Trans: Dii

Chẳng mấy chốc đã đến tuần nghỉ dài hạn, sau buổi học cuối cùng, Lý Tình trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc đi đến ga xe lửa, chuyến tàu buổi tối mất hai ngày.

Trầm Nghị là lần thứ hai xin nghỉ phép, sau khi tới nhà thì Thẩm Nghị bèn kéo Lý Tình tới Cục dân chính lĩnh giấy kết hôn luôn, sau đó đi chụp ảnh cưới, chuyện đám cưới thì hai nhà đã bàn bạc xong từ lâu rồi, bạn bè và người thân cũng biết hết cả rồi.

Cũng chẳng có gì khiến bọn họ lo lắng nữa.

Hôm tổ chức hôn lễ, Trầm Nghị mặc quân trang tới đón Lý Tình, thấy Trầm Nghị trong bộ quân phục, Lý Tình chợt thấy lòng mình hạnh phúc, cảm ơn ông trời đã để cô được sống lại đời này một lần nữa, sửa hết lại những lỗi lầm trước kia, có thể chăm sóc bố mẹ, cũng có thể sống tốt đẹp hơn.

Khi cô đặt tay vào bàn tay của Trầm Nghị, thì trong lòng Lý Tình là niềm hạnh phúc và cảm động, người đàn ông tốt như thế này, sao đời trước cô lại để tuột mất chứ? Nhưng khi trông thấy nước mắt của bố mẹ, Lý Tình lại chợt đau thắt lòng, cô biết nước mắt của bố mẹ là vì không nỡ xa cô, nhà chỉ có mình cô là con, cô cũng không nỡ rời xa bọn họ.

Tới nhà Trầm Nghị, bái đường, Lý Tình cùng Trầm Nghị đi kính rượu mọi người.

Gặp phải bàn khách không quen biết, Trầm Nghị đều giới thiệu cho Lý Tình biết người này là ai, nên kêu thế nào, sự chu đáo thế này càng làm cô có thêm lòng tin, người đàn ông này xứng đáng để cô gửi gắm cả quãng đời còn lại, cô không chọn sai.

Rượu quá tam tuần, mặt Lý Tình đã có chút hồng. Thực ra thì cô cũng uống không có nhiều, lúc kính rượu thì chỉ có nhấp chút đầu môi, ngược lại là Trầm Nghị, anh bị chuốc không ít rượu vào bụng, lúc này có lẽ là hơi say rồi.

Khi khách mời đã về gần hết , Lý Tình đỡ Trầm Nghị đã hơi say trở lại phòng tân hôn, cuối cùng đỡ anh xuống giường, vừa định duỗi tay tháo thắt lưng, cô đã bị ném lên trên giường, hơi thở nóng rực phả vào cổ, mặt cô càng đỏ hơn, mặc dù hôm nay là ngày cưới, bây giờ là ban ngày mà bố mẹ vẫn ở ngoài, cô xấu hổ quá.

Cô cố gắng đẩy Trầm Nghị đang đè lên mình ra, “Anh ngồi dậy.”

Trầm Nghị đầu ôm cổ Lý Tình, “Không muốn ngồi dậy, nàng dâu nhỏ thơm quá, muốn một ngụm nuốt nàng dâu nhỏ vào bụng, nàng dâu nhỏ em là của anh.”

Trầm Nghị say rượu lại dễ thương đến không ngờ, anh thường là một kẻ cứng rắn nhưng không ngờ sau khi uống rượu lại dễ thương đến thế, trái tim của Lý Tình mềm nhũn ra.

Giọng cô dịu đi một chút, “Là của anh, đều là của anh, anh ngồi dậy đi được không, anh nặng quá, đè em đau quá.”

“Xin lỗi vợ đè em đau rồi anh thổi thổi cho em nhé?” Trầm Nghị nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lý Tình ghiêm túc nói.

“Hahaa” Lý Tình không nhịn được cười, này quá đáng yêu rồi giống như chó con vậy.

Cô đưa tay xoa đầu Thẩm Nghị, nhưng Thẩm Nghị để kiểu tóc húi cua có hơi đau tay, Lý Thanh bị chọc hai lần bèn rút tay về, “Anh mau lăn từ trên người em xuống, bố mẹ còn ở bên ngoài kia kìa, em còn phải đi thu dọn giúp họ nữa.”

“Không muốn vợ phải ở đây với anh.” Trầm Nghị gắt gao ôm Lý Tình không buông.

Lý Tình bất lực cô không thể kéo tay Trầm Nghị ra chỉ có thể để anh ôm.

Trầm Nghị càng nhìn càng thấy cô dâu nhỏ ngon miệng nên chống cự không nổi mà liếm môi, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lý Tình , bọn họ tham lam nuốt nước miếng của nhau chúng không kịp nuốt xuống chảy xuống khóe miệng làm ướt cằm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện