đáp: “Công tử không phải.”
“Vậy hãy buông tay.” La Duy giật giật tay.
“Công tử!” Vệ Lam mặt đỏ như sắp xuất huyết.
“Không có việc gì đâu.” La Duy nhẹ giọng an ủi Vệ Lam.
Danh sách chương