Chỉ là những linh khí này rất mỏng, chứng tỏ phẩm chất không tốt lắm.

Cố Ninh không phải không thích, nhưng bởi vì những món đồ ngọc này bị thủy tinh ngăn lại, Cố Ninh không có cách nào để hấp thụ linh khí, nhất định phải không có cản trở nào mới có thể hấp thụ được.

Cho nên Cố Ninh cũng chỉ có thể nhìn mà không thể hấp thụ, cô không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Nhưng khi cô thở dài lại có chuyện khác xảy ra.

“Có người mua không nổi cũng chỉ có thể thở dài, tội nghiệp thật sự.” Một giọng nữ đầy vẻ châm chọc truyền đến.

“Còn không phải à? Loại nghèo này ấy, cả đời cũng không mua nổi cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.” Một người phụ nữ khác cũng nói phụ họa theo.

Cố Ninh có hơi cạn lời, bản thân cũng chỉ hơi buồn rầu, thở dài một chút mà cũng có thể bị chế nhạo, thật là đáng thương mà, ngay cả chính cô cũng phải đồng cảm cho bản thân.

Sao họ có thể chắc chắn rằng cả đời cô cũng không mua nổi nhỉ? Bây giờ cô nghèo, mua không nổi, nhưng cũng không có nghĩa là tương lai cô cũng sẽ không mua nổi chứ! Cố Ninh nhìn hai người phụ nữ, bọn họ ước chừng bốn mươi tuổi, dung mạo cũng không tệ, ăn mặc cũng có vẻ sang trọng, chỉ là có hơi sang trọng quá lại làm lộ ra vài phần quê mùa.

Đặc biệt là người phụ nữ bên phải, nhìn hai ngón tay đó đi, một bên thôi mà đeo tới ba chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn kim cương, một chiếc nhẫn vàng, một chiếc nhẫn ngọc.

Trên cổ tay, vừa đeo vòng vàng vừa đeo một vòng ngọc.

Trên cổ, có một sợi dây chuyền bạch kim và một mặt dây chuyền ngọc bích to bằng quả trứng cút.

Khuyên tai vàng cũng không nhỏ, thoạt nhìn giống như một đại gia, sợ người khác không biết là bà ta rất giàu có.

Nhưng nhìn đến, Cố Ninh không khỏi buồn cười, không nhịn được cười lên một tiếng: “Ha ha.”



Người phụ nữ thấy vậy, sắc mặt có chút khó coi, tức giận nói: “Cô cười cái gì?”

“Tôi cười bà đó! Bà nếu như có tiền như vậy, tại sao còn đeo vòng ngọc giả, còn có cái ngọc bội giả kia nữa.” Cố Ninh không chút khách khí nói.

Đúng vậy, vòng ngọc đeo tay và mặt dây chuyền ngọc trên cổ đều là giả, vốn dĩ cô muốn hấp thụ linh khí từ vòng ngọc cùng ngọc bội của đối phương, nhưng không ngờ đều là giả.

Còn những thứ bằng vàng, cô không hiểu, cho nên không biết thật giả, nhưng chiếc nhẫn ngọc trên tay bà ta là thật.

Mặc dù biết người phụ nữ này hoàn toàn không biết thứ này là giả, nhưng điều đó không ngăn cản cô tiết lộ nó để trả thù cho sự sỉ nhục vừa rồi.

Phụ nữ sao! Người không cẩn thận cũng không nhiều, Cố Ninh thừa nhận cô không kiêu ngạo, cho nên nếu không muốn tức giận, cô nhất định sẽ không nhẫn nhịn.

“Cô nói cái gì?” Người phụ nữ nghe xong liền nổi giận, không phải sự thật bị vạch trần mà là cảm thấy đối phương cố ý nói những thứ của bà ta là giả, khiến người ta hiểu lầm, làm bà ta khó xử.

Những thứ này là chồng bà ta tặng cho, chồng bà ta giàu như vậy, sao có thể tặng bà ta đồ giả được!

Hơn nữa đối phương là một cô gái nghèo, thì biết cái gì!

“Hừ! Không hiểu thì đừng nói bậy, nghèo chính là nghèo, ghét giàu thì cũng vô dụng.”

Bị mắng nghèo, Cố Ninh cũng không tức giận, cô hiện tại vốn dĩ chính là nghèo!

“Tin hay không thì tùy, nhưng cửa hàng nào cũng có nhân viên thẩm định, nếu muốn có thể đi thẩm định, tôi còn có chút việc, không tiếp bà nữa.”

“Cô…” Người phụ nữ không muốn dễ dàng buông tha cho Cố Ninh như vậy, còn muốn bắt lỗi, nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh ngăn lại: “Chị Kim, tranh luận với một cô gái nghèo, là tự hạ thấp địa vị của chính mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện