Lăng tướng quân nghe vậy liền khẽ cười: “Chắc là Lý công công hiểu lầm rồi”

“Ta hiểu lầm?”

“Đúng vậy, có lẽ người nhầm cháu gái của tiên phu nhân rồi. Đó là nữ nhi của Thẩm tướng quân.

Hoàng thượng nhíu mày: “Nữ nhi của Thẩm tướng quân sao lại ở chỗ của ngươi?"

Lăng tướng quân lại giải thích: “Sau khi tiên phu nhân mất đi, vương phi sống ở đây khiến Hầu gia không yên tâm nên để con bé đến bầu bạn cùng vương phi.”

“Vả lại Chiêu Đệ ít khi xuất hiện nên mọi người hiểu lầm là điều hiển nhiên mà."

Hoàng thượng thấy mình bị lừa liền tức giận: “Ngươi dám lừa cả trẫm?”

“Thần không dám”

“Hừ, Lăng tướng quân bao nhiêu năm nay ở kinh thành an nhàn sung sướng nên quên mất cuộc sống ở biên cương rồi đúng không?”

Lăng tướng quân mở to mắt kinh ngạc, sau đó lại lấy bình tĩnh: “Không có.”

Hoàng thượng híp mắt nhìn người quỳ dưới đại điện, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu đã không quên, vậy lần này Lăng tướng quân có thể đại diện nước nhà ra trận dẹp loạn biên giới đang bị Đại Nguyên lấn lướt được không?"

Đúng là không ngoài dự đoán của ông, Hoàng thượng là người thế nào ông còn không biết sao? Bao nhiêu năm cùng nhau chinh chiến, Đại Nguyên kia là đất nước mà Hoàng thượng nằm mơ cũng muốn chiếm lấy.

Lần này, sứ giả nước kia chỉ nói một câu làm phật lòng hắn, hắn liền đem quân đến gây chuyện, làm cho biên giới trở nên loạn lạc. Bây giờ lấy cớ đó để đưa ông trở lại biên giới, mục đích của ông ta quá rõ ràng còn gì.

Nếu không may Lăng lão gia ta tử trận, vậy hắn đỡ phải hao tâm tổn sức suy tính sợ ta tạo phản.

“Hoàng thượng đã giao phó, thần làm sao có thể từ chối.

Nghe lời của Lăng tướng quân, Hoàng thượng vỗ tay cười lớn: “Tốt, vẫn còn Lăng tướng quân cùng ta phân giải ưu phiền”

“Thần không dám."

“Vậy ngày kia đẹp trời, rất thích hợp để ngươi xuất binh.

[.....]

Ngày Lăng tướng quân xuất binh, cũng chính là ngày Trưởng công chúa quay trở về Mông Cổ. Từ sáng sớm tinh mơ, mọi người trong hoàng tộc đã đứng sẵn trước cổng cung.

Nhìn thân ảnh già nua nhưng vẫn uy nghiêm trên lưng ngựa, không biết tại sao mắt của Thẩm Ngữ Yên bắt đầu cay cay. Nàng cố nhẫn nhịn không để rơi nước mắt ở đây, bàn tay để trong tay áo đã sớm siết chặt đến rướm máu.

Đến chiến trường chẳng khác nào đi đến vương phủ chứ? Phụ thân của nàng đã lớn tuổi rồi vẫn phải ra trận sao? Bỗng dưng nàng bị một cánh tay to lớn kéo vào lòng, hơi ấm từ thân thể người kia tỏ ra làm nàng tỉnh táo hơn. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm: “Có ta ở đây”

“Điện hạ.”

“Muốn khóc thì cứ khóc, ta che cho nàng.”

Sau lời nói của Kiệt vương, nước mắt của nàng liền tuông xuống không kìm lại được. Bàn tay bấu chặt vào người kia: “Điện hạ...

Trạch Hạo Hiên không trả lời, môi bạc mím lại, bàn tay không ngừng vuốt lưng an ủi cho nàng.

Sau khi quay về Kiệt vương phủ, đôi mắt của Thẩm Ngữ Yên đã sớm sưng lên. Nguyệt Ánh nhìn thấy nàng liền hốt hoàng: “Vương phi, người làm sao vậy?”

Thấy nàng không lên tiếng, Nguyệt Ánh lại nhìn sang nam nhân đang mím môi bên cạnh. Chậc, không phải là điện hạ đã chọc vương phi đó chứ?

“Ta không sao, ta muốn nghỉ ngơi.

Trước gương mặt ngơ ngác của người kia, Thẩm Ngữ Yên nhẹ nhàng cất lời rồi nhanh chóng bước đi. Kiệt vương cũng tiếp nối theo bước chân của tiểu nương tử nhà mình, để lại Nguyệt Ánh với gương mặt khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.

[...]

Thời gian lại trôi qua, đã là nửa năm kể từ ngày Lăng tướng quân ra trận.

Trái lại với truyền thống nhà võ, Lăng Trạch Dương vậy mà không hứng thú với binh pháp, hắn vậy mà lại ra vẻ một thư sinh.

Thẩm Ngữ Yên nhìn đệ đệ chăm chỉ đọc sách lại muốn thở dài: “Sao đệ có thể phản bội tổ tiên như vậy chứ?”

“Đại tỷ, lại làm sao nữa?”

Nhìn gương mặt thờ ơ của người kia, Thẩm Ngữ Yên liền muốn ra tay cho người đó vài cú đấm: “Lăng gia bao đời làm tướng quân anh dũng, sao đến lượt đệ lại trở thành một tên thư sinh yếu ớt như vậy chứ?”

“Tại sao lại là thư sinh yếu ớt? Chẳng phải đệ cũng khỏe mạnh sao?”

Thẩm Ngữ Yên cười lạnh: “Đệ có thể chống lại một quyền của ta không?”

Lăng Trạch Dương nghe vậy liền nhíu mày: “Sao có thể giống nhau chứ? Tỷ từ nhỏ đã lén học võ múa kiếm. Đệ làm sao có thể so sánh với tỷ chứ?”

“Đúng là tức chết ta mà. Một nam nhân nhà tướng như đệ, muốn ra trận liền có thể ra trận, tại không lại không thích? Nhìn xem người ta anh dũng thế nào? Còn nhìn đám quan văn kia xem, lúc nào cũng tranh giành nói phét, có gì tốt?”

“Tỷ không thể nói như vậy được. Hai bên khác nhau mà, đâu phải quan văn nào cũng chỉ biết nói phét. Với lại đệ không thích binh pháp, cũng không giỏi. Đệ không muốn người khác cười vào mặt Lăng gia.

Thẩm Ngữ Yên cóc đầu hắn một cái: “Đệ như thế này mới khiến người khác cười vào mặt Lăng gia đấy.

“Đệ mặc kệ, đệ không muốn đâu.”

Nói tới nói lui, cuối cùng Thẩm Ngữ Yên vẫn không thể làm lung lay ý chí của tam đệ. Nàng thở dài: “Được, ta cũng mặc kệ đệ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện