Tang Chi theo sau Tố Lặc, một đường đi hai người không hề tương tác. Tang Chi nhìn theo bóng lưng người phía trước, lòng mang tư vị khó tả.

Căn bản nàng không có chút sức chống nào đối với người này. Nàng càng nghĩ càng không thể tìm ra câu trả lời. Lại tự nhủ, bản thân nàng không phải là người dễ dàng mà tùy ý hành động theo cảm tính, cũng đã qua cái tuổi chỉ một chút kích động liền đỏ mặt tía tai, cảm xúc treo ở trên mặt. Nàng đã lĩnh hội được một vài điều trong cuộc sống mà người trưởng thành cần phải lĩnh hội, biết được thế nào là thời thế, phân biệt được bên nặng bên nhẹ, hiểu được rằng phải tôn trọng và quý trọng bản thân mình đầu tiên. Tang Chi than thở trong lòng, lại không thể hiểu nổi.

Nhưng nàng hiểu, một cơ hội trở về bên Hoàng hậu, nàng muốn bắt lấy cơ hội này. Nếu cứ nán lại ở nơi ngoại viện kia, sớm muộn gì nàng cũng không trụ nổi nữa.

Có điều, Tang Chi lại không thể lờ đi sự mâu thuẫn trong lòng mình. Nàng đang ở trong tình huống mà nàng không thể không coi Tố Lặc như là một cọng rơm cứu mạng. Nhưng coi Tố Lặc là một cọng rơm cứu mạng, Tang Chi lại cảm thấy như nàng đang tự mình chà đạp phần tình cảm kia. Nhưng nàng còn có thể làm thế nào? Kho đầy gạo đủ mới biết phép xã giao, cơm no áo ấm mới biết phân vinh nhục. Lúc này rồi, còn nghĩ gì, nói gì được tới một chữ 'tình'.

Từ Ninh cung không ở gần Khôn Ninh cung, Tang Chi càng đi, tâm tư càng loạn. Mỗi một bước đi, tự tôn và kiêu ngạo của nàng lại bị bào mòn thêm một chút. Giữa người với người, e rằng chẳng mấy khi tồn tại thứ gọi là tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau. Có chăng thì chính là vỏ bọc của những mối quan hệ cộng sinh, bắt tay hợp tác vì lợi ích toàn cục, trăm phương ngàn kế bảo vệ lợi ích của chính mình. Những mối quan hệ như thế không cần phải dựa trên nền tảng là tình cảm, hoặc, không được phép có dính líu đến tình cảm, nếu không sẽ khó lòng mà thẳng thắn tính toán. Mà giữa Tang Chi và Tố Lặc, đáng tiếc không phải là vô tình vô tâm.

Hôm nay gặp Tố Lặc, tâm tình Tang Chi thay đổi nhanh vô cùng. Gặp lại, phản ứng đầu tiên là choáng váng. Người kia lại nói muốn nàng trở về, đương nhiên không thể nói nàng không vui vẻ, bởi vì ít nhất thì chuỗi ngày khổ cực kia cuối cùng cũng đến ngày kết thúc. Nghe Thái hậu truyền, nàng lại hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khi ấy chính là Thái hậu đem nàng ra khỏi Khôn Ninh cung. Nói cách khác, kể từ ngày ấy, nàng đã là người của Từ Ninh cung rồi. Điều này cũng có nghĩa Hoàng hậu dù muốn cũng không thể tùy ý điều phối người trong Từ Ninh cung. Hoàng hậu nói muốn bỏ qua, không truy cứu chuyện cũ nữa, vậy còn Thái hậu thì sao? Trên quãng đường tới đây, Tang Chi đã nhiều lần muốn mở miệng nói với Tố Lặc rằng không cần phải vì mình mà đối đầu với Thái hậu, bởi vì bản thân nàng đã hiểu rõ, Hoàng hậu suy cho cùng cũng chỉ là một quân cờ trong tay Thái hậu mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không thể nói ra được.

Tang Chi tràn ngập mâu thuẫn, suy trái tính phải đắn đo không ngừng, như thể có ngọn núi đè trong lòng nàng, khiến nàng không hít thở được. Tiến thoái lưỡng nan, khó cả đôi đường như vậy, nhưng có con đường thì phải đi đến tận cùng, cũng không thể nào cứ vậy mà buông xuôi. Rốt cuộc vừa khi Tang Chi tự đưa ra một quyết định, ngẩng đầu đã thấy tấm bảng Từ Ninh cung. Cung phòng xa hoa mà uy nghiêm, khiến cho Tang Chi bất giác cảm thấy nao núng. Nàng chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng không phải sợ hãi cho bản thân mình, mà lại là sợ hãi vì lần triệu kiến này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới Tố Lặc. Trước kia hay sau này, an nguy Tố Lặc vẫn là điều quan trọng nhất đối với Tang Chi ở Tử Cấm Thành này.

Nhìn sang, lại thấy thần sắc của người kia vẫn ung dung bình tĩnh, nhìn bên ngoài dường như không có chút nào khẩn trương e sợ. Hoàng hậu cảm nhận được ánh mắt ấy, cũng quay đầu lại nhìn, thấy mi tâm Tang Chi nhíu lại như thể sắp lâm đại địch, nàng không nhịn được mà đau lòng. Lại nghĩ, Tang Chi của ngày trước sẽ không như vậy. Nàng nghĩ đến những điều Tang Chi đã trải qua trong quãng thời gian này, cảm giác đau lòng đơn thuần chợt biến thành bi thương. Tố Lặc mặc dù không tường tận gốc rễ, nhưng nàng biết, lòng nàng đã sớm ôm một loại chấp niệm. Lòng mang chấp niệm sẽ tự khắc biến thành lo lắng quan tâm, nhưng nàng lại không hành động đúng đắn, cuối cùng đã rơi vào thế hạ phong. Nàng tự trách, là chính tay mình hủy hoại Tang Chi rồi.

"Tin ở ta." Hoàng hậu bước nhanh một bước, chặn ở trước Tang Chi. Rồi nàng khẽ nghiêng đầu, dung nhan nàng ẩn hiện dưới ánh đèn đuốc nơi nội cung. Nàng kín đáo mỉm cười, "Tang Chi, tin ở ta."

Đáy lòng Tang Chi như đã run lên. Ba chữ này nói ra rất khẽ, như thể là chỉ nói ra cho minhg nàng nghe. Nụ cười của Tố Lặc lúc này nhẹ nhàng mà kiên định, như một liều thuốc khiến tâm tư nàng lập tức an ổn. Tang Chi chăm chăm ngắm nhìn, nhất thời xúc động, lại tự nhủ, Tố Lặc đã không còn là Tố Lặc mà nàng vẫn quen thuộc nữa rồi.

Chính điện Từ Ninh cung.

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng ngạch nương."

Hoàng hậu hành lễ, quỳ một gối. Tang Chi ở ngay phía sau, lập tức quỳ xuống.

"Đứng lên đi." Đây là lời dành cho Hoàng hậu.

"Tạ ơn Hoàng ngạch nương." Ánh mắt Hoàng hậu lướt nhanh qua Tang Chi, lại thấy Thái hậu không đả động gì tới, cũng im lặng không nhiều lời. Dù sao thân phận của Tang Chi là nô tài, đừng nói là quỳ, dù Thái hậu ban chết cũng khó lòng mà thoát được.

"Sắc trời không còn sớm nữa, tới từ nơi nào thì bây giờ trở về nơi ấy đi." Thái hậu thản nhiên, "Hoàng hậu đã cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng nên tự giữ thể diện cho mình."

Lời này chính là nói với Tang Chi. Hoàng hậu thảng thốt trong lòng, không ngờ tới Thái hậu sẽ trực tiếp mở miệng với Tang Chi. Tình huống này hoàn toàn khác với tiên liệu của Hoàng hậu. Nàng vốn tin rằng dù Thái hậu nói gì với mình mình cũng có thể ứng phó, lại không ngờ tới câu trước câu sau đã trực tiếp hướng mũi tên về phía Tang Chi. Tang Chi bây giờ là người của Từ Ninh cung, Thái hậu dạy dỗ cung nhân, Hoàng hậu cũng chẳng có quyền nhúng tay.

Lúc này Hoàng hậu lại càng hiểu, vì sao Thái hậu có thể là Thái hậu. Theo như lý mà nói, nếu Hoàng hậu còn đang ngồi ở đây, cớ gì lại vừa mở lời đã là nói lời đạo lý với nô tài? Tố Lặc vốn chuẩn bị sẵn sàng mọi biện pháp ứng đối, cuối cùng Thái hậu lại đẩy hết lên cho Tang Chi, dồn nàng vào vị trí không thể làm gì, chỉ có thể ngồi xem.

Mà Tang Chi cũng bị lời này làm cho giật mình. Nàng vốn vô cùng lo lắng cho Tố Lặc, cũng là bởi nàng nghĩ từ đầu đến cuối nàng sẽ chỉ có thể quỳ mà lắng nghe, chờ đợi kết quả. Ấy thế mà vừa câu đầu tiên đã là dành cho nàng đấy. Lời nói ra khó mà hiểu được ý tứ, không biết là nặng hay là nhẹ, nhưng dù là nặng hay nhẹ nàng cũng không thể bất tuân. Kháng chỉ, chính là tự lấp đường sống của mình.

Cả Hoàng hậu lẫn Tang Chi, trong phút chốc không ai kịp phản ứng. Chỉ một câu ngắn gọn thôi vậy mà đã đẩy cả hai người vào tình thế khó khăn rồi.

--- Hết chương 87 ---

Editor lảm nhảm: Cái tình này mà Tố Tố cô nương vẫn tự thuyết phục bản thân là tình bằng hữu XHCN thuần khiết được thì tôi cũng đến kính phục *nở một nụ cười gượng gạo*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện