Khi tay La Duy đụng tới chỗ kia của Vệ Lam, Vệ Lam hừ một tiếng, toàn thân đều run run.
“Đừng sợ, là ta, Vệ Lam, là ta…” La Duy không ngừng an ủi nam tử đang hận không thể tức khắc đi tìm cái chết này, y biết hắn xấu hổ, nhưng không như vậy, chỗ đó của Vệ Lam sẽ bị phế đi. “Vệ Lam, ngươi thả lỏng một chút, cứ như vậy sẽ không thể tiết ra, thả lỏng.”
Vệ Lam tận lực thả lỏng, thủ pháp của La Duy rất thuần thục, nam tử bình thường sẽ tiết ra rất nhanh trên tay y, nhưng Vệ Lam lại chậm chạp tiết không ra, chỉ đau đến mức cả người ướt mồ hôi. Hắn cắn chặt môi, không chịu kêu lên tiếng nào, chỉ chốc lát sau đã cắn môi đến bật máu.
La Duy cũng có chút nóng nảy, động tác tay nhanh hơn, khuôn mặt Vệ Lam lại càng ngày càng vặn vẹo. Nửa canh giờ trôi qua, tay La Duy đã mỏi nhừ, Vệ Lam vẫn không thể tiết ra được.
“Công, công tử…” Vệ Lam run rẩy nói: “Ngừng đi, không cần nữa.”
La Duy cũng định buông tay, nhưng y nhìn Vệ Lam vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhìn miệng hắn tràn máu tươi, thật giống như thấy chính mình kiếp trước.
Vệ Lam thấy La Duy ngừng động tác, mới há miệng thở hổn hển, “Công tử, thực xin lỗi.”
La Duy rút vỏ gối sau đầu Vệ Lam ra, gấp vài lượt, đưa đến bên miệng Vệ Lam, “Cắn nó.”
Vệ Lam nghe lời cắn vỏ gối.
La Duy xoay người thổi tắt nến trên bàn, rồi quay lại bên giường.
Trong bóng đêm, Vệ Lam chỉ cảm thấy một thứ mềm mềm ướt át ngậm lấy chỗ đó của mình, Vệ Lam kinh hãi, lập tức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích!” Trong bóng đêm truyền đến thanh âm rầu rĩ của La Duy, y dùng một bàn tay đè Vệ Lam lại, “Nghe lời nào.”
Vệ Lam lại không thể nghe lời này, hắn liều mạng giãy dụa, lại hoảng sợ phát hiện bản thân càng giãy dụa, chỗ đó lại tiến sâu vào miệng La Duy. Dần dần dục vọng đánh ngã Vệ Lam, lý trí từng chút một rời xa.
La Duy rất tự nhiên mà dùng đến biện pháp này, y vốn nghĩ chính mình mới là kẻ dơ bẩn, kỹ nữ hạ lưu nhất thế gian còn sạch sẽ hơn y rất nhiều, cho nên đối với hắn, La Duy là không hề câu nệ.
Vệ Lam rên rỉ, chỉ là tiếng rên rỉ lại mang theo vui thích, tình hình này đối với hắn mà nói, là ngượng ngùng cùng thống khổ, không ngờ đêm nay hắn lại được khoái hoạt, cả cảm giác đau đớn không hề biến mất kia cũng thôi thúc dục vọng trong hắn. Vệ Lam bắt đầu chuyển động trong miệng La Duy, một bàn tay không tự giác đặt trên đầu La Duy. La Duy một bên cố gắng làm nhanh hơn, một bên vươn tay đụng tới trước ngực Vệ Lam.
“A!” Vệ Lam nức nở một tiếng, nếu không phải trong miệng cắn vỏ gối, hắn nhất định sẽ kêu lên thành tiếng rồi.
Không biết qua bao lâu, rốt cục một dòng dịch nóng rót vào yết hầu La Duy. La Duy cảm nhận được mùi máu tươi, thở dài nhẹ nhõm, máu tụ cuối cùng cũng ra rồi.
Vệ Lam trong nháy mắt trống rỗng, hắn mỏi mệt, nhưng toàn thân lại thư thái. Đến tận khi La Duy xuống giường, châm đèn, Vệ Lam mới phản ứng lại, hắn không thể tin nổi nhìn về phía La Duy đang súc miệng, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất, quỳ gối trước mặt La Duy.
La Duy vội vàng nâng Vệ Lam dậy, đem bát nước vừa súc miệng đưa cho Vệ Lam xem, “Ngươi xem, máu tụ đã ra rồi.”
Vệ Lam nhìn máu trong bát nước, toàn thân không nhịn được mà run rẩy, “Công, công tử, ngươi…”
“Hmm!” La Duy bưng kín miệng Vệ Lam, “Vệ Lam về sau phải trung thành với ta đấy! Còn nữa, việc này đừng nói với ai, là bí mật riêng của hai ta, được chứ?” Y cười nói với Vệ Lam.
Trong ánh sáng ngọn nến, nụ cười mỉm tao nhã của La Duy khiến lòng người mê đắm, Vệ Lam hoảng hốt gật đầu. Hắn sẽ trung thành với La Duy, không phải bởi vì hắn là ảnh vệ của y, không phải bởi vì y đã cứu mạng hắn, chỉ là bởi vì dường như ông trời sắp đặt sinh mệnh hắn thuộc về người này.
Ngày hôm sau, đoàn người cùng La Duy xuất phát.
La Duy biết chuyện ngày hôm qua giữa y và Vệ Lam, nhóm Long kỵ vệ không có khả năng không nghe được, cho nên nói với nhóm Long kỵ vệ: “Ta đã lấy khối máu tụ giúp Vệ Lam.”
Nhóm Long kỵ vệ đều gật đầu một cái, cũng không nói nhiều.
Trong xe ngựa, Vệ Lam mặt chôn ở khuỷu tay, khuôn mặt nóng bừng.
“Đừng sợ, là ta, Vệ Lam, là ta…” La Duy không ngừng an ủi nam tử đang hận không thể tức khắc đi tìm cái chết này, y biết hắn xấu hổ, nhưng không như vậy, chỗ đó của Vệ Lam sẽ bị phế đi. “Vệ Lam, ngươi thả lỏng một chút, cứ như vậy sẽ không thể tiết ra, thả lỏng.”
Vệ Lam tận lực thả lỏng, thủ pháp của La Duy rất thuần thục, nam tử bình thường sẽ tiết ra rất nhanh trên tay y, nhưng Vệ Lam lại chậm chạp tiết không ra, chỉ đau đến mức cả người ướt mồ hôi. Hắn cắn chặt môi, không chịu kêu lên tiếng nào, chỉ chốc lát sau đã cắn môi đến bật máu.
La Duy cũng có chút nóng nảy, động tác tay nhanh hơn, khuôn mặt Vệ Lam lại càng ngày càng vặn vẹo. Nửa canh giờ trôi qua, tay La Duy đã mỏi nhừ, Vệ Lam vẫn không thể tiết ra được.
“Công, công tử…” Vệ Lam run rẩy nói: “Ngừng đi, không cần nữa.”
La Duy cũng định buông tay, nhưng y nhìn Vệ Lam vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhìn miệng hắn tràn máu tươi, thật giống như thấy chính mình kiếp trước.
Vệ Lam thấy La Duy ngừng động tác, mới há miệng thở hổn hển, “Công tử, thực xin lỗi.”
La Duy rút vỏ gối sau đầu Vệ Lam ra, gấp vài lượt, đưa đến bên miệng Vệ Lam, “Cắn nó.”
Vệ Lam nghe lời cắn vỏ gối.
La Duy xoay người thổi tắt nến trên bàn, rồi quay lại bên giường.
Trong bóng đêm, Vệ Lam chỉ cảm thấy một thứ mềm mềm ướt át ngậm lấy chỗ đó của mình, Vệ Lam kinh hãi, lập tức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích!” Trong bóng đêm truyền đến thanh âm rầu rĩ của La Duy, y dùng một bàn tay đè Vệ Lam lại, “Nghe lời nào.”
Vệ Lam lại không thể nghe lời này, hắn liều mạng giãy dụa, lại hoảng sợ phát hiện bản thân càng giãy dụa, chỗ đó lại tiến sâu vào miệng La Duy. Dần dần dục vọng đánh ngã Vệ Lam, lý trí từng chút một rời xa.
La Duy rất tự nhiên mà dùng đến biện pháp này, y vốn nghĩ chính mình mới là kẻ dơ bẩn, kỹ nữ hạ lưu nhất thế gian còn sạch sẽ hơn y rất nhiều, cho nên đối với hắn, La Duy là không hề câu nệ.
Vệ Lam rên rỉ, chỉ là tiếng rên rỉ lại mang theo vui thích, tình hình này đối với hắn mà nói, là ngượng ngùng cùng thống khổ, không ngờ đêm nay hắn lại được khoái hoạt, cả cảm giác đau đớn không hề biến mất kia cũng thôi thúc dục vọng trong hắn. Vệ Lam bắt đầu chuyển động trong miệng La Duy, một bàn tay không tự giác đặt trên đầu La Duy. La Duy một bên cố gắng làm nhanh hơn, một bên vươn tay đụng tới trước ngực Vệ Lam.
“A!” Vệ Lam nức nở một tiếng, nếu không phải trong miệng cắn vỏ gối, hắn nhất định sẽ kêu lên thành tiếng rồi.
Không biết qua bao lâu, rốt cục một dòng dịch nóng rót vào yết hầu La Duy. La Duy cảm nhận được mùi máu tươi, thở dài nhẹ nhõm, máu tụ cuối cùng cũng ra rồi.
Vệ Lam trong nháy mắt trống rỗng, hắn mỏi mệt, nhưng toàn thân lại thư thái. Đến tận khi La Duy xuống giường, châm đèn, Vệ Lam mới phản ứng lại, hắn không thể tin nổi nhìn về phía La Duy đang súc miệng, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất, quỳ gối trước mặt La Duy.
La Duy vội vàng nâng Vệ Lam dậy, đem bát nước vừa súc miệng đưa cho Vệ Lam xem, “Ngươi xem, máu tụ đã ra rồi.”
Vệ Lam nhìn máu trong bát nước, toàn thân không nhịn được mà run rẩy, “Công, công tử, ngươi…”
“Hmm!” La Duy bưng kín miệng Vệ Lam, “Vệ Lam về sau phải trung thành với ta đấy! Còn nữa, việc này đừng nói với ai, là bí mật riêng của hai ta, được chứ?” Y cười nói với Vệ Lam.
Trong ánh sáng ngọn nến, nụ cười mỉm tao nhã của La Duy khiến lòng người mê đắm, Vệ Lam hoảng hốt gật đầu. Hắn sẽ trung thành với La Duy, không phải bởi vì hắn là ảnh vệ của y, không phải bởi vì y đã cứu mạng hắn, chỉ là bởi vì dường như ông trời sắp đặt sinh mệnh hắn thuộc về người này.
Ngày hôm sau, đoàn người cùng La Duy xuất phát.
La Duy biết chuyện ngày hôm qua giữa y và Vệ Lam, nhóm Long kỵ vệ không có khả năng không nghe được, cho nên nói với nhóm Long kỵ vệ: “Ta đã lấy khối máu tụ giúp Vệ Lam.”
Nhóm Long kỵ vệ đều gật đầu một cái, cũng không nói nhiều.
Trong xe ngựa, Vệ Lam mặt chôn ở khuỷu tay, khuôn mặt nóng bừng.
Danh sách chương