Chương 19:Xuống núi
Dịch Thiên Phàm rất mau tìm được rừng trúc, quả nhiên thấy Điền Hán Thanh đang chặt cây trúc.

"Điền thúc." Dịch Thiên Phàm gọi Điền Hán Thanh, "Lại đây nghỉ một lát, một hồi để cho bọn họ chặt cùng nhau chặt cây trúc."
Điền Hán Thanh đi tới, xoa xoa mồ hôi trên mặt, "Thiếu gia, chúng ta dùng cây trúc dẫn nước xuống núi, chắc sẽ giải quyết được vấn đề nguồn nước, một lát ta sẽ làm thử một đoạn cây trúc cho ngươi xem." Điền Hán Thanh còn sợ Dịch Thiên Phàm không tiếp thu biện pháp của mình, nghĩ muốn làm thử trước cho hắn xem phương pháp có được không.

"Không cần, vừa rồi Tiểu Mạt đại khái nói cho ta nghe biện pháp của ngươi rồi." Dịch Thiên Phàm ý bảo An Thuận đưa nước cho Điền Hán Thanh, "Ta cảm thấy biện pháp này rất được, chúng ta cứ làm như vậy đi."
"Ừm......!Nếu dùng biện pháp của ta, ít nhất năm ngày, nhiều nhất mười ngày là có thể dẫn nước xuống núi." Điền Hán Thanh thật cao hứng, nhận nước mồm to mà uống, "Thiếu phu nhân sắp sinh, thiếu gia cũng không thể rời nhà lâu lắm."
Nói đến Thu Tử Hàn, Dịch Thiên Phàm trong lòng ngứa, hai ngày không gặp như cách mấy năm, thật sự rất nhớ nha, "Được, chúng ta mau chút giải quyết vấn đề dẫn nước, mau chút xuống núi."
Đợi đại khái nửa ngày, thì đám người từ thôn trang đã đến, tổng cộng ba mươi người, dọc theo ký hiệu trên đường tìm đến đây, còn mang theo đao, xẻng và những dụng cụ linh tinh khác cùng dược liệu.

Ăn xong cơm trưa, Dịch Thiên Phàm trước để người thoa thuốc cho Điền Tiểu Mạt, sau đó kêu An Quý cùng một người khác nâng y xuống núi.

Tiếp theo Dịch Thiên Phàm ra lệnh một tiếng, mọi người đều xăn tay áo, khí thế ngất trời bắt đầu làm.

Dịch Thiên Phàm chia thành ba nhóm người, nhóm chặt cây trúc, nhóm thì vận chuyển cây trúc, nhóm còn lại thì buộc cây trúc, hợp tác lẫn nhau.

Chặt xong cây trúc, đầu tiên đem buộc một đầu cây trúc buộc lên vách núi của thác nước cách mặt đất đại khái tám thước, đầu khác dùng dây thừng cố định buộc lên trên cây cách mặt đất bảy thước, sau đó thì đem những cây trúc còn lại cột nối tiếp nhau, điều chỉnh góc độ hơi nghiêng, cứ như nước từ thách nước có thể cuồn cuộn không ngừng từ chỗ trống trong cây trúc chảy qua.


Cột những cây đầu tiên phí không ít thời gian, cũng tìm rất nhiều góc độ, nhưng sau khi làm nhiều lần, mọi người bắt đầy ngày càng thuần thục, cũng ngày càng ăn ý, đến cuối cùng, từ mỗi lần cột cố định một đoạn cây trúc, thành đồng thời có thể cột cố định nhiều đoạn cây trúc, có thể nói tiến triển thần tốc.

Đại khái không đến năm ngày, tiến độ đã gần đến chân núi.

Sáng sớm ngày hôm nay, sau khi ăn xong lương khô, đoàn người lại bắt đầu làm việc.

Dịch Thiên Phàm trong khoảng thời gian này cùng mọi người cùng ăn cùng ở, bận nhưng vui vẻ vô cùng.

Vốn đối với đại thiếu gia này có chút không tín nhiệm, nên đối với Dịch gia cũng không tín nhiệm là bao, nhưng bây giờ thấy được những gì Dịch Thiên Phàm làm, cũng dần dần thay đổi cái nhìn, làm việc càng thêm ra sức, đối với Dịch gia càng thêm trung tâm.

"Thiếu gia!" Dịch Thiên Phàm đang chỉ huy hai người điều chỉnh góc độ cây trúc, nghe thấy có người kêu hắn.

"Làm sao vậy?" Dịch Thiên Phàm không quay đầu lại nói, "Đúng vậy, bên này hướng lên trên đi một chút......!đúng, đúng."
Cảm giác được có người kéo cổ tay áo mình, Dịch Thiên Phàm mới quay đầu lại, "Cái gì......!Tử Hàn!" Vậy mà thấy được Thu Tử Hàn mang theo Hoàng Trung và má Ngô, Điền thẩm cùng những nữ quyến lên núi.

"Ngươi sao lại lên núi." Cách nhau vài ngày, rốt cuộc gặp được Thu Tử Hàn, Dịch Thiên Phàm cao hứng hỏng rồi, vội vàng đỡ người đến gần một ít, nhận hộp đồ ăn trong tay y, "Kêu ngươi ở nhà chờ ta mà." Lời nói như là trách cứ, nhưng lại mang theo sủng nịch và vui sướng.

Thu Tử Hàn đầu tiên là lấy khăn vải ra lau mặt cho Dịch Thiên Phàm, hướng phía sau Hoàng Trung nói, "Quản gia, các ngươi đi đem cơm trưa cho đoàn người chia nhau ăn đi, trước nghỉ một chút, ăn cơm mới có sức lực làm việc."
Hoàng Trung mang theo nữ quyến thu xếp đoàn người ăn cơm.

Thu Tử Hàn kéo Dịch Thiên Phàm cùng nhau đi đến một thân không người ngồi xuống.

"Ta đưa cơm cho các ngươi.

Trong khoảng thời gian này khẳng định chưa ăn ngon đi, toàn là lương khô mà." Dịch Thiên Phàm trước đỡ Thu Tử Hàn ngồi lên tảng đá lớn, Thu Tử Hàn từ hộp đồ ăn lấy ra một chén cơm, mặt trên cùng phủ thật dày tầng đồ ăn, cái gì đều có, "Nhanh ăn đi, đều gầy."
"Tức phụ thật hiền huệ." Dịch Thiên Phàm nhếch miệng nhận chén, nhìn trái nhìn phải, không thấy ai chú ý bọn họ, liền đến gần mổ lên môi người ta một ngụm, "Ngươi ăn chưa? Mấy ngày nay bảo bảo ngoan không?"
"Ăn rồi." Thu Tử Hàn khóe miệng mang cười, sờ sờ bụng mình, "Bé rất là ngoan." Lại nhỏ giọng tiếp câu, "Chính là ta rất nhớ ngươi."
Dịch Thiên Phàm dùng tay mơn trớn mặt Thu Tử Hàn, "Ta cũng nhớ ngươi."
Chính mình chọn nói trước, kết quả bản thân ngược lại ngượng ngùng.

Mặt Thu Tử Hàn đỏ lên, cúi đầu, không được tự nhiên nói, "Mau......!ăn đi, đồ ăn đều lạnh."
Dịch Thiên Phàm cảm thấy tức phụ nhà mình ngây ngốc thật đáng yêu, lại ngây ngô cười, lúc này mới từng ngụm từng ngụm ăn cơm.

Đồ ăn được tức phụ nhà mình đưa tới, mọi người nhiệt tình càng lớn.

"Thiếu gia, ngươi trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi." Hoàng Trung thu xếp xong, đi đến trước mặt Dịch Thiên Phàm nói, "Ngài cũng ở đây nhiều ngày như vậy rồi, thật sự vất vả, những việc còn lại ta sẽ theo sát."
Lúc trước Dịch Thiên Phàm không để Hoàng Trung lên núi vì lo lắng tuổi tác của ông lớn, ở trong núi ăn ngủ ngoài trời thân thể sẽ chịu không nổi.

"Nơi này đã sắp đến chân núi, hơn nữa ta xem tiến độ này, không đến hai ngày là có thể xong việc." Hoàng Trung biết Dịch Thiên Phàm lo lắng, lại bồi thêm một câu, "Thiếu phu nhân lo lắng vài ngày rồi, hôm nay một hai phải đến đây nhìn xem, nhìn qua chắc là......!phỏng chừng......!sẽ không muốn rời đi đâu."

"Ha ha." Đoàn người nghe được câu trêu đùa lúc sau, đều phụ họa theo, "Đúng vậy, thiếu gia nên đi về trước đi, chờ tin tức tốt của chúng ta."
Thu Tử Hàn mặt càng đỏ hơn.

Dịch Thiên Phàm ôm eo Thu Tử Hàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, tươi cười không ngừng, "Được đi, ta đi về trước, sắp xếp cây trúc như thế nào, Điền thúc rõ ràng, để hắn trông coi thêm nữa là được." Nói xong thì nói khẽ với Thu Tử Hàn, "Muốn nghỉ ngơi chút? Hay bây giờ đi về?"
"Bây giờ......!trở về đi." Thu Tử Hàn duỗi tay nắm lấy tay Dịch Thiên Phàm, lắc lắc.

"Được." Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn đứng lên.

Mang theo má Ngô và những nữ quyến khác xuống núi.

Thu Tử Hàn đi không nhanh, Dịch Thiên Phàm cũng không thúc giục, chỉ một tay nâng eo y, một tay cẩn thận bảo vệ bụng y.

Hai người chậm rãi đi ở phía sau, bọn người má Ngô đã đi xa.

"Ô ô......" Bên bụi cây kia loáng thoáng truyền đến chút âm thanh, Dịch Thiên Phàm dừng bước, quay đầu nhìn xem, phát hiện bụi cây kia hình như có tiếng động.

"Làm sao vậy?" Thu Tử Hàn thấy Dịch Thiên Phàm ngừng lại, nhìn qua, cũng phát hiện dị thường, "Bên kia......!là cái gì?"
Dịch Thiên Phàm che Thu Tử Hàn ở phía sau, "Nghe được chút động tĩnh, qua đó nhìn xem."
Thu Tử Hàn bắt lấy góc áo Dịch Thiên Phàm, đi theo phía sau hắn, hai người từng bước tiến đến bụi cây.

Khi đến bụi cây, Dịch Thiên Phàm cầm tay Thu Tử Hàn, "Tử Hàn, ta qua xem, ngươi ở đây đừng nhúc nhích."
"Ừm." Thu Tử Hàn gật gật đầu, đôi tay không tự chủ bảo vệ bụng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dịch Thiên Phàm.

Dịch Thiên Phàm lại đi phía trước vài bước, cong lưng, đẩy ra những bụi cây nhìn vào, sau đó cả người chui vào bụi cây.

"Tử Hàn, không có việc gì, ta lập tức ra tới." Dịch Thiên Phàm hướng ra ngoài hô một câu, để Thu Tử Hàn an tâm, sau đó cẩn thận kiểm tra một phen, lúc này mới đi ra từ bụi cây.

Thu Tử Hàn đợi một hồi, liền thấy Dịch Thiên Phàm đi ra, "là sói con?!" Thấy rõ vật trong lòng hắn đang ôm, kinh hỉ kêu ra.

Dịch Thiên Phàm đưa sói nhỏ cho Thu Tử Hàn ôm, "ừm......!ở đó còn có sói mẹ, bụng bị thương, đã chết một đoạn thời gian rồi, chỉ có bé sói này là còn sống."
"Thật đáng thương......" Thu Tử Hàn đau lòng vuốt đầu bé sói, "Nhỏ như vậy......!chắc cũng mấy tháng rồi." Sói nhỏ sợ hãi nhìn hai người, phát ra tiếng nức nở, nhìn dáng vẻ hình như đói sắp đến không chịu nổi.

"Thích không, mang về nuôi nha." Dịch Thiên Phàm thấy Thu Tử Hàn thích, ôm bé sói không buông tay, "Sói mẹ không còn, nó tự mình chắc sống không được.

Nhiều ngày như vậy mà không có sói khác tìm đến, xem ra là bị bầy sói vứt bỏ."
"Ừm." Thu Tử Hàn gật gật đầu, "vậy chúng ta mau chút trở về đi, nó hẳn đã đói bụng."
Chỉ chốc lát sau, hai người về đến nhà, má Ngô bưng đến một chén lớn sữa dê, bị bé sói một hơi uống cạn.

"Cho nó một cái tên đi." Má Ngô cũng rất thích, "Thiếu gia đặt một cái đi."
"Tử Hàn đặt." Dịch Thiên Phàm nắm tay Thu Tử Hàn, lắc lắc, "Trước luyện tập một chút, đế sau này đặt tên cho nhi tử ta."

"Vậy kêu Tiểu Phúc đi." Thu Tử Hàn sờ sờ bụng, "Nó chính là có phúc khí mới có thể sống sót, cũng hy vọng nó mang đến cho thôn trang chúng ta, cho nhi tử chúng ta mang đến phúc khí."
"Được, Tiểu Phúc, ha ha." Dịch Thiên Phàm bế Tiểu Phúc lên, "Về sau ngươi chính là thành viên trong nhà chúng ta."
Ăn uống no đủ Tiểu Phúc được má Ngô ôm đi tắm rửa, Thu Tử Hàn phụ trách tắm cho Dịch Thiên Phàm.

Thu Tử Hàn an an ổn ổn ngồi một bên bồn tắm, thường thường giúp Dịch Thiên Phàm gội đầu, xoa xoa phía sau lưng, người trong bồn tắm ban đầu còn tính thành thật, nhưng mà không được bao lâu, thì bắt đầu nhịn không được chiếm tiện nghi của người ta.

"Ưm......" Dịch Thiên Phàm cúi người, che lấp môi Thu Tử Hàn.

Triền miên hôn, một tay xoa mặt Thu Tử Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Tử Hàn......!tức phụ......!có nhớ ta?"
Thu Tử Hàn môi hơi sưng, hai má ửng đỏ, gật gật đầu, ánh mắt mềm mại như có thể đem người hóa thành nước.

Dịch Thiên Phàm rốt cuộc nhịn không được, cách bồn tắm cởi từng kiện từng kiện quần áo trên người Thu Tử Hàn, "Để ta ôm ngươi một cái."
Thu Tử Hàn vịnh tay Dịch Thiên Phàm, cũng đi vào bồn tắm.

Một lần tắm cũng mất một canh giờ, chờ ra phòng, trời đã tối, vừa lúc đến giờ ăn bữa tối.

Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn đến ngồi bên cạnh bàn xong, tự mình gắp thức ăn cho người ta, thì nghe thấy một tiếng thét chói tai, "A......"
Má Ngô nhanh chóng chạy ra phòng, quả nhiên thấy Tiểu Phúc đang đứng trên hai chân sau, dùng hai chân trước nhảy chồm lên người Thẩm Liên.

"Không, đi xuống." Thẩm Liên chưa thấy rõ đây là chỉ con sói nhỏ, nàng từ nhỏ đã sợ chó, "Mau đuổi ra đi, sao nơi này lại có chó?!"
Má Ngô ôm Tiểu Phúc xuống, vội vàng nói, "Di nương không có sao chứ, nó còn đang đang uống sữa, răng chưa phát triển đâu, không cắn người."
Thẩm Liên che chở canh đang ôm trong tay để không bị đổ, trừng mắt nhìn má Ngô một cái, xoay người vào phòng, "Dịch Lang......!ta hầm canh, bưng cho chàng nếm thử." Lắc mông đưa canh đến bàn cơm, "Vừa rồi bên ngoài con chó kia thiếu chút nữa hù ta chết, người ta sợ nhất là chó mà."
"Chó?" Dịch Thiên Phàm đang gắp thức ăn cho Thu Tử Hàn, "Tiểu Phúc là bé sói nhỏ do chúng ta vừa mới ôm về, sau này sẽ nuôi ở đây."
Thẩm Liên vừa nghe cả người đều cứng đờ, sắc mặt càng trắng, "Sói......!sói?"
"Di nương nếu chưa ăn cơm thì cùng nhau ăn đi." Thu Tử Hàn ăn một ngụm đồ ăn, thấy Thẩm Liên dừng như không muốn di, nên hỏi một câu.

Thẩm Liên vốn tính nhân cơ hội ăn cơm tạo cảm tình với Dịch Thiên Phàm, nhưng khi thấy Tiểu Phúc phía sau, cả người cảm thấy không khoẻ, căn bản không có tâm tình ăn cơm.

"Ta......!ta không ăn, ta, đi về trước......" Thẩm Liên nói năng lộn xộn, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

"Không nghĩ tới nàng lại sợ như vậy." Dịch Thiên Phàm nhìn bóng dáng Thẩm Liên, "Vậy hoá ra lại tốt, có Tiểu Phúc ở, sau này sẽ không tới làm phiền chúng ta.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện