Trước Cảnh Nhân cung có hai khoảng sân nhỏ, từ chính điện ra tới Cảnh Nhân môn phải đi qua sân này, mà cửa chính Cảnh Nhân cung với Cảnh Nhân môn cách nhau cũng tầm hơn trăm mét. Cảnh Nhân cung ngay gần sát Thừa Càn cung, bước ra khỏi Cảnh Nhân môn sẽ có thể nhìn thấy Thừa Càn cung trong tầm mắt.
Lần này Hoàng hậu tới Cảnh Nhân cung chỉ mang theo một cung nữ mà thôi. Bước chân Tang Chi gấp gáp, tiến lên sát lên, đè giọng hỏi, "Hoàng hậu nương nương, người làm sao vậy?"
"Ngươi ra đây làm gì?" Mặt Hoàng hậu không đổi sắc, nhưng vẫn là dừng bước, "Khác phi nói ngươi ra tiễn bổn cung?"
Tốt xấu gì thì vẫn dừng lại nói chuyện, Tang Chi thở phào. Lại thấy thần sắc Hoàng hậu không tốt, mà ở bên ngoài cũng phải cẩn tuân quy tắc, nàng nói, "Hồi nượng nương, nô tì nhận mệnh của Khác phi nương nương, tới cung tiễn Hoàng hậu nương nương hồi cung."
Hoàng hậu vốn đã giận, bây giờ nhờ câu này mà giận đến tái mặt, âm thầm cắn răng. Mới được có vài ngày! Mới được có vài ngày đã nhận mệnh Khác phi tiễn ta đi khỏi đấy! Suy nghĩ này khiến cho nàng giận càng thêm giận, đột nhiên không báo trước mà đá người kia một cái.
"A!" Tang Chi không ngờ Hoàng hậu lại có hành động như thế, mà cũng không hề nể tình, nàng thực sự đau. Tang Chi ôm chân, ánh mắt hoàn toàn là không thể hiểu nổi mà nhìn Hoàng hậu, nghiến răng đè giọng quát một câu, như thể chỉ đủ cho Hoàng hậu nghe thấy, "Ngươi làm cái gì vậy!"
Hoàng hậu vừa động thủ làm ra chuyện như thế vậy mà mặt vẫn chẳng biến sắc, bây giờ nghe được một câu này mới nói, "Ngươi quả thực nên học lại quy củ."
"Đang yên đang lành đá người ta thì tính thế nào?" Tang Chi dở khóc dở người, "Còn dùng sức như vậy." Vừa nói vừa vén tà sấn y lên, muốn kéo ống quần lên kiểm tra.
Ánh mắt Hoàng hậu xéo qua, nhìn thấy hành động này của người kia, cau mày kéo nàng đứng thẳng dậy, "Trước mặt người khác, ngươi..."
"Chắc chắn là tím xanh rồi." Tang Chi lại nghiêng người, xoa xoa bắp chân.
Hoàng hậu cắn cắn môi, "Có thế nào cũng không được kiểm tra ở đây!" Lại thấy dáng vẻ của người kia khốn khổ, ánh mắt nàng cũng dao động, "Đau thật sao?"
"Đôi hoa bồn của ngươi!"
"Hoa bồn?"
"Kỳ hài." Tang Chi đổi giọng, "Đế gỗ cao như vậy, dùng để đá người lại có thể không đau sao?"
"Ngươi đáng lắm." Hoàng hậu rốt cuộc cũng để lộ ra vẻ bất mãn, thần sắc rõ ràng là bị chọc cho mất hứng.
"Ta làm sao vậy?" Tang Chi cảm thấy kỳ quái.
"Ngươi không hề để quy củ vào mắt có phải hay không?" Hoàng hậu bắt đầu liệt kê từng tội từng tội, "Cảnh Nhân cung không phải Khôn Ninh cung, sao ngươi lại có thể hành xử tùy hứng trước mặt Khác phi? Khác phi không phải là ta, nếu hành động của ngươi không hợp cung quy, nàng ta nhất định sẽ cho rằng Khôn Ninh cung không trọng lễ nghi. Còn ngươi? Ngươi thì sao? Ngươi dám nói ngươi ở Cảnh Nhân cung này, chu toàn quy củ hay không? Ta vừa tới đã nhìn thấy ngươi đứng ngắm Khác phi luyện chữ, căn bản chính là ngây ngốc đứng nhìn, không hề hầu hạ mực nghiên. Khác phi viết chữ cho ngươi xem sao? Là để cho ngươi thưởng đấy sao? Tài hoa của nàng cũng chỉ có Hoàng thượng mới có thể thưởng, ngươi đứng đó hưng trí bừng bừng là thế nào? Người khác nhìn vào sẽ có suy nghĩ gì?" Hoàng hậu nói, từng lời đều đường hoàng.
Đây là lần đầu tiên Tang Chi được diện kiến Hoàng hậu nghiêm mặt dạy dỗ nàng thế nào là cung quy. Tang Chi nghe, thấy quả là những lời này cũng có lý lắm. Cũng vì mấy ngày qua nàng ở Cảnh Nhân cung, tâm lý thoải mái, tự tại nhàn nhã, Khác phi lại dùng lễ đối đãi, nàng cũng có phần buông lỏng. Nhưng suy cho cùng thân phận của nàng cũng chỉ là nô tài mà thôi, đến một chút bộ dáng của nô tài cũng không có, như thế Khác phi chắc chắn sẽ sinh nghi. Bây giờ nghe lời Hoàng hậu nói xong, Tang Chi lại cảm thấy lo lắng, "Là ta không cẩn thận. Khổ nỗi cũng vì ta rất thích Cảnh Nhân cung, hành động sơ sẩy như thế, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn."
Hoàng hậu nương nương nói ra được rồi, vốn đã có chút nguôi giận, cuối cùng nghe lời này mà mặt lại tái đi, lửa giận lại bùng lên, có cảm giác còn dữ dội hơn lúc trước. Nàng im lặng một hồi, đưa mắt lên nhìn Tang Chi, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, "Rất thích Cảnh Nhân cung?" Nói xong còn cười khẩy, "Rất thích Cảnh Nhân cung sao? Là rất thích Khác phi thạo cầm kỳ giỏi thi họa, mọi mặt đều xuất chúng, phải không?"
"..." Tang Chi nghe ra điều kỳ lạ rồi, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Hoàng hậu.
Có điều, cơn giận của Hoàng hậu nương nương đã thực sự tới rồi.
"Xem ra bổn cung thế mà đã thành toàn cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành ước nguyện rồi đấy. Tốt xấu gì cũng từng ở bên nhau, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc Khôn Ninh cung cũng vẫn là không giữ được ngươi. Được, vậy ngươi cứ ở lại Cảnh Nhân cung, coi như bổn cung cũng chưa từng có lỗi với ngươi."
Vì một ngày kia Tang Chi có thể ở lại Khôn Ninh cung, thời gian này Hoàng hậu ăn không ngon ngủ không yên, vẫn là lo lắng về phần Thái hậu. Nàng lo lắng không yên, hết lòng nghĩ cách tìm ra một biện pháp song toàn, hy vọng có thể giữ được Tang Chi, mà Thái hậu cũng có thể tiếp nhận. Bây giờ phát hiện ra Tang Chi thì ngược lại, mấy ngày nay ở Cảnh Nhân cung này xem ra là rất có nhã hứng đấy. Nàng để Tang Chi tới Cảnh Nhân cung cũng một phần là để Tang Chi xem xét ý tứ của Khác phi, tiện thể mà ngộ biến tùng quyền. Hôm nay nghe được người kia lơ đãng mà nói rất thích Cảnh Nhân cung, cõi lòng Hoàng hậu lập tức rét lạnh. Khi xưa, ngày mới gặp gỡ nàng còn nhớ đã từng hỏi Tang Chi có muốn tới Khôn Ninh cung hay không, cũng vẫn còn nhớ rất rõ Tang Chi khi ấy ra sức khước từ. Về sau xảy ra quá nhiều chuyện, sau một hồi biến động, cuối cùng người cũng đã về Khôn Ninh cung. Thời điểm Tang Chi vẫn còn là người của Thừa Càn cung, mang theo nhiệm vụ của Hoàng quý phi mà tới, Hoàng hậu cũng đều biết, chỉ có điều vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở, thuận theo nàng.
Hoàng hậu tự tin cho rằng mình đã đối xử với Tang Chi đủ tốt rồi, nàng tự vấn lương tâm, quả đúng rằng nàng chưa từng dùng một mảnh chân tâm thiện ý mà đối đãi với bất kỳ người nào khác trên đời này như nàng đối với Tang Chi. Trên đời này chỉ có một Tang Chi khiến nàng hết lần này tới lần khác phá đi quy tắc của bản thân, cũng chỉ có một Tang Chi khiến nàng hao tổn tâm tư, xao động thần trí. Kết quả thì sao? Bản thân mình chỉ thiếu chút nữa thôi đã đến nước mang hết tâm can ra đặt trong tay người này, cuối cùng vẫn là thua một Khác phi dịu dàng yểu điệu với một chút thủ đoạn viết lách thơ họa. Thực lòng mà nói, Hoàng hậu nàng không hề có chút để tâm tới những thứ tài hoa này. Căn bản, những thứ này vốn không cần thiết đối với một Hoàng hậu. Hoàng hậu cần lí trí và tâm cơ, cần khí độ của một Trung cung, cần trí tuệ và phong thái. Nhưng Tang Chi yêu thích những thứ tài hoa mây khói kia, Hoàng hậu hiểu rõ, cũng đã biết từ lâu. Nàng chưa từng nghe Tang Chi nói những lời như tán thưởng ưa thích Khôn Ninh cung bao giờ. Đáy lòng Hoàng hậu lạnh đến run lên, trên mặt không còn sót lại một nét biểu tình, liền xoay người bước đi.
Tang Chi không ngăn cản. Rõ ràng nàng không thể lầm, nàng vừa cảm nhận được sự tức tối trong cơn giận của Tố Lặc. Điều này khiến bản thân Tang Chi cũng kinh hoảng không thôi, nhất thời lúng túng. Nàng đứng đấy, trơ mắt nhìn người kia đi khuất, vẫn không khống chế được tâm tình.
Thẳng cho tới khi không nhìn thấy bóng hình kia nữa Tang Chi mới hoàn hồn. Chân nàng vẫn còn đau, mà nàng cảm thấy như cảm giác đau đớn này lan cả vào trong lòng. Nàng quay đầu nhìn vào tiền viện Cảnh Nhân cung, trong lòng lại bất giác tự hỏi một câu – Tố Lặc... không phải là đang ghen đấy chứ?
Những thứ như ghen tuông đố kỵ, sao có thể là Tố Lặc được chứ?
Tâm tình Tang Chi lúc này vô cùng bất ổn, cho đến khi nàng bình tâm lại được đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng rồi, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Nàng không hy vọng Hoàng hậu đối với nàng có tâm tư khác, đây là điều Tang Chi đã rõ ràng từ cái tát nàng nhận ở dục trì đêm ấy. Hoàng hậu quan tâm đến nàng, vì nàng mà hy sinh, Tang Chi tin rằng là vì như Tố Lặc vẫn luôn nói, vì hai chữ 'bằng hữu' này. So với việc nhìn thẳng vào sự thật, tự mình đa tình còn đau khổ hơn. Nàng ở nơi hậu cung này chìm chìm nổi nổi mấy bận, vậy mà cũng đã gần hai năm. Ở nơi này, nàng là nô tài. Ở nơi này, giới hạn giữa nô tài và chủ tử vô cùng rõ ràng, không thể vượt qua. Thời điểm khi nàng ở ngoại viện, nàng đã sâu sắc cảm nhận được thế nào là cách nhau một trời một vực. Khi đó, hai chữ 'Hoàng hậu' đối với nàng là hai chữ cao cao tại thượng, xa không thể chạm, cách nàng quá xa. Nàng có cái gì? Vinh nhục của nàng, sinh tử của nàng, chẳng qua cũng chỉ đặt ở một câu nói mà thôi. Hôm nay nàng tới Cảnh Nhân cung, suy cho cùng cũng chỉ là do một câu của Hoàng hậu. Lâm Văn Lan nàng trước hoàng quyền cũng chỉ như một con kiến, để thứ quyền lực tối thượng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
--- Hết chương 99 ---

Editor lảm nhảm:
Tập này giàu cảm xúc, lý giải - miêu tả nội tâm nhân vật có chiều sâu và xuất sắc quá, nhà đài tôi ngậm ngùi không còn gì để nói vì xúc động sâu sắc *chấm nước mắt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện