Editor: Cafe26
Bà Tống lòng đầy căm hận nói: “Làm sao lại có chuyện như vậy! Loại chuyện này phải báo công an, bắt cái thên thôn bá làng, người nhà của cô cũng phải được giáo huấn tử tế. Xã hội này được giải phóng mấy năm rồi, mà vẫn còn cái kiểu chủ nghĩa tư bản, cái bóng của xã hội cũ!”
Kiều Uyển Uyển nhìn thấy bà Tống đang cực liệt phê bình, đưa tay lên lau nước mắt, làm cho đôi mắt càng đỏ hơn: “Cảm ơn Bác đã hiểu cho con, người nhà con, chỉ vì thiếu thốn quá, mới lúc đó chiếm đoạt làm điều sai trái. Thường ngày họ luôn đối với con rất tốt”.
Nói nhưng dường như nghĩ đến việc gì càng buồn hơn, giọng cô lại thêm nghẹn ngào, nước mắt chảy dài xuống, “Bác Tống, Bác chưa từng sống ở quê, cũng không biết cái cảnh không có tiền chữa bệnh, nó khốn khó như thế nào”.
Cha của Kiều Uyển Uyển mất tích, sau khi mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nhà họ Kiều đã cùng nhau nuôi nâng Kiều Uyển Uyển lớn lên, đặc biệt là ông bà nội của cô đã rất cưng chiều Kiều Uyển Uyển như bảo bối của mình.
Thế nhưng, hầu như mọi người ở thời đại này đều trọng nam khinh nữ, sau khi trong nhà có thêm đứa cháu trai, ông bà nội không còn cưng chiều cô nhiều như trước nữa.
Lần này, do lo cho đứa cháu nhỏ bị bệnh nặng, cần số tiền rất lớn mua thuốc, ông bà nội cô mới nghe bà mối khoe khoang về Vương Lai Phúc, nghĩ rằng Kiều Uyển Uyển gả qua thực sự sẽ có cuộc sống sung túc không lo cơm áo gạo tiền, quần áo, vì lẽ đó mới miễn cưỡng nhận lời.
Nếu vì những chuyện này mà ông bà nội đã ngoài 70, 80 tuổi bị bắt đi giáo dục, hoặc phải chịu thêm uất ức gì, thì cô lại là người bất hiếu.
Bà Tống đã có ấn tượng xấu với người nhà Kiều Uyển Uyển, nên bà nói với vẻ không hài lòng, “Cho dù có khó khăn đến đâu cũng không thể làm ra cái chuyện mua bán hôn nhân!” Bà ấy ngay lập tức nói với Tống Duyên Minh, “Chuyện này, con phải đặc biệt chú ý!”
Tống Duyên Minh gật đầu: “Đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước”.
“Con về phòng của cha ngủ đi, còn Kiểu Uyển Uyển thì ngủ với ta”. Bà Tống nghĩ như vậy thì mình có thể tiết kiệm được một phòng, nhưng bà không muốn để cho Kiều Uyển Uyển tự trả tiền phòng.
Kiều Uyển Uyển không ngờ rằng, bà Tống không thích cô là vậy, nhưng lại rộng lượng với cô như vậy.
Vốn nghĩ cơ thể ban đầu với bà Tống như nước với lửa không thể dung hợp, và cơ thể ban đầu cũng có điểm không tương xứng.
Bà Tống lòng đầy căm hận nói: “Làm sao lại có chuyện như vậy! Loại chuyện này phải báo công an, bắt cái thên thôn bá làng, người nhà của cô cũng phải được giáo huấn tử tế. Xã hội này được giải phóng mấy năm rồi, mà vẫn còn cái kiểu chủ nghĩa tư bản, cái bóng của xã hội cũ!”
Kiều Uyển Uyển nhìn thấy bà Tống đang cực liệt phê bình, đưa tay lên lau nước mắt, làm cho đôi mắt càng đỏ hơn: “Cảm ơn Bác đã hiểu cho con, người nhà con, chỉ vì thiếu thốn quá, mới lúc đó chiếm đoạt làm điều sai trái. Thường ngày họ luôn đối với con rất tốt”.
Nói nhưng dường như nghĩ đến việc gì càng buồn hơn, giọng cô lại thêm nghẹn ngào, nước mắt chảy dài xuống, “Bác Tống, Bác chưa từng sống ở quê, cũng không biết cái cảnh không có tiền chữa bệnh, nó khốn khó như thế nào”.
Cha của Kiều Uyển Uyển mất tích, sau khi mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nhà họ Kiều đã cùng nhau nuôi nâng Kiều Uyển Uyển lớn lên, đặc biệt là ông bà nội của cô đã rất cưng chiều Kiều Uyển Uyển như bảo bối của mình.
Thế nhưng, hầu như mọi người ở thời đại này đều trọng nam khinh nữ, sau khi trong nhà có thêm đứa cháu trai, ông bà nội không còn cưng chiều cô nhiều như trước nữa.
Lần này, do lo cho đứa cháu nhỏ bị bệnh nặng, cần số tiền rất lớn mua thuốc, ông bà nội cô mới nghe bà mối khoe khoang về Vương Lai Phúc, nghĩ rằng Kiều Uyển Uyển gả qua thực sự sẽ có cuộc sống sung túc không lo cơm áo gạo tiền, quần áo, vì lẽ đó mới miễn cưỡng nhận lời.
Nếu vì những chuyện này mà ông bà nội đã ngoài 70, 80 tuổi bị bắt đi giáo dục, hoặc phải chịu thêm uất ức gì, thì cô lại là người bất hiếu.
Bà Tống đã có ấn tượng xấu với người nhà Kiều Uyển Uyển, nên bà nói với vẻ không hài lòng, “Cho dù có khó khăn đến đâu cũng không thể làm ra cái chuyện mua bán hôn nhân!” Bà ấy ngay lập tức nói với Tống Duyên Minh, “Chuyện này, con phải đặc biệt chú ý!”
Tống Duyên Minh gật đầu: “Đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước”.
“Con về phòng của cha ngủ đi, còn Kiểu Uyển Uyển thì ngủ với ta”. Bà Tống nghĩ như vậy thì mình có thể tiết kiệm được một phòng, nhưng bà không muốn để cho Kiều Uyển Uyển tự trả tiền phòng.
Kiều Uyển Uyển không ngờ rằng, bà Tống không thích cô là vậy, nhưng lại rộng lượng với cô như vậy.
Vốn nghĩ cơ thể ban đầu với bà Tống như nước với lửa không thể dung hợp, và cơ thể ban đầu cũng có điểm không tương xứng.
Danh sách chương