(*Tình so kim kiên: có nghĩa như người thường sống không thể thiếu nó, ở đây hiểu như hai bạn trẻ không thể sống thiếu nhau.)
Sự tình náo loạn đến nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn xuống mơ màng, ở Mộ phủ, trong sương phòng lặng ngắt như tờ, Mộ Chi Minh ngồi ở cạnh bàn để Khuông đại phu giúp y bắt mạch, Văn Hạc Âm đứng phía sau y, Mộ Bác Nhân và Cung thị thì ngồi bên cạnh y, ai cũng thần sắc khẩn trương.
Khuông đại phu trầm ngâm, ai oán vạn phần mà mở miệng: “Không…”
Mộ Chi Minh rất thuận miệng tiếp một câu: “Không cứu được?”
Tất cả mọi người khiếp sợ, Cung thị thì ngạc nhiên che miệng, còn Mộ Bác Nhân hoảng sợ nói: “Không phải vẫn luôn tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không cứu được?!”
Khuông đại phu: “Không cứu được cái gì, là không có chuyện gì!”
Mộ Chi Minh cong mắt cười: “Vậy sao biểu cảm của người lại bi thống như vậy?”
Khuông đại phu: “Ngươi có bệnh, ta lại nhìn không ra còn có thể không bi thống sao!”
Mộ Chi Minh ngượng ngùng: “Nhưng con cảm thấy thân thể mình không đáng ngại.”
Khuông đại phu: “Ngươi nói Cố tướng quân tử trận, có chuyện này không?”
“Đúng vậy, ba tháng trước Cố tướng quân tử trận trên sa trường.” Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Mộ Bác Nhân, “Việc này là do phụ thân nói cho con biết.”
Mộ Bác Nhân lạnh giọng: “Nói hươu nói vượn!”
Mộ Chi Minh hoang mang khó hiểu: “Nhưng chuyện quân vương mặc đồ trắng, cử quốc ai điếu*, y quan chôn trong hoàng lăng là thật! Ngày đó tuyết rơi dày đặc, đất trời lạnh lẽo một mảnh trắng xóa, chúng ta còn ở trước phủ đốt lúa mạch…”
(*Cử quốc ai điếu: kiểu như là quốc tang vậy á, cả nước thương tiếc.)
“Ly Chu à, đừng nói nữa, đường nói nữa.” Cung thị hiển nhiên bị y mê sảng làm cho hoảng sợ, hoảng loạn run giọng ngăn cản.
Mộ Chi Minh không dám nói nhiều.
Khuông đại phu vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Muốn cởi chuông phải cần người cột chuông, Tướng quân sắp tới chưa?”
Ông ta vừa dứt câu đã có gã sai vặt tới báo: “Cố tướng quân trở về rồi!”
Mộ Bác Nhân: “Mau mời hắn lại đây.”
Một lát sau, cửa sương phòng bị đẩy ra, một người bước nhanh đến.
Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn lại, sững sờ tại chỗ.
Đó là lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn như lửa thiêu đốt đầy trời, thân ảnh người tới bị kéo thật dài, từ đầu tới cuối ánh mắt cứ nhìn thẳng y.
Cứ như vậy một lát, Mộ Chi Minh cảm thấy khó có thể tin được tất cả những chuyện không chân thực sáng nay, dường như y bị người ta ném vào biển cả mênh mang, không tự chủ được chìm nổi khi bị những con sóng lớn cuốn lấy đến đầu váng mắt hoa.
Nhưng sau khi hư ảo thối lui, Mộ Chi Minh cũng không có cảm thấy sợ hãi khủng hoảng.
Thứ chiếm trọn trái tim y, thế mà chỉ có hai chữ “may mắn”.
May mắn thay núi xanh không chôn trung cốt, may mắn tướng sĩ bảo vệ bá tánh đất nước có thể dùng hai con mắt của mình nhìn nhân thế an bình.
Cố Hách Viêm hiển nhiên vội vàng gấp gáp trở về, áo giáp bạc uy phong lẫm lẫm trên người vẫn chưa được cởi ra, bởi vì cau mày mà ánh mắt của hắn so với bình thường càng thêm nhút nhát sắc bén.
Cố Hách Viêm đã nghe nói bệnh tình của Mộ Chi Minh, trong lòng như có như không đã có suy đoán.
Hắn đi đến trước mặt của Mộ Chi Minh không chút cố kỵ hỏi thẳng: “Ngươi nói ta ba tháng trước tử trận trên sa trường?”
Hắn từ trên cao nhìn xuống, bởi vì sốt ruột mà giọng nói lạnh như bắc địa ý lạnh dày đặc gió sương, người khác nghe được giống như là rất tức giận.
Mộ Chi Minh hoảng sợ, sau một lúc lâu chần chừ mới đứng lên, nhìn thẳng Cố Hách Viêm chấp tay hành lễ: “Tướng quân, hôm qua ta từ đầu đến cuối có chút hồ đồ, nếu như có mạo phạm…”
Cố Hách Viêm đánh gãy lời y: “Có phải hay không? Trả lời ta.”
Mộ Chi Minh: “… Phải.”
Cố Hách Viêm lại hỏi: “Năm ấy, ngươi phụng thánh chỉ đi biên cương học chữ Câu Cát, còn nhớ mình hồi kinh khi nào không?”
Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ: “Cuối tháng mười, là ngài nói nếu ta đã học xong chữ Câu Cát, lại còn là người ngoài thì không thể ở quân doanh quá lâu, vì thế ta lập tức hồi kinh.”
Văn Hạc Âm mở miệng: “Thiếu gia, ngươi nói cái gì vậy? Rõ ràng chúng ta tới giữa tháng mười một mới rời khỏi biên cương mà.”
Mộ Chi Minh chắc chắn mà nói: “Cuối tháng mười, ta nhớ rất rõ.”
Sắc mặt Cố Hách Viêm cực kém, hắn nắm chặt bàn tay buông bên người thành quyền, lồng ngực hơi phập phòng, giống như một người đứng trên mặt đất khô hạn nhứt nẻ lâu ngày, ngẩng đầu nhìn trời khao khát cầu mưa, tuyệt cảnh trong lòng mang theo vẻ không cam tâm, hắn hỏi: “Ngươi có nhớ việc chúng ta thành thân không?”
Mộ Chi Minh nghi hoặc: “Thành thân cái gì?”
Nháy mắt, trong sường phòng an tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Cố Hách Viêm lại nói không ra một chữ, hắn hoảng sợ vô thố cúi đầu, đưa tay chống bàn, dường như thế này mới có thể đứng vững.
Đúng lúc đó, Mộ Bác Nhân đứng lên.
Ông gọi Cố Hách Viêm ra khỏi sương phòng, Cung thị cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.
Sắc trời đen tối, bầu trời mơ màng nặng nề, Cố Hách Viêm rũ mắt đứng trước hành lang, cảm thấy cái lạnh của mùa xuân ập vào người lạnh kinh khủng.
Lúc này, Mộ Bác Nhân mở miệng nói: “Hiền tế* à, không có việc gì đâu, đừng có gấp.”
(*Hiền tế: con rể)
Cố Hách Viêm sửng sốt, nhìn Mộ Bác Nhân.
Mộ Bác Nhân nói: “Y thuật của Khuông đại phu cao minh, nhất định có thể tìm ra cách chữa bệnh.”
“Đúng vậy.” Cung thị nhẹ cười, hòa ái dễ gần, “Cho dù thật sự không tìm được cách cũng không sao, hai đứa còn trẻ, có rất nhiều ngày nâng đỡ bên nhau, lo gì không có ký ức cầm sắc hòa minh chứ!”
Một cảm giác xa lạ nảy lên trong trái tim Cố Hách Viêm, thế mà lại hòa tan đi khổ sở của hắn.
Đúng lúc này, một gã sai mặt chạy tới nói: “Có tướng sĩ tự xưng là Hách Thiên Cần tới tìm Tướng quân, có vẻ như rất sốt ruột.”
Mộ Bác Nhân xua tay, để gã sai vặt lui ra, nói với Cố Hách Viêm: “Quân doanh có việc ngươi đi trước đi, nơi này không cần lo lắng.”
Cung thị: “Đúng vậy, xong sớm một chút trở về ở cùng Ly Chu, có lẽ khi con nói chuyện với nó không chừng nó sẽ nhớ ra.”
Cố Hách Viêm thoáng thảnh thơi, hắn gật đầu, sau đó hành lễ rời đi.
Nhưng hắn vừa mới xoay người đi được hai bước thì Cung thị đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà gọi Cố Hách Viêm lại: “Khoan đã!”
Cố Hách Viêm vội vàng xoay người, nhìn Cung thị.
Cung thị hỏi hắn: “Mấy ngày tháng ba trời rét, lạnh kinh khủng, con ở quân doanh có y phục giữ ấm không?”
Cố Hách Viêm không nghĩ tới Cung thị sẽ hỏi hắn việc vặt như vậy, ngẩn ra một lúc lâu mới nói: “Có.”
“Vậy là tốt rồi, đi đi.” Cung thị cười cười.
Mộ Bác Nhân và Cung thị nhìn theo Cố Hách Viêm rời đi, hai tay Mộ Bác Nhân chấp ở sau người, nói với Cung thị: “Tuy nói có, nhưng vẫn chuẩn bị vài món nhờ người đưa đến quân doanh đi, đứa nhỏ này, thoạt nhìn đã biết không thể tự chăm sóc bản thân.”
“Được, biết rồi.” Cung thị gật đầu cười nói.
“Aizz.” Mộ Bác Nhân thở dài, giả vờ tức giận, “Ta phải về phòng, đi mắng Ly Chu, nhìn xem vừa rồi nó nói lời hồ đồ gì! Làm sao gọi là tử trận, lời này có thể nói bậy sao?! May mà tâm đứa nhỏ này hướng về Ly Chu, nóng nảy một chút thì thôi, nếu đổi lại là người khác nói không chừng sẽ tức giận rất nhiều!”
“Ông cũng biết đó là lời hồ đồ rồi, suy cho cùng thì Ly Chu bị bệnh chớ mắng.” Cung thị nói đùa, “Mắng Ly Chu còn không phải khiến hài tử kia đau lòng sao.”
Mộ Bác Nhân gật đầu: “Ừm, đúng vậy, đúng vậy.”
Cung thị vỗ lưng Mộ Bác Nhân: “Hai đứa nhỏ tình so kim kiên, sẽ tốt, sẽ tốt thôi.”
Sự tình náo loạn đến nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn xuống mơ màng, ở Mộ phủ, trong sương phòng lặng ngắt như tờ, Mộ Chi Minh ngồi ở cạnh bàn để Khuông đại phu giúp y bắt mạch, Văn Hạc Âm đứng phía sau y, Mộ Bác Nhân và Cung thị thì ngồi bên cạnh y, ai cũng thần sắc khẩn trương.
Khuông đại phu trầm ngâm, ai oán vạn phần mà mở miệng: “Không…”
Mộ Chi Minh rất thuận miệng tiếp một câu: “Không cứu được?”
Tất cả mọi người khiếp sợ, Cung thị thì ngạc nhiên che miệng, còn Mộ Bác Nhân hoảng sợ nói: “Không phải vẫn luôn tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không cứu được?!”
Khuông đại phu: “Không cứu được cái gì, là không có chuyện gì!”
Mộ Chi Minh cong mắt cười: “Vậy sao biểu cảm của người lại bi thống như vậy?”
Khuông đại phu: “Ngươi có bệnh, ta lại nhìn không ra còn có thể không bi thống sao!”
Mộ Chi Minh ngượng ngùng: “Nhưng con cảm thấy thân thể mình không đáng ngại.”
Khuông đại phu: “Ngươi nói Cố tướng quân tử trận, có chuyện này không?”
“Đúng vậy, ba tháng trước Cố tướng quân tử trận trên sa trường.” Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Mộ Bác Nhân, “Việc này là do phụ thân nói cho con biết.”
Mộ Bác Nhân lạnh giọng: “Nói hươu nói vượn!”
Mộ Chi Minh hoang mang khó hiểu: “Nhưng chuyện quân vương mặc đồ trắng, cử quốc ai điếu*, y quan chôn trong hoàng lăng là thật! Ngày đó tuyết rơi dày đặc, đất trời lạnh lẽo một mảnh trắng xóa, chúng ta còn ở trước phủ đốt lúa mạch…”
(*Cử quốc ai điếu: kiểu như là quốc tang vậy á, cả nước thương tiếc.)
“Ly Chu à, đừng nói nữa, đường nói nữa.” Cung thị hiển nhiên bị y mê sảng làm cho hoảng sợ, hoảng loạn run giọng ngăn cản.
Mộ Chi Minh không dám nói nhiều.
Khuông đại phu vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Muốn cởi chuông phải cần người cột chuông, Tướng quân sắp tới chưa?”
Ông ta vừa dứt câu đã có gã sai vặt tới báo: “Cố tướng quân trở về rồi!”
Mộ Bác Nhân: “Mau mời hắn lại đây.”
Một lát sau, cửa sương phòng bị đẩy ra, một người bước nhanh đến.
Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn lại, sững sờ tại chỗ.
Đó là lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn như lửa thiêu đốt đầy trời, thân ảnh người tới bị kéo thật dài, từ đầu tới cuối ánh mắt cứ nhìn thẳng y.
Cứ như vậy một lát, Mộ Chi Minh cảm thấy khó có thể tin được tất cả những chuyện không chân thực sáng nay, dường như y bị người ta ném vào biển cả mênh mang, không tự chủ được chìm nổi khi bị những con sóng lớn cuốn lấy đến đầu váng mắt hoa.
Nhưng sau khi hư ảo thối lui, Mộ Chi Minh cũng không có cảm thấy sợ hãi khủng hoảng.
Thứ chiếm trọn trái tim y, thế mà chỉ có hai chữ “may mắn”.
May mắn thay núi xanh không chôn trung cốt, may mắn tướng sĩ bảo vệ bá tánh đất nước có thể dùng hai con mắt của mình nhìn nhân thế an bình.
Cố Hách Viêm hiển nhiên vội vàng gấp gáp trở về, áo giáp bạc uy phong lẫm lẫm trên người vẫn chưa được cởi ra, bởi vì cau mày mà ánh mắt của hắn so với bình thường càng thêm nhút nhát sắc bén.
Cố Hách Viêm đã nghe nói bệnh tình của Mộ Chi Minh, trong lòng như có như không đã có suy đoán.
Hắn đi đến trước mặt của Mộ Chi Minh không chút cố kỵ hỏi thẳng: “Ngươi nói ta ba tháng trước tử trận trên sa trường?”
Hắn từ trên cao nhìn xuống, bởi vì sốt ruột mà giọng nói lạnh như bắc địa ý lạnh dày đặc gió sương, người khác nghe được giống như là rất tức giận.
Mộ Chi Minh hoảng sợ, sau một lúc lâu chần chừ mới đứng lên, nhìn thẳng Cố Hách Viêm chấp tay hành lễ: “Tướng quân, hôm qua ta từ đầu đến cuối có chút hồ đồ, nếu như có mạo phạm…”
Cố Hách Viêm đánh gãy lời y: “Có phải hay không? Trả lời ta.”
Mộ Chi Minh: “… Phải.”
Cố Hách Viêm lại hỏi: “Năm ấy, ngươi phụng thánh chỉ đi biên cương học chữ Câu Cát, còn nhớ mình hồi kinh khi nào không?”
Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ: “Cuối tháng mười, là ngài nói nếu ta đã học xong chữ Câu Cát, lại còn là người ngoài thì không thể ở quân doanh quá lâu, vì thế ta lập tức hồi kinh.”
Văn Hạc Âm mở miệng: “Thiếu gia, ngươi nói cái gì vậy? Rõ ràng chúng ta tới giữa tháng mười một mới rời khỏi biên cương mà.”
Mộ Chi Minh chắc chắn mà nói: “Cuối tháng mười, ta nhớ rất rõ.”
Sắc mặt Cố Hách Viêm cực kém, hắn nắm chặt bàn tay buông bên người thành quyền, lồng ngực hơi phập phòng, giống như một người đứng trên mặt đất khô hạn nhứt nẻ lâu ngày, ngẩng đầu nhìn trời khao khát cầu mưa, tuyệt cảnh trong lòng mang theo vẻ không cam tâm, hắn hỏi: “Ngươi có nhớ việc chúng ta thành thân không?”
Mộ Chi Minh nghi hoặc: “Thành thân cái gì?”
Nháy mắt, trong sường phòng an tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Cố Hách Viêm lại nói không ra một chữ, hắn hoảng sợ vô thố cúi đầu, đưa tay chống bàn, dường như thế này mới có thể đứng vững.
Đúng lúc đó, Mộ Bác Nhân đứng lên.
Ông gọi Cố Hách Viêm ra khỏi sương phòng, Cung thị cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.
Sắc trời đen tối, bầu trời mơ màng nặng nề, Cố Hách Viêm rũ mắt đứng trước hành lang, cảm thấy cái lạnh của mùa xuân ập vào người lạnh kinh khủng.
Lúc này, Mộ Bác Nhân mở miệng nói: “Hiền tế* à, không có việc gì đâu, đừng có gấp.”
(*Hiền tế: con rể)
Cố Hách Viêm sửng sốt, nhìn Mộ Bác Nhân.
Mộ Bác Nhân nói: “Y thuật của Khuông đại phu cao minh, nhất định có thể tìm ra cách chữa bệnh.”
“Đúng vậy.” Cung thị nhẹ cười, hòa ái dễ gần, “Cho dù thật sự không tìm được cách cũng không sao, hai đứa còn trẻ, có rất nhiều ngày nâng đỡ bên nhau, lo gì không có ký ức cầm sắc hòa minh chứ!”
Một cảm giác xa lạ nảy lên trong trái tim Cố Hách Viêm, thế mà lại hòa tan đi khổ sở của hắn.
Đúng lúc này, một gã sai mặt chạy tới nói: “Có tướng sĩ tự xưng là Hách Thiên Cần tới tìm Tướng quân, có vẻ như rất sốt ruột.”
Mộ Bác Nhân xua tay, để gã sai vặt lui ra, nói với Cố Hách Viêm: “Quân doanh có việc ngươi đi trước đi, nơi này không cần lo lắng.”
Cung thị: “Đúng vậy, xong sớm một chút trở về ở cùng Ly Chu, có lẽ khi con nói chuyện với nó không chừng nó sẽ nhớ ra.”
Cố Hách Viêm thoáng thảnh thơi, hắn gật đầu, sau đó hành lễ rời đi.
Nhưng hắn vừa mới xoay người đi được hai bước thì Cung thị đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà gọi Cố Hách Viêm lại: “Khoan đã!”
Cố Hách Viêm vội vàng xoay người, nhìn Cung thị.
Cung thị hỏi hắn: “Mấy ngày tháng ba trời rét, lạnh kinh khủng, con ở quân doanh có y phục giữ ấm không?”
Cố Hách Viêm không nghĩ tới Cung thị sẽ hỏi hắn việc vặt như vậy, ngẩn ra một lúc lâu mới nói: “Có.”
“Vậy là tốt rồi, đi đi.” Cung thị cười cười.
Mộ Bác Nhân và Cung thị nhìn theo Cố Hách Viêm rời đi, hai tay Mộ Bác Nhân chấp ở sau người, nói với Cung thị: “Tuy nói có, nhưng vẫn chuẩn bị vài món nhờ người đưa đến quân doanh đi, đứa nhỏ này, thoạt nhìn đã biết không thể tự chăm sóc bản thân.”
“Được, biết rồi.” Cung thị gật đầu cười nói.
“Aizz.” Mộ Bác Nhân thở dài, giả vờ tức giận, “Ta phải về phòng, đi mắng Ly Chu, nhìn xem vừa rồi nó nói lời hồ đồ gì! Làm sao gọi là tử trận, lời này có thể nói bậy sao?! May mà tâm đứa nhỏ này hướng về Ly Chu, nóng nảy một chút thì thôi, nếu đổi lại là người khác nói không chừng sẽ tức giận rất nhiều!”
“Ông cũng biết đó là lời hồ đồ rồi, suy cho cùng thì Ly Chu bị bệnh chớ mắng.” Cung thị nói đùa, “Mắng Ly Chu còn không phải khiến hài tử kia đau lòng sao.”
Mộ Bác Nhân gật đầu: “Ừm, đúng vậy, đúng vậy.”
Cung thị vỗ lưng Mộ Bác Nhân: “Hai đứa nhỏ tình so kim kiên, sẽ tốt, sẽ tốt thôi.”
Danh sách chương