Những lời này ngay lập thức nhắc nhở người phụ nữ được gọi là chị Kim, từ trước đến nay luôn cảm thấy mình có địa vị cao quý, vẫn luôn chú ý đến hình ảnh của một phu nhân.

Đột nhiên, chị Kim làm ra vẻ khó hiểu, nhìn bóng lưng Cố Ninh, khinh thường nói: “Hừ! Tôi không quan tâm đến cô ta.”

Nói xong, liền tiếp tục xem ngọc bội.

Nhưng không biết vì sao, lời nói vừa rồi của Cố Ninh lại không thể đè nén trong lòng, bà luôn muốn xác định vòng tay và mặt dây chuyền ngọc bích mà Cố Ninh nói là thật hay giả.

Bên này, Thiệu Phỉ Phỉ vẫn luôn đứng ở cửa hàng, bởi vì cô ta muốn xem Cố Ninh rốt cuộc muốn làm gì, đối với tình hình trong cửa hàng, cô ta tự nhiên cũng để nó trong mắt.

Nhìn thấy Cố Ninh đi ra, Thiệu Phỉ Phỉ không khỏi lại châm chọc: “Ôi! Có người không mua được liền quên đi, lại còn ghen ghét với người nhà giàu, chậc chậc.”

“Cô mua nổi, vậy cô mua đi.” Cố Ninh thản nhiên nói.

“Cô…”

Không nghĩ đến, những lời này lại giẫm lên cái chân đau của Thiệu Phỉ Phỉ, khiến sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.

Mặc dù Thiệu Phỉ Phỉ sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, tài sản gia đình lên tới hàng chục triệu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể mua được.

Những món đồ trang sức này, trông tùy tiện nhưng lại có giá mấy chục vạn, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ta cũng chỉ hai ba vạn, hơn nữa cô ta tiêu xài nhiều như vậy, làm sao có tiền mua.

Chẳng qua là sắp tới sinh nhật của cô ta, cô ta muốn xem xem có món đồ trang sức nào mà mình thích không, để mẹ mua cho cô ta làm quà sinh nhật.



Không để ý đến Thiệu Phỉ Phỉ, Cố Ninh trực tiếp rời đi.

Mặc dù Thiệu Phỉ Phỉ không muốn, nhưng cô ta không thể tìm thấy bất cứ lời gì để bác bỏ lời nói của Cố Ninh.

Em họ của Thiệu Phỉ Phỉ, Thiệu Tuyết nhìn thấy Thiệu Phỉ Phỉ tức giận, cô ấy không dám nói lời nào, sợ trở thành nơi trút giận của cô ta, dù sao chuyện này cũng không phải xảy ra một hai lần.

Nếu không phải gia đình Thiều Phỉ Phỉ có điều kiện tốt, hơn nữa gia đình cô ấy cũng có nhiều phương diện phải dựa vào lời nói của Thiệu Phỉ Phỉ, cô ấy cũng sẽ không bằng lòng hèn mọn lấy lòng cô ta.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, Cố Ninh trực tiếp đi đến chợ đồ cổ.

Đi xe buýt từ trung tâm thành phố đến chợ đồ cổ mất nửa tiếng, đến chợ đồ cổ là khoảng ba giờ chiều.

Chợ đồ cổ, hay còn gọi là chợ đồ cổ cũ, đồ cũ ngang với đồ cổ, chỉ có đồ cũ mới được gọi là đồ cổ, vì vậy nhiều người khi nói đến đồ cổ thật cũng thích gọi là đồ cũ.

Đồ cổ được ưa chuộng từ nhiều năm nay, nên ở phố đồ cổ vẫn còn khá nhiều người lui tới, nhưng phần lớn là những người đàn ông trung niên và các cụ già.

Người trẻ tuổi không nhiều lắm, học sinh cỡ tuổi Cố Ninh như vậy lại càng ít, hơn nữa còn là nữ sinh. Rốt cuộc, vẫn còn một số, nhưng họ đến với người lớn, hoặc chỉ để xem trò vui.

Cho nên nơi Cố Ninh đi qua, không có người bán hàng nào la mắng cô.

Hai bên đường, hàng rong dễ thấy hơn cửa hàng, chỉ là trên phố có hàng trăm sạp hàng, trong hàng vạn mặt hàng, có một hai cái là hàng thật đã là rất tốt rồi, muốn tìm một hoặc hai trong số rất nhiều hàng giả hàng thật, hai chữ thôi, rất khó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện