Nhan Bất Hối tầm mắt ở trêи người nàng dừng lại trong nháy mắt sau đó rời đi, xoay người muốn đi:
“Sương nhi, theo bản tọa hồi cung.”
Tình Sương thở dài một tiếng, cung chủ không để ý tới thế tục quá lâu, rất nhiều chuyện đều giao cho thủ hạ đệ tử quản lý, ngồi ở vị trí cao, mọi việc vô ưu, xưa nay cực hiếm có thể có người hoặc sự tình nào vào kỳ nhân chi nhãn, lần này đến Lăng Vân Tông, chính là đáp lại yêu cầu của Tình Sương, bằng không nàng tuyệt đối không thèm tự mình đến đây, mà sẽ sai phái thêm một vị Nguyên Anh tu sĩ cấp cao liền xong việc, cũng không có chỗ cho Lương Cẩm vọng ngôn* sinh khí.
(*vọng ngôn: ngôn ngữ ngông cuồng)
Nàng cao quý cùng ngạo khí uẩn nhưỡng mấy trăm năm, chỉ sợ cũng chỉ có Lương Cẩm, mới dám làm càn như thế.

Nàng không biết Lăng Vân Tông chính là lâm vào thế yếu, bởi vì một ý nghĩ sai lầm của nàng mà suýt nữa tông hủy người chết, chính là phẫn nộ cùng thống khổ tức giận mà không thể nói gì.
Nguyên nhân chính là Tình Sương vô tình vô tâm, mới có thể rõ ràng chuyện ngoài cuộc, nàng không thiên vị Tử Tiêu Cung, cũng sẽ không để cho Lương Cẩm quá mức trương cuồng, đây chính là phong cách xử sự của nàng xử sự.
“Quý tông hôm nay chịu đựng tổn thất, Tử Tiêu Cung sẽ tận lực bồi thường, vật tư cần thiết để tu sửa kiến trúc bị tổn hại cùng cứu trị người bị thương trong vòng ba ngày sẽ sai người đưa tới, lấy đó bồi thường việc cung ta hôm nay tới quá trễ.”
Nói xong, nàng hướng Thanh Vân Tử làm xong vãn bối chi lễ, xoay người hướng Nhan Bất Hối đi đến.
Lương Cẩm cùng Thanh Vân Tử đột nhiên nghe thấy lời ấy, đồng thời sửng sốt, vốn tưởng rằng, bọn họ phải đối với việc này liền sống chết mặc bay, Tử Tiêu Cung thế lớn, cho dù trong lòng bọn họ không cam lòng, uất ức cực kỳ, cũng không có cách nào phản kháng, cá nhân thực lực mình không đủ, chỉ có thể đành như vậy mà nhận mệnh.
Nhưng không ngờ, Tình Sương lại đột nhiên đưa ra bồi thường.
Nhan Bất Hối đứng chỗ xa xa cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn, nhưng thấy Tình Sương biểu hiện nghiêm túc, nàng mím môi suy nghĩ chốc lát, chưa nói phủ định.
Trước khi đi, Tình Sương quay đầu lại liếc mắt nhìn Lương Cẩm, thấy người kia biểu hiện phức tạp, trầm mặc không nói đứng như trời tròng, cặp mắt trong suốt sáng như sao kia lúc này hiện ra mấy phần ʍôиɠ lung, không cam lòng cùng khổ sở vùi lấp sâu trong nội tâm.

Không chịu cam lòng chính mình nhỏ yếu, khổ sở đối với tất cả vô lực thay đổi, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự thật.
Cho dù tiếp xúc không nhiều, nhưng nàng có thể nhìn ra Lương Cẩm là một người tính tình cương trực, có ân hoàn lại gấp trăm lần, có cừu oán cũng gấp trăm lần bồi thường, hỉ nộ tùy tâm, cực trọng tình nghĩa.
Cung chủ từng nói, muốn vào Hóa Thần, nhất định phải phá cửa tình.

Có lẽ chính là bởi vì trêи người Lương Cẩm có loại phẩm chất riêng mà nàng từ nhỏ liền chưa từng có, nàng mới không muốn cùng người kia làm địch.

Từ trêи người Lương Cẩm, nàng có thể nhìn thấy một người cực tình cảm sướиɠ vui đau buồn, yêu hận tình cừu.
Tại Tiên Nhân di tích gặp Lương Cẩm, nàng liền thường xuyên nghĩ tới, nếu mệnh hồn của chính mình chưa từng thiếu, có hay không cũng sẽ như Lương Cẩm như vậy, yêu ghét rõ ràng.
Đáng tiếc đối với vấn đề này, nàng trước sau không có cách nào đạt được đáp án.
“Sương nhi?”
Thấy Tình Sương hồi lâu không nhúc nhích thân mình, Nhan Bất Hối mắt lộ ra nghi hoặc, nhẹ giọng kêu.
Tình Sương trầm mặc một lát, cuối cùng sờ tay vào ngực, lấy ra một khối Linh Ngọc truyền âm.
“Khối ngọc truyền âm này, còn có thể dùng một lần.”
Nói xong, Tình Sương nhấc vung tay lên, khối ngọc truyền âm trắng loáng này hướng thẳng Lương Cẩm bay tới.
Lương Cẩm trở tay đem bắt vào trong lòng bàn tay, cầm trêи tay ôn hòa, phảng phất bên trêи còn tồn tại nhiệt độ mà Y Nhân để lại.
“Ngươi không chỉ cứu tính mạng của ta, còn lấy báu vật đem tặng, đối với việc này, ta không nghĩ ra phải làm sao để trả lại, liền đồng ý ngươi giúp một chuyện, cho dù có núi đao biển lửa, chỉ cần không thương thiên hại lý chạm đến điểm mấu chốt, ta đều sẽ thay ngươi hoàn thành.”
Nàng tiếng nói ngừng lại, lại nói:
“Khi xong chuyện này rồi, ân tình giữa ngươi và ta liền tiêu hết.”
Lương Cẩm sững sờ đứng, mãi đến tận Nhan Bất Hối tay áo bào bay lượn, mang theo Tình Sương tan biến tại phía chân trời, nàng cũng chưa từng hoàn hồn.
Hồi lâu sau, Thanh Vân Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, đem tâm tư bay xa của nàng gọi trở về.
“Sương nha đầu rất tốt, có Sương nha đầu bảo đảm, Nhan cung chủ tự mình ra tay, chắc hẳn Du nhi sẽ không có chuyện gì đáng ngại.”
Ngữ khí của hắn tựa như ung dung, nhưng Lương Cẩm có thể cảm nhận được trong lòng hắn kìm nén một luồng tức giận, không nóng không lạnh.
Tình Sương đối với chuyện ngày hôm nay xử lý khắc phục hậu quả đã làm rất tốt, Thanh Vân Tử nội tâm khó chịu cũng không phải đối với việc nàng đưa ra bồi thường cảm thấy bất mãn, mà là vì, trải qua việc này, hắn tinh tường thấy được sự chênh lệch của cường giả cùng kẻ yếu, cường giả một lời liền định sinh tử của một người, kẻ yếu lại chỉ có thể bị động chịu đựng.
Lương Cẩm trầm mặc không nói, nàng tuy nói sẽ ghi nhớ ân tình Nhan Bất Hối cứu giúp Trần Du, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không để ý lần này bởi vì một ý nghĩ sai lầm của Nhan Bất Hối tạo thành tổn thất to lớn như thế này, Lăng Vân Tông, sư tôn cùng với bản thân nàng đã chịu đựng khuất nhục cùng thương tổn.
Nếu không có Tình Sương khắc phục hậu quả, vì việc này đưa ra sắp xếp thích đáng, nàng hẳn sẽ đem không cam lòng cùng khuất nhục tại ngày hôm nay ghi ở trong lòng, nếu như Nhan Bất Hối cứu sống sư tôn còn tốt, nàng có thể không đi tính toán, nhưng nếu Nhan Bất Hối lại thất tín, đợi tu vi nàng có thành tựu rồi, nhất định sẽ đi tới Tử Tiêu Cung đòi nợ!
Lương Cẩm thân hình lung lay một hồi, thân thể của nàng đã không gánh nổi nhiều thêm gánh nặng nữa, hơn nữa lo lắng Trần Du, tâm thần căng thẳng đến cực hạn, có thể chống đỡ đến bây giờ, tất cả đều dựa vào một luồng ý niệm, bây giờ Lăng Vân Tông nguy cơ đã giải trừ, tâm thần nàng buông lỏng, lúc này té xỉu.
Trêи đường về Tử Tiêu Cung, Nhan Bất Hối vẫn trong trầm mặc đột nhiên mở miệng:
“Ngươi cảm thấy Lương Cẩm ra sao?”
Một đôi mắt phượng của nàng không giận mà uy, bình tĩnh lãnh đạm, lúc này lại dẫn thêm hai phần suy tư.
“Trọng tình trọng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, ngông cuồng tự phụ, thiên tư tuyệt luân.”

Tình Sương không có suy nghĩ quá lâu, một cách tự nhiên mà trả lời.

Mười sáu chữ, tinh chuẩn cực kỳ, không thiếu mảy may.
Hôm nay gặp lại Lương Cẩm, liền ngay cả Tình Sương tầm mắt rất cao, cũng không khỏi kinh ngạc.

Chỉ qua có mấy tháng, nàng liền phá tầng bốn, đạt đến tu vi Trúc Cơ tầng chín, lại lấy sức một người, mấy lần xoay chuyển tình thế vu nan, liền ngay cả cuối cùng, nàng thậm chí mơ hồ cảm thấy, xem như Nhan Bất Hối không ra tay, nàng cũng có thể lấy sức lực của mình đem tình thế nguy cấp cứu vớt, còn nàng sẽ phải trả giá ra sao, liền không đoán được rồi.
Lương Cẩm trưởng thành quá nhanh, khiến Tình Sương có một loại cảm giác không thật.
Nhan Bất Hối nhìn nàng một cái, thấy nàng biểu hiện vẫn như cũ lãnh đạm không gợn sóng, phảng phất cùng dĩ vãng cũng không không giống.
Nàng trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi:
“Ngươi vì sao nhiều lần giúp nàng? Bởi vì nàng cứu tính mạng ngươi? Hôm nay ngươi vì Lăng Vân Tông như vậy, ân tình này cũng nên tính là trả sạch, vì sao còn đưa nàng Linh Ngọc truyền âm, hứa hẹn muốn thay nàng làm một chuyện?”
Tình Sương nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua Nhan Bất Hối, vẻ mặt bất động, chậm rãi nói:
“Đệ tử lúc nãy nói, bất quá chỉ là vì sự tình Tử Tiêu Cung cung ứng, nhưng đó là cung chủ, đệ tử mời cung chủ ra tay đi hỗ trợ, nhưng không ngờ cung chủ đi càng là thêm phiền.”
[Trans: Hahaha~~ Nhan tỷ bị Sương nhi phủ ko thương tiếc luôn]
Nhan Bất Hối trừng mắt phượng, sắc mặt một xanh một trắng, trong lòng rất có vài phần lúng túng, chuyện hôm nay thật không phải nàng có ý định làm ra!
Thấy Nhan Bất Hối á khẩu không trả lời được, Tình Sương đột nhiên nở nụ cười:
“Cung chủ nếu không muốn bị người ghi hận, vẫn là toàn lực cứu Trần tiền bối thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Nhan Bất Hối phất một cái ống tay áo, nhẹ giọng hừ nói:
“Một tiểu tiểu Trúc Cơ tu sĩ, thiên tư có xuất sắc thế nào đi chăng nữa, coi như ghi hận ta, có thể làm khó dễ gì được ta?”
Trong miệng nàng mặc dù nói như vậy, nhưng tốc độ cưỡi gió mà đi lại tăng nhanh hơn không ít, muốn phải nhanh hơn chạy về Tử Tiêu Cung.
[Trans: Ta nói Nhan tỷ khẩu thị tâm phi nha, hiện tại đã khả ái, sau này còn khả ái hơn nữa]
Tình Sương bất đắc dĩ than nhẹ, Nhan Bất Hối ngồi ở vị trí cao, làm việc gọn gàng nhanh chóng, lúc ở bên ngoài uy nghiêm đến khiến người e ngại, phảng phất như Sơn Nhạc nguy nga, không thể chiến thắng.
Nhưng kỳ thật, nàng tuy có tu vi Hóa Thần, nhưng vẫn còn là phàm nhân, chưa thoát ly hỉ nộ trần thế, có vui vẻ cùng ưu sầu mà người bên ngoài không biết.
Sau khi Nhan Bất Hối mang theo Tình Sương trở lại Tử Tiêu Cung, một khắc không ngừng mà đi tới đan phòng, đem hết thảy Linh Đan cùng dược liệu cần dùng đều lấy đến, lại trở lại thạch thất chính mình nhiều năm bế quan tu luyện chỉnh đốn, lấy ra giường ngọc Huyền Băng, đem Trần Du hôn mê đặt nằm ngang lên trêи, bắt tay vào việc cứu trị.
Lương Cẩm lần này cả người đều chịu đả kϊƈɦ to lớn, một lần hôn mê chính là ba ngày.

Nàng sau khi tỉnh lại, chính là ở bên trong cấm địa Lăng Vân Tông, bên cạnh Hồng Ngọc mắt trận.
Ba cái lão tổ tông thay phiên canh giữ ở bên người nàng, thay nàng hộ pháp chữa thương, Lăng Vân Tông trận chiến này, Lương Cẩm bị thương chỉ đứng sau Trần Du, mà nàng mạnh mẽ mở ra đạo phong ấn thứ hai, dẫn đến gân mạch nhiều chỗ tổn hại, căn cơ bị thương, muốn dưỡng cho thân thể tốt không lưu lại ám thương, liền không thể đo đếm ngày nào năm nào mới có thể tốt trở lại.
Lương Cẩm đối với thương thế trêи người mình đương nhiên rõ ràng trong lòng, nhưng nàng không hối hận lựa chọn chính mình làm ra, lúc trước vào Lăng Vân Kiếm Các thỉnh cầu Lăng Phong Hoa giúp đỡ, liền là vì có thể ngăn trở Lăng Vân Tông kiếp nạn này.
Chỉ là sư tôn tổn thương so với mình không biết nặng hơn bao nhiêu, tâm nàng hiện tại ưu sầu, nhưng lại không thể làm gì, Tử Tiêu Cung chính là nơi thần bí nhất Trung Châu, bằng khả năng trước mắt của nàng, căn bản không thể nào tìm được, chỉ đành đem lo lắng dằn xuống đáy lòng, nàng tin tưởng chỉ cần sư tôn vô sự, tất nhiên sẽ chủ động liên hệ với chính mình.

Trước mắt Thi Quỷ môn Nguyên Anh tu sĩ đã bị Nhan Bất Hối giết chết, cái Ma tộc Nguyên Anh kia tự đốt tinh huyết, cùng Thi Quỷ môn Thái thượng lão tổ dẫn thân tự bạo cùng nhau trốn vào Cửu U, chí ít trong vòng mười mấy năm, bọn họ không có cách nào nhấc lên cái sóng lớn gì nữa.
Còn nữa lần này Thi Quỷ môn triệt để đắc tội Thanh Dương điện rồi, đã không còn Nguyên Anh tu sĩ che chở Thi Quỷ môn, Thanh Dương điện vô luận như thế nào cũng sẽ không thể vô duyên nuốt xuống cơn giận này.
Thanh Vân Tử nhớ tới thời điểm Dương Đạo Tử vào ngày đó dẫn đệ tử cũ của Thanh Dương điện rời đi Lăng Vân Tông, biểu hiện một mặt kinh hoàng mê man, rất là lo sợ nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Lương Cẩm đang hôn mê quả thực giống như nhìn một cái quái thú nào đó cực kỳ đáng sợ.
Nữ tử này lại dám ngay ở trước mặt đông đảo tu sĩ chỉ vào mặt mũi của một vị Hóa Thần tu sĩ duy nhất trêи Trung Châu chửi ầm lên, cuối cùng dĩ nhiên giữ được tính mạng đã không nói, Lăng Vân Tông còn nhận được Tử Tiêu Cung tận tâm tận lực bồi thường, Nhan Bất Hối còn đích thân xuất thủ cứu giúp Trần Du.

.

.
Dĩ vãng* Thanh Dương điện mặc dù cùng Lăng Vân Tông giao hảo, nhưng thủy chung nằm ở vị thế thượng ưu, mặc dù không đến nỗi quá mức ngạo mạn, nhưng thủy chung có chút xem nhẹ Lăng Vân Tông.

Lăng Thương Khung muốn thỉnh Dương Đạo Tử đến Lăng Vân Tông tọa trấn, phải bỏ ra cái giá cực lớn.
(*Dĩ vãng: lúc trước)
Song khi Dương Đạo Tử thấy được thái độ mà Tử Tiêu Cung đối xử với Lăng Vân Tông, diện mạo cả người hắn đã xảy ra thay đổi to lớn, lúc này đem chổ tốt lúc trước lấy của Lăng Vân Tông toàn bộ hết sức trả lại, còn chủ động quan tâm tình huống thương tổn của Lăng Vân Tông lần này, sai người tặng không ít linh đan diệu dược.
Nghĩ tới đây, Thanh Vân Tử xùy cười một tiếng:
“Nơi có người, liền cũng không phải tịnh thổ*!”
(* tịnh thổ: chốn cực lạc, thiên đường)
Lương Cẩm lặng lẽ, càng là trải qua tai nạn, thì lại càng có thể thấy rõ tính cách một người, một tông phái.

Thanh Dương điện làm việc mặc dù không thích, nhưng cũng may đại chiến ngày đó, Dương Đạo Tử không có lo thân mình, chỉ bởi vì điểm ấy, việc sau này đến nịnh nọt, liền có thể không cần quá mức tính toán, nhiều lắm ngày sau đề phòng một ít cũng được.
Lương Cẩm với Thanh Vân Phong một trận chiến này đã thành danh, Thanh Dương điện đệ tử may mắn mắt thấy trận chiến kia sau khi xuống núi liền đem việc này truyền ra, Lăng Vân Tông Trúc Cơ đệ tử Lương Cẩm, lấy cấm pháp tự tổn bản thân mạnh mẽ tăng cao tu vi đến Luyện Thể, điều khiển trận pháp quỷ dị, có thể chiến với Nguyên Anh!
Thi Quỷ môn tấn công Lăng Vân Tông không có kết quả, người của Tử Tiêu Cung đến giúp đỡ, Thi Quỷ môn Nguyên Anh lão tổ ngã xuống tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, tên Lương Cẩm truyền khắp Lâm Phong, Thi Quỷ môn lòng người bàng hoàng.
Mà “tại trong tông dưỡng thương” Lương Cẩm tháng ngày lại trôi qua nhàn nhã, bởi vì bị thương nặng không được vọng động chân khí, vì vậy nàng mỗi ngày ngoại trừ tiếp nhận lão tổ truyền công chữa thương, còn lại ngày nhàn rỗi, liền ở trong tông đi tới đi lui, thúc giục một hồi việc tu sửa trêи Thanh Vân Phong, thăm hỏi một chút đệ tử Lăng Vân Tông bởi vì trận chiến này mà bị thương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện