Trì Xu Nhan vừa vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bị trói chặt vào trên giường, xem ra đây chính là người tên Chu Côn Hùng kia.
Trì Xu Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đúng như cô dự đoán, con quỷ này căn bản không phải tồn tại ngàn năm, chẳng qua chỉ là trăm năm mà thôi.
"Trì đại sư, ngài có cần chuẩn bị cái gì hay không?"
Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Xu Nhan tay không mà đến, cũng không biết cô muốn trừ quỷ như thế nào. Trước kia mấy người gọi là đại sư đều mang theo vô số pháp khí tới.
Trì Xu Nhan nhìn cũng không nhìn Dương Hoành Thịnh, lắc đầu, tiến lên vài bước, thật ra cô vừa mới vào phòng đã nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ bám vào người Chu Côn Hùng.
Trước kia cô từng nghiên cứu qua thuật pháp cổ tịch, ghi lại từng có một loại quỷ tu, dựa vào hàng phục lệ quỷ, đem lệ quỷ luyện thành pháp khí để nâng cao thực lực.
Bởi vậy những con quỷ này đối với người bình thường mà nói có lẽ là tránh còn không kịp, nhưng đối với bọn họ thì đây chính là một loại tài nguyên mà ai cũng muốn tranh đoạt.
Mà cô chế luyện Âm Quỷ Phiên bản chất cũng là như thế này, nếu muốn nói điểm khác biệt nhất của Trì Xu Nhan với tất cả thiên sư thì cô là người cực kỳ giỏi nghiên cứu, không quan tâm có kiêng kị gì không mà chỉ quan tâm có dùng được hay không.
Cô không phải là quỷ tu, thế nhưng quỷ đối với cô mà nói cũng là một loại tài nguyên có thể giúp cô gia tăng thực lực.
Con quỷ này tuy rằng có đạo hạnh không cao lắm, nhưng mà muỗi nhỏ hơn nữa cũng là thịt, so với những con quỷ lúc trước cô thu vào trong Âm Quỷ Phiên thì đạo hạnh cao hơn một chút.
Dương Hoành Thịnh vội vã cuống cuồng đứng ở một bên, đợi nửa ngày, thấy Trì Xu Nhan vẫn không chịu ra tay, anh khẽ cau mày, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không.
Anh vẫn luôn cảm thấy hình như ánh mắt của Trì Xu Nhan đang phát sáng, hơn nữa hình như còn đang trao đổi với nữ quỷ kia.
"Trì đại sư, vì sao ngài còn chưa ra tay?"
Tô Diệp Nhiên vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
"Tiên lễ hậu binh mà, trước tiên hỏi một chút tình huống cụ thể của nữ quỷ này."
"Vậy ngài hỏi được cái gì?"
Trì Xu Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đúng như cô dự đoán, con quỷ này căn bản không phải tồn tại ngàn năm, chẳng qua chỉ là trăm năm mà thôi.
"Trì đại sư, ngài có cần chuẩn bị cái gì hay không?"
Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Xu Nhan tay không mà đến, cũng không biết cô muốn trừ quỷ như thế nào. Trước kia mấy người gọi là đại sư đều mang theo vô số pháp khí tới.
Trì Xu Nhan nhìn cũng không nhìn Dương Hoành Thịnh, lắc đầu, tiến lên vài bước, thật ra cô vừa mới vào phòng đã nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ bám vào người Chu Côn Hùng.
Trước kia cô từng nghiên cứu qua thuật pháp cổ tịch, ghi lại từng có một loại quỷ tu, dựa vào hàng phục lệ quỷ, đem lệ quỷ luyện thành pháp khí để nâng cao thực lực.
Bởi vậy những con quỷ này đối với người bình thường mà nói có lẽ là tránh còn không kịp, nhưng đối với bọn họ thì đây chính là một loại tài nguyên mà ai cũng muốn tranh đoạt.
Mà cô chế luyện Âm Quỷ Phiên bản chất cũng là như thế này, nếu muốn nói điểm khác biệt nhất của Trì Xu Nhan với tất cả thiên sư thì cô là người cực kỳ giỏi nghiên cứu, không quan tâm có kiêng kị gì không mà chỉ quan tâm có dùng được hay không.
Cô không phải là quỷ tu, thế nhưng quỷ đối với cô mà nói cũng là một loại tài nguyên có thể giúp cô gia tăng thực lực.
Con quỷ này tuy rằng có đạo hạnh không cao lắm, nhưng mà muỗi nhỏ hơn nữa cũng là thịt, so với những con quỷ lúc trước cô thu vào trong Âm Quỷ Phiên thì đạo hạnh cao hơn một chút.
Dương Hoành Thịnh vội vã cuống cuồng đứng ở một bên, đợi nửa ngày, thấy Trì Xu Nhan vẫn không chịu ra tay, anh khẽ cau mày, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không.
Anh vẫn luôn cảm thấy hình như ánh mắt của Trì Xu Nhan đang phát sáng, hơn nữa hình như còn đang trao đổi với nữ quỷ kia.
"Trì đại sư, vì sao ngài còn chưa ra tay?"
Tô Diệp Nhiên vừa lo lắng vừa nghi hoặc.
"Tiên lễ hậu binh mà, trước tiên hỏi một chút tình huống cụ thể của nữ quỷ này."
"Vậy ngài hỏi được cái gì?"
Danh sách chương