Chương 103
Đường xá ban đêm rất thông thoáng, đến Phồn Ninh không mất đến nửa giờ. Diệp Khai vẫn luôn bận bịu gửi tin nhắn, Trần Hựu Hàm đoán rằng cậu đang tìm lý do để báo cáo với Cù Gia, hắn tự cảm thấy mình cứ như là phần tử bất lương bắt cóc học sinh cấp 3 yêu sớm vậy.
"Có phải ảo giác của anh sai rồi không, anh cứ cảm thấy mẹ em không còn nghiêm khắc với em như trước nữa."
Diệp Khai sắp xếp ổn thỏa xong mọi chuyện, cất điện thoại đi, giả ngu nói: "Vậy sao?"
Trần Hựu Hàm tìm được lý do thích hợp cho chuyện này: "Xem ra đối với bà ấy chỉ cần em không đi với anh thì mọi chuyện đều dễ bàn." Trong giọng nói có mang theo ghen tuông nhàn nhạt: "Trước kia em dẫn Lucas về nhà ăn cơm, thái độ của mẹ em thế nào?"
"Hình như. . . khá là long trọng."
Trần Hựu Hàm không vui, tay hắn nắm chặt vô lăng, cười mắng "Mẹ kiếp, chẳng lẽ bà ấy không nhìn ra Lucas có ý với em à."
Diệp Khai nghiêng đầu nhìn hắn một cách thích thú, Trần Hựu Hàm liếc lại cậu một cái, nhìn thấy cậu cong môi, cười rất đẹp. Mặc dù trong mắt có mang theo chút chế giễu, nhưng nó lại phản chiếu quang cảnh ban đêm đẹp như sao bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao mà hắn lại nhìn ra vẻ cưng chiều.
"Mẹ có biết mà, mẹ nghĩ rằng em đang hẹn hò với Lucas."
Trần Hựu Hàm nhàn nhạt lên tiếng: ". . . Cảm ơn em, anh giận thật rồi."
Hắn nhấn mạnh ga rồi chuyển làn đường để vượt. Gió đêm từ mặt sông tràn vào, làm rối loạn kiểu tóc vẫn luôn được chỉnh trang tỉ mỉ của Trần Hựu Hàm. Hắn ghen cũng ghen với giọng điệu bất cần đời, nửa thật nửa giả, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Diệp Khai biết hắn có ý gì, dẫu sao thì kể từ khi cậu bắt đầu nhận thức được, Cù Gia vẫn luôn trưng ra vẻ lạnh nhạt mỗi khi Trần Hựu Hàm đến nhà, chờ đến khi Diệp Khai lên cấp 3, trở nên thân thiết hơn với hắn, Cù Gia liền thẳng thắn không thèm trưng ra vẻ mặt hòa nhã nữa. Bà cũng không phải kiểu người không nể mặt người khác như vậy, nhưng giọng điệu âm dương quái khí lại khiến người ta nghe mà thấy không thoải mái. Diệp Khai chưa từng thấy bà đối xử với người khác như thế, duy chỉ có một mình Trần Hựu Hàm.
Để mà nói thì vẫn là do quá thân quen.
Trần Hựu Hàm rất tổn thương mà nói: "Lúc anh còn nhỏ, mẹ em cũng hay ôm anh lắm."
Diệp Khai buồn cười nhìn hắn: "Vậy sao sau này lại thành ra như vậy?"
"Chắc là do từ lúc vào Thiên Dực anh đánh nhau quá nhiều, đập hỏng quá nhiều bàn học, phá phách quá nhiều --" Nói đến đây hắn liền im bặt.
Diệp Khai nhướng mày: "Nói tiếp đi chứ."
Trần Hựu Hàm đột ngột cua một cái: "-- chủ nhiệm lớp."
Diệp Khai cười ra tiếng, cố ý than thở: "Vậy phải làm sao đây? Anh đã tìm ra cách nào để dỗ vui mẹ em chưa? Mẹ mà giận lên thì ngay cả ông nội cũng hết cách đấy."
"Hay là anh đưa mẹ em đi đo kính mắt nhé, ngay cả Lucas mà bà ấy cũng có thể chấp nhận, vậy tại sao lại cứ chướng mắt với anh?"
"Woa, ý kiến hay thật đó," Diệp Khai vỗ tay cho hắn, "Nghe anh nói xong em liền cảm thấy an tâm quá chừng luôn."
Trần Hựu Hàm bị chế nhạo đến mức chỉ hận không thể cɦịƈɦ Diệp Khai ngay trong xe để khiến cậu ngoan ngoãn hơn. Chiếc xe trượt vào hầm để xe, dùng một tư thế cực kỳ đẹp mà đỗ thẳng vào chỗ để xe riêng, trực giác Diệp Khai cảm thấy có chuyện không lành, nhanh chóng tháo dây an toàn định chạy, thế nhưng Trần Hựu Hàm đã nhanh chóng nhấn khóa xe rồi đè cậu lại --
"Chạy làm gì?" Trần Hựu Hàm đè cậu xuống, dùng hơi thở xâm chiếm cậu.
Diệp Khai không có đường lui, biết thời biết thế mà nói: ". . . Em xin lỗi, em sai rồi!"
"Cù Gia không dạy em cách xin lỗi sao?" Trần Hựu Hàm thấp giọng dỗ dành cậu.
Diệp Khai nuốt nước bọt, hai hàng mi chớp chớp: ". . . Hựu Hàm ca ca, em sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ không nên đem niềm vui của mình xây dựng trên nỗi đau khổ của anh, không nên chế nhạo anh rằng ngay cả Cù Gia cũng không giải quyết được --" Tiêu rồi, hậu quả của việc nhảy thẳng vào vùng cấm chính là hàng phòng ngự bị đánh đổ toàn diện, cậu bị Trần Hựu Hàm bóp eo cù ngứa, cười đến mức không thể thở nổi, cả người co lại như quả bóng, không ngừng cầu xin tha thứ: "Đừng mà, đừng mà, đừng mà. . . Em sai rồi Hựu Hàm ca ca, em sai thật rồi, anh đừng. . . đừng. . ."
Cằm Diệp Khai bị giữ lấy, rõ ràng đã bị cù đến không thở nổi rồi mà còn bị hôn sâu. Lồng ngực cậu không ngừng chập trùng, tay nắm chặt lấy thành ghế, cậu không trốn đi đâu được, chỉ có thể mở to mắt mà bị hôn đến rơi nước mắt. Tận khi phổi cậu suýt nổ tung đến nơi thì Trần Hựu Hàm mới chịu buông ra, Diệp Khai ôm ngực thở dốc, ánh mắt mất tiêu điểm trong mấy giây.
Cửa xe được mở ra, Trần Hựu Hàm lau khóe mắt đỏ bừng rơm rớm nước mắt của cậu. Diệp Khai rốt cục hoàn hồn lại, hung hăng trừng mắt với hắn: "Em giận rồi!"
Trần Hựu Hàm cười nhẹ một tiếng, vừa cười vừa hôn lên khóe môi cậu, chậm rãi nói: "Em vội gì chứ, về nhà rồi từ từ anh dỗ."
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, việc khống chế cơ thể thua xa tên đàn ông trung niên này. Diệp Khai ngay lập tức nổi lên phản ứng, Trần Hựu Hàm xuống xe châm thuốc, vòng qua đầu xe đi đến bên ghế phụ, bước chân hắn hơi khựng lại, sau đó hờ hững cong môi, nhẹ như không mà vuốt cằm, kéo cửa phụ ra.
Diệp Khai xuống xe, đuôi mắt vẫn còn hoe đỏ, "Anh --" Lời đang muốn nói bị mạnh mẽ nuốt về, Diệp Khai sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Lucas đang đứng ở bên phải đuôi xe.
Nhất thời không biết ai mới là người xấu hổ hơn.
Nhưng dù ai xấu hổ đi chăng nữa thì cũng Trần Hựu Hàm cũng chẳng hề biết xấu hổ. Cửa xe dùng sức đóng vào, lực tay vừa phải, cũng không tính là thất lễ. Hắn ôm lấy Diệp Khai bằng tay phải đang cầm thuốc, sau đó gật đầu chào hỏi Lucas, thản nhiên hỏi han: "Thật là trùng hợp."
Ánh mắt Lucas dời khỏi người Trần Hựu Hàm, chuyển đến vai Diệp Khai, có chút khựng lại rồi mới lướt lên trên mặt cậu. Biểu cảm khi cậu mới xuống xe rất sinh động, mang theo một tia tức giận mơ hồ, giống như đang làm nũng vậy. Khi đối mặt với hắn, dáng vẻ của Diệp Khai luôn là thành thạo điêu luyện, Lucas có muốn nhìn thấy cậu cười tươi còn khó, chứ đừng nói chi là tìm kiếm một chút dấu vết mập mờ, quyến luyến trong mắt cậu.
Thời gian ánh mắt hắn dừng lại sắp tiến đến biên giới của sự mất lịch sự, Lucas thu hồi ánh mắt, cười nhẹ: "Leslie, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp anh."
Trần Hựu Hàm quẹt thẻ, thuận miệng hỏi: "Lư tiên sinh cũng sống ở đây sao?"
Lư tiên sinh mẹ nhà hắn, đến bây giờ hắn vẫn còn lười nhác mở miệng.
"Là Nguyễn, tôi họ Nguyễn."
"À." Trần Hựu Hàm thờ ơ gật đầu, "Nguyễn tiên sinh đã mua bất động sản ở Ninh Thị rồi sao?"
"Tôi vừa thuê nơi này không lâu."
Hắn vừa mới nói xong câu đó liền cảm thấy khí thế của người đàn ông trước mắt hình như càng thâm trầm hơn một chút.
Trần Hựu Hàm nheo mắt lại, sau đó bình tĩnh nói: "Xem ra anh cũng không nhất định sẽ ở lại Ninh Thị."
Những lời xã giao giữa những kẻ già đời đều không có ý nghĩa gì, nhưng lại giấu lưỡi dao sắc bén bên trong. Lucas nghe ra ý ngầm trong lời hắn, mặc dù giận, nhưng vẫn cố hết sức để giữ vững phong độ: "Cũng không hẳn là vậy." Nói rồi lại liếc sang Diệp Khai, "Người ở thành phố nào sẽ mang theo khí chất của thành phố đó. Tôi rất thích Ninh Thị."
Xong đời rồi.
Trong lòng Diệp Khai như nứt ra từng tảng băng, tối nay cậu xong đời thật rồi.
Lucas lại hỏi: "Leslie, dạo này em thế nào?"
Thang máy đến, mùi thơm cao cấp và hơi lạnh cùng nhau tỏa ra. Trần Hựu Hàm dụi tàn thuốc vào gạt tàn trên nóc thùng rác, tiến lên một bước, rất phong độ mà chặn cửa thang máy giúp 2 người. Lucas quẹt thẻ của mình, đè số "17" bật sáng. Thang máy di chuyển rất nhanh, trong bầu không khí im lặng, Diệp Khai lịch sự trả lời câu hỏi của Lucas: "Em vẫn ổn."
Lucas tinh tế cười nhìn cậu: "Chỉ là ổn thôi sao?"
Ánh mắt hắn như có như không mà lướt qua dáng người cao lớn của Trần Hựu Hàm.
Người đàn ông này quá cao, đặc biệt là ở một thành phố ven biển phía nam như Ninh Thị. Lucas cao 1m78 đã cảm thấy khá đủ, nhưng Trần Hựu Hàm còn cao hơn hắn tận 10 phân. Mặc dù hắn đã kiềm chế, nhưng khí thế vẫn ép người như cũ.
Thật thú vị, khác hoàn toàn so với lần đầu tiên gặp mặt.
Khi đó, đứng trước mặt Diệp Khai, Trần Hựu Hàm sa sút tinh thần như chó nhà có tang
Lucas đã nhận chức ở SA được gần một tháng, nghe ngóng được 7,8 phần về chuyện của Trần Hựu Hàm trong giới thượng lưu Ninh Thị, không ngờ chuyện xưa của hắn lại thú vị như vậy, chỉ là đứng đợi thang máy cũng nghe được tin có người muốn trèo lên giường của hắn.
Giọng nói của Diệp Khai gọi thần trí Lucas quay về, nhưng hắn cũng không nghe rõ lắm.
"Pardon?" Hắn nhìn Diệp Khai đầy khích lệ -- thậm chí còn mang theo mong chờ.
Diệp Khai hỏi thăm đúng mực.
"Anh đã quen với nơi này chưa?"
Khí hậu giữa Ninh Thị với Vancouver hay là New York đều rất khác biệt, rất nhiều người sẽ bị hạ gục bởi độ ẩm và sự oi bức của không khí nơi đây.
"Anh vẫn ổn, nhưng nơi này thực sự không bằng Vancouver. Khi nào em về nhà bà ngoại vào mùa đông, nhớ phải báo cho anh đấy. Whistler -- em vẫn nhớ chứ, anh có một người bạn chuyên trượt băng trực thăng ở đó. Nếu em thích, hắn ta thậm chí còn có thể thiết kế riêng một con đường riêng dành cho em."
Diệp Khai nhất thời không biết nên nói gì, Trần Hựu Hàm lời ít ý nhiều nói: "Mua."
Diệp Khai: ". . ."
Thang máy đến, Lucas kiềm chế lửa giận, lạnh lùng nói: "Trần tiên sinh thật thú vị, trượt băng trực thăng là một hạng mục có độ khó cao, nguy hiểm cao, trình độ chuyên nghiệp cũng cao --"
"Mua cả công ty luôn một thể, vậy được rồi chứ? Kêu bạn anh liên hệ với tôi, giá cả có thể thương lượng."
Trần gia giàu có bao đời nay, chỉ duy nhất giờ phút này là có vẻ giàu xổi hơn bao giờ hết. Khuôn mặt Lucas đầy vẻ lạnh lùng, khóe miệng gần như đang giật giật. Hắn thoáng nhếch môi, hít một hơi thật sâu rồi chào tạm biệt Diệp Khai: "Leslie, em biết đấy, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào nếu em có tâm sự, anh vẫn luôn ở đây."
Tâm sự? Diệp Khai thì có thể có tâm sự gì? Lucas bước ra khỏi thang máy, rồi lại quay người lại -- cửa thang máy từ từ đóng lại, Lucas nhìn thẳng vào Trần Hựu Hàm với vẻ khiêu khích.
Trần Hựu Hàm nhếch môi, nụ cười lạnh lẽ từ từ hiện ra trên khóe môi mím chặt, sau đó hắn giữ lấy gáy Diệp Khai rồi hôn lên.
Thằng cháu trai kia đừng có hòng mà nhìn được dáng vẻ khi hôn của Diệp Khai, Trần Hựu Hàm ôm eo cậu, dùng bóng lưng cao lớn cùng tấm lưng vững chãi chặn tầm nhìn của Lucas.
". . . asshole."
Cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại, hai người nghe thấy câu cuối cùng bị Lucas nghiến răng nghiến lợi phun ra.
Diệp Khai kích động đổ mồ hôi lạnh, vừa rời khỏi môi hắn liền thở hổn hển, "Anh ấy mắng anh là tên khốn."
Trần Hựu Hàm lạnh lùng và thâm trầm hỏi: "Là anh thật sao?"
Diệp Khai cảm thấy Trần Hựu Hàm thế này không ổn lắm. Ánh mắt, hơi thở và biểu cảm của hắn đều có gì đó sai sai.
Hầu kết chột dạ lăn lăn, đôi mắt đen láy của Diệp Khai căng thẳng mà nhìn Trần Hựu Hàm chằm chằm, nhỏ giọng nói: ". . . Không phải."
Trần Hựu Hàm tiến tới gần hơn, trầm giọng nói: "Là anh đấy."
Thang máy Phồn Ninh chỉ có thể đi đến tầng của chủ nhà, mỗi tầng là 1 hộ -- nói cách khác, từ đây lên đến tầng 26, tuyệt đối không có một ai có thể vào thang máy nữa.
Thịch ! Lưng Diệp Khai va vào thùng thang máy màu bạc lạnh lẽo, Diệp Khai theo bản năng thấp giọng kêu đau, còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi hơi hé mở của cậu đã bị Trần Hựu Hàm xâm chiếm không thương tiếc. Môi lưỡi nóng bỏng quét sạch lý trí. Diệp Khai giãy dụa uổng công, không ngừng cầu xin hắn đừng làm vậy ở nơi này, nhưng Trần Hựu Hàm cứ như không nghe thấy. Cơn giận lạnh lẽo thấm đẫm tất cả sự dịu dàng của hắn. Hắn nắm lấy cần cổ thon dài không chịu nổi một nắm của Diệp Khai, giữ lấy đường hàm dưới bởi vì ngửa đầu mà kéo căng, không rời một khắc mà dùng nụ hôn sâu chiếm lấy cậu, đồng thời dùng tay kia kéo chiếc áo sơ mi được sơ vịn gọn gàng của Diệp Khai ra ngoài.
Diệp Khai trong nháy mắt mở to hai mắt, cố hết sức đẩy bờ vai cứng rắn không nhúc nhích tí nào của Trần Hựu Hàm.
"Không. . ưʍ. . . không muốn. . ưʍ. . ." Chỉ 2 chữ thôi cũng bị mút đến mức chia tách thành từng mảnh.
Ngay sau đó 2 tay cậu bị cố định lên bức tường kim loại lạnh lẽo. Năm ngón tay của cậu hơi cuộn tròn, Trần Hựu Hàm bá đạo muốn mười ngón đan xen với Diệp Khai.
Cám ơn trời đất, thang máy đến nơi rồi.
Cánh cửa mở ra, nhưng tình hình dường như cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì. Trần Hựu Hàm thậm chí còn không thả cho cậu ra khỏi thang máy, cúc áo và quần tây đều bị hắn cởi ra, Diệp Khai tan rã trợn tròn mắt, nhìn thấy dáng vẻ gần như bị xâm chiếm của mình phản chiếu trên tường. Trước khi thang máy kịp đóng lại, cạch! Một bàn tay mạnh mẽ chen vào khe hở trong lúc cấp bách. Chuông báo động chói tai vang lên, cánh cửa nặng nề lại bị đẩy ra hai bên, Trần Hựu Hàm ổn định lại thần trí, thu lại bàn tay bị kẹp ra một vết đỏ, ôm ngang 2 chân Diệp Khai lên.
Những lúc thế này Diệp Khai luôn dễ rơi nước mắt. Rõ ràng biểu cảm rất là dữ, nhưng bởi vì đúng lúc có một giọt nước mắt lăn vào bên thái dương mà trở nên mềm yếu, thậm chí còn có vẻ quyến rũ lạ thường.
Đôi mắt Trần Hựu Hàm tối lại, trầm mặc, khàn khàn nói: "Khóc cũng vô ích."
Diệp Khai muốn trút giận, nhưng bị người kia ôm vào lòng thế này thì trút kiểu gì được? Làm thế nào cũng trông như đang ve vãn tán tỉnh.
Tiền cho phòng tập thật sự không phải là vô ích, quyền anh hay đấu kiếm cũng không phải chơi cho vui, Trần Hựu Hàm ôm lấy Diệp Khai dễ như trở bàn tay. Lần này khóa điện tử còn chưa kịp nói "Hoan nghênh về nhà" xong thì đã bị đóng sầm lại. Trần Hựu Hàm đi thẳng qua hành lang, phòng khách và hiên nhà, Diệp Khai bị ném lên giường một cách hung hăng. Nệm cao su khiến cậu choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì Trần Hựu Hàm đã đè người lên.
Hai tay hắn đặt ở bên tai cậu, Trần Hựu Hàm trịch thượng nhìn từ trên cao xuống: "Cho em một cơ hội."
Diệp Khai tủi thân chết đi được: "Anh điên rồi!"
Trần Hựu Hàm nghiến răng nghiến lợi bật cười, hốc mắt có chút đỏ lên: "Anh điên sao? Tại sao trên sổ đăng ký ngày 30/7 của anh lại có tên và chữ ký của em? Vì em xóa đi nên anh còn tưởng em đến tìm anh nhưng rồi lại hối hận, em nói anh nghe -- có phải em đến tìm hắn hay không?"
Diệp Khai dùng sức mà nhớ lại trong sự tủi thân hỗn loạn: "Anh ấy chuyển nhà nên mời em đến ăn cơm, em sơ ý viết vào tầng 26 của anh, em cũng không cố ý mà."
Trần Hựu Hàm gần như muốn phát nổ vì tức: "Sơ ý? Một người đàn ông có ý với em mời em đến nhà ăn cơm, chẳng lẽ em không biết hắn ta có ý gì?"
Diệp Khai không biết sao đến lúc này rồi mà hắn còn ghen với cái chuyện từ xa lắc xa lơ trước: "Biết chứ, em còn mua hoa tặng rồi uống rượu với anh ấy nữa kìa, được rồi chứ! Tay nghề nấu ăn của anh ấy rất tốt, món sườn cừu rán còn ngon hơn cả anh đấy ưʍ. . ."
Một nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố ập đến, Diệp Khai kinh hồn bạt vía.
Đôi môi cũng bị hôn đến rách da.
"Sau đó thì sao?" Trần Hựu Hàm nhìn cậu từ trên cao xuống, tiếng thở dốc của hắn rất nặng, hốc mắt càng đỏ hơn so với vừa rồi.
"Sau đó có phải hắn ta mời em đi thăm quan phòng ốc và cách trang trí không, hắn có nói với em rằng phòng tắm phong cách mở ở nơi này rất thích hợp để ngâm mình, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ chính có tầm nhìn đẹp nhất, sau đó lại mời em thử xem giường nệm dễ chịu đến cỡ nào hay không?"
ĐM.
Diệp Khai không quen hắn thế này, rất hung dữ mà quát lại: "Sau đó cmn em với hắn hôn những 2 lần nhưng lại nhận ra rằng mình không muốn cɦịƈɦ hắn mà cũng chẳng muốn bị hắn cɦịƈɦ cho nên liền chạy đi, đã được chưa! Chuyện sau đó còn cần em kể lại nữa không? CMN không phải anh đã thấy hết trong camera rồi à!"
Lòng chiếm hữu đang bùng lên khắp người Trần Hựu Hàm vì câu này mà thoáng dừng lại: ". . . Là ngày đó sao?"
Diệp Khai thở hổn hển, mặc dù là nhiệt độ trong phòng luôn ổn định nhờ điều hòa nhưng cậu vẫn đổ mồ hôi khắp người, áo sơ mi cũng bị thấm ướt. Ánh mắt cậu vừa hung dữ vừa tủi thân: "Anh bị sao vậy? Lúc em lừa anh rằng em với anh ấy đang yêu đương anh cũng không giận mà."
Trần Hựu Hàm nhìn cậu chăm chú, cố gắng kiềm chế sự bá đạo ngang ngược của mình: "Em đến nhà hắn ta. . . em mang hoa đến nhà hắn," hắn trầm mặc, vẫn không thể sắp xếp ngôn ngữ một cách hợp lý: "Em đã sẵn sàng. . ."
Đã sẵn sàng để cho hắn ta một cơ hội, nếu thích hợp -- liền ở bên nhau.
Trong nháy mắt trái tim Diệp Khai đau đớn thắt lại, cậu hiểu ý Trần Hựu Hàm là gì. Nhưng cậu không muốn lừa dối hắn, vậy nên chỉ có thể nhìn vào mặt hắn rồi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trần Hựu Hàm mỉm cười. Nụ cười của hắn rất kỳ lạ, tuy rằng vẫn anh tuấn, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, ngược lại vừa nhìn đã thấy đau lòng quá đỗi. Nụ cười ấy thoáng qua liền biến mất, hắn lập tức ôm chặt lấy Diệp Khai, âm cuối thậm chí còn run rẩy: "Không thể, không được, anh không cho phép."
"Chỉ là ý định thôi -- "
Lời giải thích của Diệp Khai quá tệ, Trần Hựu Hàm càng ôm chặt cậu hơn, gần như muốn khảm cậu vào trong cơ thể hắn, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt và tự tin trong nháy mắt bị bàng hoàng đau đớn cướp đoạt hết mọi thần thái: "Em không thể có ý định đó, không thể lên kế hoạch như vậy, em -- nghĩ cũng đừng nghĩ, có nghe chưa, nghĩ cũng đừng nghĩ . . ."
Vật đổi sao dời, hết thảy bình tĩnh lại, hắn đã vượt qua biết bao khoảnh khắc đau đớn như muốn chết đi được, thế nhưng ngay lúc này đây, hắn lại không thể giải thích được mà cảm thấy sợ, ngay cả nghe đến một câu rằng Diệp Khai từng muốn thay lòng đổi dạ cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Là do bảo bối đã đánh mất mà lại tìm lại được, cho nên mới sợ hãi chuyện suýt chút nữa đã mất đi Diệp Khai, khiến cho lòng hắn trong nháy mắt như bị ai đánh nát.
Diệp Khai ôm lấy hắn, cảm nhận được sự bất an và nóng nảy trong hắn dần lắng xuống. Diệp Khai có quá nhiều cảm giác an toàn muốn tặng cho Trần Hựu Hàm -- nhưng, giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, cậu vẫn chưa chuẩn bị trọn vẹn. Diệp Khai đành phải hỏi: "Hựu Hàm ca ca, khi nào thì anh định trả lại nhẫn sapphire cho em đây?"