Editor: Cafe26

Lời vừa nói xong, anh quay người tiếp tục bước dài về phía trước, không bao lâu đã bỏ xa Kiều Uyển Uyển.

Kiều Uyển Uyển nhìn trái nhìn phải đám cỏ đen như mực xung quanh, cảm thấy một lúc nào đó, sẽ có một thứ gì đó đáng sợ nhảy ra, giết chết cô.

Cô mặc dù có bản lĩnh phòng thân, không chịu được cô sợ những đồ dơ bẩn như vậy.

“Ê! Tống Duyên Minh”. Kiều Uyển Uyển co cẳng đuổi theo Tống Duyên Minh, gọi lớn, “Anh đợi tôi với!”

“Lại đợi, đến trời sáng cũng không đến được thị trấn”.

Tống Duyên Minh miệng nói như vậy, nhưng người cũng dừng lại đợi Kiều Uyển Uyển.

Kiều Uyển Uyển thân thể yếu đuối, thường đi nhanh sẽ rất mệt, lúc này vì đuổi kịp Tống Duyên Minh, chạy đến mức tim sắp rơi ra ngoài cổ họng, rất nói không ra tiếng.

Hai tay cô chống lên đầu gối, thở hổn hễn “Huhuhu”.

Tống Duyên Minh nhìn thấy cô là cô gái, nếu như đổi là con trai, sớm một chân đá văng rồi, chậm chạp.

Tống Duyên Minh quay người đi, đột ngột bị cánh tay nhỏ bám chặt, “Anh ..Anh.. Anh cho tôi thở một chút”.

Kiều Uyển Uyển cứng họng, ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tống Duyên Minh.

Lúc Tống Duyên Minh nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Uyển Uyển, dường như vô số dòng điện bùng nổ nơi hai bàn tay chạm vào nhau, lan nhanh khắp cơ thể, anh vô thức hất bàn tay nhỏ bé của Kiều Uyển Uyển ra.

Kiều Uyển Uyển nhìn anh hờ hững vứt bỏ mình, đôi mắt cau có phủ đầy sương mù, cái miệng nhỏ nhắn lướt qua: “Nếu anh ghét tôi, anh có thể đi trước”.

Tống Duyên Minh nhăn mặt, nhìn thấy Kiều Uyển Uyển gan nhỏ lại bướng bỉnh, cảm thấy người con gái này quá phiền phức rồi!


Chậm chạp thì thôi, lại thích miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.

Anh lạnh lùng nói: “Nếu tôi đi rồi, đợi chút cô gặp phải người xấu, tôi không thể lập tức đến cứu cô”.

“Hừm!” Kiều Uyển Uyển thở đều, đứng thẳng thân người manh mải yếu đuối, rất có khí phách mà nói, “Anh yên tâm, tôi nếu thật sự có như thế nào, cũng sẽ dựa vào anh”.

“Cô không sớm dựa vào cái gì?” Tống Duyên Minh đi qua đó, kéo cô, “Nhanh lên, cha mẹ tôi ở khách sạn đợi tôi qua đó”.

Trái tim Kiều Uyển Uyển thắt lại, “Vậy đợi một chút, không phải đi gặp trực tiếp cha mẹ anh sao?”

“Ukm, cô đợi chút gặp chào hỏi họ là được rồi. Việc khác, đợi trời sáng rồi nói”.

Tống Duyên Minh nói lỏng tay cô.

Cô thật ngốc, cánh tay mỏng như cọc tre, trắng nõn, thậm chí còn trắng hơn cả những cô gái trong thành phố, anh không biết mình đã làm như thế nào, hơn nữa khi tiếp xúc thân thể với cô vừa rồi, anh thực sự cảm thấy không tệ, và thậm chí muốn tiếp xúc nhiều hơn.

Kiều Uyển Uyển trong lòng tính toán đợi một chút đi thị trấn vào khách sạn rồi, không có tiền ở, đến lúc đó tìm Tống Duyên Minh mượn tiền, không có chú ý Tống Duyên Minh quan sát ánh mắt tối tăm của cô.

Kiều Uyển Uyển khép lại chiếc khăn xếp màu đỏ quấn trên đầu, nhìn Tống Duyên Minh: “Tôi—“

“A!”

Kiều Uyển Uyển mới nói một từ, dưới chân đột nhiên vấp phải cái gì, cả người không ổn định vồ dập lấy Tống Duyên Minh.

Cơ thể thơm mền mất cảnh giác như vậy ôm trọn về phía Tống Duyên Minh.

Cả người Tống Duyên Minh bất động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện