“Một người phú quý nhàn rỗi như ta, có thể có chuyện gì lo lắng chứ.” Mộ Chi Minh cười nói, đột nhiên y như nghĩ đến cái gì đó, vỗ đầu một cái, “Không xong rồi, hôm nay còn chưa thỉnh an phụ thân mẫu thân!”

Nói đoạn y vội vàng chạy tới đại sảnh.

“A? Thiếu gia?” Văn Hạc Âm nhìn Mộ Chi Minh chạy xa không hiểu chuyện gì, lẩm bẩm nói, “Đã bao lâu rồi ngươi không thỉnh an, sao hôm nay lại nhớ đến chuyện này?”

Văn Hạc Âm không ngừng cảm thấy nghi hoặc, cả Mộ Bác Nhân và Cung thị cũng cảm thấy nghi hoặc không kém.

Từ sau khi Mộ Chi Minh thành thân phân nhà, đã là chủ của một nhà, cho dù có lúc ở phủ Yến Quốc Công nhưng cũng không cần thỉnh an.

Cho nên đối với việc Mộ Chi Minh thỉnh an, Mộ Bác Nhân và Cung thị chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

Có điều, so với việc không thể hiểu được vì sao Mộ Chi Minh thỉnh an thì Cung thị lại càng để ý việc y rơi xuống nước hôm qua hơn, vì thế vẫy tay để y đứng bên cạnh, hỏi thân thể y có sao không.

Mộ Chi Minh cười đáp: “Xin mẫu thân yên tâm, hài nhi đã không có chuyện gì.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cung thị cười, vỗ nhẹ mu bàn tay Mộ Chi Minh.

Sau khi Mộ Chi Minh thỉnh an xong bèn trở lại sương phòng dùng đồ ăn sáng, cũng gọi Văn Hạc Âm ngồi ở bên cạnh ăn với mình.

Mộ Chi Minh nuốt miếng cháo nóng và dưa muối xuống bụng, tinh thần càng thêm hăng hái, y nghĩ nghĩ bèn nói với Văn Hạc Âm: “A Âm, hôm nay chúng ta không đi Phường Đan Thanh.”

Dù sao thì Văn Hạc Âm cũng không quan tâm việc mình đi đâu, cậu hỏi: “Ừm, vậy hôm nay thiếu gia có tính toán gì không?”

Mộ Chi Minh: “Mua ít hương khói và tiền giấy vàng đi Từ Đường Cố thị một chuyến.”

“A chuyện này?” Văn Hạc Âm gãi đầu, “Ò, được thôi, nghe ngươi.”

Chuyện đã quyết định xong, hai người bắt đầu xuất phát, Mộ Chi Minh cũng không ngồi cỗ kiệu hay cưỡi ngựa, mà chỉ cùng Văn Hạc Âm đi bộ đến phố đông.

Vừa qua thanh minh, hương khói giấy tiền cũng không quá khó mua, có điều hai người vẫn trì hoãn một lát, vì vậy mới gặp được một người.

Đó là phu quân của Thải Vi, hiện giờ đã là thư sinh thanh y của Lại Bộ Thị Lang.

“Hở? Tham kiến đại nhân.” Mộ Chi Minh nhìn thấy người vội vàng chấp tay hành lễ.

“Không nghĩ tới lại gặp được Hầu gia ở chỗ này, thật là có duyên phận mà.” Lại Bộ Thị Lang vội vàng đáp lễ.

Mộ Chi Minh cảm thấy khó hiểu.

Hầu gia? Hầu gia cái gì?

Có phải hắn gọi nhầm không?

Đương nhiên Mộ Chi Minh cũng sẽ không ở trước mặt mọi người nghi ngờ hắn xưng hô có vấn đề, vì vậy hiền lành cười nói: “Vì sao Thị Lang đại nhân lại tới đây?”

Gương mặt Lại Bộ Thị Lang ửng đỏ, hắn cười cười: “Nương tử nói muốn ăn bánh trôi rượu nếp, trù nương* ở phủ đệ làm thế nào cũng không được, nghe nói ở chợ phố đông có một tửu lâu, làm bánh trôi rượu nếp rất ngon, cho nên ta tới mua cho nàng.”

(*Trù nương: đầu bếp nữ)

“Ngài tự mình tới mua?” Mộ Chi Minh cong mắt, “Thị Lang đại nhân thật sự rất dịu dàng săn sóc, việc này sẽ truyền thành giai thoại.”

Lại Bộ Thị Lang liên tục xua tay: “Giai thoại cái gì, Hầu gia cứ nói đùa, nương tử mang thai rất vất vả, ta là phu quân của nàng, đi mua một bát bánh trôi rượu nếp có gì tốt để xưng là giai thoại chứ, không nói nhiều với Hầu gia nữa, nương tử ta còn chờ ở nhà!”

Sau khi hai người cáo biệt, Mộ Chi Minh hỏi Văn Hạc Âm: “Vì sao vừa rồi Thị Lang đại nhân luôn gọi ta là Hầu gia?”

“A?” Văn Hạc Âm nghi hoặc, “Nếu không thì gọi bằng gì? Thiếu gia, mỗi ngày các ngươi cứ đại nhân này đại nhân kia, xưng hô đa dạng chồng chất, ngươi không hiểu thì ta lại càng không hiểu.” Nói đoạn, tại sao cậu lại cảm thấy hôm nay Mộ Chi Minh rất kỳ quái, chẳng lẽ y còn chưa hết sốt?

Văn Hạc Âm hỏi: “Thiếu gia, ngươi hết sốt chưa?”

Mộ Chi Minh đáp: “Hết rồi.”

Văn Hạc Âm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y.

Mộ Chi Minh phất tay, vứt chuyện này ra sau đầu, đi mua hương khói giấy tiền với Văn Hạc Âm, y còn thuận tiện mua thêm một cái bồn nhóm lửa, vì thế càng khiến ánh mắt Văn Hạc Âm nhìn y mỗi lúc mỗi thêm phần kỳ quái.

Hai người mang theo một đống đồ vật đi vào Từ Đường tổ miếu Cố gia.

Tổ miếu Cố gia ở ngoại ô, hẻo lánh yên tĩnh, ngày thường rất ít người tới, Từ Đường túc mục không tiếng động, cửa đỏ đóng chặt.

Mộ Chi Minh không dám lỗ mãng, ở ngoài trăm mét dọn bồn nhóm lửa, cung cung kính kính thắp nến hương, thành kính chuyên tâm đốt giấy tiền.

Y vừa đốt vừa nghĩ thầm.

Cố tướng quân, nếu ngươi có nuối tiếc chưa thực hiện được thì có thể tới báo mộng cho ta, ta bằng lòng nghe, cũng bằng lòng hỗ trợ.

Văn Hạc Âm đốt giấy tiền cùng Mộ Chi Minh một lát, duỗi tay phủi bớt khói sặc, nhịn không được hỏi: “Thiếu gia, ngươi đang làm gì vậy?” Muốn tế tổ vì sao không vào tông miếu, mà ở cách trăm mét đốt đồ trong bồn đốt?

Mộ Chi Minh thở dài: “Ngày hôm qua ta mơ thấy Cố tướng quân, ta cảm thấy hắn có chuyện muốn nói với ta.”

Văn Hạc Âm hỏng mất: “Cố tướng quân có chuyện muốn nói với ngươi vậy thì ngươi chờ hắn về trực tiếp đi hỏi hắn là được rồi!”

Mộ Chi Minh dở khóc dở cười: “A Âm à, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đó, làm sao có thể ở trước tổ miếu Cố thị bày ra trò đùa đại bất kính như vậy chứ?”

Văn Hạc Âm: “…?”

Cậu vươn tay sờ trán Mộ Chi Minh.

Không có phát sốt mà.

Văn Hạc Âm: “Vì sao là đại bất kính?”

Mộ Chi Minh: “Ngươi nói là ta đợi Cố tướng quân trở về hẵng hỏi hắn.”

“Đúng vậy.” Văn Hạc Âm nói, “Ngươi cảm thấy Cố tướng quân có lời muốn nói với ngươi, vậy thì chờ hắn từ đại doanh Lạc Đô trở về rồi trực tiếp hỏi hắn!”

Mộ Chi Minh: “Đại doanh Lạc Đô cái gì, ta nói Cố tướng quân là Vũ Lâm đại tướng quân Cố Hách Viêm, là cái vị Tướng quân ba tháng trước đã tử trận trên sa trường, ngươi cho rằng ta đang nói ai.”

Văn Hạc Âm: “…?”

Hai canh giờ sau, Văn Hạc Âm vọt thẳng vào phủ đệ Khuông đại phu, tìm thấy Khuông đại phu bèn nắm lấy cánh tay ông ta, hoảng sợ muôn phần cầu xin giúp đỡ: “Khuông đại phu, không tốt rồi, thiếu gia của chúng ta điên rồi!”

Khuông đại phu bị cú sốc dọa một phen: “A? Cái gì? Tiểu Ly Chu điên rồi? Không phải hôm qua còn tốt sao?”

Văn Hạc Âm: “Ta cảm thấy bởi vì y quá nhớ Cố tướng quân cho nên đột nhiên điên rồi!”

Khuông đại phu: “Gì? Cố tướng quân xảy ra chuyện gì?”

Văn Hạc Âm: “Cố tướng quân đi đại doanh Lạc Đô!”

Khuông đại phu: “Nhưng từ đại doanh Lạc Đô đến Kinh Thành không phải chỉ cần cưỡi ngựa một canh giờ sao?”

Văn Hạc Âm: “Đúng vậy!”

Khuông đại phu: “…?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện