“A, Tử Tiêu Cung, thực sự là tín ngôn thủ nặc a!”
Lương Cẩm cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nhan Bất Hối không có một chút nào kính nể cùng hoảng sợ, có cũng chỉ là trào phúng cùng khinh bỉ, một người không tin thủ hứa hẹn, cho dù người đó thực lực có mạnh đến đâu, cũng không chiếm được con mắt của nàng nhìn tới, coi như người này có là sư phụ của Sương nhi đi chăng nữa.
Thanh âm của nàng không có cố ý đè thấp, phàm là người sau cuộc đại chiến còn có thể duy trì tỉnh táo, thực lực kém nhất cũng là Luyện Thể cảnh, vì vậy lời Lương Cẩm nói ra từng chữ không bỏ sót rơi vào trong tai mọi người.
Thanh Vân Tử tay phải đè chặt ngực bụng bị thương, khóe miệng còn lưu một vệt máu tươi, bước chân lảo đảo đi tới bên người Lương Cẩm.
Hắn liễm con mắt, mái tóc rối bời kiêu ngạo ngông nghênh, khóe môi mím thật chặc.
Tử Tiêu Cung cung chủ đại giá Lăng Vân Tông, làm bối phận cao nhất trong tông, tu vi cũng là người cao nhất, hắn vốn nên cung kính đi đón, nhưng hôm nay Lăng Vân Tông tổn thất nặng nề giống như một cái lưỡi dao sắc đâm vào trong lòng hắn, đối với việc này, hắn cũng rõ ràng trong lòng, Tử Tiêu Cung không phải không kịp đến cứu viện, nhưng Nhan Bất Hối lại vẫn cứ đợi thời khắc cuối cùng mới chạy tới, lúc đó mới chịu ra tay.
Nếu như Lăng Vân Tông không hề có một chút chuẩn bị nào, có phải hay không khi Thi Quỷ môn đột nhiên gây khó khăn, Lăng Vân Tông đổ xuống, nàng liền thẳng thắn không thèm ra tay luôn?
Chính bởi vì cái này, hắn mới không có ngăn cản Lương Cẩm, hắn đứng bên cạnh Lương Cẩm, trầm mặc nhìn về phía Tử Tiêu Cung hai người, biểu hiện phức tạp.
Đây chính là thực lực tuyệt đối, Hóa Thần giận dữ, sơn hà lật úp.
Nhan Bất Hối vừa ra tay, hời hợt như vậy liền đánh chết Thi Quỷ môn Nguyên Anh tu sĩ Thanh lão quỷ, Lăng Vân Tông ở trong mắt nàng, cũng không tính là cái gì.
Trêи bầu trời, Nhan Bất Hối nghe nói Lương Cẩm lời ấy, khẽ nhíu mày, trong con ngươi lãnh đạm lành lạnh né qua vệt không vui, thoáng liền qua.
Nhưng nàng không có bởi vì vậy nổi giận, đúng như Lương Cẩm hai người suy nghĩ, nàng lúc trước không phải là không thể ra tay, nhưng là cố ý không có ra tay.
Lăng Vân Tông dù sao cũng là một trong tam tông của Lâm Phong, nội đệ tử đông đảo, nàng muốn nhìn một chút mệnh hồn rải rác của Tình Sương có hay không ở bên trong Lăng Vân Tông, lần Lăng Vân Tông đại kiếp nạn này, đệ tử trong tông rung chuyển bất an, linh thức gợn sóng khá là kịch liệt, chính là cơ hội kiểm tra đo lường tốt nhất, nhưng mà Thiên Cơ lại y chang hỗn độn mấy ngày trước đó, bất luận nàng thôi diễn làm sao, cũng không đạt được.
Cuối cùng chỉ đành coi như thôi, nhưng tại khoảng thời gian nàng thôi diễn tăm tích mệnh hồn này, Thi Quỷ môn đã đạt được ưu thế tuyệt đối, Trần Du cũng bị trọng thương, Lăng Vân Tông mắt thấy liền muốn khó giữ được.
Giữa lúc nàng muốn ra tay, lại thấy Lương Cẩm ở trước thân của Trần Du khắc xuống Cổ Lão Tỏa Hồn Trận, khởi động Lăng Vân Tông Chí Bảo Lăng Vân Kiếm Các, làm nổi lên hứng thú của nàng, khiến nàng muốn nhìn một chút Lăng Vân Tông đối mặt bực tình thế nguy cấp này, đến tột cùng có thể chống đỡ đến khi nào.
Nói cho cùng, tất cả tổn thất mà Lăng Vân Tông phải chịu, toàn bộ bởi vì nhất niệm của nàng mà thành, xác thực vì nàng tới quá trễ, cãi lại không được.
Thấy Nhan Bất Hối không nói gì, Lương Cẩm chân mày nhíu chặt hơn, nàng giẫy giụa đứng lên, thô lỗ quệt sạch máu tươi không ngừng chảy ra nơi khóe miệng, lùi về sau đến bên người Trần Du, dù cho hai chân không ngừng run rẩy, trước mắt choáng váng từng trận, nhưng nàng lại không chịu thả lỏng tâm thần để cho mình liền như vậy mà hôn mê.
“Tử Tiêu Cung, bất quá cũng chỉ như vậy! Thật uổng là Trung Châu đệ nhất tông! Nếu sư tôn ta không cứu được, hoặc là ngươi hôm nay liền giết chết ta, bằng không, ngày sau ta cần phải khiến Tử Tiêu Cung gà chó không yên!”
Lương Cẩm nghiến răng nghiến lợi, cũng bởi vì Nhan Bất Hối không chịu ra tay, sư tôn của nàng mới gặp tai bay vạ gió như vậy! Nàng tức giận chỉ vì Nhan Bất Hối thu Chí Bảo Vô Cực lệnh rồi, lại vẫn khoan thai đến muộn, những đệ tử trưởng lão kia bởi vì vậy mà chết trận tại Lăng Vân Tông, có một ai trong đó không phải vô tội?
Nhan Bất Hối cau mày, tuy rằng trong lòng nàng biết chuyện hôm nay nguyên nhân chính là từ một ý nghĩ sai lầm của chính mình, nhưng nàng thân là Tử Tiêu Cung cung chủ, chính là Trung Châu một người duy nhất Hóa Thần tu sĩ, còn chưa bao giờ có ai ở ngay trước mặt nàng chỉ trích lỗi lầm của nàng, huống hồ lời nói của Lương Cẩm câu câu đều khỏi cần Tử Tiêu Cung, hoàn toàn đem chuyện ngày hôm nay cùng Tử Tiêu Cung toàn bộ phủ định.
Nàng cho dù có tốt tính nhẫn nại thế nào đi chăng nữa, cũng không cảm thấy một cái Trúc Cơ tu sĩ nhỏ bé trước mắt, có tư cách mắng chửi mình cùng Tử Tiêu Cung! Huống hồ, Lương Cẩm càng tuyên bố muốn Tử Tiêu Cung gà chó không yên? Khẩu khí thật là lớn!
“Bản tọa hôm nay tới đây, giải giúp ngươi nguy hiểm, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ!”
Một Lăng Vân Tông nho nhỏ, nàng cũng đã tự mình ra tay rồi, lại vẫn còn mang trong lòng oán hận?
“Ha ha ha ha ha ha ha ha! ! ! ! Hết lòng quan tâm giúp đỡ! Hảo một câu hết lòng quan tâm giúp đỡ! ! Nhan Bất Hối! Ngươi nên nhớ tới lời ngươi hôm nay nói ra! Thiên đạo luân hồi, túc thế không ngớt! Tử Tiêu Cung cũng không phải một chốn cực lạc! Ngày sau Tử Tiêu Cung ngươi nếu có việc cầu người! Cũng nên đề phòng người khác hết lòng quan tâm giúp đỡ! ! ! Ha ha ha ha ha! ! !”
Lương Cẩm lời nói tuyệt đối không phải bắn tên không đích, kiếp trước Tình Sương có Tử Tiêu Cung che chở, nhưng vì sao cuối cùng vẫn là bị tam tông cao thủ liên thủ bắt lại, liền là vì, Tử Tiêu Cung cũng trải qua một hồi thiên hàng chi kiếp, cuối cùng sụp đổ!
Lương Cẩm lời nói này có thể tính là rất nặng, Nhan Bất Hối lúc này bị xúc phạm, tức giận quát lên:
“Làm càn! ! !”
Tiếng như lôi, cuồn cuộn không ngớt.
Lương Cẩm trong miệng phun ra nghịch máu, lui thêm hai bước.
Thanh Vân Tử biến sắc mặt, lúc này tiến lên một bước, đem Lương Cẩm ngăn ở phía sau, hướng Nhan Bất Hối ôm quyền khom người, vội la lên:
“Nhan cung chủ bớt giận! Tiểu bối đệ tử bởi vì sư phụ bị thương, tâm thần bất ổn, vì vậy vô lễ mạo phạm, kính xin Nhan cung chủ mở một con đường!”
Hóa Thần tu sĩ, chung quy không phải người để bọn hắn có thể chọc được.
Nhan Bất Hối có thể dễ dàng đánh giết Thanh lão quỷ, liền cũng có thể trong lúc phất tay diệt Lăng Vân Tông.
Lương Cẩm như thế làm tức giận Nhan Bất Hối, hắn e sợ Nhan Bất Hối lúc này ra tay giết người, nếu thật sự là như thế, Lăng Vân Tông oan khuất không người khiếu nại, quả đắng này, chỉ có thể ôm nỗi hận nuốt xuống.
“Cung chủ, đệ tử có một lời.”
Nhan Bất Hối đang định phẩy tay áo bỏ đi, phía sau lại vang lên thanh âm lành lạnh của Tình Sương.
“Sương nhi nói có chuyện gì?”
Đối xử với Tình Sương, thái độ của nàng cùng thời điểm đối với Lương Cẩm đám người không giống nhau.
Liễm trong thanh âm lạnh lùng có tâm ý, nghẹ giọng hỏi.
Tình Sương chậm rãi tiến lên, tại trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Cẩm đi tới trước mặt nàng.
Nàng nhìn Lương Cẩm, người trước mắt cùng thời điểm lúc ở Tiên Nhân di tích mới quen không giống nhau, mất đi một thân kiêu ngạo, không hề có thong dong tự đắc, không khác nào thú vật bị giam cầm vây khốn thật như tang gia chi khuyển*, duy chỉ còn lại một thân ngông nghênh, thà chết không chịu luồn cúi.
(* tang gia chi khuyển: chó mất chủ)
Lương Cẩm trong mắt ẩn giấu đau xót cùng tuyệt vọng, đối với việc sư tôn từ trần hoảng sợ cùng không cam lòng, cũng đối với việc Tử Tiêu Cung lật lọng phẫn hận cùng căm hận, nhưng chỉ tại thời điểm hướng về nàng nhìn, liền thu liễm phong mang bên trong, ẩn nhẫn không phát.
Từ lần thứ nhất gặp lại, nàng liền biết người trước mắt đối với nàng đặc biệt không giống nhau, còn cái nguyên nhân tại sao không giống nhau, nàng không có tra cứu, cũng không muốn tìm tòi.
Nàng nhìn đau đớn trong mắt Lương Cẩm, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như người trọng thương sinh tử một đường, là sư phụ của nàng Nhan Bất Hối, nàng liệu sẽ giống như Lương Cẩm bi thống không cách nào tự ức chế như vậy hay không, nghĩ kỹ lại, tâm cảm giác tiếc nuối, chắc là sẽ không.
Nàng quả nhiên là cái người vô tâm.
Nàng nhìn hai mắt Lương Cẩm, âm thanh trì hoãn mở miệng:
“Lương Cẩm, tai họa của Trần tiền bối hôm nay, xác thực là vì Tử Tiêu Cung tới quá trễ, đối với cái này, ta thay cung chủ xin lỗi ngươi, cũng hướng về Lăng Vân Tông tạ lỗi, ngày xưa ngươi đối với ta có ân cứu mạng, mà Thanh Vân Tử tiền bối lấy báu vật đem tặng, việc của Trần tiền bối, Tử Tiêu Cung tự sẽ không ngồi yên không để ý đến, ta sẽ thỉnh cầu cung chủ xuất thủ cứu giúp, mà vết thương của Trần tiền bối, bên trêи Trung Châu, ngoại trừ cung chủ, cũng không có người nào có thể có khả năng hồi thiên*.”
(*hồi thiên: xoay chuyển trời đất)
Nói đến chỗ này, nàng ngừng lại một chút, sau đó lại nói:
“Nhưng ngươi cũng cần vì lời nói vừa nãy hướng về Tử Tiêu Cung ta xin lỗi!”
Lương Cẩm cũng nhìn lại Tình Sương, nghe ngữ điệu bằng phẳng không gợn sóng của nàng, trong lòng khá là oan ức, nhưng nàng rõ ràng Tình Sương nói không sai, trong thiên hạ, người có năng lực trong vòng bảy ngày cứu sống sư tôn, ngoại trừ Nhan Bất Hối, không tiếp tục có người thứ hai.
Trực diện đối mặt Tình Sương, hết thảy kiêu ngạo của nàng cũng không phát tiết nổi, trong lòng uất ức vô cùng, nàng gắt gao cắn răng, quay đầu đi, oán thanh lầm bầm:
“Ngươi sao có thể bảo đảm cung chủ các ngươi thật có thể ra tay? Ngươi làm sao bảo đảm “cao cao tại thượng” Nhan cung chủ của các ngươi sẽ không âm thầm dùng thủ đoạn làm hại sư tôn ta!”
Nhan Bất Hối mắt phượng trừng lớn, lúc này liền muốn phát hỏa, nguyên bản tại thời điểm Tình Sương nói muốn nàng xuất thủ cứu Trần Du nàng cũng đã có chút không thích, nhưng chuyện hôm nay xác thực nàng vì việc tiên bói mà không để ý, nên cũng không có nhiều lời, liền như vậy ngầm thừa nhận, nhưng không ngờ Lương Cẩm còn chất vấn cách làm người của nàng!
Tình Sương vừa đúng lúc xoay người lại, hướng nàng khom người thi lễ một cái:
“Cung chủ, Trần tiền bối cứu Tuyết Anh sư tỷ tại lúc nguy nan, Lương Cẩm cũng đã cứu tính mạng của đệ tử, đệ tử không cần báo đáp, bây giờ Trần tiền bối bị thương rất nặng, cung ta xưa nay ân oán rõ ràng, có ân nhất định trả, kính xin cung chủ xuất thủ cứu giúp, trả ân tình này.”
Nhan Bất Hối trong con ngươi xẹt qua một vệt kinh ngạc, nàng biết được tính tình của Tình Sương, ngoại trừ tu luyện, nàng đối với vạn sự vạn vật đều không chú ý, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng như vậy vì một ai đó cầu xin, khẩn cầu nàng xuất thủ cứu giúp.
Nàng trầm ngâm chốc lát, thần sắc trêи mặt bất động, nàng vốn cũng có tâm bồi thường cho Lăng Vân Tông, thế nhưng Lương Cẩm nói chuyện quá mức chói tai, khiến nàng kéo không xuống mặt* trực tiếp đi giảng hòa, bây giờ có Tình Sương giúp đỡ, cho nàng một nấc thang, nàng liền thuận thế mà xuống, gật đầu nói:
(*kéo không xuống mặt: vì thể diện nên không thể mất mặt => không tiện nói)
“Lẽ ra nên như vậy.”
Tình Sương nghe vậy, mím môi nở nụ cười, lần thứ hai xoay người lại nhìn Lương Cẩm, thấy người sau phiết đầu, một bộ dáng dấp không tình nguyện không muốn nhận lỗi, trong phút chốc, nàng phảng phất lại thấy được cảnh bên trong hành lang mấy tháng trước ở Tiên Nhân di tích, bộ dạng Lương Cẩm bị một chiêu kiếm của nàng kinh sợ.
Trong con ngươi nàng lay động một tầng ý cười, nói:
“Cung chủ đã đáp ứng ra tay, ta lấy danh dự cá nhân ra bảo đảm, cung chủ nhất định có thể cứu sống Trần tiền bối.”
Nói xong, nàng nhìn thẳng Lương Cẩm, con mắt trong suốt yên tĩnh không gợn sóng, Lương Cẩm lại từ ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của nàng cảm giác được áp lực to lớn, nhưng đau khổ cùng đau đớn trong lòng cũng tại thời điểm nàng nói lấy danh dự cá nhân ra bảo đảm trong nháy mắt nhạt đi không ít.
Nàng mím mím môi môi, hít sâu một hơi, hướng Nhan Bất Hối ôm quyền nói:
“Mới vừa rồi là vãn bối lỡ lời, kính xin Nhan cung chủ chớ trách, khẩn cầu Nhan cung chủ cần phải cứu tính mạng sư tôn của vãn bối, ân này vãn bối trăm chết không quên!”
Nhan Bất Hối thấy lúc nàng mở miệng tâm tình liền bình tĩnh lại, lúc nói đến sư tôn, ngữ khí liền có vẻ đặc biệt cung kính, câu cuối cùng trăm chết không quên, cũng là xuất từ phế phủ.
Tôn sư trọng đạo bốn chữ ở trêи người Lương Cẩm thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, nàng thực không có lý do gì đi trách tội một đệ tử cam nguyện vì sư tôn chịu chết.
Liền gật đầu:
“Ngươi hãy yên tâm.”
Nói xong, nàng từ trong ống tay áo lấy ra một Linh Lung tháp, nhấc vung tay lên, Linh Lung Tháp chiếu trêи thân Trần Du, đem nàng thu về trong tháp.
Thu cẩn thận Linh Lung Tháp, tầm mắt của Nhan Bất Hối đảo qua tổn thương bên trong Lăng Vân Tông, trầm mặc trong chốc lát, lại lấy ra một bình Tử Tiêu đan, giao cho Thanh Vân Tử:
“Trong bình này nạp mười viên Tử Tiêu đan, người bị thương trong trận chiến này, cho dù chỉ còn một hơi thở, cũng có thể bảo mệnh.”
Thanh Vân Tử vui mừng khôn xiết, yên tâm khúc mắc trong lòng, liên tục nói cám tạ.
Lăng Vân Tông chi kiếp đã giải, mục đích Nhan Bất Hối tới đây liền đã đạt được, nàng xoay người muốn chạy, trước khi đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lương Cẩm, hỏi:
“Cái Tỏa Hồn Trận kia, đến từ nơi nào?”
Lương Cẩm từ lâu đã nghĩ kỹ lời giải thích, ôm quyền cúi đầu nói:
“Lăng Vân Kiếm Các, truyền thừa từ Tổ Sư Lăng Phong Hoa.”.
Lương Cẩm cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nhan Bất Hối không có một chút nào kính nể cùng hoảng sợ, có cũng chỉ là trào phúng cùng khinh bỉ, một người không tin thủ hứa hẹn, cho dù người đó thực lực có mạnh đến đâu, cũng không chiếm được con mắt của nàng nhìn tới, coi như người này có là sư phụ của Sương nhi đi chăng nữa.
Thanh âm của nàng không có cố ý đè thấp, phàm là người sau cuộc đại chiến còn có thể duy trì tỉnh táo, thực lực kém nhất cũng là Luyện Thể cảnh, vì vậy lời Lương Cẩm nói ra từng chữ không bỏ sót rơi vào trong tai mọi người.
Thanh Vân Tử tay phải đè chặt ngực bụng bị thương, khóe miệng còn lưu một vệt máu tươi, bước chân lảo đảo đi tới bên người Lương Cẩm.
Hắn liễm con mắt, mái tóc rối bời kiêu ngạo ngông nghênh, khóe môi mím thật chặc.
Tử Tiêu Cung cung chủ đại giá Lăng Vân Tông, làm bối phận cao nhất trong tông, tu vi cũng là người cao nhất, hắn vốn nên cung kính đi đón, nhưng hôm nay Lăng Vân Tông tổn thất nặng nề giống như một cái lưỡi dao sắc đâm vào trong lòng hắn, đối với việc này, hắn cũng rõ ràng trong lòng, Tử Tiêu Cung không phải không kịp đến cứu viện, nhưng Nhan Bất Hối lại vẫn cứ đợi thời khắc cuối cùng mới chạy tới, lúc đó mới chịu ra tay.
Nếu như Lăng Vân Tông không hề có một chút chuẩn bị nào, có phải hay không khi Thi Quỷ môn đột nhiên gây khó khăn, Lăng Vân Tông đổ xuống, nàng liền thẳng thắn không thèm ra tay luôn?
Chính bởi vì cái này, hắn mới không có ngăn cản Lương Cẩm, hắn đứng bên cạnh Lương Cẩm, trầm mặc nhìn về phía Tử Tiêu Cung hai người, biểu hiện phức tạp.
Đây chính là thực lực tuyệt đối, Hóa Thần giận dữ, sơn hà lật úp.
Nhan Bất Hối vừa ra tay, hời hợt như vậy liền đánh chết Thi Quỷ môn Nguyên Anh tu sĩ Thanh lão quỷ, Lăng Vân Tông ở trong mắt nàng, cũng không tính là cái gì.
Trêи bầu trời, Nhan Bất Hối nghe nói Lương Cẩm lời ấy, khẽ nhíu mày, trong con ngươi lãnh đạm lành lạnh né qua vệt không vui, thoáng liền qua.
Nhưng nàng không có bởi vì vậy nổi giận, đúng như Lương Cẩm hai người suy nghĩ, nàng lúc trước không phải là không thể ra tay, nhưng là cố ý không có ra tay.
Lăng Vân Tông dù sao cũng là một trong tam tông của Lâm Phong, nội đệ tử đông đảo, nàng muốn nhìn một chút mệnh hồn rải rác của Tình Sương có hay không ở bên trong Lăng Vân Tông, lần Lăng Vân Tông đại kiếp nạn này, đệ tử trong tông rung chuyển bất an, linh thức gợn sóng khá là kịch liệt, chính là cơ hội kiểm tra đo lường tốt nhất, nhưng mà Thiên Cơ lại y chang hỗn độn mấy ngày trước đó, bất luận nàng thôi diễn làm sao, cũng không đạt được.
Cuối cùng chỉ đành coi như thôi, nhưng tại khoảng thời gian nàng thôi diễn tăm tích mệnh hồn này, Thi Quỷ môn đã đạt được ưu thế tuyệt đối, Trần Du cũng bị trọng thương, Lăng Vân Tông mắt thấy liền muốn khó giữ được.
Giữa lúc nàng muốn ra tay, lại thấy Lương Cẩm ở trước thân của Trần Du khắc xuống Cổ Lão Tỏa Hồn Trận, khởi động Lăng Vân Tông Chí Bảo Lăng Vân Kiếm Các, làm nổi lên hứng thú của nàng, khiến nàng muốn nhìn một chút Lăng Vân Tông đối mặt bực tình thế nguy cấp này, đến tột cùng có thể chống đỡ đến khi nào.
Nói cho cùng, tất cả tổn thất mà Lăng Vân Tông phải chịu, toàn bộ bởi vì nhất niệm của nàng mà thành, xác thực vì nàng tới quá trễ, cãi lại không được.
Thấy Nhan Bất Hối không nói gì, Lương Cẩm chân mày nhíu chặt hơn, nàng giẫy giụa đứng lên, thô lỗ quệt sạch máu tươi không ngừng chảy ra nơi khóe miệng, lùi về sau đến bên người Trần Du, dù cho hai chân không ngừng run rẩy, trước mắt choáng váng từng trận, nhưng nàng lại không chịu thả lỏng tâm thần để cho mình liền như vậy mà hôn mê.
“Tử Tiêu Cung, bất quá cũng chỉ như vậy! Thật uổng là Trung Châu đệ nhất tông! Nếu sư tôn ta không cứu được, hoặc là ngươi hôm nay liền giết chết ta, bằng không, ngày sau ta cần phải khiến Tử Tiêu Cung gà chó không yên!”
Lương Cẩm nghiến răng nghiến lợi, cũng bởi vì Nhan Bất Hối không chịu ra tay, sư tôn của nàng mới gặp tai bay vạ gió như vậy! Nàng tức giận chỉ vì Nhan Bất Hối thu Chí Bảo Vô Cực lệnh rồi, lại vẫn khoan thai đến muộn, những đệ tử trưởng lão kia bởi vì vậy mà chết trận tại Lăng Vân Tông, có một ai trong đó không phải vô tội?
Nhan Bất Hối cau mày, tuy rằng trong lòng nàng biết chuyện hôm nay nguyên nhân chính là từ một ý nghĩ sai lầm của chính mình, nhưng nàng thân là Tử Tiêu Cung cung chủ, chính là Trung Châu một người duy nhất Hóa Thần tu sĩ, còn chưa bao giờ có ai ở ngay trước mặt nàng chỉ trích lỗi lầm của nàng, huống hồ lời nói của Lương Cẩm câu câu đều khỏi cần Tử Tiêu Cung, hoàn toàn đem chuyện ngày hôm nay cùng Tử Tiêu Cung toàn bộ phủ định.
Nàng cho dù có tốt tính nhẫn nại thế nào đi chăng nữa, cũng không cảm thấy một cái Trúc Cơ tu sĩ nhỏ bé trước mắt, có tư cách mắng chửi mình cùng Tử Tiêu Cung! Huống hồ, Lương Cẩm càng tuyên bố muốn Tử Tiêu Cung gà chó không yên? Khẩu khí thật là lớn!
“Bản tọa hôm nay tới đây, giải giúp ngươi nguy hiểm, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ!”
Một Lăng Vân Tông nho nhỏ, nàng cũng đã tự mình ra tay rồi, lại vẫn còn mang trong lòng oán hận?
“Ha ha ha ha ha ha ha ha! ! ! ! Hết lòng quan tâm giúp đỡ! Hảo một câu hết lòng quan tâm giúp đỡ! ! Nhan Bất Hối! Ngươi nên nhớ tới lời ngươi hôm nay nói ra! Thiên đạo luân hồi, túc thế không ngớt! Tử Tiêu Cung cũng không phải một chốn cực lạc! Ngày sau Tử Tiêu Cung ngươi nếu có việc cầu người! Cũng nên đề phòng người khác hết lòng quan tâm giúp đỡ! ! ! Ha ha ha ha ha! ! !”
Lương Cẩm lời nói tuyệt đối không phải bắn tên không đích, kiếp trước Tình Sương có Tử Tiêu Cung che chở, nhưng vì sao cuối cùng vẫn là bị tam tông cao thủ liên thủ bắt lại, liền là vì, Tử Tiêu Cung cũng trải qua một hồi thiên hàng chi kiếp, cuối cùng sụp đổ!
Lương Cẩm lời nói này có thể tính là rất nặng, Nhan Bất Hối lúc này bị xúc phạm, tức giận quát lên:
“Làm càn! ! !”
Tiếng như lôi, cuồn cuộn không ngớt.
Lương Cẩm trong miệng phun ra nghịch máu, lui thêm hai bước.
Thanh Vân Tử biến sắc mặt, lúc này tiến lên một bước, đem Lương Cẩm ngăn ở phía sau, hướng Nhan Bất Hối ôm quyền khom người, vội la lên:
“Nhan cung chủ bớt giận! Tiểu bối đệ tử bởi vì sư phụ bị thương, tâm thần bất ổn, vì vậy vô lễ mạo phạm, kính xin Nhan cung chủ mở một con đường!”
Hóa Thần tu sĩ, chung quy không phải người để bọn hắn có thể chọc được.
Nhan Bất Hối có thể dễ dàng đánh giết Thanh lão quỷ, liền cũng có thể trong lúc phất tay diệt Lăng Vân Tông.
Lương Cẩm như thế làm tức giận Nhan Bất Hối, hắn e sợ Nhan Bất Hối lúc này ra tay giết người, nếu thật sự là như thế, Lăng Vân Tông oan khuất không người khiếu nại, quả đắng này, chỉ có thể ôm nỗi hận nuốt xuống.
“Cung chủ, đệ tử có một lời.”
Nhan Bất Hối đang định phẩy tay áo bỏ đi, phía sau lại vang lên thanh âm lành lạnh của Tình Sương.
“Sương nhi nói có chuyện gì?”
Đối xử với Tình Sương, thái độ của nàng cùng thời điểm đối với Lương Cẩm đám người không giống nhau.
Liễm trong thanh âm lạnh lùng có tâm ý, nghẹ giọng hỏi.
Tình Sương chậm rãi tiến lên, tại trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Cẩm đi tới trước mặt nàng.
Nàng nhìn Lương Cẩm, người trước mắt cùng thời điểm lúc ở Tiên Nhân di tích mới quen không giống nhau, mất đi một thân kiêu ngạo, không hề có thong dong tự đắc, không khác nào thú vật bị giam cầm vây khốn thật như tang gia chi khuyển*, duy chỉ còn lại một thân ngông nghênh, thà chết không chịu luồn cúi.
(* tang gia chi khuyển: chó mất chủ)
Lương Cẩm trong mắt ẩn giấu đau xót cùng tuyệt vọng, đối với việc sư tôn từ trần hoảng sợ cùng không cam lòng, cũng đối với việc Tử Tiêu Cung lật lọng phẫn hận cùng căm hận, nhưng chỉ tại thời điểm hướng về nàng nhìn, liền thu liễm phong mang bên trong, ẩn nhẫn không phát.
Từ lần thứ nhất gặp lại, nàng liền biết người trước mắt đối với nàng đặc biệt không giống nhau, còn cái nguyên nhân tại sao không giống nhau, nàng không có tra cứu, cũng không muốn tìm tòi.
Nàng nhìn đau đớn trong mắt Lương Cẩm, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như người trọng thương sinh tử một đường, là sư phụ của nàng Nhan Bất Hối, nàng liệu sẽ giống như Lương Cẩm bi thống không cách nào tự ức chế như vậy hay không, nghĩ kỹ lại, tâm cảm giác tiếc nuối, chắc là sẽ không.
Nàng quả nhiên là cái người vô tâm.
Nàng nhìn hai mắt Lương Cẩm, âm thanh trì hoãn mở miệng:
“Lương Cẩm, tai họa của Trần tiền bối hôm nay, xác thực là vì Tử Tiêu Cung tới quá trễ, đối với cái này, ta thay cung chủ xin lỗi ngươi, cũng hướng về Lăng Vân Tông tạ lỗi, ngày xưa ngươi đối với ta có ân cứu mạng, mà Thanh Vân Tử tiền bối lấy báu vật đem tặng, việc của Trần tiền bối, Tử Tiêu Cung tự sẽ không ngồi yên không để ý đến, ta sẽ thỉnh cầu cung chủ xuất thủ cứu giúp, mà vết thương của Trần tiền bối, bên trêи Trung Châu, ngoại trừ cung chủ, cũng không có người nào có thể có khả năng hồi thiên*.”
(*hồi thiên: xoay chuyển trời đất)
Nói đến chỗ này, nàng ngừng lại một chút, sau đó lại nói:
“Nhưng ngươi cũng cần vì lời nói vừa nãy hướng về Tử Tiêu Cung ta xin lỗi!”
Lương Cẩm cũng nhìn lại Tình Sương, nghe ngữ điệu bằng phẳng không gợn sóng của nàng, trong lòng khá là oan ức, nhưng nàng rõ ràng Tình Sương nói không sai, trong thiên hạ, người có năng lực trong vòng bảy ngày cứu sống sư tôn, ngoại trừ Nhan Bất Hối, không tiếp tục có người thứ hai.
Trực diện đối mặt Tình Sương, hết thảy kiêu ngạo của nàng cũng không phát tiết nổi, trong lòng uất ức vô cùng, nàng gắt gao cắn răng, quay đầu đi, oán thanh lầm bầm:
“Ngươi sao có thể bảo đảm cung chủ các ngươi thật có thể ra tay? Ngươi làm sao bảo đảm “cao cao tại thượng” Nhan cung chủ của các ngươi sẽ không âm thầm dùng thủ đoạn làm hại sư tôn ta!”
Nhan Bất Hối mắt phượng trừng lớn, lúc này liền muốn phát hỏa, nguyên bản tại thời điểm Tình Sương nói muốn nàng xuất thủ cứu Trần Du nàng cũng đã có chút không thích, nhưng chuyện hôm nay xác thực nàng vì việc tiên bói mà không để ý, nên cũng không có nhiều lời, liền như vậy ngầm thừa nhận, nhưng không ngờ Lương Cẩm còn chất vấn cách làm người của nàng!
Tình Sương vừa đúng lúc xoay người lại, hướng nàng khom người thi lễ một cái:
“Cung chủ, Trần tiền bối cứu Tuyết Anh sư tỷ tại lúc nguy nan, Lương Cẩm cũng đã cứu tính mạng của đệ tử, đệ tử không cần báo đáp, bây giờ Trần tiền bối bị thương rất nặng, cung ta xưa nay ân oán rõ ràng, có ân nhất định trả, kính xin cung chủ xuất thủ cứu giúp, trả ân tình này.”
Nhan Bất Hối trong con ngươi xẹt qua một vệt kinh ngạc, nàng biết được tính tình của Tình Sương, ngoại trừ tu luyện, nàng đối với vạn sự vạn vật đều không chú ý, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng như vậy vì một ai đó cầu xin, khẩn cầu nàng xuất thủ cứu giúp.
Nàng trầm ngâm chốc lát, thần sắc trêи mặt bất động, nàng vốn cũng có tâm bồi thường cho Lăng Vân Tông, thế nhưng Lương Cẩm nói chuyện quá mức chói tai, khiến nàng kéo không xuống mặt* trực tiếp đi giảng hòa, bây giờ có Tình Sương giúp đỡ, cho nàng một nấc thang, nàng liền thuận thế mà xuống, gật đầu nói:
(*kéo không xuống mặt: vì thể diện nên không thể mất mặt => không tiện nói)
“Lẽ ra nên như vậy.”
Tình Sương nghe vậy, mím môi nở nụ cười, lần thứ hai xoay người lại nhìn Lương Cẩm, thấy người sau phiết đầu, một bộ dáng dấp không tình nguyện không muốn nhận lỗi, trong phút chốc, nàng phảng phất lại thấy được cảnh bên trong hành lang mấy tháng trước ở Tiên Nhân di tích, bộ dạng Lương Cẩm bị một chiêu kiếm của nàng kinh sợ.
Trong con ngươi nàng lay động một tầng ý cười, nói:
“Cung chủ đã đáp ứng ra tay, ta lấy danh dự cá nhân ra bảo đảm, cung chủ nhất định có thể cứu sống Trần tiền bối.”
Nói xong, nàng nhìn thẳng Lương Cẩm, con mắt trong suốt yên tĩnh không gợn sóng, Lương Cẩm lại từ ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của nàng cảm giác được áp lực to lớn, nhưng đau khổ cùng đau đớn trong lòng cũng tại thời điểm nàng nói lấy danh dự cá nhân ra bảo đảm trong nháy mắt nhạt đi không ít.
Nàng mím mím môi môi, hít sâu một hơi, hướng Nhan Bất Hối ôm quyền nói:
“Mới vừa rồi là vãn bối lỡ lời, kính xin Nhan cung chủ chớ trách, khẩn cầu Nhan cung chủ cần phải cứu tính mạng sư tôn của vãn bối, ân này vãn bối trăm chết không quên!”
Nhan Bất Hối thấy lúc nàng mở miệng tâm tình liền bình tĩnh lại, lúc nói đến sư tôn, ngữ khí liền có vẻ đặc biệt cung kính, câu cuối cùng trăm chết không quên, cũng là xuất từ phế phủ.
Tôn sư trọng đạo bốn chữ ở trêи người Lương Cẩm thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, nàng thực không có lý do gì đi trách tội một đệ tử cam nguyện vì sư tôn chịu chết.
Liền gật đầu:
“Ngươi hãy yên tâm.”
Nói xong, nàng từ trong ống tay áo lấy ra một Linh Lung tháp, nhấc vung tay lên, Linh Lung Tháp chiếu trêи thân Trần Du, đem nàng thu về trong tháp.
Thu cẩn thận Linh Lung Tháp, tầm mắt của Nhan Bất Hối đảo qua tổn thương bên trong Lăng Vân Tông, trầm mặc trong chốc lát, lại lấy ra một bình Tử Tiêu đan, giao cho Thanh Vân Tử:
“Trong bình này nạp mười viên Tử Tiêu đan, người bị thương trong trận chiến này, cho dù chỉ còn một hơi thở, cũng có thể bảo mệnh.”
Thanh Vân Tử vui mừng khôn xiết, yên tâm khúc mắc trong lòng, liên tục nói cám tạ.
Lăng Vân Tông chi kiếp đã giải, mục đích Nhan Bất Hối tới đây liền đã đạt được, nàng xoay người muốn chạy, trước khi đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lương Cẩm, hỏi:
“Cái Tỏa Hồn Trận kia, đến từ nơi nào?”
Lương Cẩm từ lâu đã nghĩ kỹ lời giải thích, ôm quyền cúi đầu nói:
“Lăng Vân Kiếm Các, truyền thừa từ Tổ Sư Lăng Phong Hoa.”.
Danh sách chương