Trans: Dii
Lúc đi nhà ăn không có nhiều người, nhưng vẫn có một ít giáo quan, Lý Tình đã từng đi thăm Trầm Nghị một lần tự nhiên vừa nhìn thấy Lý Tình liền đứng lên, “Anh Trầm chị dâu bọn em ăn xong rồi bọn em đi trước.”
Nói xong liền chuồn nhanh, chẳng trách anh Trầm xin cấp trên xin làm giáo quan hóa ra chị dâu đang học ở đây.
“Ừ” Trầm Nghị cười gật đầu coi như mấy đứa này cũng biết điều.
Anh để Lý Tình ngồi xuống hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh đi lấy cho em?”
Lý Tình bây giờ toàn thân vừa đau vừa mỏi không có hứng thú ăn , “Anh lấy gì cũng được em không kén ăn.”
Trầm Nghị lấy một nồi thịt, đây là món ăn nổi tiếng ở giáo quan, còn nấu thêm một món rau và một nồi cạn, ăn 2 chén cơm, “Ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em về phòng ngủ.”
Lý Tình lắc đầu, “Vẫn là tự em về thôi.”
Trầm Nghị đương nhiên biết Lý Tình đang lo lắng cái gì vì vậy gật đầu, “Được, buổi tối sau khi giải tán em ở bãi tập đợi anh đi.”
Lý Tình ngẩng đầu nhìn Trầm Nghị, “Buổi tối em muốn nghỉ ngơi.”
Thấy cô nói như vậy Trầm Nghị nghĩ hẳn là cô lại nghĩ đến chuyện đó, “Em đừng nghĩ nhiều buổi tối ở đó đợi anh là được rồi ăn cơm đi.”
Lý Tình hiển nhiên không tin Trầm Nghị nói , vì vậy cô khẽ thở dài.
Ăn xong, Lý Tình một mình trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đã đi ngủ, Lý Tình cầm một chậu nước đi vào nhà vệ sinh lau người, nhìn trên kính nhà vệ sinh, may mà không có dấu hôn trên cổ nếu không cô sẽ rất xấu hổ.
Bạn cùng phòng rất lạnh nhạt với Lý Tình, trong ký túc xá có 6 người, hai người lớn lên trong quân ngũ , còn có người ba mẹ đều là bác sĩ.
Có thể nói Lý Tình là người có điều kiện tệ nhất trong ký túc xá này, những người khác không phải không thích Lý Tình, nhưng họ không lớn lên trong một vòng tròn và một môi trường, có nhiều điểm không mấy tương đồng, cũng không có quá nhiều chủ đề tương tự, họ có mỗi người một vùng trời riêng, nhưng cái vùng trời này Lý Tình không có tư cách để tham gia vào.
Lý Tình cũng không muốn tham gia vào cái vòng này của họ, cô đã lên kế hoạch cho việc học đại học, chăm chỉ học tập, kiếm được học bổng, thi thêm vài chứng chỉ, cuối tuần thì đi tới quân đội thăm Trầm đại ca.
Mặc dù huấn luyện quân sự mệt mỏi, nhưng may mắn là có sự quan tâm đặc biệt của Trầm Nghị nên không quá mệt mỏi, chỉ cần một cái chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua, Trầm Nghị phải trở lại quân đội.
Phải mất nhiều ngày nữa mới có thể nhìn thấy Lý Tình ôm lấy thân thể mềm mại của bảo bối, Trầm Nghị rất bất đắc dĩ nhưng anh vẫn phải quay trở lại quân đội.
Lúc Trầm Nghị đi không có nói với Lý Tình vì thời gian hơi gấp gáp.
Lý Tình nghe bạn cùng phòng nói tất cả giáo viên đều đã đi, cô thở dài tuy nói lúc Trầm Nghị ở trường có đôi khi cô cảm thấy không ổn lắm nhưng sau khi anh thật sự rời đi vẫn có chút không nỡ.
Cuộc sống dường như đang đi đúng hướng, cứ đến bốn giờ mỗi ngày ở lớp học, thư viện, nhà ăn và ký túc xá, cuộc sống đại học của Lý Tình rất viên mãn.
Lý Tình biểu hiện trên lớp rất tích cực, co còn được chọn làm lớp trưởng, mỗi ngày ngoài việc học ra, thì trong lớp còn không ít việc để cô xử lý. Cô bận rộn hẳn lên.
Lý Tình bận nên không có thời gian nhớ tơi Trầm Nghị, chỉ có vào lúc nghỉ, thì cô mới nhớ tới, chỉ là nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của anh, thì cô chợt có chút sợ hãi, rõ ràng là một người chính trực như thế, sao tự nhiên lại biến thành không chính đáng nữa rồi.
Lúc đi nhà ăn không có nhiều người, nhưng vẫn có một ít giáo quan, Lý Tình đã từng đi thăm Trầm Nghị một lần tự nhiên vừa nhìn thấy Lý Tình liền đứng lên, “Anh Trầm chị dâu bọn em ăn xong rồi bọn em đi trước.”
Nói xong liền chuồn nhanh, chẳng trách anh Trầm xin cấp trên xin làm giáo quan hóa ra chị dâu đang học ở đây.
“Ừ” Trầm Nghị cười gật đầu coi như mấy đứa này cũng biết điều.
Anh để Lý Tình ngồi xuống hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh đi lấy cho em?”
Lý Tình bây giờ toàn thân vừa đau vừa mỏi không có hứng thú ăn , “Anh lấy gì cũng được em không kén ăn.”
Trầm Nghị lấy một nồi thịt, đây là món ăn nổi tiếng ở giáo quan, còn nấu thêm một món rau và một nồi cạn, ăn 2 chén cơm, “Ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em về phòng ngủ.”
Lý Tình lắc đầu, “Vẫn là tự em về thôi.”
Trầm Nghị đương nhiên biết Lý Tình đang lo lắng cái gì vì vậy gật đầu, “Được, buổi tối sau khi giải tán em ở bãi tập đợi anh đi.”
Lý Tình ngẩng đầu nhìn Trầm Nghị, “Buổi tối em muốn nghỉ ngơi.”
Thấy cô nói như vậy Trầm Nghị nghĩ hẳn là cô lại nghĩ đến chuyện đó, “Em đừng nghĩ nhiều buổi tối ở đó đợi anh là được rồi ăn cơm đi.”
Lý Tình hiển nhiên không tin Trầm Nghị nói , vì vậy cô khẽ thở dài.
Ăn xong, Lý Tình một mình trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đã đi ngủ, Lý Tình cầm một chậu nước đi vào nhà vệ sinh lau người, nhìn trên kính nhà vệ sinh, may mà không có dấu hôn trên cổ nếu không cô sẽ rất xấu hổ.
Bạn cùng phòng rất lạnh nhạt với Lý Tình, trong ký túc xá có 6 người, hai người lớn lên trong quân ngũ , còn có người ba mẹ đều là bác sĩ.
Có thể nói Lý Tình là người có điều kiện tệ nhất trong ký túc xá này, những người khác không phải không thích Lý Tình, nhưng họ không lớn lên trong một vòng tròn và một môi trường, có nhiều điểm không mấy tương đồng, cũng không có quá nhiều chủ đề tương tự, họ có mỗi người một vùng trời riêng, nhưng cái vùng trời này Lý Tình không có tư cách để tham gia vào.
Lý Tình cũng không muốn tham gia vào cái vòng này của họ, cô đã lên kế hoạch cho việc học đại học, chăm chỉ học tập, kiếm được học bổng, thi thêm vài chứng chỉ, cuối tuần thì đi tới quân đội thăm Trầm đại ca.
Mặc dù huấn luyện quân sự mệt mỏi, nhưng may mắn là có sự quan tâm đặc biệt của Trầm Nghị nên không quá mệt mỏi, chỉ cần một cái chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua, Trầm Nghị phải trở lại quân đội.
Phải mất nhiều ngày nữa mới có thể nhìn thấy Lý Tình ôm lấy thân thể mềm mại của bảo bối, Trầm Nghị rất bất đắc dĩ nhưng anh vẫn phải quay trở lại quân đội.
Lúc Trầm Nghị đi không có nói với Lý Tình vì thời gian hơi gấp gáp.
Lý Tình nghe bạn cùng phòng nói tất cả giáo viên đều đã đi, cô thở dài tuy nói lúc Trầm Nghị ở trường có đôi khi cô cảm thấy không ổn lắm nhưng sau khi anh thật sự rời đi vẫn có chút không nỡ.
Cuộc sống dường như đang đi đúng hướng, cứ đến bốn giờ mỗi ngày ở lớp học, thư viện, nhà ăn và ký túc xá, cuộc sống đại học của Lý Tình rất viên mãn.
Lý Tình biểu hiện trên lớp rất tích cực, co còn được chọn làm lớp trưởng, mỗi ngày ngoài việc học ra, thì trong lớp còn không ít việc để cô xử lý. Cô bận rộn hẳn lên.
Lý Tình bận nên không có thời gian nhớ tơi Trầm Nghị, chỉ có vào lúc nghỉ, thì cô mới nhớ tới, chỉ là nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của anh, thì cô chợt có chút sợ hãi, rõ ràng là một người chính trực như thế, sao tự nhiên lại biến thành không chính đáng nữa rồi.
Danh sách chương