Lúc này đã là hạ tuần tháng Chạp, ước chừng chỉ còn mười ngày nữa là tới đêm giao thừa. Từ sau ngày ấy, Hoàng hậu cũng không còn tới Cảnh Nhân cung lần nào nữa. Tang Chi ở Cảnh Nhân cung, cẩn thủ cung quy, không để bản thân phạm nửa điểm thất lễ.

Lại nói về ngày ấy, sau đó Khác phi nghe cung nữ nói lại, Hoàng hậu nương nương ấy thế mà tức giận đến mức động thủ, trách Tang Chi không có quy tắc. Khác phi càng nghe càng có loại cảm giác kỳ dị khó tin. Hoàng hậu xưa nay luôn ôn hòa điềm đạm, thậm chí còn chưa ai nhìn thấy Hoàng hậu nổi giận, làm sao lại có thể nổi giận đến mức động thủ được? Mà đây cũng chưa phải điểm kỳ lạ nhất. Kỳ lạ chính là, Tang Chi phạm cung quy, Hoàng hậu là chủ tử, cho người xử lý thỏa đáng là được rồi, cớ gì lại tự mình động tay động chân, sau đó cũng cho qua không còn động thái gì nữa? Theo như bình thường, nô tài chọc chủ tử giận đến mức phải tự mình động thủ, chính là có giữ được mạng cũng sống dở chết dở đấy. Vậy mà đây...
Tang Chi vẫn bình yên vô sự, Hoàng hậu cũng không có động thái nào khác.
Khác phi càng nghĩ càng không hiểu. Hoàng hậu rốt cuộc có ý đồ gì? Nàng nghiền ngẫm, suy nghĩ đến mức cuối cùng nhụt chí mà từ bỏ. Bản thân nàng cũng than thở trong lòng, bản thân cẩn thận giữ mình đã đủ mệt mỏi, quan tâm gì đến chuyện thị phi.
Còn Tang Chi, mười ngày qua tinh thần xao động, không lúc nào thanh thản. Không phải vẫn có câu 'Một ngày không gặp như cách ba thu' sao, đã mười ngày rồi. Vân đề là, gần đây luôn có giọng nói nhỏ vang lên trong đầu nàng, hỏi – Có phải Tố Lặc cũng có tình cảm với ta hay không?
Không phải thì khổ, phải cũng khổ. Tang Chi thở dài không ngừng, tới mức cung nữ Cảnh Nhân cung phải nhắc nhở nàng, sắp sang năm mới rồi, thở dài liên tục không hay chút nào. Cho nên nàng lại nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn, nhưng câu hỏi kia vẫn không ngừng vang lên. Nhưng nàng cũng tự hiểu đây là điều tuyệt đối không có khả năng, lại cảm thấy có điểm sợ hãi. Nếu như thật sự có khả năng như thế, Tang Chi lại nghĩ, vậy không phải là mình đang hại Tố Lặc đấy sao?
---
Ban ngày suy nghĩ không ngừng, đến bữa ăn không ngon, ban đêm ngủ không yên, đã vốn gầy, bây giờ còn chẳng khá hơn là bao. Dạo này Khác phi quan sát, nhìn thế đương nhiên là lo lắng cho chính bản thân mình, có bữa còn ép Tang Chi ngồi xuống cùng ăn.
"Sao nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, người ngoài không biết còn cho rằng Cảnh Nhân cung bạc đãi ngươi đấy. Hoàng hậu nương nương nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào chứ, bổn cung, thật sự là có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được." Khác phi lo lắng, "Từ hôm nay ngươi tới hầu hạ bổn cung dùng bữa, tiện thể ăn cơm luôn ở đây đi."
Nói là ăn cùng, nhưng Khác phi cho một bàn nhỏ bên cạnh, đúng thực là ép Tang Chi ăn hết mới được đứng lên.
Khẩu vị nàng nhạt như nước ốc, nhưng đã đến mức ép buộc thế này rồi, không muốn cũng phải chịu.
Khác phi lại nhìn, nhìn thấy mắt nàng đỏ lên, nổi tơ máu, vừa nhìn đã biết người này mất ngủ. Lại nói, "Sắp tới giao thừa rồi, trước giao thừa một ngày Quốc sư sẽ tới Khâm An điện, hôm đó ngươi đi cùng bổn cung tới đi."
Quốc sư, đây chính là lão đạo Vương Thường Nguyệt đấy sao? Tang Chi như thể lại sắp được tái ngộ cứu tinh, tâm tư vốn đang rối loạn, thoáng chốc liền an định lại.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ nàng đã tỉnh giấc, vốn là định ở lại trong cung, đợi Khác phi đi Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong trở về, lại ngoài dự đoán nghe Khác phi nói, "Hôm nay ngươi theo bổn cung đi thỉnh an."
Tang Chi căng thẳng trong lòng, bất quá cũng chẳng thể nói gì hơn. Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng.
---
Khôn Ninh cung.
Khác phi thản nhiên ung dung, bước vào chính điện, Tang Chi ở ngay bên, đỡ lấy tay nàng. Tang Chi đã quen thuộc nơi này từ lâu, vừa vào đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
Hoàng hậu đã ngồi trên chủ vị, Thái Uyển Vân đứng ngay phía sau. Hoàng hậu vốn đang mang một bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, im lặng nghe tần phi tán ngẫu, lúc này ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy Tang Chi theo bên Khác phi, nụ cười cũng liền phai đi mấy phần. Cung phi thấy Hoàng hậu khẽ biến sắc, cũng theo ánh mắt nàng mà nhìn về phía người mới vào, ai nấy bất giác cảm thấy khẩn trương. Hiện tại lục cung đã thu về một mối ở Khôn Ninh cung, ai nấy cũng tự động biết thời thế mà theo chiều gió. Còn chưa kể bản thân Hoàng hậu cũng có bản lĩnh, mọi việc lớn nhỏ đều xử lý thỏa đáng, rất có phong phạm, tính tình bĩnh tĩnh ôn hòa nhưng có uy, vừa nhìn đã biết là do Thái hậu dạy dỗ. Lúc này không khí đang thoải mái, ai nấy cười cười nói nói, bỗng nhiên thần sắc Hoàng hậu chợt tối lại như thế, khiến cho người ta không thể không hoảng. Nhất thời đều im lặng không nói, sợ nói ra lời nào khiến Hoàng hậu mất hứng.
Khác phi vừa bước vào đã cảm thấy không ổn, bước chân suýt nữa cứng lại. Nàng chưa bao giờ bị mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình như thế này. Ngẩng đầu nhìn lên chủ vị lại thấy Hoàng hậu ngồi yên, mặt không đổi sắc, Khác phi khẽ run lên, không khỏi theo quán tính mà đưa mắt nhìn Tang Chi, lại thầm nghĩ, quả thực có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa oan nổi!
Nàng cho rằng dáng vẻ mệt mỏi này của Tang Chi khiến Hoàng hậu phật ý, khiến Hoàng hậu cho rằng Cảnh Nhân cung của nàng bạc đãi người của Khôn Ninh cung.
Chỉ có Tang Chi hiểu vì sao nụ cười của Hoàng hậu biến mất, dung nhan như vừa tắm gió xuân chợt tối sầm lại như thế. Căn bản là vì nàng đấy. Hoàng hậu vẫn còn trách nàng. Trách nàng yêu thích Khác phi, tuy rằng đây là điều hoàn toàn không có thực. Nghĩ tới đây thôi tâm tư nàng đã lại muốn rối loạn, cuối cùng không cho bản thân mình nghĩ thêm nữa, cúi đầu theo sát Khác phi.
Đi vào, lại càng gần, Hoàng hậu liền chú ý tới dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy của Tang Chi. Mi tâm nhíu lại, lạnh mặt hỏi một câu, "Còn một ngày nữa là tới giao thừa rồi, Khác phi mang theo một nô tài ốm yếu tới, sợ là không ổn lắm đâu?"
Quả nhiên là vậy! Khác phi vội vàng, "Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp chưa từng bạc đãi Tang Chi, chẳng qua là... thời gian này không rõ nàng có khúc mắc gì trong lòng, luôn luôn mệt mỏi. Thần thiếp nhìn cũng lo lắng, hôm nay muốn đưa nàng theo, tới Khâm An điiện diện kiến Quốc sư, tiện để lão thần tiên nhìn qua xem thế nào. Lại tiện đường tới Khôn Ninh cung thỉnh an, thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, mạo phạm đến Chủ tử nương nương, xin nương nương thứ tội."
Hoàng hậu nghe xong, im lặng không đáp. Hoàng hậu không lên tiếng, ai dám tùy ý mở miệng? Chính điện Khôn Ninh cung nhất thời yên lặng không có tiếng động, yên lặng đến mức Tang Chi tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Nàng thức thời, vội vàng quỳ xuống, "Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội! Khác phi nương nương đối với nô tì vô cùng tốt, là do gần đây nô tì tự mình có chút không ổn. Nô tì lập tức ra ngoài đứng đợi."
Nếu Tang Chi là người khác, Khác phi đã sớm đuổi nàng ra ngoài từ lâu rồi. Chẳng qua Tang Chi cũng tự hiểu, Khác phi sẽ không dám sai bảo nàng trước mặt Hoàng hậu. Cũng may Tang Chi có mắt nhìn, thức thời biết nghĩ, nói xong liền lui ra, Khác phi nhìn thế cũng nhẹ nhõm thở phào.
Mà Khác phi còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng Hoàng hậu lần nữa vang lên, "Bên ngoài trời lạnh, Khác phi đi bộ tới đây, hẳn là cũng rất lạnh rồi. Trong điện của bổn cung còn thủ lô đã ấm sẵn, mau  xuống lấy cho chủ tử ngươi."
'Chủ tử ngươi' – Khác phi bất ngờ, Tang Chi cũng sửng sốt, lời này của Hoàng hậu khiến nàng giật mình.
"Đứng đấy thất thần làm gì, mau lên." Hoàng hậu vẫn không đổi sắc, giọng nói lạnh như thép luyện có chút mất kiên nhẫn. Nói xong lại trở về một bộ dáng ôn hòa nhẹ nhàng, đứng lên đi tới mời Khác phi ngồi xuống, "Mau, bổn cung cũng là lo lắng tỷ tỷ nhiễm khí lạnh mà thôi."
Khác phi đương nhiên khó lòng thả lỏng tâm tình, "Thần thiếp không dám." Tâm tư của Hoàng hậu khó nắm bắt, Khác phi không dò thấu nổi, càng lúc càng thấy mơ hồ. Nhưng nàng cũng không dám hỏi, lời của Hoàng hậu nói ra, ai dám thắc mắc bất tuân.
Tang Chi đi, càng đi tâm tình càng phức tạp. Khác phi có thật sự lạnh không? Không, người lạnh là nàng mới phải, dù được đãi ngộ tốt thế nào thì nô tài cũng vẫn là nô tài, y phục cũng không so được với chủ tử. Còn chưa kể Khôn Ninh cung là cung Hoàng hậu, mùa đông luôn đầy đủ vật phẩm, luôn luôn ấp áp dễ chịu. Hoàng hậu cho nàng vào nội điện lấy thủ lô[1] cho Khác phi, chính là để nàng vào trong tránh rét đấy. Ngoài mặt có lạnh lùng hờ hững đến thế nào, trong lòng vẫn là suy nghĩ cho nàng đến vậy.
Tang Chi vào đến trong nội điện, hốc mắt cũng nóng lên. Nàng lại chợt cảm thấy thân thuộc, như thể, về Khôn Ninh cung chính là về nhà rồi.
--- Hết chương 100 ---

Chú giải:
[1] Thủ lô: Lò sưởi tay, gồm hai phần: phần lò (bên trong đặt than nóng) và phần quai xách. Vì kích thước nhỏ nên mùa đông thường cầm theo tay, thủ lô trong cung đình được khảm nạm rất tinh xảo.
Một vài mẫu thủ lô thời Thanh:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện