EDITOR: HANNAH
Thiệu Tuần cũng không cần người dẫn đường, nàng khá quen thuộc với đường đi trong cung, cứ men theo từng con đường, cuối cũng cũng thuận lợi quay trở về Y Xuân Các.
Suốt dọc đường nàng vẫn luôn soạn sẵn kịch bản trong đầu, phỏng đoán xem sau khi mình trở về sẽ gặp phải chuyện gì, khi gặp đám người Thục phi thì nên bày ra vẻ mặt như thế nào, làm sao mới có thể áp chế được cảm xúc của bản thân, và quan trọng nhất là, phải giải thích với mọi người như thế nào về việc mình đã đi đâu trong khoảng thời gian này. Nàng vốn tưởng rằng khi mình trở về sẽ nhìn thấy cảnh tượng múa hát ăn mừng, không ngờ lại chỉ bắt gặp một vài cung nhân đang quét tước, còn các vị khách khứa không biết đã đi đâu.
Nàng tìm một cung nữ nhỏ tuổi để hỏi, lúc này mới nghe nói là Thục phi xem múa hát mệt mỏi, liền dẫn theo các khách khứa quay về uống trà tán gẫu.
Trong lòng Thiệu Tuần giật thon thót, nàng truy hỏi: “Quay về? Về Duyên Gia Cung sao?”
“Không phải.” Cung nữ ngoan ngoãn trả lời: “Nghe nói là muốn tới Noãn Hương Các… Đúng rồi, nương nương còn nói muốn tiện đường qua thăm Thiệu cô nương người một chuyến đó. Bọn họ chỉ vừa mới đi được một lúc thì người quay về.”
Trong đầu Thiệu Tuần lập tức sáng tỏ.
Nàng nhếch miệng, nở nụ cười trào phúng, ngay sau đó điều chỉnh lại nét mặt, ôn hòa đưa cho cung nữ một ít bạc vụn, sau khi nói lời cảm tạ với nàng ta thì lập tức đứng dậy rời khỏi Y Xuân Các.
Tiện đường qua thăm một chuyến sao? Chỉ e là cố ý tới để bắt gian thì có.
Kỳ thực Thiệu Tuần nằm trong Noãn Hương Các không được bao lâu, mới vừa chợp mắt thì đã bị cảnh tượng trong mơ làm bừng tỉnh, sau đó vật vã mới tới được Phụng Lân Hiên, đó là quãng đường dài nhất mà nàng có thể kiên trì trong lúc đó, nhưng thời gian cũng chỉ mất một chén trà nhỏ.
Nói cách khác, khoảng thời gian vừa qua đối với Thiệu Tuần mà nói giống như đã trải qua cả đời, thế nhưng trên thực tế, từ khi nàng bị dẫn ra khỏi Y Xuân Các cho đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ khoảng một canh giờ.
Mà trùng hợp như vậy, e rằng đây chính là mốc thời gian mà Thục phi đã tính toán kỹ càng.
Thiệu Tuần cũng không sốt ruột, nàng thong dong, từ tốn đi dọc theo con đường tới Noãn Hương Các.
Lúc này ở trong Noãn Hương Các, những người khác vào cung dự tiệc lại không được ung dung như Thiệu Tuần. Bọn họ đứng ở cửa gian phòng, giật mình che miệng lại, sợ hãi đến mức suýt chút nữa kêu lên. Tuy là vậy nhưng vẫn có không tiếng xì xào bàn tán vang lên từ trong đám người.
Anh Quốc công phu nhân Trịnh thị che mắt con gái mình, quát to không cho nàng ta nhìn lén, lúc này mới vào phòng, đi tới bên cạnh Thục phi, nói: “Nương nương, người xem… nên xử trí thế nào đây?”
Vừa ngẩng đầu lên đã lại hoảng sợ.
Trinh thị biết, ở tiệc mừng thọ mà lại xảy ra chuyện như thế này, Thục phi nhất định cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng bà ta không ngờ sắc mặt Thục phi lại có thể khó coi đến mức này.
Sắc mặt Thục phi xanh mét, hàm răng nghiến chặt, khóe miệng bạnh ra, run rẩy. Nàng ta hít mấy hơi thật sâu rồi mới trầm giọng, ra lệnh cho cung nhân: “Phái người đi ngăn Đại Hoàng tử phi lại, quay đây giúp Đại Hoàng tử thu dọn. Còn các ngươi mời khách khứa tới nơi khác nghỉ tạm… Còn đứng đờ ra đó làm gì?!”
Trên chiếc giường cách chỗ bọn họ đứng không xa, Đại Hoàng tử đang ôm một người phụ nữ không mặc quần áo, ngủ say sưa. Có một lớp màn che khuất đi một chút, dù gì cũng không khiến cảnh tượng quá nhức mắt.
“Thế này, đây là sao vậy?”
Trong đám người vang lên một giọng nói quen thuộc. Cả người Thục phi cứng đời, xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy Thiệu Tuần đang đi qua khe hở mà mọi người tản ra để nhường đường cho nàng. Nàng bước vào trong phòng, mang theo sự tò mò mà liếc nhìn xung quanh.
Trịnh thị nhanh chóng chạy lại, kịp thời nắm chặt tay Thiệu Tuần, khẽ nói: “Mau cùng muội muội con ra ngoài đi, nơi này không phải là chỗ để các con ở lại.”
Không ngờ Thục phi lại đột nhiên lạnh lùng hỏi: “A Tuần, ngươi chạy lung tung đi đâu?!”
Nói xong, nàng ta lại sợ rằng giọng điệu của mình nghiêm túc quá mức nên đành dịu giọng lại, làm ra vẻ vì quá quan tâm nên hoảng loạn: “Con không biết rằng ta và mẫu thân con sẽ lo lắng hay sao?”
Thiệu Tuần dường như không ngờ mình lại bị quở trách, hơi sững người một chút rồi nói với vẻ áy náy: “Con say quá, lại cảm giác loại hương đốt trong phòng này làm đầu con choáng váng nên con liền đi ra ngoài một lúc cho tỉnh rượu, không ngờ chưa đi được bao xa đã không chịu nổi, tìm cái đình rồi dựa vào đó ngủ một lúc…”
Trong đầu Thục phi đang muốn tìm cái cớ để xả giận, nhưng vừa nghĩa đến hai chữ “hương đốt” thì đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nét mặt nàng ta cũng thay đổi từ giận dữ sang vui mừng, kéo tay Thiệu Tuần về bên cạnh mình, cùng nàng ra khỏi phòng, thân mật trách cứ: “Đứa bé này, chắc là con say đến hồ đồ rồi, trong phòng này không đốt hương, lấy đâu ra mùi hương chứ?”
Tầm mắt Thiệu Tuần thoáng liếc nhìn vị trí giữa căn phòng, lư hương nạm vàng lúc trước còn đặt ở đó quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng tỏ vẻ ngượng ngùng, cười: “Cũng có thể là con bị mùi rượu ám… Sau này con không dám uống rượu nữa…”
Vừa nói xong những lời này, nàng lập tức nhớ tới lúc trước mình cũng nói một câu tương tự với Ninh Hi Đế. Sự liên tưởng này khiến nàng theo phản xạ khựng lại một chút, may là lúc này Thục phi cũng không thực sự trấn định tinh thần nên cũng không phát hiện ra.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều có chút kinh sợ, thế nhưng những người có thể vào cung phần lớn đều là những kẻ già đời, cũng chỉ cảm thấy bất ngờ một lúc rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, ngồi trong chính điện cùng trò chuyện với Thục phi như thể chẳng có việc gì phát sinh, cứ như thể khi nãy bọn họ chẳng hề nhìn thấy cái gì hết.
Cũng phải thôi. Một cung nữ thôi mà, có gì quan trọng đâu cơ chứ, cùng lắm có thể trở thành đề tài bàn tán trong chốc lát, chứ sao có thể được coi là vấn đề nghiêm trọng.
Thục phi rõ ràng đang thất thần, nhưng nàng ta lại không thể bỏ mặc cả một phòng toàn phụ nữ không quan tâm được, đành phải đáp câu được câu chăng cho có lệ. Nàng ta cũng tìm cơ hội để hỏi Thiệu Tuần: “A Tuần, khi con ra ngoài đi dạo trong chốc lát, có từng… có từng gặp Đại điện hạ không?”
Thiệu Tuần vẫn mỉm cười, đáp: “Khi đó con say đến mơ màng, chỉ nhớ con không có nói chuyện với ai khác. Còn về Đại điện hạ… hình như không gặp.”
Thục phi như có điều suy tư.
Lúc này, Đại Hoàng tử phi Tề thị đã lo liệu cho Đại Hoàng tử bên kia ổn thỏa, cuối cùng đã xuất hiện trở lại.
Ngay trước mặt mọi người, sắc mặt Tề thị vẫn đỏ lên, đỉnh mày nhướng cao, rõ ràng sự tức giận vẫn còn vương lại trên nét mặt nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng. Nàng ta quỳ xuống trước mặt Thục phi xin thỉnh tội: “Đại Hoàng tử uống rượu quá chén, say đến mất tỉnh táo, lại có hành vi vô lễ như vậy, mạo phạm tới nương nương trước mặt mọi người. Xin nương nương trách phạt…”
Thiệu Tuần khẽ nhướng mày, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao một người như Thục phi hôm nay lại không khắc chế nổi bản thân, lộ ra sơ hở rõ ràng.
… Chính bản thân nàng ta bị cuốn vào rồi.
Thiệu Tuần cũng không cần người dẫn đường, nàng khá quen thuộc với đường đi trong cung, cứ men theo từng con đường, cuối cũng cũng thuận lợi quay trở về Y Xuân Các.
Suốt dọc đường nàng vẫn luôn soạn sẵn kịch bản trong đầu, phỏng đoán xem sau khi mình trở về sẽ gặp phải chuyện gì, khi gặp đám người Thục phi thì nên bày ra vẻ mặt như thế nào, làm sao mới có thể áp chế được cảm xúc của bản thân, và quan trọng nhất là, phải giải thích với mọi người như thế nào về việc mình đã đi đâu trong khoảng thời gian này. Nàng vốn tưởng rằng khi mình trở về sẽ nhìn thấy cảnh tượng múa hát ăn mừng, không ngờ lại chỉ bắt gặp một vài cung nhân đang quét tước, còn các vị khách khứa không biết đã đi đâu.
Nàng tìm một cung nữ nhỏ tuổi để hỏi, lúc này mới nghe nói là Thục phi xem múa hát mệt mỏi, liền dẫn theo các khách khứa quay về uống trà tán gẫu.
Trong lòng Thiệu Tuần giật thon thót, nàng truy hỏi: “Quay về? Về Duyên Gia Cung sao?”
“Không phải.” Cung nữ ngoan ngoãn trả lời: “Nghe nói là muốn tới Noãn Hương Các… Đúng rồi, nương nương còn nói muốn tiện đường qua thăm Thiệu cô nương người một chuyến đó. Bọn họ chỉ vừa mới đi được một lúc thì người quay về.”
Trong đầu Thiệu Tuần lập tức sáng tỏ.
Nàng nhếch miệng, nở nụ cười trào phúng, ngay sau đó điều chỉnh lại nét mặt, ôn hòa đưa cho cung nữ một ít bạc vụn, sau khi nói lời cảm tạ với nàng ta thì lập tức đứng dậy rời khỏi Y Xuân Các.
Tiện đường qua thăm một chuyến sao? Chỉ e là cố ý tới để bắt gian thì có.
Kỳ thực Thiệu Tuần nằm trong Noãn Hương Các không được bao lâu, mới vừa chợp mắt thì đã bị cảnh tượng trong mơ làm bừng tỉnh, sau đó vật vã mới tới được Phụng Lân Hiên, đó là quãng đường dài nhất mà nàng có thể kiên trì trong lúc đó, nhưng thời gian cũng chỉ mất một chén trà nhỏ.
Nói cách khác, khoảng thời gian vừa qua đối với Thiệu Tuần mà nói giống như đã trải qua cả đời, thế nhưng trên thực tế, từ khi nàng bị dẫn ra khỏi Y Xuân Các cho đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ khoảng một canh giờ.
Mà trùng hợp như vậy, e rằng đây chính là mốc thời gian mà Thục phi đã tính toán kỹ càng.
Thiệu Tuần cũng không sốt ruột, nàng thong dong, từ tốn đi dọc theo con đường tới Noãn Hương Các.
Lúc này ở trong Noãn Hương Các, những người khác vào cung dự tiệc lại không được ung dung như Thiệu Tuần. Bọn họ đứng ở cửa gian phòng, giật mình che miệng lại, sợ hãi đến mức suýt chút nữa kêu lên. Tuy là vậy nhưng vẫn có không tiếng xì xào bàn tán vang lên từ trong đám người.
Anh Quốc công phu nhân Trịnh thị che mắt con gái mình, quát to không cho nàng ta nhìn lén, lúc này mới vào phòng, đi tới bên cạnh Thục phi, nói: “Nương nương, người xem… nên xử trí thế nào đây?”
Vừa ngẩng đầu lên đã lại hoảng sợ.
Trinh thị biết, ở tiệc mừng thọ mà lại xảy ra chuyện như thế này, Thục phi nhất định cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng bà ta không ngờ sắc mặt Thục phi lại có thể khó coi đến mức này.
Sắc mặt Thục phi xanh mét, hàm răng nghiến chặt, khóe miệng bạnh ra, run rẩy. Nàng ta hít mấy hơi thật sâu rồi mới trầm giọng, ra lệnh cho cung nhân: “Phái người đi ngăn Đại Hoàng tử phi lại, quay đây giúp Đại Hoàng tử thu dọn. Còn các ngươi mời khách khứa tới nơi khác nghỉ tạm… Còn đứng đờ ra đó làm gì?!”
Trên chiếc giường cách chỗ bọn họ đứng không xa, Đại Hoàng tử đang ôm một người phụ nữ không mặc quần áo, ngủ say sưa. Có một lớp màn che khuất đi một chút, dù gì cũng không khiến cảnh tượng quá nhức mắt.
“Thế này, đây là sao vậy?”
Trong đám người vang lên một giọng nói quen thuộc. Cả người Thục phi cứng đời, xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy Thiệu Tuần đang đi qua khe hở mà mọi người tản ra để nhường đường cho nàng. Nàng bước vào trong phòng, mang theo sự tò mò mà liếc nhìn xung quanh.
Trịnh thị nhanh chóng chạy lại, kịp thời nắm chặt tay Thiệu Tuần, khẽ nói: “Mau cùng muội muội con ra ngoài đi, nơi này không phải là chỗ để các con ở lại.”
Không ngờ Thục phi lại đột nhiên lạnh lùng hỏi: “A Tuần, ngươi chạy lung tung đi đâu?!”
Nói xong, nàng ta lại sợ rằng giọng điệu của mình nghiêm túc quá mức nên đành dịu giọng lại, làm ra vẻ vì quá quan tâm nên hoảng loạn: “Con không biết rằng ta và mẫu thân con sẽ lo lắng hay sao?”
Thiệu Tuần dường như không ngờ mình lại bị quở trách, hơi sững người một chút rồi nói với vẻ áy náy: “Con say quá, lại cảm giác loại hương đốt trong phòng này làm đầu con choáng váng nên con liền đi ra ngoài một lúc cho tỉnh rượu, không ngờ chưa đi được bao xa đã không chịu nổi, tìm cái đình rồi dựa vào đó ngủ một lúc…”
Trong đầu Thục phi đang muốn tìm cái cớ để xả giận, nhưng vừa nghĩa đến hai chữ “hương đốt” thì đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nét mặt nàng ta cũng thay đổi từ giận dữ sang vui mừng, kéo tay Thiệu Tuần về bên cạnh mình, cùng nàng ra khỏi phòng, thân mật trách cứ: “Đứa bé này, chắc là con say đến hồ đồ rồi, trong phòng này không đốt hương, lấy đâu ra mùi hương chứ?”
Tầm mắt Thiệu Tuần thoáng liếc nhìn vị trí giữa căn phòng, lư hương nạm vàng lúc trước còn đặt ở đó quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng tỏ vẻ ngượng ngùng, cười: “Cũng có thể là con bị mùi rượu ám… Sau này con không dám uống rượu nữa…”
Vừa nói xong những lời này, nàng lập tức nhớ tới lúc trước mình cũng nói một câu tương tự với Ninh Hi Đế. Sự liên tưởng này khiến nàng theo phản xạ khựng lại một chút, may là lúc này Thục phi cũng không thực sự trấn định tinh thần nên cũng không phát hiện ra.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều có chút kinh sợ, thế nhưng những người có thể vào cung phần lớn đều là những kẻ già đời, cũng chỉ cảm thấy bất ngờ một lúc rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, ngồi trong chính điện cùng trò chuyện với Thục phi như thể chẳng có việc gì phát sinh, cứ như thể khi nãy bọn họ chẳng hề nhìn thấy cái gì hết.
Cũng phải thôi. Một cung nữ thôi mà, có gì quan trọng đâu cơ chứ, cùng lắm có thể trở thành đề tài bàn tán trong chốc lát, chứ sao có thể được coi là vấn đề nghiêm trọng.
Thục phi rõ ràng đang thất thần, nhưng nàng ta lại không thể bỏ mặc cả một phòng toàn phụ nữ không quan tâm được, đành phải đáp câu được câu chăng cho có lệ. Nàng ta cũng tìm cơ hội để hỏi Thiệu Tuần: “A Tuần, khi con ra ngoài đi dạo trong chốc lát, có từng… có từng gặp Đại điện hạ không?”
Thiệu Tuần vẫn mỉm cười, đáp: “Khi đó con say đến mơ màng, chỉ nhớ con không có nói chuyện với ai khác. Còn về Đại điện hạ… hình như không gặp.”
Thục phi như có điều suy tư.
Lúc này, Đại Hoàng tử phi Tề thị đã lo liệu cho Đại Hoàng tử bên kia ổn thỏa, cuối cùng đã xuất hiện trở lại.
Ngay trước mặt mọi người, sắc mặt Tề thị vẫn đỏ lên, đỉnh mày nhướng cao, rõ ràng sự tức giận vẫn còn vương lại trên nét mặt nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng. Nàng ta quỳ xuống trước mặt Thục phi xin thỉnh tội: “Đại Hoàng tử uống rượu quá chén, say đến mất tỉnh táo, lại có hành vi vô lễ như vậy, mạo phạm tới nương nương trước mặt mọi người. Xin nương nương trách phạt…”
Thiệu Tuần khẽ nhướng mày, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao một người như Thục phi hôm nay lại không khắc chế nổi bản thân, lộ ra sơ hở rõ ràng.
… Chính bản thân nàng ta bị cuốn vào rồi.
Danh sách chương