Editor: Cafe26
Cô ngoan ngoãn và khéo léo nói lời cảm ơn bà Tống, bà Tống vừa dẫn cô đi về hướng phòng, vừa thản nhiên nói: “Ngày mai hai người sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô chính là con dâu của tôi, có gì mà phải cảm ơn? Chỉ cần trong lòng cô không trách móc tôi, không cho cô ngủ cùng con trai của ta là được”.
Nghe những lời này, Kiều Uyển Uyển cảm thấy đau khổ, quyết định đi vào phòng, sẽ nói rõ với bà sau.
Bà Tống lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa nói: “Cô vào trước đi, tôi kêu người phục vụ mang cho cô một nồi nước ấm. Cô rửa chân, rửa mặt”.
“Bác nghỉ ngơi sớm, con tự mình tìm người phục vụ được rồi”.
Kiều Uyển Uyển cũng không đợi bà Tống nói thêm gì, liền quay người đi tới chỗ người phục vụ.
Khi cô còn chưa đến chỗ bàn phục vụ, thì đã nghe thấy từ xa hai cô phục vụ ngồi sau bàn phục vụ, ở đó thảo luận vẻ mắt hào hứng: “Ồ, vừa rồi cô có thấy không? Người đàn ông ở phòng 302”.
“Nhìn thấy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Nghe giọng nói của anh ta hình như là người đến từ thành phố, lại còn rất lịch sự, thật tuyệt quá đi”.
“Tôi nghĩ rằng cô có một ý tưởng gì à? Có muốn tôi hỏi thăm một chút về anh ấy không?”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
“Hahaha, nhìn xem mặt cô đỏ cả lên rồi”.
“……”
Kiều Uyển Uyển biết ngay họ đang nói về Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh ở phòng 302.
Nhưng đối với cô cũng chẳng có quan hệ gì cả, dù sao cô cũng không định kết hôn với Tống Duyên Minh.
Cô ấy bước đến quầy lễ tân, cười tươi nói, “Tôi ở phòng 303, cho tôi một nồi nước ấm”.
303 và 302 là cùng một phòng, hai người phục vụ đương nhiên biết, vừa nghe cô nói là phòng 303, hai mắt sáng lên.
Một người trong số đó thái độ rất nhiệt tình bưng nước cho Kiều Uyển Uyển, người còn lại thì cười hỏi Kiều Uyển Uyển, “Anh trai nhà cô, đã có người yêu chưa ?”
Anh trai ? Kiều Uyển Uyển ngây cả người, mới phản ứng qua, họ nhận nhầm cô là em của Tống Duyên Minh.
Tuy nhiên Kiều Uyển Uyển cũng không giải thích thêm, cười cười nói nói , “Chưa có”.
Hai nữ nhân viên phục vụ kích động, lập tức dồn dập nói: “Vậy cô giúp chúng tôi một việc nhỏ được không?”
Kiều Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt đẹp như hoa đào của mình một cách đầy nghi ngờ.
Một trong hai cô phục vụ mặt đỏ ửng, ngập ngừng nói thì thầm mấy câu vào tai Kiều Uyển Uyển.
Thực tế là muốn Kiều Uyển Uyển đi làm mai làm mối.
Kiều Uyển Uyển bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng cũng không thể làm gì để từ chối được sự năn nỉ của hai cô phục vụ, và họ đã đưa cho Kiều Uyển Uyển một viên kẹo sữa hình con thỏ trắng to, Kiều Uyển Uyển đã xuyên không đến đây, cũng không có ăn đồ ngọt, lập tức bị thua mau đồng ý rồi.
Chỉ là, cô sẽ cần nói với Tống Duyên Minh như thế nào đây.
Cô ngoan ngoãn và khéo léo nói lời cảm ơn bà Tống, bà Tống vừa dẫn cô đi về hướng phòng, vừa thản nhiên nói: “Ngày mai hai người sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô chính là con dâu của tôi, có gì mà phải cảm ơn? Chỉ cần trong lòng cô không trách móc tôi, không cho cô ngủ cùng con trai của ta là được”.
Nghe những lời này, Kiều Uyển Uyển cảm thấy đau khổ, quyết định đi vào phòng, sẽ nói rõ với bà sau.
Bà Tống lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa nói: “Cô vào trước đi, tôi kêu người phục vụ mang cho cô một nồi nước ấm. Cô rửa chân, rửa mặt”.
“Bác nghỉ ngơi sớm, con tự mình tìm người phục vụ được rồi”.
Kiều Uyển Uyển cũng không đợi bà Tống nói thêm gì, liền quay người đi tới chỗ người phục vụ.
Khi cô còn chưa đến chỗ bàn phục vụ, thì đã nghe thấy từ xa hai cô phục vụ ngồi sau bàn phục vụ, ở đó thảo luận vẻ mắt hào hứng: “Ồ, vừa rồi cô có thấy không? Người đàn ông ở phòng 302”.
“Nhìn thấy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Nghe giọng nói của anh ta hình như là người đến từ thành phố, lại còn rất lịch sự, thật tuyệt quá đi”.
“Tôi nghĩ rằng cô có một ý tưởng gì à? Có muốn tôi hỏi thăm một chút về anh ấy không?”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
“Hahaha, nhìn xem mặt cô đỏ cả lên rồi”.
“……”
Kiều Uyển Uyển biết ngay họ đang nói về Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh ở phòng 302.
Nhưng đối với cô cũng chẳng có quan hệ gì cả, dù sao cô cũng không định kết hôn với Tống Duyên Minh.
Cô ấy bước đến quầy lễ tân, cười tươi nói, “Tôi ở phòng 303, cho tôi một nồi nước ấm”.
303 và 302 là cùng một phòng, hai người phục vụ đương nhiên biết, vừa nghe cô nói là phòng 303, hai mắt sáng lên.
Một người trong số đó thái độ rất nhiệt tình bưng nước cho Kiều Uyển Uyển, người còn lại thì cười hỏi Kiều Uyển Uyển, “Anh trai nhà cô, đã có người yêu chưa ?”
Anh trai ? Kiều Uyển Uyển ngây cả người, mới phản ứng qua, họ nhận nhầm cô là em của Tống Duyên Minh.
Tuy nhiên Kiều Uyển Uyển cũng không giải thích thêm, cười cười nói nói , “Chưa có”.
Hai nữ nhân viên phục vụ kích động, lập tức dồn dập nói: “Vậy cô giúp chúng tôi một việc nhỏ được không?”
Kiều Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt đẹp như hoa đào của mình một cách đầy nghi ngờ.
Một trong hai cô phục vụ mặt đỏ ửng, ngập ngừng nói thì thầm mấy câu vào tai Kiều Uyển Uyển.
Thực tế là muốn Kiều Uyển Uyển đi làm mai làm mối.
Kiều Uyển Uyển bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng cũng không thể làm gì để từ chối được sự năn nỉ của hai cô phục vụ, và họ đã đưa cho Kiều Uyển Uyển một viên kẹo sữa hình con thỏ trắng to, Kiều Uyển Uyển đã xuyên không đến đây, cũng không có ăn đồ ngọt, lập tức bị thua mau đồng ý rồi.
Chỉ là, cô sẽ cần nói với Tống Duyên Minh như thế nào đây.
Danh sách chương