Editor: Cafe26

Tống Duyên Minh sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với một người khác giới.

Kiều Uyển Uyển nhỏ nhắn mền mại trong lòng anh, ngửi thấy mùi hoa lan đẹp đẽ trong sơn cốc phát ra trên người cô gái này, lại quên đẩy ra, vẫn muốn tham lam mà ôm như vậy, nghiền nát trong cơ thể mình.

Kiều Uyển Uyển không có những suy nghĩ này, cô giật mình khi cảm thấy có thứ gì đó đáng sợ quấn quanh mắt cá chân của mình, thứ đáng sợ đó vẫn còn quấn quanh.

Cô nhảy lên vì sợ hãi, hét lên: “Rắn! Rắn! Có rắn!”

Tống Duyên Minh nghe được gọi như vậy, cũng không có suy nghĩ gì, mượn ánh sáng của trăng nhìn qua đó.

Khi Tống Duyên Minh nhìn thấy vật quấn quanh mắt cá chân của Kiều Uyển Uyển, lại nhìn lên người hét kinh hoàng Kiều Uyển Uyển “.....”

Kiều Uyển Uyển dùng lực vỗ cánh tay Tống Duyên Minh, “Anh nhìn tôi làm gì! Anh mau đi nghĩ cách.....”

Kiều Uyển Uyển sợ nhất là rắn, trượt băng nước lạnh, vẫn có thể nôn ra nọc độc, có thể độc chết người khác.

Cũng không nghĩ được lúc này đồ vật này lại quấn quanh mắt cá chân cô, nhanh dọa sợ rồi.



“Anh đi xem xem, là cái gì”.

Kiều Uyển Uyển không dám xem, “Anh nhanh đưa nó đi”.

Tống Duyên Minh thở dài không nói nên lời, thật sự vứt cô không muốn quan tâm.

Những mà nghĩ lại đây là vợ mà anh muốn lập tức cưới qua cửa, chỉ có thể nhịn.

Anh cúi người, tay dài lấy đồ quấn dưới mắt cá chân Kiều Uyển Uyển, sau đó đứng thẳng người, cầm lấy đưa trước mặt Kiều Uyển Uyển.

Kiều Uyển Uyển ý thức nghiêng đầu trốn tránh, sợ sệt hét lên: “Nhanh đưa nó đi! Anh nhanh đưa đi”.

Tống Duyên Minh cưỡng ép quay đầu lại, ép cô nhìn thứ trong tay: “Con rắn của cô trông như thế này?”

Khi Kiều Uyển Uyển nghe thấy những lời đó, cô liếc nhìn “con rắn” trên tay Tống Duyên Minh.

Khi có nhìn rõ cái đó không phải là “rắn” mà là một chiếc thắt lưng mảnh khảnh quấn trong bùn, chợt cảm thấy thật xấu hổ.

Mất mặt quá rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện