Editor: Cafe26
Nắng cuối thu gắt nhất vào buổi trưa.
Tống Duyên Minh đứng dưới táng cây lớn, đợi gần một tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Kiều Uyển Uyển trở về.
Chắc không phải là bỏ chạy thật rồi chứ!
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, tìm mấy bà con hỏi thăm nhà Kiều Uyển Uyển.
Tống Duyên Minh đến từ thành phố, chỉ gặp lần đầu đã khiến không ít người trong thôn chú ý, chuyện giữa anh và Kiều Uyển Uyển càng thêm ồn ào huyên náo.
Bà con vừa nghe anh tới tìm Kiều Uyển Uyển, tuy rằng rất nhiệt tình chỉ chỗ cho anh biết nhà Kiều Uyển Uyển ở đó, nhưng ánh mắt ai nấy nhìn anh mang theo ý nghĩa không rõ ràng, thấy rõ Tống Duyên Minh trong lòng có không ít phiền não.
Còn có mấy đứa trẻ lớn, cứ bám theo phía sau anh, hi hi ha ha đi xem náo nhiệt.
Anh mới đi tới cửa nhà Kiều Uyển Uyển, liền có người thay hắn gọi cửa: “Dì Kiều! Có người tìm, mở cửa đi!”.
Cửa mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ đứng đằng sau khe cửa, với bộ dạng phòng bị.
Tóc bà chải ngược ra sau để lộ ra cái trán cao, ngày nóng trên người mặc một chiếc áo choàng ngoài hoa bông vụn màu xanh để đi làm đồng.
Bà nhìn mấy đứa trẻ lớn vây quanh Tống Duyên Minh, trên khuôn mặt đen nhánh lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tống Duyên Minh nhạy bén thấy được.
Càng thêm khẳng định những hoài nghi trong lòng, khẳng định là Kiều Uyển Uyển bỏ chạy, bằng không người nhà Kiều Uyển Uyển, sao gặp anh lại hoảng hốt như vậy?
Nhưng, anh vẫn rất lễ phép tiến lên hỏi: “Xin chào, tôi tìm Kiều Uyển Uyển, cô ấy có ở nhà không?”
“Không có ở nhà!”
Không đợi Tống Duyên Minh hỏi thêm, cửa “Ầm!” tiếng cửa đột nhiên đóng lại.
Tống Duyên Minh sửng sốt lên.
Bà con xung quanh đến xem chuyện, đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ai mà không biết, cô gái nhà họ Kiều bọn họ muốn gả cho Tống Duyên Minh cũng sắp phát điên rồi, mỗi ngày đều đến đơn vị người ta náo loạn, lúc này là người khác tìm đến cửa, sao lại cự tuyệt người ta, bắt người ta đứng ngoài cửa vậy?
Lúc đó, người trong thôn không ai nói cái gì, chỉ hướng Tống Duyên Minh chỉ trỏ.
Tống Duyên Minh cảm giác bản thân giống như một con khỉ, bị người ta vây xem, sắc mặt rất khó nhìn.
Nếu không phải do ba mẹ anh còn đang ở trong huyện thành chờ anh, hôm nay dẫn Kiều Uyển Uyển đến gặp mặt, thì anh đã sớm quay người bỏ đi.
“Ầm ầm ầm!”
Tống Duyên Minh lại lễ phép gõ cửa: “Dì ơi! Làm ơn mở cửa”.
Trong sân, Lý Thúy Lan sợ hãi bất an bóp eo, duỗi cổ, đứng cách cánh cửa kéo dài cổ họng trả lời: “Đừng gõ nữa! Cô ấy không có ở đây, anh đi đi!”
Tống Duyên Minh nắm chặt tay, nén bình tĩnh xuống rời đi.
Nắng cuối thu gắt nhất vào buổi trưa.
Tống Duyên Minh đứng dưới táng cây lớn, đợi gần một tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Kiều Uyển Uyển trở về.
Chắc không phải là bỏ chạy thật rồi chứ!
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, tìm mấy bà con hỏi thăm nhà Kiều Uyển Uyển.
Tống Duyên Minh đến từ thành phố, chỉ gặp lần đầu đã khiến không ít người trong thôn chú ý, chuyện giữa anh và Kiều Uyển Uyển càng thêm ồn ào huyên náo.
Bà con vừa nghe anh tới tìm Kiều Uyển Uyển, tuy rằng rất nhiệt tình chỉ chỗ cho anh biết nhà Kiều Uyển Uyển ở đó, nhưng ánh mắt ai nấy nhìn anh mang theo ý nghĩa không rõ ràng, thấy rõ Tống Duyên Minh trong lòng có không ít phiền não.
Còn có mấy đứa trẻ lớn, cứ bám theo phía sau anh, hi hi ha ha đi xem náo nhiệt.
Anh mới đi tới cửa nhà Kiều Uyển Uyển, liền có người thay hắn gọi cửa: “Dì Kiều! Có người tìm, mở cửa đi!”.
Cửa mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ đứng đằng sau khe cửa, với bộ dạng phòng bị.
Tóc bà chải ngược ra sau để lộ ra cái trán cao, ngày nóng trên người mặc một chiếc áo choàng ngoài hoa bông vụn màu xanh để đi làm đồng.
Bà nhìn mấy đứa trẻ lớn vây quanh Tống Duyên Minh, trên khuôn mặt đen nhánh lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tống Duyên Minh nhạy bén thấy được.
Càng thêm khẳng định những hoài nghi trong lòng, khẳng định là Kiều Uyển Uyển bỏ chạy, bằng không người nhà Kiều Uyển Uyển, sao gặp anh lại hoảng hốt như vậy?
Nhưng, anh vẫn rất lễ phép tiến lên hỏi: “Xin chào, tôi tìm Kiều Uyển Uyển, cô ấy có ở nhà không?”
“Không có ở nhà!”
Không đợi Tống Duyên Minh hỏi thêm, cửa “Ầm!” tiếng cửa đột nhiên đóng lại.
Tống Duyên Minh sửng sốt lên.
Bà con xung quanh đến xem chuyện, đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ai mà không biết, cô gái nhà họ Kiều bọn họ muốn gả cho Tống Duyên Minh cũng sắp phát điên rồi, mỗi ngày đều đến đơn vị người ta náo loạn, lúc này là người khác tìm đến cửa, sao lại cự tuyệt người ta, bắt người ta đứng ngoài cửa vậy?
Lúc đó, người trong thôn không ai nói cái gì, chỉ hướng Tống Duyên Minh chỉ trỏ.
Tống Duyên Minh cảm giác bản thân giống như một con khỉ, bị người ta vây xem, sắc mặt rất khó nhìn.
Nếu không phải do ba mẹ anh còn đang ở trong huyện thành chờ anh, hôm nay dẫn Kiều Uyển Uyển đến gặp mặt, thì anh đã sớm quay người bỏ đi.
“Ầm ầm ầm!”
Tống Duyên Minh lại lễ phép gõ cửa: “Dì ơi! Làm ơn mở cửa”.
Trong sân, Lý Thúy Lan sợ hãi bất an bóp eo, duỗi cổ, đứng cách cánh cửa kéo dài cổ họng trả lời: “Đừng gõ nữa! Cô ấy không có ở đây, anh đi đi!”
Tống Duyên Minh nắm chặt tay, nén bình tĩnh xuống rời đi.
Danh sách chương