EDITOR: HANNAH

Hà Tấn Vinh tự mình đem lễ vật ban thưởng giao tận tay Trịnh thị, sau khi mọi người nói lời tạ ơn, hắn cũng lui xuống.

Chỉ còn lại các vị phu nhân và tiểu thư đồng loạt vây quanh chúc mừng.

“Quả nhiên nương nương được bệ hạ quan tâm, dù bận trăm công nghìn việc cũng nhớ đến việc phải tặng người đôi ngọc như ý này.”

“Đúng vậy, đây đều là thể diện của nương nương, thật khiến người ta hâm mộ.”

“Anh Quốc công phu nhân, gia đình phu nhân cũng được sủng ái, hậu đãi, không nhà nào so được.”

Thiệu Tuần nghe xong những lời khen tăng này, thực sự cười không được mà khóc cũng không nổi. Cũng không biết vị Hoàng đế nhàn rỗi tới mức tới Phụng Lân Hiên đi dạo kia rốt cuộc “bận trăm công nghìn việc” ở chỗ nào, vừa chỉ mấy phút trước vẫn còn phải có người nhắc nhở mới nhớ ra chuyện hôm nay là sinh nhật của Thục phi, giờ lại biến thành một khắc không quên…

Nhưng Thục phi nào có hay rằng cháu gái mình còn đang chửi thầm, nàng ta cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt bình thản như gió thoảng mây bay nữa. Trước giờ nụ cười của nàng ta chưa từng chân thật, khóe miệng cứ như thể không hạ xuống được. Mất một lúc lâu sau, nàng ta mới nhớ ra Đức phi cũng đang ở đây, liền tủm tỉm cười, xoay người lại rồi nói:

“Tỷ tỷ, khiến tỷ chê cười rồi.”

Đức phi được Tề thị đỡ đứng dậy, đáp: “Nào có chê cười gì. Bệ hạ nhớ thương muội, đó là bản lĩnh của muội, chúng ta hâm mộ còn không kịp… Được rồi, A Tuân đã được đưa tới Vĩnh Ninh Cung, tới giờ còn chưa tỉnh, ta về cung trước.”

Đức phi nói xong liền cất bước rời đi, để lại mọi người quay sang nhìn nhau. Nghĩ đến giờ giấc đúng là không còn sớm, mọi người cũng đồng loạt xin cáo lui.

Cả ngày hôm nay Thục phi cũng sức cùng lực kiệt nên không ở lại lâu, chỉ gọi người tiễn bọn họ ra ngoài, dẫn theo ba mẹ con Trịnh thị trở về Duyên Gia Cung.



Đến khi cuối cùng cũng về tới nơi ở của mình, Thục phi dựa vào giường La Hán, thở phào nhẹ nhõm: “Ngày hôm nay đúng thật là… Sao có thể xảy ra chuyện như vậy…”

Trịnh thị đứng bên cạnh an ủi: “Nương nương yên tâm, người khác đều hiểu rõ chuyện này không liên quan đến người, dù cho có muốn nhiều chuyện… thì ngoại trừ việc nói người quản lý hạ nhân không nghiêm thì cũng chẳng thể có ý kiến gì khác được.”

Vì sao trong lòng Thục phi khó chịu cũng chỉ có mình nàng ta biết, nhưng nghe Trịnh thị nói như vậy, nàng ta cũng chỉ có thể làm bộ mình đã được trấn an, lấy lại tinh thần, kéo tay Thiệu Tuần, hỏi với vẻ quan tâm: “A Tuần? Hôm nay con có bị sợ hãi không? Ta thực sự hoảng sợ, lúc trước đáng lẽ không nên để con tới Noãn Hương Các nghỉ tạm…”

Thiệu Tuần lắc đầu, đáp: “Con cũng không bị làm kinh động, con chỉ ở trong đó một lúc rồi đi ra ngoài, không chạm mặt Đại điện hạ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thục phi gật đầu rồi sau đó dường như hỏi bâng quơ: “Ta còn sợ con và hắn ở gần bên nhau quá, lại gặp phải khúc mắc gì… Đúng rồi, con còn nhớ rõ ban đầu con nghỉ tạm trong căn phòng nào không? Có phải cùng căn phòng mà khi nãy bọn họ… Hay là bên cạnh đó?”

Thiệu Tuần đã đoán trước được nàng ta sẽ hỏi như vậy nên không chút hoảng loạn, chỉ cười đáp: “Khi đó con đã say đến hồ đồ, còn chẳng phân được Đông Tây Nam Bắc. Có điều, nơi đó cũng không nhiều phòng lắm, nói không chừng là ở ngay cạnh đó cũng nên…”

Ánh mắt Thục phi rõ ràng dịu xuống. Nàng ta vỗ vỗ vào tay Thiệu Tuần, nói: “Cũng may là con đi ra ngoài sớm, bằng không nếu bên kia làm loạn, lại làm bẩn lỗ tai con.”

Thiệu Tuần đáp “dạ” nhưng trong lòng nàng nghĩ như thế nào thì Thục phi chẳng thể đoán biết được.

*****

Kỳ thực Thục phi đã kiệt quệ tinh thần từ sớm, kéo theo bọn họ về cung nói chuyện cũng chỉ là vì muốn thăm do Thiệu Tuần xem nàng có còn nhớ chuyện căn phòng mà nàng ngủ lúc trước chính là nơi mà Triệu Ngôn Tuân ngủ hay không. Sau khi có được đáp án mình cần, nàng ta nói không được hai câu đã day day trán, nói mình không khỏe, bảo bọn họ trở về.

Trên đường ra khỏi cung, Trịnh thị đi đằng trước, Thiệu Quỳnh miệng cứ lải nhải, đi bên cạnh Thiệu Tuần, nói chuyện với nàng: “Nương nương có vẻ đối xử với tỷ thân thiện, hiền hòa thật sự, cũng chẳng nói với muội mấy câu, chỉ quan tâm tới tỷ thôi.”

Thiệu Tuần nhìn miệng nàng ta chu lên, đến mức có thể lấy dây buộc lại, trong lòng liền muốn đáp lại nàng ta một câu: “Phúc phận này ngươi có muốn không?”, thế nhưng nghĩ lại kỹ càng, vị muội muội này tuy rằng bị nuông chiều đến hư rồi, không biết suy nghĩ cho người khác, cũng phần nào có lòng tính toán riêng cho bản thân, nhưng lại không thực sự có ác ý. Thế nên, Thiệu Tuần chỉ mỉm cười với nàng ta, không để tâm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện