EDITOR: HANNAH
Chưa nói đến việc nàng không có chứng cứ, tội danh tùy tiện bôi nhọ thanh danh Chính nhất phẩm phi nàng không gánh nổi, thì dù cho có chứng cứ đi chăng nữa, Thục phi họ Thiệu, bên dưới nàng ta còn có hoàng tử mang dòng máu Thiệu thị, tuy rằng với gia thế của Anh Quốc công thì cũng không cần trông cậy vào hai mẹ con họ để làm rạng rõ dòng họ, thế nhưng dù là ai cũng không thể phủ nhận rằng Anh Quốc công phủ chính là nhà mẹ đẻ của Thục phi.
Với thân phận của Thiệu Tuần hiện giờ, nếu đối chọi với Thục phi, xui xẻo thì sẽ thành “lấy trứng chọi đá”, mà dù có vận may thì cùng lắm cũng chỉ là “ngọc nát đá tan”, kết quả cuối cùng chính là dùng thanh danh của cả gia tộc để khiến Thục phi chịu khổ một lần mà thôi.
Hồi tưởng lại những tháng ngày sống không bằng chết dưới tay Ngô Vương phi, Thiệu Tuần càng mong ước có thể sống vui vẻ một lần. Nếu vì để đối chọi với Thục phi mà phải hy sinh, trả giá đắt như vậy thì có đáng không? Thiệu Tuần cắn chặt răng, dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Hi Đế, từ tốn đáp: “Sau này thần nữ sẽ không uống rượu nữa.”
Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu rồi mới gật đầu, nói: “Ngươi có thể nhớ kỹ bài học này thì tốt rồi.”
Bả vai đang căng ra của Thiệu Tuần trong nháy mắt từ từ thả lỏng, nàng nói: “Xin bệ hạ giáng tội.”
Hoàng đế nhích ra phía sau, tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn, thong thả, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ trẫm còn định so đo với một tiểu cô nương say đến mất tỉnh táo hay sao?”
Cũng không biết lý do vì sao, những lời này rõ ràng không có ý gì, thế nhưng Thiệu Tuần nghe xong lại thấy mũi nghẹn ngào, có cảm giác nói không nên lời. Nàng quay đầu đi, muốn che giấu đôi mắt đang đỏ lên, thế nhưng lại để lộ vùng cổ và bả vai trắng nõn. Hoàng đế bất chợt nhìn thấy, không biết nghĩ tới điều gì mà lập tức dời mắt.
Thiệu Tuần sụt sịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Tạ bệ hạ khoan thứ, việc này… Thần nữ nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không để lộ với bất kỳ ai.”
Hoàng đế nghẹn họng… Chuyện này rõ ràng là do Thiệu Tuần khơi mào, thế nhưng ngài thân là đàn ông khi thấy vậy cũng không hoàn toàn thờ ơ, không tính việc dù sao cũng đã dừng lại ở bước cuối cùng thì hai người họ đúng là đã có không ít tiếp xúc về thân thể. Ngài vốn định nếu cô nương này quá để tâm, không thể buông bỏ thì cho nàng một danh phận ở trong cung cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng người ta lại bảo cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra…
Lớp trẻ ngày nay… đối với chuyện này đều thoải mái thế à?
Cuối cùng Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ giơ tay ý bảo Thiệu Tuần đứng dậy, nói: “Đứng lên đi.”
Thiệu Tuần không ngờ Hoàng đế lại cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, trái ngược hẳn với cảnh tượng thê thảm trong giấc mộng kia của nàng. Đây đúng là thuận lợi đến mức không thể tin. Thiệu Tuần không kìm được mà ngẩng đầu, thấy Hoàng đế cũng không nhìn mình, có vẻ cho rằng chuyện này không có gì đáng để nhắc tới, lúc này nàng mới thực sự yên lòng.
Cũng phải, hậu cung của bệ hạ ba nghìn giai nhân, có kiểu người nào mà ngài chưa từng thấy qua. Cùng lắm cũng chỉ là chút tiếp xúc ngoài ý muốn, đối với ngài, nói không chừng còn bình thường hơn cả chuyện ăn cơm uống nước, không để tâm cũng là lẽ thường.
Thầm tự an ủi mình vài câu xong, Thiệu Tuần đứng dậy.
Hoàng đế lại hỏi: “Lần này ngươi vào cung là…”
Hà Tấn Vinh gợi nhắc: “Hôm nay là sinh nhật của Thục phi nương nương, có lẽ Thiệu cô nương tới để chúc thọ…”
Thiệu Tuần nghe xong liền cảm thấy khó tin, Thục phi dù gì cũng là Chính nhất phẩm phi, trong cung này từ trên xuống dưới, ngoại trừ Hoàng hậu và Đức phi thì nàng ta là người tôn quý nhất, huống hồ lúc nãy khi tiệc mừng thọ mới bắt đầu, Thục phi còn nhắc tới Hoàng đế trước mặt mọi người, nói ngài bận rộn chính sự, có khả năng không thể tham dự yến tiệc, giữa chừng cũng có thái giám của Lưỡng Nghi Điện tới thay Hoàng đế đưa lễ vật ban thưởng.
Hiện giờ xem ra, ngài ấy hoàn toàn không nhớ… phải không?
Hoàng đế gật đầu, Hà Tấn Vinh thấy vậy liền nói với Thiệu Tuần: “Thiệu cô nương, có cần nô tài đưa người về Y Xuân Các không?”
Thiệu Tuần hoảng sợ, vội vàng lắc đầu liên tục, nói: “Không cần phiền ngài, ta còn nhớ đường.”
Nói xong, nàng khom gối hành lễ: “Thần nữ xin cáo lui.”
Hoàng đế liếc nhìn nàng rồi gật đầu cho phép.
Thiệu Tuần đang định lui ra thì ánh mắt đột nhiên khựng lại, dường như thấy được một màu sắc quen thuộc.
Nàng thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường, bên cạnh chiếc đai lưng sắc vàng sáng rực của ngài là một chiếc dây lưng màu đỏ nhạt, uốn lượn theo vòng eo của ngài, rủ xuống bên mép giường, cuối cùng một đầu rơi xuống đất, đầu kia còn loáng thoáng ẩn sau lớp long bào.
Thiệu Tuần sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng lên.
Chưa nói đến việc nàng không có chứng cứ, tội danh tùy tiện bôi nhọ thanh danh Chính nhất phẩm phi nàng không gánh nổi, thì dù cho có chứng cứ đi chăng nữa, Thục phi họ Thiệu, bên dưới nàng ta còn có hoàng tử mang dòng máu Thiệu thị, tuy rằng với gia thế của Anh Quốc công thì cũng không cần trông cậy vào hai mẹ con họ để làm rạng rõ dòng họ, thế nhưng dù là ai cũng không thể phủ nhận rằng Anh Quốc công phủ chính là nhà mẹ đẻ của Thục phi.
Với thân phận của Thiệu Tuần hiện giờ, nếu đối chọi với Thục phi, xui xẻo thì sẽ thành “lấy trứng chọi đá”, mà dù có vận may thì cùng lắm cũng chỉ là “ngọc nát đá tan”, kết quả cuối cùng chính là dùng thanh danh của cả gia tộc để khiến Thục phi chịu khổ một lần mà thôi.
Hồi tưởng lại những tháng ngày sống không bằng chết dưới tay Ngô Vương phi, Thiệu Tuần càng mong ước có thể sống vui vẻ một lần. Nếu vì để đối chọi với Thục phi mà phải hy sinh, trả giá đắt như vậy thì có đáng không? Thiệu Tuần cắn chặt răng, dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Hi Đế, từ tốn đáp: “Sau này thần nữ sẽ không uống rượu nữa.”
Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu rồi mới gật đầu, nói: “Ngươi có thể nhớ kỹ bài học này thì tốt rồi.”
Bả vai đang căng ra của Thiệu Tuần trong nháy mắt từ từ thả lỏng, nàng nói: “Xin bệ hạ giáng tội.”
Hoàng đế nhích ra phía sau, tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn, thong thả, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ trẫm còn định so đo với một tiểu cô nương say đến mất tỉnh táo hay sao?”
Cũng không biết lý do vì sao, những lời này rõ ràng không có ý gì, thế nhưng Thiệu Tuần nghe xong lại thấy mũi nghẹn ngào, có cảm giác nói không nên lời. Nàng quay đầu đi, muốn che giấu đôi mắt đang đỏ lên, thế nhưng lại để lộ vùng cổ và bả vai trắng nõn. Hoàng đế bất chợt nhìn thấy, không biết nghĩ tới điều gì mà lập tức dời mắt.
Thiệu Tuần sụt sịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Tạ bệ hạ khoan thứ, việc này… Thần nữ nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không để lộ với bất kỳ ai.”
Hoàng đế nghẹn họng… Chuyện này rõ ràng là do Thiệu Tuần khơi mào, thế nhưng ngài thân là đàn ông khi thấy vậy cũng không hoàn toàn thờ ơ, không tính việc dù sao cũng đã dừng lại ở bước cuối cùng thì hai người họ đúng là đã có không ít tiếp xúc về thân thể. Ngài vốn định nếu cô nương này quá để tâm, không thể buông bỏ thì cho nàng một danh phận ở trong cung cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng người ta lại bảo cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra…
Lớp trẻ ngày nay… đối với chuyện này đều thoải mái thế à?
Cuối cùng Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ giơ tay ý bảo Thiệu Tuần đứng dậy, nói: “Đứng lên đi.”
Thiệu Tuần không ngờ Hoàng đế lại cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, trái ngược hẳn với cảnh tượng thê thảm trong giấc mộng kia của nàng. Đây đúng là thuận lợi đến mức không thể tin. Thiệu Tuần không kìm được mà ngẩng đầu, thấy Hoàng đế cũng không nhìn mình, có vẻ cho rằng chuyện này không có gì đáng để nhắc tới, lúc này nàng mới thực sự yên lòng.
Cũng phải, hậu cung của bệ hạ ba nghìn giai nhân, có kiểu người nào mà ngài chưa từng thấy qua. Cùng lắm cũng chỉ là chút tiếp xúc ngoài ý muốn, đối với ngài, nói không chừng còn bình thường hơn cả chuyện ăn cơm uống nước, không để tâm cũng là lẽ thường.
Thầm tự an ủi mình vài câu xong, Thiệu Tuần đứng dậy.
Hoàng đế lại hỏi: “Lần này ngươi vào cung là…”
Hà Tấn Vinh gợi nhắc: “Hôm nay là sinh nhật của Thục phi nương nương, có lẽ Thiệu cô nương tới để chúc thọ…”
Thiệu Tuần nghe xong liền cảm thấy khó tin, Thục phi dù gì cũng là Chính nhất phẩm phi, trong cung này từ trên xuống dưới, ngoại trừ Hoàng hậu và Đức phi thì nàng ta là người tôn quý nhất, huống hồ lúc nãy khi tiệc mừng thọ mới bắt đầu, Thục phi còn nhắc tới Hoàng đế trước mặt mọi người, nói ngài bận rộn chính sự, có khả năng không thể tham dự yến tiệc, giữa chừng cũng có thái giám của Lưỡng Nghi Điện tới thay Hoàng đế đưa lễ vật ban thưởng.
Hiện giờ xem ra, ngài ấy hoàn toàn không nhớ… phải không?
Hoàng đế gật đầu, Hà Tấn Vinh thấy vậy liền nói với Thiệu Tuần: “Thiệu cô nương, có cần nô tài đưa người về Y Xuân Các không?”
Thiệu Tuần hoảng sợ, vội vàng lắc đầu liên tục, nói: “Không cần phiền ngài, ta còn nhớ đường.”
Nói xong, nàng khom gối hành lễ: “Thần nữ xin cáo lui.”
Hoàng đế liếc nhìn nàng rồi gật đầu cho phép.
Thiệu Tuần đang định lui ra thì ánh mắt đột nhiên khựng lại, dường như thấy được một màu sắc quen thuộc.
Nàng thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường, bên cạnh chiếc đai lưng sắc vàng sáng rực của ngài là một chiếc dây lưng màu đỏ nhạt, uốn lượn theo vòng eo của ngài, rủ xuống bên mép giường, cuối cùng một đầu rơi xuống đất, đầu kia còn loáng thoáng ẩn sau lớp long bào.
Thiệu Tuần sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng lên.
Danh sách chương