EDITOR: HANNAH
Ngược lại, Trịnh thị lại quay đầu trách cứ: “Tỷ tỷ con thông minh hơn con, lanh lợi hơn con, hiểu lý lẽ hơn con. Nếu ta là nương nương, ta cũng sẽ không quan tâm tới con… Ở trong cung không tiện nói chuyện, chờ đến khi về nhà ta sẽ bảo với phụ thân con, để ông ấy dạy dỗ con.”
Thiệu Quỳnh bị mắng đến rụt cổ, tuy trong lòng còn không phục nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lại.
Đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi không lớn lắm: “Thiệu cô nương… Thiệu cô nương!”
Ba người nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng dưới cây đa cách đó không xa, bên cạnh còn có vài ba cung nhân đi cùng. Nàng thấy Thiệu Tuần chú ý tới mình, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, chủ động đi về phía bọn họ.
“Thiệu cô nương, cô nương chờ ta một lát, ta muốn nói mấy câu với cô nương.”
Người này là Nhị Công chúa của Ninh Hi Đế, Triệu Nhược Đồng.
Thiệu Tuần hơi bất ngờ, nàng và Trịnh thị cùng hành lễ: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Triệu Nhược Đồng hơi thẹn thùng, khẽ nói: “Không cần đa lễ… Thiệu cô nương, giờ cô nương có tiện không, ta có vài lời muốn nói với cô nương.”
Vị Nhị Công chúa này vóc người rất nhỏ bé, không cao lại hơi gầy, mũi nhỏ, miệng nhỏ, chỉ có đôi mắt to tròn, khi nói chuyện không đủ tự tin, nếu không tính cung trang đang mặc trên người thì đừng nói là công chúa điện hạ của một quốc gia mà thậm chí còn chẳng giống một tiểu thư khuê các, ngược lại giống như tiểu gia bích ngọc của một gia đình hương thân hơn.
Thiệu Tuần đương nhiên nói mình có thời gian, sau khi được Trịnh thị cho phép liền đi theo Nhị Công chúa tới nơi cách đó vài bước chân để nói chuyện riêng.
Thiệu Quỳnh tò mò, định đi theo vài bước, nói: “Điện hạ, người muốn nói chuyện gì với tỷ tỷ thế? Ta có thể nghe một chút được không?”
Đức trẻ Thiệu Quỳnh này sinh ra trong may mắn, dù cho có những hành vi hơi vượt giới hạn thì cũng không bị người ta đáp trả bao giờ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ, hồn nhiên, có sự đáng yêu kiểu ngốc nghếch.
Tính cách Nhị Công chúa lại khác hẳn với trưởng tỷ Khác Kính Công chúa của nàng, thân là công chúa của Hoàng đế nhưng khi đối mặt với lời yêu cầu của con gái một hạ thần, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhìn qua thì rõ ràng nàng không muốn đồng ý nhưng muốn phản đối thì lại run rẩy không thốt nên lời, càng đừng nói tới chuyện quở trách.
Thiệu Tuần thấy vẻ mặt nàng khó xử, mãi không nói nên lời thế nhưng vẫn không chịu nhúc nhích tiến về phía trước. Thiệu Tuần cũng không muốn làm khó người khác, đang định tự mình mở miệng để khuyên răn muội muội thì Nhị Công chúa sau một khoảng thời gian dài chần chừ cuối cùng đã có đủ dũng khí, nàng nói với Thiệu Quỳnh, rất khẽ nhưng đủ kiên định: “Bổn… Bổn cung chỉ muốn nói chuyện riêng với Thiệu đại tiểu thư. Ngươi lui… lui ra đi.”
Thiệu Quỳnh không ngờ mình lại bị từ chối, nhất thời rất ngạc nhiên nhưng cũng không thể đi cùng, bằng không lại có vẻ hơi mặt dày mày dạn, nàng ta đành lui xuống, đứng bên cạnh Trịnh thị.
Sau đó, Nhị Công chúa lại nói với những người đi theo hầu: “Các ngươi lui ra xa một chút đi.”
Một mama trang điểm kiểu nữ quan, vẻ mặt hà khắc, không chút đắn đo, lên tiếng phản đối: “Điện hạ, Cung phi nương nương đã dặn dò nô tỳ không được rời khỏi người dù chỉ một tấc. Người có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Nhưng… chỉ có vài bước thôi, ta cũng không rời khỏi tầm mắt của các ngươi…”
“Không được! Công chúa có chuyện gì mà không dám để người khác biết, có cái gì mà không thể nói trước mặt người khác?”
Nhị Công chúa bị hạ nhân phản đối thẳng thừng ngay trước mặt Thiệu Tuần như vậy, nàng có vẻ thực sự có chuyện cần nói, thế nên vừa thấy thẹn vừa luống cuống, mắt đã đỏ lên.
Thiệu Tuần nghe xong những lời này thì không khỏi nhíu mày. Nàng suy nghĩ một lúc, trong khi Nhị Công chúa còn đang luống cuống tay chân, nàng đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra là ta có việc muốn thỉnh giáo công chúa điện hạ. Vị mama này, ngươi trông chừng kỹ như vậy, chẳng lẽ là sợ ta làm hại điện hạ?”
Không đợi đối phương mở miệng, Thiệu Tuần đã mỉm cười, nói: “Chuyện này ngươi không cần lo. Phụ thân ta là Nhất phẩm Quốc công đương triều, cũng là nhân vật có tên có tuổi, tuyệt đối sẽ không làm điện hạ khó xử.”
Vị mama kia im lặng một lát, liếc nhìn Nhị Công chúa rồi không nói lời nào, dẫn theo người lui xuống.
Thiệu Tuần thấy mình mới chỉ nói dăm ba câu đã đuổi được bà ta đi thì mày càng nhíu chặt… Những người này đều có sự kiêng kỵ đối với nàng, thế nhưng đối với Nhị Công chúa lời nói không có trọng lượng này lại không hề kiêng dè. Chuyện này thật là…
Ngược lại, Trịnh thị lại quay đầu trách cứ: “Tỷ tỷ con thông minh hơn con, lanh lợi hơn con, hiểu lý lẽ hơn con. Nếu ta là nương nương, ta cũng sẽ không quan tâm tới con… Ở trong cung không tiện nói chuyện, chờ đến khi về nhà ta sẽ bảo với phụ thân con, để ông ấy dạy dỗ con.”
Thiệu Quỳnh bị mắng đến rụt cổ, tuy trong lòng còn không phục nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lại.
Đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi không lớn lắm: “Thiệu cô nương… Thiệu cô nương!”
Ba người nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng dưới cây đa cách đó không xa, bên cạnh còn có vài ba cung nhân đi cùng. Nàng thấy Thiệu Tuần chú ý tới mình, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, chủ động đi về phía bọn họ.
“Thiệu cô nương, cô nương chờ ta một lát, ta muốn nói mấy câu với cô nương.”
Người này là Nhị Công chúa của Ninh Hi Đế, Triệu Nhược Đồng.
Thiệu Tuần hơi bất ngờ, nàng và Trịnh thị cùng hành lễ: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Triệu Nhược Đồng hơi thẹn thùng, khẽ nói: “Không cần đa lễ… Thiệu cô nương, giờ cô nương có tiện không, ta có vài lời muốn nói với cô nương.”
Vị Nhị Công chúa này vóc người rất nhỏ bé, không cao lại hơi gầy, mũi nhỏ, miệng nhỏ, chỉ có đôi mắt to tròn, khi nói chuyện không đủ tự tin, nếu không tính cung trang đang mặc trên người thì đừng nói là công chúa điện hạ của một quốc gia mà thậm chí còn chẳng giống một tiểu thư khuê các, ngược lại giống như tiểu gia bích ngọc của một gia đình hương thân hơn.
Thiệu Tuần đương nhiên nói mình có thời gian, sau khi được Trịnh thị cho phép liền đi theo Nhị Công chúa tới nơi cách đó vài bước chân để nói chuyện riêng.
Thiệu Quỳnh tò mò, định đi theo vài bước, nói: “Điện hạ, người muốn nói chuyện gì với tỷ tỷ thế? Ta có thể nghe một chút được không?”
Đức trẻ Thiệu Quỳnh này sinh ra trong may mắn, dù cho có những hành vi hơi vượt giới hạn thì cũng không bị người ta đáp trả bao giờ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ, hồn nhiên, có sự đáng yêu kiểu ngốc nghếch.
Tính cách Nhị Công chúa lại khác hẳn với trưởng tỷ Khác Kính Công chúa của nàng, thân là công chúa của Hoàng đế nhưng khi đối mặt với lời yêu cầu của con gái một hạ thần, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhìn qua thì rõ ràng nàng không muốn đồng ý nhưng muốn phản đối thì lại run rẩy không thốt nên lời, càng đừng nói tới chuyện quở trách.
Thiệu Tuần thấy vẻ mặt nàng khó xử, mãi không nói nên lời thế nhưng vẫn không chịu nhúc nhích tiến về phía trước. Thiệu Tuần cũng không muốn làm khó người khác, đang định tự mình mở miệng để khuyên răn muội muội thì Nhị Công chúa sau một khoảng thời gian dài chần chừ cuối cùng đã có đủ dũng khí, nàng nói với Thiệu Quỳnh, rất khẽ nhưng đủ kiên định: “Bổn… Bổn cung chỉ muốn nói chuyện riêng với Thiệu đại tiểu thư. Ngươi lui… lui ra đi.”
Thiệu Quỳnh không ngờ mình lại bị từ chối, nhất thời rất ngạc nhiên nhưng cũng không thể đi cùng, bằng không lại có vẻ hơi mặt dày mày dạn, nàng ta đành lui xuống, đứng bên cạnh Trịnh thị.
Sau đó, Nhị Công chúa lại nói với những người đi theo hầu: “Các ngươi lui ra xa một chút đi.”
Một mama trang điểm kiểu nữ quan, vẻ mặt hà khắc, không chút đắn đo, lên tiếng phản đối: “Điện hạ, Cung phi nương nương đã dặn dò nô tỳ không được rời khỏi người dù chỉ một tấc. Người có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Nhưng… chỉ có vài bước thôi, ta cũng không rời khỏi tầm mắt của các ngươi…”
“Không được! Công chúa có chuyện gì mà không dám để người khác biết, có cái gì mà không thể nói trước mặt người khác?”
Nhị Công chúa bị hạ nhân phản đối thẳng thừng ngay trước mặt Thiệu Tuần như vậy, nàng có vẻ thực sự có chuyện cần nói, thế nên vừa thấy thẹn vừa luống cuống, mắt đã đỏ lên.
Thiệu Tuần nghe xong những lời này thì không khỏi nhíu mày. Nàng suy nghĩ một lúc, trong khi Nhị Công chúa còn đang luống cuống tay chân, nàng đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra là ta có việc muốn thỉnh giáo công chúa điện hạ. Vị mama này, ngươi trông chừng kỹ như vậy, chẳng lẽ là sợ ta làm hại điện hạ?”
Không đợi đối phương mở miệng, Thiệu Tuần đã mỉm cười, nói: “Chuyện này ngươi không cần lo. Phụ thân ta là Nhất phẩm Quốc công đương triều, cũng là nhân vật có tên có tuổi, tuyệt đối sẽ không làm điện hạ khó xử.”
Vị mama kia im lặng một lát, liếc nhìn Nhị Công chúa rồi không nói lời nào, dẫn theo người lui xuống.
Thiệu Tuần thấy mình mới chỉ nói dăm ba câu đã đuổi được bà ta đi thì mày càng nhíu chặt… Những người này đều có sự kiêng kỵ đối với nàng, thế nhưng đối với Nhị Công chúa lời nói không có trọng lượng này lại không hề kiêng dè. Chuyện này thật là…
Danh sách chương