EDITOR: HANNAH
Khi Thiệu Tuần vừa mới tỉnh lại, phát hiện quẩn áo trên người xộc xệch, nàng không đỏ mặt. Khi nàng nhớ tới chuyện mình đã khinh nhờn Hoàng đế như thế nào, nàng không đỏ mặt. Thế nhưng lúc này mặt nàng lại đỏ bừng, sững sờ đứng im tại chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng thấy ngại ngùng.
Hoàng đế thấy nàng đột nhiên không động đậy, không khỏi quay sang nhìn nàng một lúc, sau đó nương theo ánh mắt của nàng nhìn xuống.
Ngài liền thấy chiếc dây lưng màu đỏ đang nhưng ẩn như hiện treo lủng lẳng một góc, góc khuất rất ảo diệu, vừa không dễ để ngươi ta phát hiện mà lại vừa thoáng lộ ra một đầu.
Ninh Hi Đế theo phản xạ ngẩng lên nhìn phần hông “trống vắng” của Thiệu Tuần. Cho dù ngài cũng có thể coi là người kiến thức rộng rãi, từng trải hơn người thì lúc này cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
Ngài khựng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa tay kéo chiếc dây lưng kia xuống, cầm trên tay mình, bước ra ngoài.
Về lý thuyết, lúc này đáng ra nên do Hà Tuấn Vinh tiến lên nhận lấy đồ từ trong tay chủ nhân, sau đó đưa lại cho Thiệu Tuần, dù sao cũng chưa bao giờ có người trực tiếp nhận đồ từ trên tay Hoàng đế. Thế nhưng khi hắn vừa mới theo phản xạ định tiến lên, chân mới dợm nhấc lên thì mắt lại đột ngột liếc nhìn Hoàng đế, sau đó mặt không đổi sắc đứng trở lại vững vàng, không có ý định động đậy.
Thiệu Tuần do dự một chút, cuối cùng lại thấy Hà Tấn Vinh như giả mù, cứ như thể hắn không nhìn thấy tay Hoàng đế còn đang đứng đây đưa tay ra, vậy mà hắn vẫn không nhúc nhích. Nàng thật sự không còn cách nào khác, đành phải bước từng bước tới trước mặt Hoàng đế, nhận lấy dây lưng từ tay Hoàng đế.
Chiếc dây lưng kia lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay, chất liệu vải sa tanh thượng hạng, khi nắm trong tay cứ nhẹ bẫng, mềm mại như đang nâng một đám mây đỏ. Khi cô nương cầm đầu kia của dây lưng rút ra, Hoàng đế cảm tưởng như có dòng nước lướt qua lòng bàn tay mình, ngài theo phản xạ muốn nắm chặt tay lại, nhưng mà đã muộn một bước rồi.
Thiệu Tuần cầm dây lưng trên tay, lui về phía sau mấy bước, bắt đầu tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc này Hà Tấn Vinh đã không còn giả mù, hắn là người tinh ý, liền cười tủm tỉm, nói: “Thiệu cô nương, hay là để nô tài dẫn người đi sửa sang lại y phục cho chỉnh tề.”
Thiệu Tuân theo phản xạ nhìn về phía Hoàng đế, chỉ thấy ngài gật gật đầu, lúc này nàng mới dám nhận lời: “Làm phiền ngài rồi.”
Tới gian phòng bên cạnh khi nãy, Thiệu Tuần tỉ mỉ quan sát quần áo của mình. Cũng may bọn họ còn chưa tiến thêm mấy bước, đến mức ngay cả váy cũng bị xé hỏng. Chỉ cần sửa sang lại, chỉnh cho giống hình dạng lúc trước, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra có điều gì bất thường.
Chỉ là…
Thiệu Tuần nhặt nửa cánh tay áo bị ném sang bên cạnh chiếc gối kia lên, trong lòng ít nhiều có hơi phiền muộn.
Bộ váy áo này vốn là kiểu váy áo liền, đã không có đai lưng cũng không có nút thắt, nếu muốn mặc thì phải mặc từ đầu xuống dưới, nếu muốn cởi ra thì đương nhiên cũng phải tốn công sức hơn so với y phục bình thường.
Khi nãy đầu óc nàng không tỉnh táo, chỉ muốn được thoải mái hơn một chút nên khi cởi áo cũng vô cùng… vội vàng. Bây giờ Thiệu Tuần cũng không phân định rõ bộ y phục này là bị ai trong hai người xé hỏng rồi ném ra đây.
Nếu không nói khiêm tốn thì tài nữ công của Thiệu Tuân đích thực rất khá. Nếu cho nàng đủ thời gian thì nàng có thể sửa sang lại giống y hệt như lúc trước, chỉ là trước mắt lại không có nhiều thời gian như vậy…
Ngay trong lúc nàng nhất thời không thể nghĩ ra cách nào hay thì Hà Tân Vinh “xuất quỷ nhập thần” lại gần, trên tay hắn cầm một bộ y phục, màu sắc nhìn qua cực kỳ giống bộ y phục nàng đang mặc.
“Thiệu cô nương, người xem xem bộ này có thích hợp hay không?”
Hai mắt Thiệu Tuần sáng lên, cuối cùng nhịn không được mà cươi tươi, nói: “Nội quan, đa tạ ngài quan tâm.”
Nữ nhi tuổi này đang độ thanh xuân xinh đẹp, khi cười rộ lên vốn đã đẹp, huống hồ Thiệu Tuần lại còn là cô gái xinh đẹp đến động lòng người. Khi những đường nét quyến rũ, mê hoặc kia hơi cong lên, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp trở nên rực rỡ, xứng đáng để xưng là nụ cười tựa hoa nở, khiến Hà Tấn Vinh cũng không kìm được mà líu lưỡi thầm ngợi khen.
Hắn bất giác quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện phía bên này bị khung cửa chắn kín mít, người bên đó bất luận thế nào cũng không thể nhìn vào trong được.
Hà Tấn Vinh không khỏi có chút tiếc nuối vì chủ nhân của mình lại không thể chứng kiến hình ảnh xinh đẹp này, quả thật là “một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”*.
* Chú thích: Đoạn này trong bản gốc của Nhất Thốn Phương Chu là “Nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc” (一笑百媚生,六宮粉黛無顏色). Câu thơ gốc là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc” (回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色。), đây là một câu trong bài thơ “Trường Hận Ca” của tác giả Bạch Cư Dị, dịch nghĩa là “Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa”. Bản dịch thơ được sử dụng trong bản chuyển ngữ như trên là của tác giả Tản Đà. (Nguồn: https://www.thivien.net/B%E1%BA%A1ch-C%C6%B0-D%E1%BB%8B/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-h%E1%BA%ADn-ca/poem-NNj51-ebZyApj8ndjN6_VQ)
Trong lúc hắn còn đang cảm thán thì Thiệu Tuần đã cẩn thận xem xét y phục mà hắn mang đến, nhận thấy màu sắc tương tự, kiểu dáng cũng không khác nhiều, chỉ có phần viền áo có hơi khác một chút nhưng chỉ cần nhét vào dây lưng thì căn bản không thể nhận ra được. Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy hắn làm sao tìm ra bộ y phục này.
Chờ đến khi nàng chỉnh trang ổn thỏa, lại bước ra lần nữa, nói lời cảm tạ với Hà Tấn Vinh thì mới được nghe hắn giải thích: “Nô tài sao có thể cẩn trọng như vậy chứ? Là bệ hạ phát hiện xiêm y của người có điều không ổn, thế nên mới sai nô tài đi tìm đồ thay thế.”
Thiệu Tuần nghe xong lại thấy hơi khó tin. Dù sao vị bệ hạ này ngay cả sinh nhật của Thục phi còn có thể quên bẵng đi mất, nếu thực sự tin rằng ngài có thể nhớ rõ cả chuyện nhỏ như xiêm y của mình thì không khỏi tự đề cao bản thân quá đáng rồi.
Hà Tấn Vinh thấy Thiệu Tuần không tỏ ý kiến thì cũng không nói gì thêm, chỉ dẫn nàng đi ra ngoài, một lần nữa xin Hoàng đế cho cáo lui.
Thiệu Tuần đi lùi từng bước từng bước một tới cửa kho sách, sau khi xoay người liền dừng lại một chút, trong lòng như có linh cảm, không kìm được mà quay đầu thoáng nhìn qua.
Chiếc màn trúc kia đã buông xuống một lần nữa, che khuất bóng người phía sau.
Khi Thiệu Tuần vừa mới tỉnh lại, phát hiện quẩn áo trên người xộc xệch, nàng không đỏ mặt. Khi nàng nhớ tới chuyện mình đã khinh nhờn Hoàng đế như thế nào, nàng không đỏ mặt. Thế nhưng lúc này mặt nàng lại đỏ bừng, sững sờ đứng im tại chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng thấy ngại ngùng.
Hoàng đế thấy nàng đột nhiên không động đậy, không khỏi quay sang nhìn nàng một lúc, sau đó nương theo ánh mắt của nàng nhìn xuống.
Ngài liền thấy chiếc dây lưng màu đỏ đang nhưng ẩn như hiện treo lủng lẳng một góc, góc khuất rất ảo diệu, vừa không dễ để ngươi ta phát hiện mà lại vừa thoáng lộ ra một đầu.
Ninh Hi Đế theo phản xạ ngẩng lên nhìn phần hông “trống vắng” của Thiệu Tuần. Cho dù ngài cũng có thể coi là người kiến thức rộng rãi, từng trải hơn người thì lúc này cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
Ngài khựng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa tay kéo chiếc dây lưng kia xuống, cầm trên tay mình, bước ra ngoài.
Về lý thuyết, lúc này đáng ra nên do Hà Tuấn Vinh tiến lên nhận lấy đồ từ trong tay chủ nhân, sau đó đưa lại cho Thiệu Tuần, dù sao cũng chưa bao giờ có người trực tiếp nhận đồ từ trên tay Hoàng đế. Thế nhưng khi hắn vừa mới theo phản xạ định tiến lên, chân mới dợm nhấc lên thì mắt lại đột ngột liếc nhìn Hoàng đế, sau đó mặt không đổi sắc đứng trở lại vững vàng, không có ý định động đậy.
Thiệu Tuần do dự một chút, cuối cùng lại thấy Hà Tấn Vinh như giả mù, cứ như thể hắn không nhìn thấy tay Hoàng đế còn đang đứng đây đưa tay ra, vậy mà hắn vẫn không nhúc nhích. Nàng thật sự không còn cách nào khác, đành phải bước từng bước tới trước mặt Hoàng đế, nhận lấy dây lưng từ tay Hoàng đế.
Chiếc dây lưng kia lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay, chất liệu vải sa tanh thượng hạng, khi nắm trong tay cứ nhẹ bẫng, mềm mại như đang nâng một đám mây đỏ. Khi cô nương cầm đầu kia của dây lưng rút ra, Hoàng đế cảm tưởng như có dòng nước lướt qua lòng bàn tay mình, ngài theo phản xạ muốn nắm chặt tay lại, nhưng mà đã muộn một bước rồi.
Thiệu Tuần cầm dây lưng trên tay, lui về phía sau mấy bước, bắt đầu tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc này Hà Tấn Vinh đã không còn giả mù, hắn là người tinh ý, liền cười tủm tỉm, nói: “Thiệu cô nương, hay là để nô tài dẫn người đi sửa sang lại y phục cho chỉnh tề.”
Thiệu Tuân theo phản xạ nhìn về phía Hoàng đế, chỉ thấy ngài gật gật đầu, lúc này nàng mới dám nhận lời: “Làm phiền ngài rồi.”
Tới gian phòng bên cạnh khi nãy, Thiệu Tuần tỉ mỉ quan sát quần áo của mình. Cũng may bọn họ còn chưa tiến thêm mấy bước, đến mức ngay cả váy cũng bị xé hỏng. Chỉ cần sửa sang lại, chỉnh cho giống hình dạng lúc trước, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra có điều gì bất thường.
Chỉ là…
Thiệu Tuần nhặt nửa cánh tay áo bị ném sang bên cạnh chiếc gối kia lên, trong lòng ít nhiều có hơi phiền muộn.
Bộ váy áo này vốn là kiểu váy áo liền, đã không có đai lưng cũng không có nút thắt, nếu muốn mặc thì phải mặc từ đầu xuống dưới, nếu muốn cởi ra thì đương nhiên cũng phải tốn công sức hơn so với y phục bình thường.
Khi nãy đầu óc nàng không tỉnh táo, chỉ muốn được thoải mái hơn một chút nên khi cởi áo cũng vô cùng… vội vàng. Bây giờ Thiệu Tuần cũng không phân định rõ bộ y phục này là bị ai trong hai người xé hỏng rồi ném ra đây.
Nếu không nói khiêm tốn thì tài nữ công của Thiệu Tuân đích thực rất khá. Nếu cho nàng đủ thời gian thì nàng có thể sửa sang lại giống y hệt như lúc trước, chỉ là trước mắt lại không có nhiều thời gian như vậy…
Ngay trong lúc nàng nhất thời không thể nghĩ ra cách nào hay thì Hà Tân Vinh “xuất quỷ nhập thần” lại gần, trên tay hắn cầm một bộ y phục, màu sắc nhìn qua cực kỳ giống bộ y phục nàng đang mặc.
“Thiệu cô nương, người xem xem bộ này có thích hợp hay không?”
Hai mắt Thiệu Tuần sáng lên, cuối cùng nhịn không được mà cươi tươi, nói: “Nội quan, đa tạ ngài quan tâm.”
Nữ nhi tuổi này đang độ thanh xuân xinh đẹp, khi cười rộ lên vốn đã đẹp, huống hồ Thiệu Tuần lại còn là cô gái xinh đẹp đến động lòng người. Khi những đường nét quyến rũ, mê hoặc kia hơi cong lên, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp trở nên rực rỡ, xứng đáng để xưng là nụ cười tựa hoa nở, khiến Hà Tấn Vinh cũng không kìm được mà líu lưỡi thầm ngợi khen.
Hắn bất giác quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện phía bên này bị khung cửa chắn kín mít, người bên đó bất luận thế nào cũng không thể nhìn vào trong được.
Hà Tấn Vinh không khỏi có chút tiếc nuối vì chủ nhân của mình lại không thể chứng kiến hình ảnh xinh đẹp này, quả thật là “một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”*.
* Chú thích: Đoạn này trong bản gốc của Nhất Thốn Phương Chu là “Nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc” (一笑百媚生,六宮粉黛無顏色). Câu thơ gốc là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc” (回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色。), đây là một câu trong bài thơ “Trường Hận Ca” của tác giả Bạch Cư Dị, dịch nghĩa là “Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa”. Bản dịch thơ được sử dụng trong bản chuyển ngữ như trên là của tác giả Tản Đà. (Nguồn: https://www.thivien.net/B%E1%BA%A1ch-C%C6%B0-D%E1%BB%8B/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-h%E1%BA%ADn-ca/poem-NNj51-ebZyApj8ndjN6_VQ)
Trong lúc hắn còn đang cảm thán thì Thiệu Tuần đã cẩn thận xem xét y phục mà hắn mang đến, nhận thấy màu sắc tương tự, kiểu dáng cũng không khác nhiều, chỉ có phần viền áo có hơi khác một chút nhưng chỉ cần nhét vào dây lưng thì căn bản không thể nhận ra được. Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy hắn làm sao tìm ra bộ y phục này.
Chờ đến khi nàng chỉnh trang ổn thỏa, lại bước ra lần nữa, nói lời cảm tạ với Hà Tấn Vinh thì mới được nghe hắn giải thích: “Nô tài sao có thể cẩn trọng như vậy chứ? Là bệ hạ phát hiện xiêm y của người có điều không ổn, thế nên mới sai nô tài đi tìm đồ thay thế.”
Thiệu Tuần nghe xong lại thấy hơi khó tin. Dù sao vị bệ hạ này ngay cả sinh nhật của Thục phi còn có thể quên bẵng đi mất, nếu thực sự tin rằng ngài có thể nhớ rõ cả chuyện nhỏ như xiêm y của mình thì không khỏi tự đề cao bản thân quá đáng rồi.
Hà Tấn Vinh thấy Thiệu Tuần không tỏ ý kiến thì cũng không nói gì thêm, chỉ dẫn nàng đi ra ngoài, một lần nữa xin Hoàng đế cho cáo lui.
Thiệu Tuần đi lùi từng bước từng bước một tới cửa kho sách, sau khi xoay người liền dừng lại một chút, trong lòng như có linh cảm, không kìm được mà quay đầu thoáng nhìn qua.
Chiếc màn trúc kia đã buông xuống một lần nữa, che khuất bóng người phía sau.
Danh sách chương