Tang Chi có chút... mộng mị. Nàng không hiểu rốt cuộc thì Hoàng hậu đang có suy nghĩ gì trong đầu. Mà ở đây cũng không phải chỉ có mình hai người, nàng đương nhiên không thể không chú ý quy củ.
"Nương nương quá coi trọng nô tì rồi. Nô tì không dám." Nói xong liền muốn giãy tay ra, nhưng hơn một tháng nay nàng suy kiệt như thế, lấy đâu ra sức lực, huống hồ Hoàng hậu cũng cố chấp không buông. Đã cố chấp không buông còn cố ý kéo một cái, khiến cho Tang Chi không giữ được thăng bằng mà tiến lại gần. Khoảng cách gần như thế này, Hoàng hậu vốn là không cao bằng Tang Chi nhưng lúc này đôi hoa bồn khiến cho chiều cao của hai người gần như là bằng nhau. Tang Chi cảm nhận được hơi thở của Hoàng hậu thoảng qua tai mình, khiến cho vành tai nàng nóng lên, có lẽ là đỏ lên rồi.
Hoàng hậu vốn là vẫn đang đau lòng vì dáng vẻ gầy gò suy yếu và thái độ xa cách của Tang Chi, lúc này lại thấy tai người kia đột nhiên đỏ tía lên như thế, không hiểu sao cũng sinh bối rối. Nàng ngẩn ngơ, chợt nổi lên loại cảm giác muốn chạm vào. Như là bị ma xui quỷ khiến, bàn tay vô thức đưa lên, mà khi đầu ngón tay lạnh băng của nàng vừa chạm phải vành tai đang hồng thấu kia, nàng bị tiếng gọi của Tang Chi làm cho giật mình.
Tang Chi bị xúc cảm kia làm cho phiền loạn, đè giọng, "Tố Lặc!" Một tiếng này làm cho cả hai nhất thời ngơ ngẩn, nhưng nàng kịp ý thức được, liền đổi giọng, "Hoàng..."
"Tang Chi." Đầu ngón tay kia rời vành tai, chuyển tới chặn trước môi Tang Chi, "Hồi cung đi. Trở về với ta, được không?"
"Nương nương..." Âm thanh có chút khan đục, không rõ.
Tố Lặc cúi đầu, Tang Chi không thấy được ánh mắt nàng, "Hồi cung với ta đi, Tang Chi." Dừng một chút, lại nói khẽ, "Trở về, chỉ cần trở về, chuyện cũ sẽ không truy cứu nữa."
Tang Chi không lường trước được những lời này. Lời tới bên môi lại nuốt xuống, sau một khoảng im lặng mới nói, "Nương nương, thực ra ta..."
"Không cần giải thích nữa." Hoàng hậu cắt lời, ánh mắt chiếu thẳng vào đôi mắt Tang Chi, "Ta đã nói sẽ không truy cứu nữa, ngươi cũng đừng nhắc lại, được không?" Đến chữ cuối cùng lại như thể là đang cầu khẩn, khiến cho Tang Chi khó lòng nào chống cự.
"Được." Không còn cách nào khác, Tang Chi chỉ có thể nói một chữ này.
Hoàng hậu thở ra một hơi, khẽ mỉm cười, "Vậy... chúng ta hồi cung." Nói xong lại có chút lúng túng, nàng dời ánh mắt, nhìn giỏ than Tang Chi vẫn đang cầm trên tay, lại nói thêm, "Chúng ta là bằng hữu."
Một câu vô thưởng vô phạt khiến Tang Chi khó hiểu, hồ nghi. Thân phận bằng hữu bạn bè này Tang Chi rõ hơn ai hết, nhưng đột nhiên Tố Lặc nói ra thế này lại khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái.
Đưa giỏ than cho một Thái giám thủ vệ đưa vào Vĩnh Thọ cung, Tố Lặc vẫn giữ lấy cổ tay Tang Chi, "Đi thôi."
Đương nhiên, Tang Chi cảm thấy không được tự nhiên, rốt cuộc phải lên tiếng, "Nương nương, như thế này... người khác nhìn vào sẽ không hay."
"Có gì không hay." Cũng chẳng hề biến sắc, "Quang minh chính đại, có gì khuất tất. Trước kia bổn cung ưu ái ngươi, hậu cung còn ai không biết."
Tang Chi vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu, nàng cảm thấy như qua hơn một tháng không gặp, nàng đã mất đi khả năng hiểu được người này rồi. Nàng cũng không chú ý tới việc vừa khi hai người quay lưng đi, hai Thái giám trước Vĩnh Thọ cung đã lập tức hiểu mình phải làm gì.
Chẳng mấy chốc, sự tình đã tới được Từ Ninh cung.
Tô Ma Lạt Cô nghe xong, bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ, "Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đây là đang..."
"Đang cố ý khoa trương cho ai gia xem đấy." Thái hậu cười lạnh, "Chuyện của Tĩnh phi vừa qua đã muốn tự mình ồn ào cái gì nữa đây." Lại nói, "Tô Ma."
"Có lão nô."
"Chặn người, truyền Hoàng hậu tới Từ Ninh cung, và cả Tang Chi kia nữa."
"Lão nô hiểu rồi." Nói xong liền hành lễ lui ra.
Tang Chi không rõ là do cố ý hay vô tình, bước chân của Hoàng hậu vô cùng chậm rãi. Nhưng dù đi có chậm tới thế nào thì con đường sẽ vẫn luôn có điểm kết thúc. Bước qua Long Phúc môn, chưa tới được Khôn Ninh cung đã thấy có một Thái giám đứng đợi, tay cầm đèn lồng.
Hắn cúi đầu, bước từng bước nhỏ mà nhanh tới trước Hoàng hậu, quỳ một gối, một tay chống trên đất, "Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương, Thái hậu chủ tử cho truyền người tới Từ Ninh cung."
Hoàng hậu nhìn xuống hắn, chẳng hề ngạc nhiên, "Bổn cung biết rồi." Nàng quay đầu nói, "Ngươi về trước, chờ ta."
"Nương nương, Thái hậu có khẩu dụ muốn người mang theo Tang Chi cô nương."
Tang Chi nghe lời này, chưa kịp lo lắng đã cảm nhận được bàn tay người kia quanh cổ tay mình khẽ siết lại. Tang Chi khẽ nhíu mày, lại nghe Hoàng hậu nói, "Được."
Lúc này Tang Chi lại càng cảm thấy kỳ quái, linh tính mách bảo nàng nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không biết. Mọi thứ đều kỳ lạ, mà kỳ lạ nhất chính là thái độ của Tố Lặc. Không biết là do điều gì thúc giục, nàng chợt nhớ đến chữ 'Thanh' kia. Mi tâm nàng nhíu chặt, càng nghĩ càng thấy khả nghi, càng thấy có gì đó không bình thường.
Hoàng hậu nhìn sang thấy nàng đang trầm ngâm lại cau mày, tưởng rằng nàng lo lắng sợ hãi. Siết lấy cổ tay nàng, Hoàng hậu nhỏ giọng, "Không sao, có ta ở đây."
Tang Chi bị lời này kéo khỏi dòng suy nghĩ, không khỏi đưa mắt nhìn gương mặt người kia. Nàng im lặng mà nhìn, rồi nói, "Nương nương, dường như người đã... thay đổi rồi."
Ánh mắt Tố Lặc dao động, lúc nông lúc sâu, "Ngươi cũng đã thay đổi rồi." Lại tự nhủ, đã thay đổi rồi, cũng không còn nhìn ta với ánh mắt ấm áp mà gọi hai chữ 'Tố Lặc' nữa. Nhưng rồi lời này cũng chẳng thể nói ra, mà nói, "Ta... thiếu chút nữa đã không thể nhận ra ngươi. Thời gian này ngươi phải chịu khổ nhiều rồi."
Lời này có sức mạnh quá lớn, khiến cho Tang Chi không kìm được mà cảm thấy nghẹn ngào. Nhưng rồi nàng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, vẫn là tự dặn mình được người trước mắt nàng là Hoàng hậu, cho nên cũng chỉ mỉm cười, "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm."
Hoàng hậu nghe lời này không thể nói được thêm điều gì nữa, hé môi khẽ thở dài một tiếng, rồi chỉ nói, "Đi thôi."
--- Hết chương 86 ---