Editor: Cafe26

Lý Thúy Lan bĩu cái môi to, kéo mở khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Cô nhìn thấy Tống Duyên Minh đã đi xa, mới xoay người dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.

Tống Duyên Minh đến nhà cô làm gì? Không phải thật sự là tới cưới nha đầu đáng chết Kiều Uyển Uyển kia chứ.

Nếu thật sự như vậy, cha mẹ chồng và người đàn ông mà biết, nhất định sẽ mắng cô chết.

Không thể nào, không thể nào, Tống Duyên Minh điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể cam tâm cưới một cô gái quê được?

Lý Thúy Lan vừa điên cuồng tự an ủi bản thân, vừa đi vào bếp nấu cơm.

Sắc trời không còn sớm, đợi lát nữa người trong nhà đi làm đồng cũng đến lúc quay về ăn cơm rồi.

Nhà họ nghèo, nói là nấu cơm kỳ thật cũng chỉ là một ít gạo cộng với khoai lang, lại thêm ít nước nấu cùng, thức ăn là bắp cải tự nhà trồng, tiếc cái không bỏ dầu, cơ bản chính là nước luộc rau bỏ thêm chút muối.

Để có được bữa ăn tốt hơn, cô đã làm cho một ít củ cải muối mặn.

Sau khi người nhà đi làm đồng trở về, Lý Thúy Lan mang thức ăn lên bàn.

Bà nội Kiều không thấy Kiều Uyển Uyển, mới hỏi: “Uyển Uyển đâu? Sao không thấy nó lên ăn tối”.



“Đừng nói nữa, nha đầu kia cái gì cũng biết”. Lý Thúy Lan cúi đầu, vừa và cơm trong bát vào miệng vừa mơ hồ nói.

Vừa lúc ấy, Kiều Uyển Uyển tỉnh lại, cô tức giận muốn tiến vào cáo trạng với ông bà nội.

Không nghĩ tới đúng lúc đó nghe được Lý Thúy Lan cùng người trong nhà nói về chuyện Vương Lai Phúc bảo bà mối đến nhà.

“Mẹ! Mẹ cũng không thể trách con ra tay tàn nhẫn, mẹ cũng không phải không biết Uyển Uyển quật trở như trâu, con không đánh cho nó ngất xỉu, lúc đó nó đã sớm chạy đi. Nhà chúng ta đều đã dùng hết tiền lễ vật nhà họ Vương đưa cho, Uyển Uyển bỏ chạy thật, mẹ nói phải làm sao giờ? "

Lý Thúy Lan vừa nói ra lời này, Kiều Uyển Uyển bỗng nhiên mắt tối sầm.

Trong cốt truyện gốc, cơ thể ban đầu trực tiếp đi theo Tống Duyên Minh đi gặp cha mẹ, sau đó lĩnh chứng nhận kết hôn, rồi về tổ chức hôn lễ rầm rộ, căn bản không có chuyện này.

Hiện tại xem ra, Vương Lai Phúc lúc ấy hẳn cũng là cầu hôn, hơn nữa người trong nhà cũng đem tiền lễ vật Vương Lai Phúc đưa cho dùng rồi, hơn nữa chị dâu của cô còn nuốt đi một khoản lớn, sau đó cơ thể ban đầu kết hôn đi theo Tống Duyên Minh vào thành phố, cũng không biết bọn họ giải quyết như thế nào.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này, lúc này người trong nhà đều muốn gả cô cho Vương Lai Phúc, nếu như cô không bỏ chạy, cũng chỉ có thể chờ chết.

Cô hít sâu một hơi, xoay người muốn bỏ chạy, lại không cẩn thận đụng phải cây chổi đặt bên tường.

Chổi ngã xuống đất phát ra “Đùng” Tiếng vang giòn tan, lập tức kinh động mọi người đang ngồi ăn cơm trong từ đường, họ đều nhìn hướng cửa thăm dò.

"Ai vậy!"

Lý Thúy Lan đứng dậy đi về phía cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện