Người đàn ông cao lớn trước mặt cậu vẫn thản nhiên nhìn xem hai cha con diễn hài. Dương lão gia vẫn không tin vào mắt mình khi Tần Phong từng đi dạy học, mà lại còn dạy con trai của ông, quả thật đây là cơ hội lớn rồi. Thời của Dương gia đến rồi, lúc đó sẽ thu mua lại cả tập đoàn DIM của Tần gia, ông ta thầm đắc ý trong lòng mà không biết người đang đứng trước mặt ông là người thừa kế duy nhất của Tần gia.
"Đúng vậy, trước đây tôi từng đi dạy học, nhưng vì không thể lo cho bản thân, nên quyết định khởi nghiệp. Sao, việc này không cản trở việc tôi rót vốn đầu tư vào dự án này chứ?"
"À..hahaha....đương nhiên, đương nhiên không vấn đề gì cả, nghề giáo rất cao quý. Chúng tôi rất ngưỡng mộ cậu, dù trẻ tuổi nhưng đã nắm trong tay khối tài sản lớn như vậy"
"Còn gì vinh dự hơn khi con trai tôi lại được đích thân cậu Tần từng dạy bảo chứ, chúng ta rất có duyên với nhau."
*Một con cáo già giỏi nịnh nọt, một thằng nhóc công tử bột chỉ thích ăn chơi, Dương gia đúng là một rạp xiếc trung ương.*
Ông ta nhân cơ hội đẩy Dương Phàm đến trước mặt Tần Phong, nhắc nhở cậu tiếp đón khách quý cẩn thận. Dương lão gia cũng lấy cớ đi ra tiếp đón các vị khách khác bên ngoài để cậu quý tử tự xử sự, hy vọng nó không làm hỏng chuyện, ông nghĩ dù sao cũng từng là thầy trò chắn chắn sẽ gây thiện cảm hơn. Ông rời đi để lại một mình Dương Phàm đối phó với con sói xám, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị khinh miệt.
"Sao thầy vẫn chưa buông tha cho chúng tôi, có phải vì Giai Nhiên không, tôi nói cho thầy biết, cô ấy hiện giờ là của tôi, thầy không có quyền động vào đồ chơi của tôi."
Câu nói này đã khiến cơn giận trong người đàn ông nguy hiểm dâng trào, sâu trong thâm tâm đã muốn bóp chết thằng nhãi ranh này nhưng vì tính chất kế hoạch không thể đánh rắn động cỏ. Nếu giờ anh động tay động chân với thẳng nhóc này chắc chắn Nhiên Nhiên của anh sẽ đứng về phía nó. Điều khiến anh nổi ngọn lửa bùng bùng trong lòng chính là việc thằng ranh này coi Nhiên Nhiên là đồ chơi không hơn không kém. Nhưng Tần Phong vẫn nén cơn giận trong lòng bước đến và ghé sát lại tai của Dương Phàm.
"Cẩn thận miệng lưỡi chó của cậu, không muốn cả cái gia tộc này ra đường ở thì ngậm cái miệng lại, nhân lúc tôi còn chút tính người.
Gương mặt góc cạnh điển trai nhưng lại mang nét tàn khốc lạnh nhạt, doạ cho đối phương một phen sợ hãi. Dương Phàm bị doạ sợ đến cứng họng, bây giờ cậu ta đã ý thức được vị trí của mình, không thể đụng đến người đàn ông nguy hiểm này nếu không sẽ mất tất cả. Cậu bất lực im lặng nhưng ánh mắt vẫn liếc đến Tần Phong hận không thể xé ông già đó làm trăm mảnh. Mọi người xung quanh không hiểu còn tưởng rằng mối quan hệ thầy trò nhà này rất thân thiết. Một số người còn đổi mục tiêu chọn con rể từ Dương Phàm sang Tần Phong, họ lần lượt dắt đứa con gái đến trước mặt anh chào hỏi.
"Chúng tôi rất hân hạnh được gặp ngài, ngài William"
Một nhà kinh doanh đá quý đảo mắt sang bên cánh tay phải của Tần Phong rồi kéo tay một mỹ nhân ra trước mặt anh.
"Xin tự giới thiệu tôi là Bành Viện, giám đốc công ty Thạch Anh EUS, rất hân hạnh được gặp ngài ở đây, sau này xin chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn."
"Tôi biết là cậu mải làm ăn nên vẫn cô đơn một mình đúng không, bằng tuổi ngài giờ đã người ta đã hai tay hai đứa từ lâu, ừm.....nếu cậu không ngại thì đây là con gái đầu lòng của tôi - Bành Lệ Anh, năm nay 24 tuổi."
"Con bé mới đi du học bên Thụy Sĩ về, con bé rất mong được làm quen với ngài."
Bành Viện vừa nói vừa đảo mắt đến cô con gái nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho cô đến chào hỏi Tần Phong.
"Vợ tôi cũng du học bên Thụy Sĩ, thật trùng hợp."
Nói xong anh rảo bước đến nơi ít người lặng lẽ quan sát xung quanh một cách cẩn thận. Để lại cho đám người kia hàng loạt cảm xúc bất ngờ, họ đánh ngậm ngùi tiếc nuối, không ngờ lại là "chậu có hoa". Một góc chết tối tăm phía sau sân biệt thự có những bóng đen mờ ám, trên người trang bị những thiết bị hiện đại: tại nghe, súng,... Họ đang lắng nghe từng nhất cử nhất động của Dương lão gia. Những tín hiệu được gửi đến đầu dây bên kia, họ nhìn nhau ra hiệu nếu có sơ suất nhất định sẽ cứu ông chủ ra khỏi đây. Tần Phong nhận được tin báo, anh nhanh chóng hành động, nhẹ nhàng bước lên tầng hai, đây là nơi làm việc của lão già kia, chắc chắn ẩn chứa một bí mật.
"Đúng vậy, trước đây tôi từng đi dạy học, nhưng vì không thể lo cho bản thân, nên quyết định khởi nghiệp. Sao, việc này không cản trở việc tôi rót vốn đầu tư vào dự án này chứ?"
"À..hahaha....đương nhiên, đương nhiên không vấn đề gì cả, nghề giáo rất cao quý. Chúng tôi rất ngưỡng mộ cậu, dù trẻ tuổi nhưng đã nắm trong tay khối tài sản lớn như vậy"
"Còn gì vinh dự hơn khi con trai tôi lại được đích thân cậu Tần từng dạy bảo chứ, chúng ta rất có duyên với nhau."
*Một con cáo già giỏi nịnh nọt, một thằng nhóc công tử bột chỉ thích ăn chơi, Dương gia đúng là một rạp xiếc trung ương.*
Ông ta nhân cơ hội đẩy Dương Phàm đến trước mặt Tần Phong, nhắc nhở cậu tiếp đón khách quý cẩn thận. Dương lão gia cũng lấy cớ đi ra tiếp đón các vị khách khác bên ngoài để cậu quý tử tự xử sự, hy vọng nó không làm hỏng chuyện, ông nghĩ dù sao cũng từng là thầy trò chắn chắn sẽ gây thiện cảm hơn. Ông rời đi để lại một mình Dương Phàm đối phó với con sói xám, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị khinh miệt.
"Sao thầy vẫn chưa buông tha cho chúng tôi, có phải vì Giai Nhiên không, tôi nói cho thầy biết, cô ấy hiện giờ là của tôi, thầy không có quyền động vào đồ chơi của tôi."
Câu nói này đã khiến cơn giận trong người đàn ông nguy hiểm dâng trào, sâu trong thâm tâm đã muốn bóp chết thằng nhãi ranh này nhưng vì tính chất kế hoạch không thể đánh rắn động cỏ. Nếu giờ anh động tay động chân với thẳng nhóc này chắc chắn Nhiên Nhiên của anh sẽ đứng về phía nó. Điều khiến anh nổi ngọn lửa bùng bùng trong lòng chính là việc thằng ranh này coi Nhiên Nhiên là đồ chơi không hơn không kém. Nhưng Tần Phong vẫn nén cơn giận trong lòng bước đến và ghé sát lại tai của Dương Phàm.
"Cẩn thận miệng lưỡi chó của cậu, không muốn cả cái gia tộc này ra đường ở thì ngậm cái miệng lại, nhân lúc tôi còn chút tính người.
Gương mặt góc cạnh điển trai nhưng lại mang nét tàn khốc lạnh nhạt, doạ cho đối phương một phen sợ hãi. Dương Phàm bị doạ sợ đến cứng họng, bây giờ cậu ta đã ý thức được vị trí của mình, không thể đụng đến người đàn ông nguy hiểm này nếu không sẽ mất tất cả. Cậu bất lực im lặng nhưng ánh mắt vẫn liếc đến Tần Phong hận không thể xé ông già đó làm trăm mảnh. Mọi người xung quanh không hiểu còn tưởng rằng mối quan hệ thầy trò nhà này rất thân thiết. Một số người còn đổi mục tiêu chọn con rể từ Dương Phàm sang Tần Phong, họ lần lượt dắt đứa con gái đến trước mặt anh chào hỏi.
"Chúng tôi rất hân hạnh được gặp ngài, ngài William"
Một nhà kinh doanh đá quý đảo mắt sang bên cánh tay phải của Tần Phong rồi kéo tay một mỹ nhân ra trước mặt anh.
"Xin tự giới thiệu tôi là Bành Viện, giám đốc công ty Thạch Anh EUS, rất hân hạnh được gặp ngài ở đây, sau này xin chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn."
"Tôi biết là cậu mải làm ăn nên vẫn cô đơn một mình đúng không, bằng tuổi ngài giờ đã người ta đã hai tay hai đứa từ lâu, ừm.....nếu cậu không ngại thì đây là con gái đầu lòng của tôi - Bành Lệ Anh, năm nay 24 tuổi."
"Con bé mới đi du học bên Thụy Sĩ về, con bé rất mong được làm quen với ngài."
Bành Viện vừa nói vừa đảo mắt đến cô con gái nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho cô đến chào hỏi Tần Phong.
"Vợ tôi cũng du học bên Thụy Sĩ, thật trùng hợp."
Nói xong anh rảo bước đến nơi ít người lặng lẽ quan sát xung quanh một cách cẩn thận. Để lại cho đám người kia hàng loạt cảm xúc bất ngờ, họ đánh ngậm ngùi tiếc nuối, không ngờ lại là "chậu có hoa". Một góc chết tối tăm phía sau sân biệt thự có những bóng đen mờ ám, trên người trang bị những thiết bị hiện đại: tại nghe, súng,... Họ đang lắng nghe từng nhất cử nhất động của Dương lão gia. Những tín hiệu được gửi đến đầu dây bên kia, họ nhìn nhau ra hiệu nếu có sơ suất nhất định sẽ cứu ông chủ ra khỏi đây. Tần Phong nhận được tin báo, anh nhanh chóng hành động, nhẹ nhàng bước lên tầng hai, đây là nơi làm việc của lão già kia, chắc chắn ẩn chứa một bí mật.
Danh sách chương