Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Dịch Thiên Phàm nói Hoàng Trung kêu mọi người ở thôn trang, bao gồm cả tá điền vốn ở thôn trang từ trước, lại đây.
"Về sau chúng ta sẽ ở thôn trang này, nói vậy chắc các ngươi đều đã biết.
Bất quá mọi người hãy yên tâm, phân lệ sẽ không thay đổi, trước kia là bao nhiêut, thì sau này là bấy nhiêu.
Hơn nữa......!vì đất đai hiện tại có dư, nếu sau này mỗi nhà có thể nhận thêm nhiều đất đai, làm ra nhiều loại lương thực, có thể giữ lại cho mình." Dịch Thiên Phàm đứng ở trước mặt nhiều người chậm rãi nói.
Các tá điền ở thôn trang đều đứng ở đằng trước, tổng cộng mười lăm hộ gia đình, vì để biểu hiện sự coi trọng mọi người trong nhà đều đến.
"Về sau, hạ nhân ở Dịch phủ cũng có thể đi hỗ trợ trồng trọt, làm nhiều có nhiều, trồng được lúa nước, thôn trang thu sáu phần, còn lại các người tự mình giữ, đêm bán cho tiệm gạo Dịch gia hoặc để trong nhà ăn đều có thể."
Trên danh nghĩa Dịch gia có ba thôn trang, kỳ thật là một lớn hai nhỏ, cách nhau không xa lắm.
Dịch Thiên Phàm ở chính là thôn trang lớn nhất, có năm trăm mẫu đất để cày ruộng, ngoài ra còn có hai ngọn núi, còn có một hồ nước.
Tiệm gạo Dịch gia bán gạo chính là thu hoạch từ năm trăm mẫu ruộng này, chỉ là vì lúc trước thiếu người để quản lý, đất trồng trọt trong thôn trang chỉ có mười mấy hộ tá điền đi làm, cho nên hơn phân nửa đất đai ở đây đều hoang phế không ai động đến.
Dịch Thiên Phàm kêu gọi tất cả mọi người đi trồng trọt, chính vì muốn tất cả đất đai đều được khai khẩn, để cho tất cả đất đai có tiềm năng đều được sử dụng.
Tá điền vừa có thể làm công cho chủ, còn có thể giữ lại cho nhà mình dùng, đã kích thích sự hăng say của bọn ho, cho hạ nhân cũng đi trồng trọt, cũng có thể tăng thu nhập.
Đất đai khai khẩn nhiều, lương thực thu hoạch cũng nhiều, tiệm gạo sẽ bán ra càng nhiều, nên tóm lại có thể tăng sự nhập hàng của tiệm gạo, là sẽ tăng thu nhập cho Dịch gia.
"Các nam nhân xuống đồng ruộng, các nữ nhân có thể dưỡng gà, nuôi cá, xử lý hồ nước." Dịch Thiên Phàm dừng một chút, nói tiếp, "Sang năm, nếu thôn trang thu hoạch có thể cải thiện, chúng ta có thể thương lượng lại phân lệ, có thể lại giảm cho các ngươi một phần sản lượng giao cho Dịch gia."
Đối với điều kiện này của Dịch Thiên Phàm, tá điền và đám người hạ nhân tất nhiên cực kỳ vui mừng, tuy rằng sau này công việc sẽ làm nhiều, nhưng cũng có thể gia tăng không ít thu nhập.
Chuyện này cũng coi như được định ra, nhưng qua hai ngày, Dịch Thiên Phàm mới phát hiện, chuyện này không như hắn nghĩ dễ làm như vậy.
Giang Ninh là khu vực chủ yếu trồng lúa nước, bởi vì độ ấm và ánh sáng thích hợp, xuân thu gieo giống, có thể một năm hai vụ.
Nhưng lúa nước thích cực nóng, nhiều nước, về khoản ánh sáng thì không sao, nhưng Dịch Thiên Phàm xem nhẹ chính là, thôn trang hiện có hệ thống thuỷ lợi cực kỳ lạc hậu, trước kia đất đai dùng trồng trọt ít, dùng nước tất nhiên cũng ít, tuy không đủ, nhưng miễn cưỡng nhân công gánh nước tưới cũng có thể cung cấp.
Nhưng hiện tại là muốn đem năm trăm mẫu đất đều khai khẩn, nước tất nhiên không đủ dùng, chỉ dựa vào nhân công một thùng một thùng gánh nước, khẳng định không hiện thực được.
Vậy chỉ có thể đào kênh đào dẫn nước, vậy có thể cung cấp cho mùa vụ.
Nhưng là, con sông gần nhất phải cách vài dặm đường, nếu từ kia đào kênh, quá phí thời gian, với lại nhân thủ của bọn họ hiện tại cũng không đủ dùng.
"Tử Hàn......" Dịch Thiên Phàm hết đường xoay xở, đầu đều muốn phình to ra, ăn cơm xong thì ôm Thu Tử Hàn làm nũng, "Ngươi nói làm sao bây giờ a......"
Thu Tử Hàn vỗ vỗ lưng Dịch Thiên Phàm nói, "Đừng có gấp, để ta suy nghĩ biện pháp."
"Ừm......!Ngươi chậm rãi nghĩ." Dịch Thiên Phàm dùng trán cọ cọ trán Thu Tử Hàn, lẳng lặng ôm.
Hồ nước không lớn, không thể đủ dùng, dẫn nước từ sông vào chính là biện pháp, nhưng lại là hạ sách, nước giếng là nước cứng, bất lợi với sự sinh trưởng của lúa nước, vậy là hạ hạ sách, như vậy......!nước trên núi thì sao?
"Có thể lên núi nhìn xem, có dẫn nước xuống dùng hay không?" Thu Tử Hàn cũng không biết có thể làm được hay không, "Xuyên qua thôn trang chúng ta, đi về hước bắc, chính là núi Ong Nhi, núi kia rất cao, đỉnh núi chắc là có tuyết đọng, nếu chúng ta có thể tìm được đường đi của nước sau khi tuyết tan, có thể là khe núi, rồi từ khe núi đó dẫn nước lại đây, có phải là có thể giải quyết vấn đề nguồn nước hay không?"
Dịch Thiên Phàm cân nhắc một phen, "Được, ta ngày mai mang vài người cùng nhau lên núi tìm xem."
Thu Tử Hàn vừa nghe Dịch Thiên Phàm muốn đích thân đi, sốt ruột, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, "Nghe nói trên núi có dã thú, ngay cả dân bản địa cũng không thế nào đi lên......!Ngươi, thân mình ngươi còn chưa khoẻ hẳn......"
"Lo lắng ta sao?" Dịch Thiên Phàm nhếch miệng hôn tức phụ nhà mình một ngụm, "Ta sớm đã khoẻ lại rồi a."
"Ta đi cùng ngươi." Thấy Dịch Thiên Phàm không thay đổi chủ ý, Thu Tử Hàn ra đòn sát thủ.
"Đừng đừng." Dịch Thiên Phàm đầu hàng, "Ngươi mang thai sắp chín tháng, không thể có sơ xuất.
Ta không đi, nhờ Điền thúc và Điền Tiểu Mạt đi được không?"
"Ừm." Thu Tử Hàn như nguyện.
Cả nhà Điền Hán Thanh vốn là sinh sống trên núi, nhờ bọn họ lên núi là thích hợp, khi họ nghe qua ý tưởng Dịch Thiên Phàm thì cũng vui vẻ đồng ý.
"Ta cùng Tiểu Mạt lên núi, ngày mai sẽ đi, dăm ba bữa là có thể trở về." Điền Hán Thanh cảm thấy lên núi là việc rất nhỏ, không có vấn đề.
"Để An Quý đi theo đi." Dịch Thiên Phàm nghĩ nghĩ, "Nếu các ngươi phát hiện có nguồn nước thể sử dụng, phái người xuống núi báo, chúng ta sẽ mang theo công cụ lên núi, có thể lập tức động thủ đào kênh dẫn nước."
Lập tức sẽ vào xuân, thời điểm gieo trồng lúa nước không thể bỏ lỡ, thời gian cấp bách.
"An Quý cũng có chút thân thủ, chỉ là không có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nhiều dặn dò một ít là đủ rồi." Dịch Thiên Phàm lại nói thêm một câu.
"Được." Điền Hán Thanh gật gật đầu, "Vậy ba người chúng ta đi."
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người dựa theo kế hoạch lên núi.
Nhưng mà đợi suốt năm ngày, đều không thấy ai trở về.
Đến ngày thứ sáu, Dịch Thiên Phàm đứng ngồi không yên.
"Tử Hàn......!tức phụ......" Dịch Thiên Phàm ngồi đối diện với Thu Tử Hàn, "Ta sợ bọn họ đã xảy ra chuyện, muốn lên núi xem......" Tay nhẹ nhàng vuốt bụng cao cao phồng phồng của Thu Tử Hàn, có chút khó xử nói, "Ngươi ở nhà đi, chờ ta trở lại, được không?"
Tuy rằng muốn từ chối, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Thu Tử Hàn rõ ràng.
"Ngươi không được có việc gì." Thu Tử Hàn hít hít cái mũi, "Bằng không ta sẽ lên núi tìm ngươi."
Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn, hung hăng hôn một cái, "Ta khẳng định không cho ngươi có cơ hội lên núi tìm ta."
Chưa đến giữa trưa, Dịch Thiên Phàm đang cùng An Thuận và mấy gã sai vặt tinh tráng lên núi.
Mới vừa xuyên qua khu rừng, thì gặp phải An Quý đang nghiêng ngả lảo đảo xuống núi.
"An Quý!" An Thuận nhìn thấy ca ca nhà mình, hô to một tiếng chạy tới, "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện hay không?"
An Quý dựa vào tay hắn đang đỡ mình, thở dốc.
"Đừng có gấp, từ từ nói." Dịch Thiên Phàm và mấy người khác cũng vây quanh lại, có người đưa ấm nước, còn có người lấy ra lương khô.
"Không cần, không cần." An Quý xua xua tay, "Ta chỉ là chạy xuống núi nên có chút thở không ra hơi, uống nước là được." An Quý sau khi bình phục, bắt đầu nói cho mọi người nghe những gì ba người gặp phải, "Chúng ta đi lòng vòng trong núi bốn ngày, rốt cuộc phát hiện được nguồn nước có thể sử dụng, là do thác nước đổ xuống hình thành hồ nước.
Chúng ta vòng quanh hồ nước quan sát một vòng, cảm thấy nước có thể sử dụng, Điền thúc kêu ta cùng Tiểu Mạt xuống núi báo tin cho mọi người, ông ấy ở lại nghĩ biện pháp dẫn nước.
Nhưng mà, ta cùng Tiểu Mạt xuống núi đi không bao xa thì gặp lợn rừng, Tiểu Mạt vì giúp ta chạy thoát, chân bị thương." An Quý có chút ảo não, "Cho nên ta chỉ có thể đưa y quay lại, sau đó tự mình xuống núi, vì vậy mới chậm hai ngày."
"Tiểu Mạt bị thương nghiêm trọng không?" Dịch Thiên Phàm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, còn tốt không xảy ra chuyện gì lớn.
"Bị lợn rừng cắn một ngụm, có chảy máu, nhưng đã ngừng." An Quý tự trách nói, "Đều do ta."
An Thuận vỗ vỗ vai An Quý, an ủi.
Dịch Thiên Phàm suy nghĩ một lát, quay đầu nói với một người sai vặt, "Chúng ta đi trước một bước, bên đường sẽ để lại ký hiệu cho ngươi, ngươi trở về tìm Hoàng quản gia, lấy một ít kim sang dược, lại kêu những người trai tráng còn lại ở thôn trang mang công cụ lên núi tìm chúng ta." Không chờ người nọ trả lời, Dịch Thiên Phàm lại thêm một câu, "Còn có......!nói với thiếu phu nhân, Tiểu Mạt chỉ bị thương nhẹ thoa thuốc là được, ta rất tốt, để y an tâm."
"Hiểu rõ." Tên sai vặt nhất nhất ghi nhớ, xoay người trở về.
"Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" An Thuận thấy sắc mặt ca ca còn chút trắng bệch, quan tâm nói.
"Không cần." An Quý đứng dậy, "Thiếu gia, ta dẫn các ngươi đi đi."
"Được." Dịch Thiên Phàm ý bảo An Quý đi trước, sau đó mình đi theo.
Vì có điểm đến, không có đi lòng vòng, đi đường núi một ngày một đêm đã đến.
Đại khái là khoảng giữa trưa, cây cối dần dần thưa thớt, sau đó là một khu trống trải, trước mắt xuất hiện một hồ nước, bên tai như có như không tiếng thác nước càng đến gần càng phóng đại, lập tức đâm vào tai người.
"Tiểu Mạt!" Đôi mắt An Quý nhìn quét một vòng thì thấy Tiểu Mạt, Điền Tiểu Mạt đang ngồi dựa dưới tàng cây, một chân co một chân duỗi.
"An Quý! Thiếu gia!" Điền Tiểu Mạt nghe được tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tỏa sáng, "Các ngươi đến nhanh như vậy."
An Quý chạy qua, bên cạnh Điền Tiểu Mạt ngồi xổm xuống, "Chân ngươi thế nào? Không có việc gì chứ? Còn đau không?"
Điền Tiểu Mạt duỗi tay vỗ vỗ vai An Quý, "Đã không đau, cha ta đắp thảo dược cho ta rồi, ông ấy nói qua mấy ngày là tốt."
An Quý bắt lấy tay đang để trên vai mình, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trên mặt Điền Tiểu Mạt có chút nóng lên, nhưng không rút tay lại.
"Điền thúc đâu?" Dịch Thiên Phàm mang theo người đến, nhìn nhìn chân bị thương của Điền Tiểu Mạt, có mấy lỗ thủng do răng nanh cắn, vì đã đắp thuốc nên bắt đầu khép lại, nhưng miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, "Ta đã kêu người đi lấy kim sang dược, chắc không lâu sẽ đến."
"Ông ấy đi chặt cây trúc." Điền Tiểu Mạt sợ An Quý tự trách, còn nói thêm, "Ta thật không có việc gì, không nghiêm trọng."
"Chặt cây trúc?" Dịch Thiên Phàm cũng ngồi xuống, "Ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta có mang theo lương khô." Điền Tiểu Mạt nhận bánh nướng áp chảo, "Vốn dĩ đã ăn rồi, nhưng nhìn thấy lại muốn ăn nữa, hắc hắc." Há mồm gặm một cái thật to, nói, "Cha ta nói từ nơi này đào kênh dẫn nước xuống núi, quá lao lực, cho nên muốn dùng biện pháp dẫn nước bằng trúc.
Có thể buộc cây trúc lên trên cây rừng, để lấy nước trực tiếp từ thác nước, nối những cây trúc với nhau, từ đây thẳng đến chân núi.
Như vậy không sợ động vật trong núi phá hư, cũng tương đối tiết kiệm phần lớn sức lực."
"Ý kiến hay!" Dịch Thiên Phàm nghe xong cảm thấy biện pháp này rất thực dụng, "Rừng trúc ở đâu? Ta qua nhìn xem."
"Trong rừng, tiếp tục đi hướng bắc, có một khu rừng trúc." Điền Tiểu Mạt chỉ chỉ phương hướng.
"Được." Dịch Thiên Phàm đứng lên, "An Thuận cùng ta đi qua, những người khác ở đây nghỉ chân, chờ công cụ của chúng ta đem đến thì bắt đầu làm việc.".
"Về sau chúng ta sẽ ở thôn trang này, nói vậy chắc các ngươi đều đã biết.
Bất quá mọi người hãy yên tâm, phân lệ sẽ không thay đổi, trước kia là bao nhiêut, thì sau này là bấy nhiêu.
Hơn nữa......!vì đất đai hiện tại có dư, nếu sau này mỗi nhà có thể nhận thêm nhiều đất đai, làm ra nhiều loại lương thực, có thể giữ lại cho mình." Dịch Thiên Phàm đứng ở trước mặt nhiều người chậm rãi nói.
Các tá điền ở thôn trang đều đứng ở đằng trước, tổng cộng mười lăm hộ gia đình, vì để biểu hiện sự coi trọng mọi người trong nhà đều đến.
"Về sau, hạ nhân ở Dịch phủ cũng có thể đi hỗ trợ trồng trọt, làm nhiều có nhiều, trồng được lúa nước, thôn trang thu sáu phần, còn lại các người tự mình giữ, đêm bán cho tiệm gạo Dịch gia hoặc để trong nhà ăn đều có thể."
Trên danh nghĩa Dịch gia có ba thôn trang, kỳ thật là một lớn hai nhỏ, cách nhau không xa lắm.
Dịch Thiên Phàm ở chính là thôn trang lớn nhất, có năm trăm mẫu đất để cày ruộng, ngoài ra còn có hai ngọn núi, còn có một hồ nước.
Tiệm gạo Dịch gia bán gạo chính là thu hoạch từ năm trăm mẫu ruộng này, chỉ là vì lúc trước thiếu người để quản lý, đất trồng trọt trong thôn trang chỉ có mười mấy hộ tá điền đi làm, cho nên hơn phân nửa đất đai ở đây đều hoang phế không ai động đến.
Dịch Thiên Phàm kêu gọi tất cả mọi người đi trồng trọt, chính vì muốn tất cả đất đai đều được khai khẩn, để cho tất cả đất đai có tiềm năng đều được sử dụng.
Tá điền vừa có thể làm công cho chủ, còn có thể giữ lại cho nhà mình dùng, đã kích thích sự hăng say của bọn ho, cho hạ nhân cũng đi trồng trọt, cũng có thể tăng thu nhập.
Đất đai khai khẩn nhiều, lương thực thu hoạch cũng nhiều, tiệm gạo sẽ bán ra càng nhiều, nên tóm lại có thể tăng sự nhập hàng của tiệm gạo, là sẽ tăng thu nhập cho Dịch gia.
"Các nam nhân xuống đồng ruộng, các nữ nhân có thể dưỡng gà, nuôi cá, xử lý hồ nước." Dịch Thiên Phàm dừng một chút, nói tiếp, "Sang năm, nếu thôn trang thu hoạch có thể cải thiện, chúng ta có thể thương lượng lại phân lệ, có thể lại giảm cho các ngươi một phần sản lượng giao cho Dịch gia."
Đối với điều kiện này của Dịch Thiên Phàm, tá điền và đám người hạ nhân tất nhiên cực kỳ vui mừng, tuy rằng sau này công việc sẽ làm nhiều, nhưng cũng có thể gia tăng không ít thu nhập.
Chuyện này cũng coi như được định ra, nhưng qua hai ngày, Dịch Thiên Phàm mới phát hiện, chuyện này không như hắn nghĩ dễ làm như vậy.
Giang Ninh là khu vực chủ yếu trồng lúa nước, bởi vì độ ấm và ánh sáng thích hợp, xuân thu gieo giống, có thể một năm hai vụ.
Nhưng lúa nước thích cực nóng, nhiều nước, về khoản ánh sáng thì không sao, nhưng Dịch Thiên Phàm xem nhẹ chính là, thôn trang hiện có hệ thống thuỷ lợi cực kỳ lạc hậu, trước kia đất đai dùng trồng trọt ít, dùng nước tất nhiên cũng ít, tuy không đủ, nhưng miễn cưỡng nhân công gánh nước tưới cũng có thể cung cấp.
Nhưng hiện tại là muốn đem năm trăm mẫu đất đều khai khẩn, nước tất nhiên không đủ dùng, chỉ dựa vào nhân công một thùng một thùng gánh nước, khẳng định không hiện thực được.
Vậy chỉ có thể đào kênh đào dẫn nước, vậy có thể cung cấp cho mùa vụ.
Nhưng là, con sông gần nhất phải cách vài dặm đường, nếu từ kia đào kênh, quá phí thời gian, với lại nhân thủ của bọn họ hiện tại cũng không đủ dùng.
"Tử Hàn......" Dịch Thiên Phàm hết đường xoay xở, đầu đều muốn phình to ra, ăn cơm xong thì ôm Thu Tử Hàn làm nũng, "Ngươi nói làm sao bây giờ a......"
Thu Tử Hàn vỗ vỗ lưng Dịch Thiên Phàm nói, "Đừng có gấp, để ta suy nghĩ biện pháp."
"Ừm......!Ngươi chậm rãi nghĩ." Dịch Thiên Phàm dùng trán cọ cọ trán Thu Tử Hàn, lẳng lặng ôm.
Hồ nước không lớn, không thể đủ dùng, dẫn nước từ sông vào chính là biện pháp, nhưng lại là hạ sách, nước giếng là nước cứng, bất lợi với sự sinh trưởng của lúa nước, vậy là hạ hạ sách, như vậy......!nước trên núi thì sao?
"Có thể lên núi nhìn xem, có dẫn nước xuống dùng hay không?" Thu Tử Hàn cũng không biết có thể làm được hay không, "Xuyên qua thôn trang chúng ta, đi về hước bắc, chính là núi Ong Nhi, núi kia rất cao, đỉnh núi chắc là có tuyết đọng, nếu chúng ta có thể tìm được đường đi của nước sau khi tuyết tan, có thể là khe núi, rồi từ khe núi đó dẫn nước lại đây, có phải là có thể giải quyết vấn đề nguồn nước hay không?"
Dịch Thiên Phàm cân nhắc một phen, "Được, ta ngày mai mang vài người cùng nhau lên núi tìm xem."
Thu Tử Hàn vừa nghe Dịch Thiên Phàm muốn đích thân đi, sốt ruột, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, "Nghe nói trên núi có dã thú, ngay cả dân bản địa cũng không thế nào đi lên......!Ngươi, thân mình ngươi còn chưa khoẻ hẳn......"
"Lo lắng ta sao?" Dịch Thiên Phàm nhếch miệng hôn tức phụ nhà mình một ngụm, "Ta sớm đã khoẻ lại rồi a."
"Ta đi cùng ngươi." Thấy Dịch Thiên Phàm không thay đổi chủ ý, Thu Tử Hàn ra đòn sát thủ.
"Đừng đừng." Dịch Thiên Phàm đầu hàng, "Ngươi mang thai sắp chín tháng, không thể có sơ xuất.
Ta không đi, nhờ Điền thúc và Điền Tiểu Mạt đi được không?"
"Ừm." Thu Tử Hàn như nguyện.
Cả nhà Điền Hán Thanh vốn là sinh sống trên núi, nhờ bọn họ lên núi là thích hợp, khi họ nghe qua ý tưởng Dịch Thiên Phàm thì cũng vui vẻ đồng ý.
"Ta cùng Tiểu Mạt lên núi, ngày mai sẽ đi, dăm ba bữa là có thể trở về." Điền Hán Thanh cảm thấy lên núi là việc rất nhỏ, không có vấn đề.
"Để An Quý đi theo đi." Dịch Thiên Phàm nghĩ nghĩ, "Nếu các ngươi phát hiện có nguồn nước thể sử dụng, phái người xuống núi báo, chúng ta sẽ mang theo công cụ lên núi, có thể lập tức động thủ đào kênh dẫn nước."
Lập tức sẽ vào xuân, thời điểm gieo trồng lúa nước không thể bỏ lỡ, thời gian cấp bách.
"An Quý cũng có chút thân thủ, chỉ là không có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nhiều dặn dò một ít là đủ rồi." Dịch Thiên Phàm lại nói thêm một câu.
"Được." Điền Hán Thanh gật gật đầu, "Vậy ba người chúng ta đi."
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người dựa theo kế hoạch lên núi.
Nhưng mà đợi suốt năm ngày, đều không thấy ai trở về.
Đến ngày thứ sáu, Dịch Thiên Phàm đứng ngồi không yên.
"Tử Hàn......!tức phụ......" Dịch Thiên Phàm ngồi đối diện với Thu Tử Hàn, "Ta sợ bọn họ đã xảy ra chuyện, muốn lên núi xem......" Tay nhẹ nhàng vuốt bụng cao cao phồng phồng của Thu Tử Hàn, có chút khó xử nói, "Ngươi ở nhà đi, chờ ta trở lại, được không?"
Tuy rằng muốn từ chối, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Thu Tử Hàn rõ ràng.
"Ngươi không được có việc gì." Thu Tử Hàn hít hít cái mũi, "Bằng không ta sẽ lên núi tìm ngươi."
Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn, hung hăng hôn một cái, "Ta khẳng định không cho ngươi có cơ hội lên núi tìm ta."
Chưa đến giữa trưa, Dịch Thiên Phàm đang cùng An Thuận và mấy gã sai vặt tinh tráng lên núi.
Mới vừa xuyên qua khu rừng, thì gặp phải An Quý đang nghiêng ngả lảo đảo xuống núi.
"An Quý!" An Thuận nhìn thấy ca ca nhà mình, hô to một tiếng chạy tới, "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện hay không?"
An Quý dựa vào tay hắn đang đỡ mình, thở dốc.
"Đừng có gấp, từ từ nói." Dịch Thiên Phàm và mấy người khác cũng vây quanh lại, có người đưa ấm nước, còn có người lấy ra lương khô.
"Không cần, không cần." An Quý xua xua tay, "Ta chỉ là chạy xuống núi nên có chút thở không ra hơi, uống nước là được." An Quý sau khi bình phục, bắt đầu nói cho mọi người nghe những gì ba người gặp phải, "Chúng ta đi lòng vòng trong núi bốn ngày, rốt cuộc phát hiện được nguồn nước có thể sử dụng, là do thác nước đổ xuống hình thành hồ nước.
Chúng ta vòng quanh hồ nước quan sát một vòng, cảm thấy nước có thể sử dụng, Điền thúc kêu ta cùng Tiểu Mạt xuống núi báo tin cho mọi người, ông ấy ở lại nghĩ biện pháp dẫn nước.
Nhưng mà, ta cùng Tiểu Mạt xuống núi đi không bao xa thì gặp lợn rừng, Tiểu Mạt vì giúp ta chạy thoát, chân bị thương." An Quý có chút ảo não, "Cho nên ta chỉ có thể đưa y quay lại, sau đó tự mình xuống núi, vì vậy mới chậm hai ngày."
"Tiểu Mạt bị thương nghiêm trọng không?" Dịch Thiên Phàm nghe xong thở phào nhẹ nhõm, còn tốt không xảy ra chuyện gì lớn.
"Bị lợn rừng cắn một ngụm, có chảy máu, nhưng đã ngừng." An Quý tự trách nói, "Đều do ta."
An Thuận vỗ vỗ vai An Quý, an ủi.
Dịch Thiên Phàm suy nghĩ một lát, quay đầu nói với một người sai vặt, "Chúng ta đi trước một bước, bên đường sẽ để lại ký hiệu cho ngươi, ngươi trở về tìm Hoàng quản gia, lấy một ít kim sang dược, lại kêu những người trai tráng còn lại ở thôn trang mang công cụ lên núi tìm chúng ta." Không chờ người nọ trả lời, Dịch Thiên Phàm lại thêm một câu, "Còn có......!nói với thiếu phu nhân, Tiểu Mạt chỉ bị thương nhẹ thoa thuốc là được, ta rất tốt, để y an tâm."
"Hiểu rõ." Tên sai vặt nhất nhất ghi nhớ, xoay người trở về.
"Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" An Thuận thấy sắc mặt ca ca còn chút trắng bệch, quan tâm nói.
"Không cần." An Quý đứng dậy, "Thiếu gia, ta dẫn các ngươi đi đi."
"Được." Dịch Thiên Phàm ý bảo An Quý đi trước, sau đó mình đi theo.
Vì có điểm đến, không có đi lòng vòng, đi đường núi một ngày một đêm đã đến.
Đại khái là khoảng giữa trưa, cây cối dần dần thưa thớt, sau đó là một khu trống trải, trước mắt xuất hiện một hồ nước, bên tai như có như không tiếng thác nước càng đến gần càng phóng đại, lập tức đâm vào tai người.
"Tiểu Mạt!" Đôi mắt An Quý nhìn quét một vòng thì thấy Tiểu Mạt, Điền Tiểu Mạt đang ngồi dựa dưới tàng cây, một chân co một chân duỗi.
"An Quý! Thiếu gia!" Điền Tiểu Mạt nghe được tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tỏa sáng, "Các ngươi đến nhanh như vậy."
An Quý chạy qua, bên cạnh Điền Tiểu Mạt ngồi xổm xuống, "Chân ngươi thế nào? Không có việc gì chứ? Còn đau không?"
Điền Tiểu Mạt duỗi tay vỗ vỗ vai An Quý, "Đã không đau, cha ta đắp thảo dược cho ta rồi, ông ấy nói qua mấy ngày là tốt."
An Quý bắt lấy tay đang để trên vai mình, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trên mặt Điền Tiểu Mạt có chút nóng lên, nhưng không rút tay lại.
"Điền thúc đâu?" Dịch Thiên Phàm mang theo người đến, nhìn nhìn chân bị thương của Điền Tiểu Mạt, có mấy lỗ thủng do răng nanh cắn, vì đã đắp thuốc nên bắt đầu khép lại, nhưng miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, "Ta đã kêu người đi lấy kim sang dược, chắc không lâu sẽ đến."
"Ông ấy đi chặt cây trúc." Điền Tiểu Mạt sợ An Quý tự trách, còn nói thêm, "Ta thật không có việc gì, không nghiêm trọng."
"Chặt cây trúc?" Dịch Thiên Phàm cũng ngồi xuống, "Ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta có mang theo lương khô." Điền Tiểu Mạt nhận bánh nướng áp chảo, "Vốn dĩ đã ăn rồi, nhưng nhìn thấy lại muốn ăn nữa, hắc hắc." Há mồm gặm một cái thật to, nói, "Cha ta nói từ nơi này đào kênh dẫn nước xuống núi, quá lao lực, cho nên muốn dùng biện pháp dẫn nước bằng trúc.
Có thể buộc cây trúc lên trên cây rừng, để lấy nước trực tiếp từ thác nước, nối những cây trúc với nhau, từ đây thẳng đến chân núi.
Như vậy không sợ động vật trong núi phá hư, cũng tương đối tiết kiệm phần lớn sức lực."
"Ý kiến hay!" Dịch Thiên Phàm nghe xong cảm thấy biện pháp này rất thực dụng, "Rừng trúc ở đâu? Ta qua nhìn xem."
"Trong rừng, tiếp tục đi hướng bắc, có một khu rừng trúc." Điền Tiểu Mạt chỉ chỉ phương hướng.
"Được." Dịch Thiên Phàm đứng lên, "An Thuận cùng ta đi qua, những người khác ở đây nghỉ chân, chờ công cụ của chúng ta đem đến thì bắt đầu làm việc.".
Danh sách chương