Chương 102:
Hơn ba mươi năm thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời của Diệp Cẩn, trừ sự phản bội xé ruột xé gan của mối tình đầu, chưa có câu nói nào có thể khiến cả người cô bị đả kích nghiêm trọng như bây giờ.
Cô duy trì tư thế bước chân ra khỏi cửa, cứng đờ tại chỗ. Sau đó cô không thể không vịn khung cửa để đững vững, nhắm mắt ổn định lại thần trí đang lung lay, chậm rãi hỏi: "-- Em vừa nói gì vậy?"
Diệp Khai đi nang qua người cô, bước chân hơi dừng lại một chút: "Cùng uống một chén đi."
Cậu lập tức đi ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng khách cách đó một bức tường.
Ngọn đèn pha lê hình cánh hoa treo ngược được bật sáng, Diệp Khai mở tủ rượu bằng da hình yên ngựa màu cam rồi lấy một chai whisky Karuizawa ra. Diệp Cẩn bước vào mà không gây ra chút tiếng động, Diệp Khai không quay đầu nhìn cô, cậu kẹp một viên đá trong suốt từ thùng đá. Chất lỏng hơi lạnh có màu vàng dưới ánh đèn, được rót nhẹ vào ly pha lê với một cái lắc nhẹ.
Diệp Cẩn vô cảm nhận lấy ly rượu cậu đưa tới.
"Lời chị nói cũng không đúng lắm, ít nhất là về rượu whisky, em vẫn thích Karuizawa hơn là Macallan." Nụ cười của Diệp Khai rất nhẹ, gần như không, nhưng có lẽ là vì ánh mắt cậu, khiến cho Diệp Cẩn cảm thấy tâm trạng của cậu lúc này rất tốt.
Macallan là nhãn hiệu whisky yêu thích của Trần Hựu Hàm.
"Chị thử xem?" Diệp Khai nhướng mày, những viên đá tạo ra một tiếng va chạm dễ nghe theo từng chuyển động của cậu.
Cậu đang đợi Diệp Cẩn cạn ly với mình.
Hai chiếc cốc pha lê hình hoa lăng trụ cuối cùng cũng cụng vào nhau dưới ánh đèn, Diệp Cẩn nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Em lừa ai chứ? Karuizawa nhập khẩu lúa mạch từ Scotland, cùng là một chủng loại với Macallan."
Diệp Khai không khỏi bật cười: "Golden Promise, đó tên của loại lúa mạch đó, mang ý nghĩa lời hứa hoàng kim."
Những người không thường xuyên uống rượu có thể sẽ không phẩm được hương vị của Karuizawa. Nó có hương vị than bùn nồng đậm hơn, kết cấu dày hơn, đậm chất Scotland hơn cả Whisky Scotland. Quả nhiên Diệp Cẩn không uống quen, vừa nhấp một ngụm liền cau mày.
Diệp Khai dựa vào tủ rượu, cặp chân dài vắt chéo, một tay khoanh trước ngực, tư thế bưng ly rượu thành thạo mà thoải mái, "Em mua được lúc tháng 3, tốn tận 69 vạn mới đấu giá được nó. Không nói dối chị, lúc búa đấu giá gõ xuống, trong đầu em rất đáng thất vọng mà nghĩ đến khung cảnh uống nó với anh ấy vào một ngày nào đó."
Diệp Cẩn không còn gì để nói, cố chịu đắng nơi đầu lưỡi: "Mỗi khi đứng trước chuyện liên quan đến hắn ta em luôn làm ra những chuyện chẳng có tiền đồ gì."
Diệp Khai lườm cô một cái: "Thế nào là có tiền đồ? Là nhất định phải giày vò nhau đến độ sống không bằng chết, chỉ vì không để mình bị coi như thứ gì đó đáng thất vọng mà phải chịu đựng tình yêu mãnh liệt và khát vọng muốn đến bên cạnh anh ấy, nói một đằng làm một nẻo, nói rằng mình sẽ không tha thứ cho anh ấy sao?"
Diệp Cẩn hé môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Con người ta không thể sống hồ đồ như vậy, nhất là kiểu người tính tình cố chấp lại còn cứng rắn như chị, vậy thì càng phải thông minh hơn. Như chị đã từng nói, thế giới người trưởng thành có rất nhiều cạm bẫy, nhưng em lại nghĩ thực ra chỉ có một cạm bẫy lớn nhất, đó chính là --" Diệp Khai nhếch khóe môi, cười như không cười mà nhìn cô: "Tự cho mình là thông minh mà không biết, cố chấp đắm chìm trong ảo tưởng về sự toàn năng của mình, không có thuốc chữa mà tự quyết định mọi chuyện."
". . . Em đang dạy đời chị sao?" Diệp Cẩn không thể tưởng tượng nổi, nhìn Diệp Khai gần như xa lạ.
"Chị đã dạy cho em cả đống đạo lý, em mới chỉ đáp lễ chị một câu này thôi mà." Diệp Khai ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, đường cong cổ kéo dài và hầu kết lăn lên lăn xuống có vẻ xa cách mà quyến rũ trí mạng.
Diệp Cẩn không đúng lúc mà nghĩ, trên người cậu quả thực đã bị đánh dấu lên quá nhiều dấu ấn của Trần Hựu Hàm.
"Em với Hựu Hàm ca ca tình cờ gặp nhau trong một vụ tai nạn đụng xe. Anh ấy vẫn yêu em, sự thật này chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được. Có điều đúng như chị suy đoán, em đã và đang cố gắng move on, cho nên em không hề cho anh ấy bất kỳ cơ hội nào. Sau đó em đi Vân Nam điều tra nghiên cứu, thật là trùng hợp -- vậy mà lại trùng hợp đến thế, anh ấy cũng đến đó. Chị có biết chỗ đó phải đi thế nào mới đến được không?"
Thấy Diệp Cẩn lắc đầu, cậu mới nhếch môi nói tiếp: "Lần lượt từ máy bay, xe buýt, xe van, máy kéo rồi đến đi bộ, thậm chí tìm trên google maps cũng không ra. Chị có biết không, Hựu Hàm ca ca cũng là người nhát gan. Người như anh ấy thế mà khi đối mặt với tình yêu cũng sẽ sợ bóng sợ gió lo được lo mất, che che giấu giấu không dám cho em nhìn ra, nhưng chị cũng biết mà, thích một người làm sao có thể giấu được?"
Diệp Cẩn nghĩ đến điếu thuốc Trần Hựu Hàm ấn vào lòng bàn tay.
"Nhưng em vẫn không cho anh ấy cơ hội, trước khi anh ấy nói ra em đã từ chối trước. Lý do từ chối --" Diệp Khai cúi đầu nở nụ cười, nói: "Là bởi vì em cảm thấy anh ấy thật không biết xấu hổ, hai năm trước anh ấy đã nói ra những lời đó với em, hiện tại sao có thể điềm nhiên như không có việc gì mà cầu xin em bắt đầu lại từ đầu."
Nụ cười của Diệp Khai thật khó để diễn tả, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối không có ý cười, nét mặt cũng lạnh lùng vô cùng. Trái tim Diệp Cẩn nhói lên một cái. Cô nhận ra nụ cười này của Diệp Khai là đang cười nhạo chính cậu.
Ngón tay đang nắm lấy miệng cốc dùng sức, Diệp Khai nín thở một hồi: "Khi đó em không hiểu, giờ thì đã hiểu cả rồi. Anh ấy đã nói hết mọi chuyện cho ông nội. Chị đã ký hợp đồng với anh ấy, mọi lập trường và logic mà chị dùng để ngăn cản chúng em đều đã không còn tồn tại. Có lẽ anh ấy vẫn vi phạm thỏa thuận giữa 2 người, nhưng anh ấy đã phá dỡ thành công quả bom này rồi, anh ấy đã không còn sợ bất cứ điều gì nữa."
Diệp Khai dừng một chút, nhìn cô một cách chế giễu: "Chị đã không thể dùng khung cảnh kinh khủng rằng "Ông nội sẽ bị tức chết" để đi uy hiếp anh ấy, uy hiếp em nữa rồi. Thế nào, chị đã hiểu tại sao mình thua chưa?"
Chỉ mới vài phút, nhưng dù sao cũng cảm thấy mình đã đứng đủ lâu. Diệp Cẩn cảm thấy đôi chân mình bắt đầu mỏi nhừ, cô đặt ly rượu xuống, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời của cô lúc này lại có chút mờ mịt.
Diệp Khai nhạy bén bắt được một tia phản ứng nhỏ của cô, tiếp tục bình tĩnh nói: "Cho dù vậy, em vẫn không đáp lại anh ấy. Anh ấy cũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình, thay chị bảo vệ hợp đồng và giao ước năm đó, anh ấy chưa từng nói một chữ không tốt về chị, chưa từng ám chỉ lời nào về việc chị là nguồn gốc của mọi chuyện. Chị hỏi tại sao em lại tìm đến anh ấy một lần nữa sao? Bởi vì em nhìn thấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch của anh ấy, em bị Cố Tụ mắng như tát nước, em đi thăm bác Trần, người mà suýt chút nữa đã rơi vào hoàn cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bác ấy nói -- năm đó anh ấy ngu ngốc hết thuốc chữa, vậy mà lại vọng tưởng muốn kết hôn với em."
Đầu ngón tay không khống chế được mà run lên, Diệp Cẩn rũ mắt xuống, sau đó cô cúi đầu, dùng tay chống đỡ khuôn mặt cứng ngắc của mình.
Diệp Khai thờ ơ trước sự yếu đuối mà cô trút ra, "Em và Trần Hựu Hàm có thể quay lại bên nhau một lần nữa như hiện giờ, đó là tỉ lệ hiếm hoi còn hơn cả việc em nhặt được hóa thạch trên đỉnh Everest. Thậm chí em còn tự hỏi liệu có phải mình đã dồn hết phúc khí của nửa đời sau mới cầu được một kết quả như vậy hay không."
"Đừng nói nữa." Diệp Cẩn khàn giọng khẩn cầu, giọng nói như bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay ẩm ướt, "Sẽ không đâu."
Diệp Khai nhìn cô không chút cảm xúc.
Những viên đá tan thành nước trong cốc, vụn đá vỡ nổi lên, cậu lại vô thức nhấp thêm một ngụm nữa, ổn định lại, tiếp tục tàn nhẫn, nói:
"Có phải chị cảm thấy mình rất thông minh, đúng không, chị cảm thấy em không trả lời được 2 câu hỏi kia. Chị không tin tưởng em, cũng không tin tưởng ông nội, chứ đừng nói là Trần Hựu Hàm. Chị chính là tự cao như thế, cho rằng mình đã tìm ra được cách giải quyết tốt nhất, cho rằng một tên nhà giàu hoàn khố và một học sinh trung học thì có tình yêu chó má gì, cho rằng dù tổn thương tình cảm có sâu đến đâu thì thời gian sẽ chữa lành hết thảy, sau đó liền có thể vui vẻ move on, có thể đổi sang một người khác, làm như không có việc gì mà sống hết đời."
Cậu dần trở nên hung hăng, "Có phải chị vẫn cho rằng mình rất lương thiện không? Để lại đường lui cho Trần Hựu Hàm, chỉ cần ông nội qua đời, hắn lại có thể chạy đến theo đuổi em, yêu em, cầu xin em, về phần là 10 năm, 20 năm hay là 30 năm -- mẹ kiếp ai mà thèm quan tâm cơ chứ? Có phải không? Diệp Cẩn, mẹ kiếp, chị ngẩng đầu lên nhìn em, nói em nghe, có -- đúng -- không?"
Bả vai thon gầy của Diệp Cẩn không khống chế được mà run lên bởi 3 chữ nặng nề này, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng nâng khuôn mặt tái nhợt ra khỏi lòng bàn tay.
"Đúng vậy."
Diệp Khai bĩu môi một cái, lạnh lùng tặng cho cô một nụ cười lạnh.
"Chuyện mà chị không làm được, Hựu Hàm ca ca đã làm được. Ngay bây giờ -- nói đi, nói chị xin lỗi."
Trong nháy mắt Diệp Cẩn trợn to mắt, cứng đờ nói trong nỗi khiếp sợ và bối rối: "Chị đã nói xin lỗi rồi."
"Mẹ kiếp, ai thèm quan tâm đến câu xin lỗi cao cao tại thượng kia của chị?" Diệp Khai từng bước tiến về phía cô, "Ý chị là cái câu [ Chị rất xin lỗi vì 2 năm đã mất đi của em và Trần Hựu Hàm ] kia sao? Trần Hựu Hàm sống không bằng chết, em đau khổ đổ bệnh, chị xin lỗi vậy sao? Có phải vì chúng em lại có thể ở bên nhau một lần nữa, nên chị mới có thể đường hoàng thản nhiên tự đắc như vậy không? Em và anh ấy -- có thể quay về bên nhau một lần nữa, là vì chúng em đã dùng hết tất cả may mắn và cố gắng mới có thể đổi lại một chút hi vọng -- còn chị, Diệp Cẩn, bây giờ chị nói với em rằng chị xin lỗi sao? Nếu như chúng em cứ vậy mà bỏ lỡ nhau, xin hỏi chị muốn nói xin lỗi với ai đây? Nếu Trần Hựu Hàm không qua khỏi lần cấp cứu kia, cứ như vậy mà chết đi, chị nói xin lỗi ai? Mẹ kiếp, chị nói xin lỗi với bác Trần, với em, hay là với bia mộ của Trần Hựu Hàm?!"
Diệp Cẩn bị cậu dồn hỏi đến co người lại, chân cô duỗi thẳng băng. Nhưng Diệp Khai vẫn không buông tha cô, cậu thậm chí còn siết chặt cổ tay mảnh khảnh và tinh tế của Diệp Cẩn -- "Chị nói xin lỗi đi!"
Diệp Cẩn cố gắng vùng vẫy, nén lại nước mắt, quật cường nói: "Em buông chị ra! Buông tay ra -- em làm đau chị rồi!"
Bàn tay đang siết lấy cổ tay không nhúc nhích chút nào, Diệp Khai lạnh lùng nhìn cô: "Em đã nói rồi -- XIN LỖI ĐI!"
"Em điên rồi!" Hốc mắt Diệp Cẩn rất đỏ: "Xin lỗi! Em hài lòng rồi chứ -- chị đã xin lỗi rồi! Thật có lỗi, chị chính là nhân vật phản diện trong phim truyền hình, là chướng ngại vật không biết điều ngăn cản tình yêu của nhân vật chính! Tất cả đều là lỗi của chị mới khiến cho em và Trần Hựu Hàm thiếu chút nữa thì âm dương chia lìa! Chị có lỗi với 2 người, có lỗi với tình yêu của hai người! Đã đủ chưa!"
Ánh mắt Diệp Khai ngày càng sâu, bầu không khí yên tĩnh hẳn xuống, cậu không lên tiếng mà chỉ cười gằn, chỉ thoáng nhếch môi lên một chút rồi lại quay về vẻ mặt vô cảm. Diệp Khai thả lỏng tay, đứng thẳng dậy. So với sự khiếp đảm đề phòng mà vẫn ra vẻ bình tĩnh của Diệp Cẩn, cậu mới là thực sự lười biếng, ung dung, thậm chí còn có thời gian nghịch chiếc đồng hồ trên tay.
"Chị tự cho rằng mình là người thông minh và có thể kiểm soát hết mọi thứ, nhưng thật xin lỗi chị, em sẽ nói cho chị biết sự thật -- không chỉ mỗi mình ông nội biết, mà mommy cũng biết em lại lựa chọn Trần Hựu Hàm một lần nữa. Chị xem, mẹ có nói cho chị biết không? Vì sao mẹ lại không nói với chị? Chị gái của em ơi, hãy dùng trí thông minh siêu việt của chị mà suy nghĩ kĩ càng thử xem, tại sao vậy?"
Diệp Cẩn thất thần nhìn Diệp Khai, trong đôi mắt có ngấn nước, nhưng lại trống rỗng.
"Mommy biết rồi." Cô lẩm bẩm lặp lại một lần, đồng tử thắt lại như bị kim châm.
"Đúng vậy, mommy biết rồi --" Diệp Khai lại cúi xuống, dùng hai tay chống lên lưng ghế sô pha, giam Diệp Cẩn trong một khoảng không gian nhỏ, "Vậy chị cảm thấy tại sao mẹ lại muốn giấu diếm chị nhỉ?" Giọng của cậu rất nhẹ nhàng, mang theo sự mê hoặc lạnh lùng.
Diệp Cẩn như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô chớp mắt kinh ngạc rồi mới kinh hoàng ngước mắt nhìn Diệp Khai.
Hầu kết nhấp nhô, cô cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh trong trận đối đầu này: ". . . Chị không biết."
"Chị biết." Diệp Khai nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn Diệp Cẩn chằm chằm với vẻ chế giễu: "Bởi vì mẹ cảm thấy du͙ƈ vọиɠ khống chế của chị quá mạnh, hơn nữa còn hành động bốc đồng, bởi vì mẹ cho rằng cách xử lý của chị sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên rối ren hơn, bởi chị không đáng tin. . . Chị, ông nội cũng biết, vậy tại sao ông lại giấu chị? Chị hết lòng muốn bảo vệ thể diện, sự êm ấm nhà họ Diệp, kết quả là ai cũng bị chị làm cho sợ hãi, chẳng còn ai tin tưởng được chị nữa. Chị nghĩ mẹ là người bên phe chị sao? Thế nhưng lần này, mẹ hoàn toàn không phản đối gì cả, thậm chí mẹ còn không định nói với chị chuyện này -- cảm giác bị lừa dối bởi sự phản bội thế nào? Có vui không hả chị?"
Hốc mắt vốn đã có nếp nhăn của Diệp Cẩn mạnh mẽ mở to, đôi môi run rẩy, nhưng lại không tìm thấy giọng nói của mình.
Cuối cùng Diệp Khai cũng ngừng bức ép cô, cậu buông tay ra và nhìn cô đầy thương hại.
Cậu châm một điếu thuốc.
Diệp Khai nhìn xuyên qua làn khói thấy gương mặt cuối cùng cũng sụp đổ của cô, vai cô run lên không không chế nổi, tiếng nức nở chật vật thoát ra từ khoang mũi.
Những gì trân quý nhất của cô đều đã bị Diệp Khai phá tan tành.
Diệp Khai phủi rơi tàn thuốc, lạnh nhạt mà ung dung nói: "Em cảm ơn vì lúc đầu chị đã để lại đường lui cho anh ấy trong hợp đồng, cũng cảm ơn chị đã từ bỏ việc truy cứu và hủy bỏ hợp đồng, chỉ là đây không phải bố thí như chị nghĩ, mà là sự sám hối và dừng cương trước bờ vực. Bây giờ, em muốn nghe một câu xin lỗi thật lòng từ chị. Rất khó sao, chị?".
Trong giọng cậu đã không còn lửa giận, khôi phục lại sự trong sáng và tự kiềm chế thường ngày.
Diệp Cẩn co chân lại, cô thu mình lại trên sô pha trước ánh mắt dò xét và chờ đợi của Diệp Khai, môi cô mấp máy, cuối cùng cũng gục xuống mà khóc lên: ". . . Chị xin lỗi Tiểu Khai, tất cả đều là lỗi của chị. . . Chị xin lỗi -- xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . . Chị xin lỗi.. ."
Đây là lần đầu tiên Diệp Khai nhìn thấy Diệp Cẩn khóc.
Diệp Cẩn là kiểu người sẽ nhốt mình trong phòng rồi khóc lên vì đau đớn, sau đó lại làm như không có việc gì mà bước ra ngoài.
"Chị vốn không hề có hứng thú với công việc kinh doanh của Ninh Thông, suốt 2 năm qua, chị vẫn luôn chạy đôn chạy đáo để mở rộng kinh doanh là vì sao? Sách mà chị gửi đến em đều đã đọc hết, "The Notes of Camus", "Sculpting in Time", "Last Evenings on Earth", vợt bóng bàn cũng rất tốt, em từng mang nó đi thi đấu vài lần, rất hợp với em." Cậu dừng lại một chút, nghe thấy tiếng nức nở không ngừng của Diệp Cẩn: "Chị vẫn luôn thấy hối hận, sao còn phải cứng đầu như vậy? Em biết chị từng đến Thanh Hoa nhìn trộm em, lần đó là tiết học chung trong giảng đường lớn, chị đứng ngoài cửa sổ, em đã nhìn thấy rồi."
Diệp Cẩn nức nở lắc đầu.
Diệp Khai cười rất nhạt, Diệp Cẩn không nhìn thấy, chỉ nghe thấy cậu nói bên tai: "Em đã từng nói với chị rồi mà, làm người phải nghĩ thoáng một chút, thông minh một chút. Đừng tiếp tục hồ đồ, cố chấp. Em tha thứ cho chị, em và Hựu Hàm ca ca đều tha thứ cho chị." Cậu nói xong, bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước hoa trên tóc Diệp Cẩn, cậu chạm nhẹ môi lên nó, chỉ hôn nhẹ mái tóc xoăn của cô một cái rồi thôi, "Đừng có tiếp tục giả vờ ngốc nữa."
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Diệp Khai để phòng khách lại cho Diệp Cẩn. Cậu nghĩ chị mình vẫn quen với việc khóc ở nơi không ai nhìn thấy hơn.
Dựa vào hành lang hút hết nửa điếu thuốc còn lại, đúng lúc này Cù Gia đi lên. Bà ngập ngừng muốn nói lại thôi: ". . . Cãi nhau sao?"
Diệp Khai đứng thẳng dậy, ôm vai Cù Gia đi xuống lầu: "Xuỵt."
Cù Gia chớp mắt, mím môi hỏi: "Khóc à?"
Diệp Khai vô tội ngước mắt lên.
Cù Gia lo lắng quay đầu nhìn, Diệp Khai dịu dàng ôm cổ bà để bà tập trung nhìn đường trước mắt, thành thạo mà dỗ dành: "Mẹ đừng nhìn, lỡ nhìn thấy mai chị lại giận đấy."
Đưa người lên tầng 2 xong xuôi, còn chưa ra khỏi cửa thì đã nhận được điện thoại của Trần Hựu Hàm. Cù Gia vô cùng nhạy cảm, nhìn từ sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt Diệp Khai liền đoán ra được ai là người gọi đến. Bà nheo mắt, lạnh nhạt hỏi: "Trần Hựu Hàm?"
Diệp Khai nhận điện thoại trước mặt bà.
"Hựu Hàm ca ca."
Sau đó cậu nhìn thấy Cù Gia trợn trắng mắt lên, im lặng mắng "Jesus".
"Ra gặp anh đi."
"Bây giờ sao?" Diệp Khai nhìn Cù Gia một cái, thản nhiên bước đến bên cửa sổ, rèm cửa màu xanh nhạt bị vén lên, trong sân không có ai, chỉ có bươm bướm dưới đèn đường và đài phun nước.
"Anh đang ở đâu?"
"Trên sườn núi."
Diệp Khai không nhịn được cười, thấy Cù Gia dữ dằn trừng mắt, không thể không giấu đầu hở đuôi mà ho khan một tiếng, sau đó thầm thì vào điện thoại: "Em ra ngay đây."
Cù Gia nghiêm mặt nói: "Đêm hôm khuya khoắt đi đâu mà đi ngay?"
Diệp Khai cầm điện thoại, khóe miệng treo một tia cười như có như không: "Con đi gặp bạn trai ngay đây ạ."
Diệp Khai bỏ chạy thật nhanh trước khi Cù Gia kịp nổi giận, nghĩ nghĩ một chút, cậu lùi lại hai bước, quay người ôm khung cửa: "Chúc mommy ngủ ngon ạ."
Sau đó rất hiểu ý mà nhẹ nhàng gài cửa lại.
Mặt Cù Gia méo mó. Thế này còn ngủ nghê gì nữa mà ngon với chả lành! Bà có thể ngủ được hay không còn không biết đây! Từ cửa chính biệt thự đến cửa sân khoảng chừng 50 mét. Diệp Khai thong thả đi, tiếp đó là bắt đầu chạy chậm. Gió đêm thổi bay mái tóc đen của cậu. Tóc cậu đã dài hơn, độ xoăn bị giảm đi, được gió thổi thành một đường vòng cung xinh đẹp.
Đường Tư Nguyên có một sườn đồi dài, xung quanh là những cành hoa nở rộ giữa những biệt thự to lớn, nơi đây là giới quý tộc của Ninh Thị. Diệp Khai đẩy cửa hông ra, bảo vệ đi tuần đi đến chào hỏi, vẫn gọi cậu là thiếu gia.
Chiếc Lamborghini SUV màu xám đậm dừng lại trên đoạn đường dốc. Trần Hựu Hàm nửa ngồi dựa trên xe, hắn đút tay vào túi, trên miệng ngậm điếu thuốc. Nhìn thấy Diệp Khai đến, hắn liền giang rộng tay.
Diệp Khai nhào đến như một cơn gió, chạy vào vòng tay hắn, đụng cho Trần Hựu Hàm khẽ kêu lên một tiếng.
"Sao anh lại đến đây?"
Diệp Khai ôm cổ hắn, nhìn như nữ sinh cấp 3 trộm đi gặp bạn trai lúc nửa đêm.
Trần Hựu Hàm lấy điếu thuốc xuống: "Nhớ em, đến thăm em một chút."
"Không phải anh đang ở trong tiệc rượu sao?"
"Người ta nhét cho anh cả đống danh thiếp, phòng cũng chuẩn bị xong xuôi hết rồi."
Diệp Khai không vui "Hửm?" một tiếng, híp mắt dò xét hắn.
Trần Hựu Hàm ôm chặt cậu: "Anh ngoan thế này, hôn anh một cái cũng không quá đáng chứ?"
Diệp Khai ghé sát vào cổ hắn, ngửi mùi nước hoa trên cổ áo Trần Hựu Hàm. Trần Hựu Hàm không nhịn được bật cười, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Kiểm tra như thế thì có ích gì, để anh dạy em nhé."
Nói xong liền giữ chặt cằm Diệp Khai mà hôn.
Người đi ra từ tiệc rượu lại không uống rượu, người ngoan ngoãn đợi ở nhà thì lại ngấm men say.
Trần Hựu Hàm dùng đầu ngón tay miết môi cậu: "Em uống rượu sao?"
Diệp Khai ngẩng cằm lên: "Uống xíu xiu."
Chiều cao và tư thế này của cậu rất thích hợp để hôn, ánh mắt cũng như đang đòi hôn, Trần Hựu Hàm không kìm được mà hôn cậu một lần nữa.
Đã gần nửa đêm, bốn phía đều yên lặng, chỉ có tiếng dế mèn nối đuôi nhau vang lên.
Cậu vẫn đang mặc áo sơ mi, Trần Hựu Hàm đỡ lưng cậu bằng cánh tay đang cầm thuốc, một tay giúp cậu chỉnh lại vạt áo lộn xộn, hỏi: "Sao muộn vậy rồi mà vẫn còn chưa tắm?"
Diệp Khai qua loa nói: ". . . Em bận viết báo cáo quá, quên mất luôn."
Trần Hựu Hàm nghiêm túc nhìn cậu mấy giây: "Thế sao tự nhiên lại gọi điện cho anh?"
Nói là nhớ cậu nên mới đến thăm cậu, nhưng phần lớn là vì không an tâm.
Diệp Khai còn chưa nghĩ ra câu trả lời, chỉ có thể chơi xấu mà hôn lại hắn. Người có tiền sống ở nơi ẩn dật vắng lặng, chẳng có ai chạy ra xem náo nhiệt. Sau một cái hôn sâu, rốt cục cũng nghe thấy tiếng động cơ trên con đường ngoằn ngoèo. Lúc này Trần Hựu Hàm mới buông cậu ra.
Chiếc xe thể thao lướt qua, chỉ thấy hai người mập mờ sát vào nhau, chia nhau một điếu thuốc đã sắp cháy hết.
"Em không về chứ?" Hơi thở bên tai nóng rực, trong bình tĩnh đè nén tiếng thở dốc.
"Không được đâu, đàn anh," Diệp Khai nửa thật nửa giả đáp: "Mẹ sẽ hỏi đấy."
Đàn anh của cậu thì xấu xa hết sức, hắn nhướng mày hỏi: "20 tuổi rồi còn có giờ giới nghiêm sao? Hôm nào đó anh phải bàn bạc lại chuyện này với Cù Gia mới được."
Trước mắt lập tức lóe lên khuôn mặt hết cách vừa giận vừa tức của Cù Gia. Mấy ngày qua Diệp Khai đã trêu chọc Cù Gia quá nhiều, chẳng biết phải mua quà gì để dỗ vui bà nữa.
Trần Hựu Hàm lại dùng đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt cậu, gương mặt thâm thúy của hắn nhìn dịu dàng nghiêm túc dưới ánh trăng, lại hỏi: "Về với anh nhé?"
Cuối cùng thì Diệp Khai cũng không chống đỡ được nữa, đáp "Dạ".
Động cơ châm lửa và gầm rú như một con thú trong trời đêm. Chiếc xe vòng xuống dốc núi, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy xa xa, là cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ. Cửa sổ xe hạ xuống, Trần Hựu Hàm chống tay vào má, ánh đèn neon ngoài cửa sổ chẳng qua chỉ đang làm nền cho gò má anh tuấn của hắn.
"Đang kiểm tra nồng độ cồn." Hắn miễn cưỡng nói.
Diệp Khai hơi giật mình, tưởng rằng Trần Hựu Hàm đến đây sau khi uống rượu, cậu há miệng, định sẽ tiến hành giáo dục an toàn giao thông với hắn, liền nghe thấy Trần Hựu Hàm ung dung bổ sung nửa câu sau.
"Cảnh sát, tôi chỉ là mới hôn em ấy một cái thôi."