Lâm Dương từ bên ngoài đi vào, nói với người đang đả tọa: "Tiền bối, Thất tiểu thư muốn gặp người."
Tư Lăng mở mắt, nhìn về phía hắn, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Khóe môi Lâm Dương lộ ra nụ cười như có như không, cùng Tư Lăng ra ngoài hướng về viện của Lâm Hà. Trên đường đi, Lâm Dương truyền âm nói: "Gia Chủ ba ngày trước bế quan, trước khi bế quan đã giao cho Lâm Hà ngọc bài mở đại trận khố phòng, chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp này hành động."
Tư Lăng nhịn không được nhìn hắn một cái. Vào ở nhà chính Lâm gia được một tháng, cũng không biết Lâm Dương này làm thế nào lừa dối Lâm Hà cùng Lâm Trạm, hiện tại Lâm Dương đã trở thành đại hồng nhân bên cạnh hai tỷ đệ này, vài ngày trước Lâm Trạm đã bị lừa dối đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Lâm Hà ba lần bốn lượt muốn gặp hắn, cũng bị Lâm Dương lừa dối đi. Về phần Lâm Hà sở dĩ lại tích cực chạy đi chỗ gia chủ Lâm gia lấy ngọc bài đại trận khố phòng, cũng là kết quả do Lâm Dương ở sau lưng thúc đẩy.
Thật là một tay giỏi chơi âm mưu, là nhân tài nha!
Lâm Dương không biết cái liếc mắt kia của hắn là có ý gì, dù biết thì cũng giả vờ nhìn không thấy.
Hai người đi tới Tiên Hà Viện của Lâm Hà, viện rất lớn, đầy kỳ hoa dị thảo, hơn nữa trong hoa viên thế nhưng còn nuôi hai con Tiên Tiên thú - loại yêu thú vô cùng trân quý, xinh đẹp, chuyên môn để cho nữ tu thưởng thức. Hơn nữa trên người chúng nó sẽ tiết ra một loại dị hương rất mê người, nữ tu thường thu thập loại dị hương này để chế tác hương liệu, giúp trên người mình vẫn duy trì loại mùi thơm này. Đương nhiên, bởi vì loại yêu này thú rất khó tìm, cho nên toàn bộ Quỷ Vương thành, cũng chỉ có một mình Lâm Hà có được Tiên Tiên thú, thế cho nên người quen biết Lâm Hà đều biết loại dị hương này là một trong những đặc trưng của cô ta.
Lúc Tư Lăng nhìn thấy hai con thú vô cũng mĩ lệ kia, nhất thời toàn thân đều không tốt, dùng tầm mắt oán hận đục khoét Lâm Dương. Tên khốn này, cái dị hương hôm kia lấy về để hun trên người hắn là loại dị hương của Tiên Tiên thú đúng không? Lúc ấy hắn còn chẳng hiểu ra làm sao, chỉ bởi vì Lâm Dương nói đây là kế hoạch, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
Lâm Dương cứng ngắc, thấy rốt cuộc giấu diếm không nổi nữa, kiên trì truyền âm nói: "Tiền bối, vì trở về Nhân giới, người cứ nhẫn nại một chút đi."
"..." Cảm giác bị đạp lên chân đau thật là quá không tốt.
Bọn họ vừa ra khỏi hoa viên, liền nhìn thấy Lâm Hà đang giả vờ giả vịt khoanh tay đứng ở phía trước lầu các, một bộ váy tiên nữ phiêu dật toát lên vài phần tiên khí, bất quá tầm mắt đói khát hừng hực kia đã phá hủy chút tiên khí đó. Thật là một bộ dáng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy ngã người nào đó.
Tư Lăng thầm rùng mình một cái, nhanh chóng rũ mi mắt, tránh cho mình khống chế không được mà đánh bay vị Đại tiểu thư muốn đẩy ngã hắn để song tu này.
"Thất tiểu thư, chúng ta tới rồi." Lâm Dương khom người nói.
Lâm Hà ừ một tiếng, nhìn gương mặt kia của Tư Lăng, âm thầm nuốt nước miếng.
Lâm Dương quả nhiên là một tay giỏi âm mưu, sau khi mang theo Tư Lăng vào Lâm gia, vẫn luôn ngăn cản Lâm Hà gặp Tư Lăng, kiểm soát thời gian vừa đúng, không dài không ngắn, vừa lúc Lâm Hà nhịn không được ngứa ngáy, khó chịu đến đỉnh điểm thì trùng hợp nhả ra, mang Tư Lăng tới. Lâm Hà dù cho thèm khát đến hận không thể đẩy úp người ta, nhưng hiếm khi gặp được mĩ nam tử tuyệt thế hợp tâm ý của nàng như vậy, lại ở loại thời điểm nhẫn nại đến cực hạn này, tự nhiên muốn rụt rè vài phần, cũng không giống với những nam nhân lúc trước, bảo Tu sĩ cấp cao của Lâm Gia phong bế tu vi của bọn họ để mặc nàng chơi đùa, suồng sã. Đây cũng là chỗ cao minh của Lâm Dương, hắn nắm chắc suy nghĩ của Lâm Hà đến cực chuẩn, mới có thể khiến Lâm Hà ngoại lệ không bảo người phong bế tu vi của Tư Lăng.
Lâm Dương rũ mí mắt, che dấu cảm xúc trong mắt, lại nịnh hót vài tiếng rồi liền cáo lui. Kế tiếp, liền giao cho Tư Lăng.
Đợi sau khi ra khỏi Tiên Hà viện, Lâm Dương tìm một chỗ không người núp vào, bắt đầu kiên nhẫn đợi.
Qua khoảng một canh giờ, Lâm Hà đi ra. Nhìn nàng ta váy áo bay bay, một bộ dáng hất mũi nhìn người, không ai cảm giác có gì không đúng, thậm chí ngay cả Lâm Dương cũng có chút há hốc mồm, do dự có nên đi ra hay không. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
"Lâm Dương, còn không ra."
Trong thức hải Lâm Dương có một tia thần thức của Tư Lăng, đối với khí tức của hắn là cực quen thuộc, trợn tròn mắt một chốc, mới đi ra, chần chờ, khom người kêu lên: "Thất tiểu thư."
"Lâm Hà" hất mũi hừ một tiếng, ngang ngược nói: "Cùng ta đi khố phòng."
Lần này Lâm Dương xác định cái "Thất tiểu thư" này là Tư Lăng, nhất thời giật mình không thôi, không biết hắn ta dùng cách gì mà lại có thể biến thành Lâm Hà, hơn nữa gương mặt kia không hề có sơ hở, dùng thần thức xem xét cũng không thể nhìn ra thật giả. Hơn nữa hắn vốn đã hun trên người Tư Lăng dị hương của Tiên Tiên thú, đây chính là đặc trưng của Lâm Hà mà mọi người đều biết, cho nên căn bản là không hề sơ hở.
Tư Lăng bày ra dáng điệu ngông nghênh thường ngày của Lâm Hà, một bộ dáng kiêu ngạo lỗ mũi nhìn người, dọc đường đi không ai phát giác khác thường. Mà trong Lâm gia, người quen thuộc với Lâm Hà nhất chính là Gia Chủ Lâm gia và Lâm Trạm, bất quá một người đã bế quan, một người ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra khác biệt.
Lúc đi tới khố phòng thì gặp được Lâm Thận - một đệ tử dòng chính đang canh giữ khố phòng hôm nay. Lâm Thận giống như tên của hắn, là một người rất cẩn thận, nhìn thấy Lâm Hà cùng Lâm Dương đi tới thì trong mắt xẹt qua mấy tia u ám, ngăn bọn họ lại.
Tư Lăng học bộ dáng Lâm Hà, biểu tình như bị mạo phạm, không vui nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta muốn vào khố phòng, là cha ta chấp thuận, còn không tránh ra?"
Lâm Thận vẻ mặt vẻ mặt nghiêm túc, mắt ngầm chứa khinh miệt, nói: "Thất tiểu thư hôm nay lại muốn tìm bảo vật gì đi lấy lòng nam nhân của cô?"
Tính nết của Lâm Hà ở Lâm gia không ai không biết, không ai không hiểu, nếu không phải Gia Chủ thể hiện rõ sự sủng ái che chở, chỉ sợ loại nữ nhân háo sắc ngập trời lại không có chỗ gì hữu dụng này đã sớm đã bị vứt ra bãi tha ma ngoài thành cho thú dữ ăn thịt.
Lâm Hà chính là tiêu chuẩn của loại hình "ức hiếp nữ nhân, cưỡng bức nam nhân", hễ là nam nhân cô ta thấy hợp mắt, mặc kệ tu vi cao thấp đều sẽ bị cô ta thu làm bề tôi dưới váy, bảo người phong bế tu vi của bọn họ, sau đó nhốt vào trong viện của mình để tùy tiện đùa bỡn, giở trò. Đương nhiên, nếu như gặp được kẻ hợp tâm, cô ta cũng sẽ làm ra một ít hành vi lấy lòng nam nhân, lấy một ít thứ khó gặp quý hiếm từ trong khố phòng Lâm gia để lấy lòng bọn họ.
Nay Lâm gia ai không biết Lâm Hà xem trọng một người nam nhân, bất quá nam nhân kia là bằng hữu của Lâm Dương. Lâm Dương lại là ân nhân cứu mạng của Lâm Trạm, nể mặt mũi đệ đệ, Lâm Hà không dùng thủ đoạn bá đạo trực tiếp ép buộc người ta vào viện của mình như trước, mà là bắt đầu chơi cái trò rụt rè này. Cho nên, bây giờ thấy Lâm Hà mang theo Lâm Dương lại đây, bọn họ cũng không kỳ quái, đều cho rằng tật xấu của cô ta lại tái phát, muốn đi lấy lòng nam nhân kia.
Tư Lăng lạnh lùng nhìn hắn một cái, lỗ mũi hất lên trời, hừ một tiếng, lấy ra một cái ngọc bài chụp vào mặt hắn.
Lâm Thận cũng không có cái gì không vui, sau khi kiểm tra ngọc bài thật giả thì mới trả lại cho Tư Lăng, rồi để bọn họ đi qua, bất quá vẫn hảo tâm cất lời: "Thất tiểu thư, ngọc bài trong tay cô chỉ cho phép lên tới lầu một, lầu hai; lầu ba có trận pháp đặc biệt, hi vọng cô đừng kích động lấy thân thí nghiệm lợi hại của trận pháp."
"Ai cần ngươi lo!"
"..."
Lâm Dương cúi đầu, nhìn Tư Lăng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn tính nết của Lâm Hà, gần như có chút hỗn độn trong gió, hoài nghi Tư Lăng có phải đã sưu hồn Lâm Hà hay không, vậy mới có thể giả giống y như thật vậy.
Bởi vì có ngọc bài, cho nên hai người thực thuận lợi vào khố phòng.
Sau khi mở khố phòng, các loại kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu thiếu chút nữa đâm mù mắt hợp kim nhôm (?) của Tiểu Lăng tử. Hắn âm thầm nuốt ngụm nước miếng, không thể để cho mình biểu hiện không kiến thức như vậy được. Khố phòng Lâm gia tổng cộng có năm lầu, trong đó thứ ở lầu 1, lầu 2 là Lâm Hà có thể tùy ý mang đi chơi được, nhưng thứ ở lầu ba trở lên thì nghe nói cả Lâm Hà cũng không được đi vào, cũng không biết bên trong bảo vật hiếm quý cỡ nào.
Tư Lăng nhìn về phía Lâm Dương, Lâm Dương suy nghĩ một hồi, trả lời: "Tiền bối, chúng ta khả năng phải nắm chặt thời gian, ta cũng không biết tấm bản đồ kia để ở đâu. Nếu không phải ở lầu một, lầu hai..."
Lâm Dương lời chưa nói hết, nhưng trong lòng hai người đều biết nếu thật sự ở lầu ba, hai người chỉ có thể tiếp tục xông tới, đến lúc đó hẳn là phiền toái không ngừng.
Không có thời gian lằng nhằng, Tư Lăng trực tiếp gọi Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Khôi ra cùng làm việc, phải tìm ra tấm bản đồ kia trong một hai tầng này.
Lúc Tư Lăng cùng Lâm Dương lo lắng tìm không được thì chợt nhìn lại, thiếu chút nữa muốn đập bay hai con yêu kia. Hai đưa các ngươi vừa đi vừa cầm túi trữ vật điên cuồng quét bảo vật trong khố phòng vào túi là làm sao? Tư Lăng trực tiếp cho mỗi đứa một cái tát vào gáy, hận "rèn sắt không thành thép" nói: "Tìm bản đồ quan trọng hơn, bảo vật tuy rằng không chê, nhưng cũng phải lấy thứ có ích chứ, thứ vô dụng các ngươi lấy nhiều như vậy làm gì? Muốn cho Lâm gia phát hiện mất trộm, sau đó đuổi giết chúng ta khắp thế giới sao? Trộm cũng có kỹ thuật chứ!"
Hai con yêu một bộ dạng chân thành vô tội nhìn hắn, sau khi bị giáo huấn thì càng thêm vô tội, ngơ ngơ nhìn hắn, sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng mà đợi sau khi Tư Lăng quay người đi thì lại bắt đầu tiếp tục phát rồ mất trí càng quét bảo vật.
Lâm Dương: "..." Chết tiệt, loại hành vi "Tham lam" [1] này cứ cảm thấy như bị Trọng Thiên đại gia sai khiến nha? Thật là quá phát rồ mất trí!
[1]Nguyên văn là 雁過拔毛 (Nhạn qua bạt mao) chỉ hạng người cơ hội, tham lam, hoặc người thích kiếm lợi, có cơ hội sẽ thừa cơ chiếm lấy.
Lầu 1 không tìm được bản đồ, hai người đành phải lên lầu hai.
Có lẽ là Lâm Dương xui xẻo 10 năm, hiện tại tuy rằng không phải "Vương giả trở về", nhưng cũng lấy một dáng vẻ người thắng trở về, cho nên số phận vẫn là đứng ở chỗ hắn, thế nên thật sự để hắn tìm được tấm bản đồ ở một góc, phải nói là khổ tận cam lai.
"Tiền bối, tìm được rồi!" Có lẽ là quá mức vui mừng, Lâm Dương cũng có chút không nhịn được, sắc mặt đầy vui mừng.
Tư Lăng trong lòng vui vẻ, nói: "Được, chúng ta đi."
Dứt lời, Tư Lăng không để ý tới hai con yêu đang điên cuồng thu vét khố phòng, đem chúng nó và cả túi trữ vật của chúng thu hồi về. Lâm Dương mắt nhìn lầu 1, lầu 2 đều đã gần như bị dọn sạch bách, biết nếu việc này bại lộ, Lâm Hà và mình đều chịu không nổi trách nhiệm, xem ra mọi chuyện đã không thể tuỳ hắn lựa chọn nữa rồi.
Ra vẻ bình tĩnh đi ra khỏi khố phòng, hai người lại trở về Tiên Hà Viện của Lâm Hà. Lâm Hà vì để được trải qua thế giới hai người tươi đẹp với Tư Lăng, sớm đã đuổi đám đầy tớ và nam nhân trong Tiên Hà Viện ra ngoài, cho nên lần này thật ra là tiện cho bọn họ.
Hai đại nam nhân trực tiếp xông vào khuê phòng Lâm Hà, bên trong không có người. Ngay sau khi Lâm Dương đóng kỹ cửa, liền thấy Tư Lăng đã khôi phục dáng vẻ thật của mình, sau đó khom lưng, từ gầm giường lôi ra Lâm Hà bị trói gô.
Lâm Dương: "..." Làm một vị tiền bối, hành vi tiểu nhân như thế thật sự là đại trượng phu sao?
Lâm Hà lúc này đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt ửng màu xanh, vừa nhìn là biết trúng độc. Tư Lăng vứt cô ta lên trên giường, cởi bỏ dây thừng trói buộc, điểm xuống trán của cô ta, thu hồi một tia độc tố. Độc này là một ít độc tố mà Trọng Thiên lúc trước đẩy vào trong cơ thể để bảo vệ hắn, vẫn luôn được hắn tích trữ. Tư Lăng không muốn lấy mạng của cô ta, chỉ là dùng lượng rất ít, làm cho ả hôn mê nửa năm, vậy mới dễ cho bọn họ làm việc.
Sắp xếp hiện trường xong, hai người liền đi ra ngoài, đồng thời Lâm Dương cũng ngầm bắt đầu dùng gián điệp mà hắn thu mua được tại Lâm gia, bảo bọn họ đi nói cho những người khác, Lâm Hà có được cảm ngộ, muốn bế quan tu luyện, không có nàng dặn dò thì không được đi quấy rầy nàng. Cũng bởi vì Lâm Hà tại Lâm gia nhân duyên không tốt, mọi người nghe được tin tức này thì căn bản không quan tâm, mặc kệ nàng.
Âm thầm bố trí xong mọi thứ, Lâm Dương tìm một cái nhiệm vụ không lớn không nhỏ mà Lâm gia ban hành, lĩnh nhiệm vụ xong liền mang theo Tư Lăng ra ngoài. Lâm gia này có thể nói là lúc đi vào khó, đi ra ngoài cũng khó; người đã vào nội viện Lâm gia thì ra vào đều phải đăng ký, nếu ngày thường không có nhiệm vụ thì cũng không thể tùy tùy tiện tiện rời đi, cho nên bọn họ mới đi lĩnh một nhiệm vụ để che dấu.
Hai người ra khỏi thành, đi dạo ở ngoài thành vài ngày, sau đó trở lại Quỷ Vương thành, bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tư Lăng mở mắt, nhìn về phía hắn, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Khóe môi Lâm Dương lộ ra nụ cười như có như không, cùng Tư Lăng ra ngoài hướng về viện của Lâm Hà. Trên đường đi, Lâm Dương truyền âm nói: "Gia Chủ ba ngày trước bế quan, trước khi bế quan đã giao cho Lâm Hà ngọc bài mở đại trận khố phòng, chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp này hành động."
Tư Lăng nhịn không được nhìn hắn một cái. Vào ở nhà chính Lâm gia được một tháng, cũng không biết Lâm Dương này làm thế nào lừa dối Lâm Hà cùng Lâm Trạm, hiện tại Lâm Dương đã trở thành đại hồng nhân bên cạnh hai tỷ đệ này, vài ngày trước Lâm Trạm đã bị lừa dối đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Lâm Hà ba lần bốn lượt muốn gặp hắn, cũng bị Lâm Dương lừa dối đi. Về phần Lâm Hà sở dĩ lại tích cực chạy đi chỗ gia chủ Lâm gia lấy ngọc bài đại trận khố phòng, cũng là kết quả do Lâm Dương ở sau lưng thúc đẩy.
Thật là một tay giỏi chơi âm mưu, là nhân tài nha!
Lâm Dương không biết cái liếc mắt kia của hắn là có ý gì, dù biết thì cũng giả vờ nhìn không thấy.
Hai người đi tới Tiên Hà Viện của Lâm Hà, viện rất lớn, đầy kỳ hoa dị thảo, hơn nữa trong hoa viên thế nhưng còn nuôi hai con Tiên Tiên thú - loại yêu thú vô cùng trân quý, xinh đẹp, chuyên môn để cho nữ tu thưởng thức. Hơn nữa trên người chúng nó sẽ tiết ra một loại dị hương rất mê người, nữ tu thường thu thập loại dị hương này để chế tác hương liệu, giúp trên người mình vẫn duy trì loại mùi thơm này. Đương nhiên, bởi vì loại yêu này thú rất khó tìm, cho nên toàn bộ Quỷ Vương thành, cũng chỉ có một mình Lâm Hà có được Tiên Tiên thú, thế cho nên người quen biết Lâm Hà đều biết loại dị hương này là một trong những đặc trưng của cô ta.
Lúc Tư Lăng nhìn thấy hai con thú vô cũng mĩ lệ kia, nhất thời toàn thân đều không tốt, dùng tầm mắt oán hận đục khoét Lâm Dương. Tên khốn này, cái dị hương hôm kia lấy về để hun trên người hắn là loại dị hương của Tiên Tiên thú đúng không? Lúc ấy hắn còn chẳng hiểu ra làm sao, chỉ bởi vì Lâm Dương nói đây là kế hoạch, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
Lâm Dương cứng ngắc, thấy rốt cuộc giấu diếm không nổi nữa, kiên trì truyền âm nói: "Tiền bối, vì trở về Nhân giới, người cứ nhẫn nại một chút đi."
"..." Cảm giác bị đạp lên chân đau thật là quá không tốt.
Bọn họ vừa ra khỏi hoa viên, liền nhìn thấy Lâm Hà đang giả vờ giả vịt khoanh tay đứng ở phía trước lầu các, một bộ váy tiên nữ phiêu dật toát lên vài phần tiên khí, bất quá tầm mắt đói khát hừng hực kia đã phá hủy chút tiên khí đó. Thật là một bộ dáng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy ngã người nào đó.
Tư Lăng thầm rùng mình một cái, nhanh chóng rũ mi mắt, tránh cho mình khống chế không được mà đánh bay vị Đại tiểu thư muốn đẩy ngã hắn để song tu này.
"Thất tiểu thư, chúng ta tới rồi." Lâm Dương khom người nói.
Lâm Hà ừ một tiếng, nhìn gương mặt kia của Tư Lăng, âm thầm nuốt nước miếng.
Lâm Dương quả nhiên là một tay giỏi âm mưu, sau khi mang theo Tư Lăng vào Lâm gia, vẫn luôn ngăn cản Lâm Hà gặp Tư Lăng, kiểm soát thời gian vừa đúng, không dài không ngắn, vừa lúc Lâm Hà nhịn không được ngứa ngáy, khó chịu đến đỉnh điểm thì trùng hợp nhả ra, mang Tư Lăng tới. Lâm Hà dù cho thèm khát đến hận không thể đẩy úp người ta, nhưng hiếm khi gặp được mĩ nam tử tuyệt thế hợp tâm ý của nàng như vậy, lại ở loại thời điểm nhẫn nại đến cực hạn này, tự nhiên muốn rụt rè vài phần, cũng không giống với những nam nhân lúc trước, bảo Tu sĩ cấp cao của Lâm Gia phong bế tu vi của bọn họ để mặc nàng chơi đùa, suồng sã. Đây cũng là chỗ cao minh của Lâm Dương, hắn nắm chắc suy nghĩ của Lâm Hà đến cực chuẩn, mới có thể khiến Lâm Hà ngoại lệ không bảo người phong bế tu vi của Tư Lăng.
Lâm Dương rũ mí mắt, che dấu cảm xúc trong mắt, lại nịnh hót vài tiếng rồi liền cáo lui. Kế tiếp, liền giao cho Tư Lăng.
Đợi sau khi ra khỏi Tiên Hà viện, Lâm Dương tìm một chỗ không người núp vào, bắt đầu kiên nhẫn đợi.
Qua khoảng một canh giờ, Lâm Hà đi ra. Nhìn nàng ta váy áo bay bay, một bộ dáng hất mũi nhìn người, không ai cảm giác có gì không đúng, thậm chí ngay cả Lâm Dương cũng có chút há hốc mồm, do dự có nên đi ra hay không. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
"Lâm Dương, còn không ra."
Trong thức hải Lâm Dương có một tia thần thức của Tư Lăng, đối với khí tức của hắn là cực quen thuộc, trợn tròn mắt một chốc, mới đi ra, chần chờ, khom người kêu lên: "Thất tiểu thư."
"Lâm Hà" hất mũi hừ một tiếng, ngang ngược nói: "Cùng ta đi khố phòng."
Lần này Lâm Dương xác định cái "Thất tiểu thư" này là Tư Lăng, nhất thời giật mình không thôi, không biết hắn ta dùng cách gì mà lại có thể biến thành Lâm Hà, hơn nữa gương mặt kia không hề có sơ hở, dùng thần thức xem xét cũng không thể nhìn ra thật giả. Hơn nữa hắn vốn đã hun trên người Tư Lăng dị hương của Tiên Tiên thú, đây chính là đặc trưng của Lâm Hà mà mọi người đều biết, cho nên căn bản là không hề sơ hở.
Tư Lăng bày ra dáng điệu ngông nghênh thường ngày của Lâm Hà, một bộ dáng kiêu ngạo lỗ mũi nhìn người, dọc đường đi không ai phát giác khác thường. Mà trong Lâm gia, người quen thuộc với Lâm Hà nhất chính là Gia Chủ Lâm gia và Lâm Trạm, bất quá một người đã bế quan, một người ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra khác biệt.
Lúc đi tới khố phòng thì gặp được Lâm Thận - một đệ tử dòng chính đang canh giữ khố phòng hôm nay. Lâm Thận giống như tên của hắn, là một người rất cẩn thận, nhìn thấy Lâm Hà cùng Lâm Dương đi tới thì trong mắt xẹt qua mấy tia u ám, ngăn bọn họ lại.
Tư Lăng học bộ dáng Lâm Hà, biểu tình như bị mạo phạm, không vui nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta muốn vào khố phòng, là cha ta chấp thuận, còn không tránh ra?"
Lâm Thận vẻ mặt vẻ mặt nghiêm túc, mắt ngầm chứa khinh miệt, nói: "Thất tiểu thư hôm nay lại muốn tìm bảo vật gì đi lấy lòng nam nhân của cô?"
Tính nết của Lâm Hà ở Lâm gia không ai không biết, không ai không hiểu, nếu không phải Gia Chủ thể hiện rõ sự sủng ái che chở, chỉ sợ loại nữ nhân háo sắc ngập trời lại không có chỗ gì hữu dụng này đã sớm đã bị vứt ra bãi tha ma ngoài thành cho thú dữ ăn thịt.
Lâm Hà chính là tiêu chuẩn của loại hình "ức hiếp nữ nhân, cưỡng bức nam nhân", hễ là nam nhân cô ta thấy hợp mắt, mặc kệ tu vi cao thấp đều sẽ bị cô ta thu làm bề tôi dưới váy, bảo người phong bế tu vi của bọn họ, sau đó nhốt vào trong viện của mình để tùy tiện đùa bỡn, giở trò. Đương nhiên, nếu như gặp được kẻ hợp tâm, cô ta cũng sẽ làm ra một ít hành vi lấy lòng nam nhân, lấy một ít thứ khó gặp quý hiếm từ trong khố phòng Lâm gia để lấy lòng bọn họ.
Nay Lâm gia ai không biết Lâm Hà xem trọng một người nam nhân, bất quá nam nhân kia là bằng hữu của Lâm Dương. Lâm Dương lại là ân nhân cứu mạng của Lâm Trạm, nể mặt mũi đệ đệ, Lâm Hà không dùng thủ đoạn bá đạo trực tiếp ép buộc người ta vào viện của mình như trước, mà là bắt đầu chơi cái trò rụt rè này. Cho nên, bây giờ thấy Lâm Hà mang theo Lâm Dương lại đây, bọn họ cũng không kỳ quái, đều cho rằng tật xấu của cô ta lại tái phát, muốn đi lấy lòng nam nhân kia.
Tư Lăng lạnh lùng nhìn hắn một cái, lỗ mũi hất lên trời, hừ một tiếng, lấy ra một cái ngọc bài chụp vào mặt hắn.
Lâm Thận cũng không có cái gì không vui, sau khi kiểm tra ngọc bài thật giả thì mới trả lại cho Tư Lăng, rồi để bọn họ đi qua, bất quá vẫn hảo tâm cất lời: "Thất tiểu thư, ngọc bài trong tay cô chỉ cho phép lên tới lầu một, lầu hai; lầu ba có trận pháp đặc biệt, hi vọng cô đừng kích động lấy thân thí nghiệm lợi hại của trận pháp."
"Ai cần ngươi lo!"
"..."
Lâm Dương cúi đầu, nhìn Tư Lăng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn tính nết của Lâm Hà, gần như có chút hỗn độn trong gió, hoài nghi Tư Lăng có phải đã sưu hồn Lâm Hà hay không, vậy mới có thể giả giống y như thật vậy.
Bởi vì có ngọc bài, cho nên hai người thực thuận lợi vào khố phòng.
Sau khi mở khố phòng, các loại kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu thiếu chút nữa đâm mù mắt hợp kim nhôm (?) của Tiểu Lăng tử. Hắn âm thầm nuốt ngụm nước miếng, không thể để cho mình biểu hiện không kiến thức như vậy được. Khố phòng Lâm gia tổng cộng có năm lầu, trong đó thứ ở lầu 1, lầu 2 là Lâm Hà có thể tùy ý mang đi chơi được, nhưng thứ ở lầu ba trở lên thì nghe nói cả Lâm Hà cũng không được đi vào, cũng không biết bên trong bảo vật hiếm quý cỡ nào.
Tư Lăng nhìn về phía Lâm Dương, Lâm Dương suy nghĩ một hồi, trả lời: "Tiền bối, chúng ta khả năng phải nắm chặt thời gian, ta cũng không biết tấm bản đồ kia để ở đâu. Nếu không phải ở lầu một, lầu hai..."
Lâm Dương lời chưa nói hết, nhưng trong lòng hai người đều biết nếu thật sự ở lầu ba, hai người chỉ có thể tiếp tục xông tới, đến lúc đó hẳn là phiền toái không ngừng.
Không có thời gian lằng nhằng, Tư Lăng trực tiếp gọi Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Khôi ra cùng làm việc, phải tìm ra tấm bản đồ kia trong một hai tầng này.
Lúc Tư Lăng cùng Lâm Dương lo lắng tìm không được thì chợt nhìn lại, thiếu chút nữa muốn đập bay hai con yêu kia. Hai đưa các ngươi vừa đi vừa cầm túi trữ vật điên cuồng quét bảo vật trong khố phòng vào túi là làm sao? Tư Lăng trực tiếp cho mỗi đứa một cái tát vào gáy, hận "rèn sắt không thành thép" nói: "Tìm bản đồ quan trọng hơn, bảo vật tuy rằng không chê, nhưng cũng phải lấy thứ có ích chứ, thứ vô dụng các ngươi lấy nhiều như vậy làm gì? Muốn cho Lâm gia phát hiện mất trộm, sau đó đuổi giết chúng ta khắp thế giới sao? Trộm cũng có kỹ thuật chứ!"
Hai con yêu một bộ dạng chân thành vô tội nhìn hắn, sau khi bị giáo huấn thì càng thêm vô tội, ngơ ngơ nhìn hắn, sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng mà đợi sau khi Tư Lăng quay người đi thì lại bắt đầu tiếp tục phát rồ mất trí càng quét bảo vật.
Lâm Dương: "..." Chết tiệt, loại hành vi "Tham lam" [1] này cứ cảm thấy như bị Trọng Thiên đại gia sai khiến nha? Thật là quá phát rồ mất trí!
[1]Nguyên văn là 雁過拔毛 (Nhạn qua bạt mao) chỉ hạng người cơ hội, tham lam, hoặc người thích kiếm lợi, có cơ hội sẽ thừa cơ chiếm lấy.
Lầu 1 không tìm được bản đồ, hai người đành phải lên lầu hai.
Có lẽ là Lâm Dương xui xẻo 10 năm, hiện tại tuy rằng không phải "Vương giả trở về", nhưng cũng lấy một dáng vẻ người thắng trở về, cho nên số phận vẫn là đứng ở chỗ hắn, thế nên thật sự để hắn tìm được tấm bản đồ ở một góc, phải nói là khổ tận cam lai.
"Tiền bối, tìm được rồi!" Có lẽ là quá mức vui mừng, Lâm Dương cũng có chút không nhịn được, sắc mặt đầy vui mừng.
Tư Lăng trong lòng vui vẻ, nói: "Được, chúng ta đi."
Dứt lời, Tư Lăng không để ý tới hai con yêu đang điên cuồng thu vét khố phòng, đem chúng nó và cả túi trữ vật của chúng thu hồi về. Lâm Dương mắt nhìn lầu 1, lầu 2 đều đã gần như bị dọn sạch bách, biết nếu việc này bại lộ, Lâm Hà và mình đều chịu không nổi trách nhiệm, xem ra mọi chuyện đã không thể tuỳ hắn lựa chọn nữa rồi.
Ra vẻ bình tĩnh đi ra khỏi khố phòng, hai người lại trở về Tiên Hà Viện của Lâm Hà. Lâm Hà vì để được trải qua thế giới hai người tươi đẹp với Tư Lăng, sớm đã đuổi đám đầy tớ và nam nhân trong Tiên Hà Viện ra ngoài, cho nên lần này thật ra là tiện cho bọn họ.
Hai đại nam nhân trực tiếp xông vào khuê phòng Lâm Hà, bên trong không có người. Ngay sau khi Lâm Dương đóng kỹ cửa, liền thấy Tư Lăng đã khôi phục dáng vẻ thật của mình, sau đó khom lưng, từ gầm giường lôi ra Lâm Hà bị trói gô.
Lâm Dương: "..." Làm một vị tiền bối, hành vi tiểu nhân như thế thật sự là đại trượng phu sao?
Lâm Hà lúc này đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt ửng màu xanh, vừa nhìn là biết trúng độc. Tư Lăng vứt cô ta lên trên giường, cởi bỏ dây thừng trói buộc, điểm xuống trán của cô ta, thu hồi một tia độc tố. Độc này là một ít độc tố mà Trọng Thiên lúc trước đẩy vào trong cơ thể để bảo vệ hắn, vẫn luôn được hắn tích trữ. Tư Lăng không muốn lấy mạng của cô ta, chỉ là dùng lượng rất ít, làm cho ả hôn mê nửa năm, vậy mới dễ cho bọn họ làm việc.
Sắp xếp hiện trường xong, hai người liền đi ra ngoài, đồng thời Lâm Dương cũng ngầm bắt đầu dùng gián điệp mà hắn thu mua được tại Lâm gia, bảo bọn họ đi nói cho những người khác, Lâm Hà có được cảm ngộ, muốn bế quan tu luyện, không có nàng dặn dò thì không được đi quấy rầy nàng. Cũng bởi vì Lâm Hà tại Lâm gia nhân duyên không tốt, mọi người nghe được tin tức này thì căn bản không quan tâm, mặc kệ nàng.
Âm thầm bố trí xong mọi thứ, Lâm Dương tìm một cái nhiệm vụ không lớn không nhỏ mà Lâm gia ban hành, lĩnh nhiệm vụ xong liền mang theo Tư Lăng ra ngoài. Lâm gia này có thể nói là lúc đi vào khó, đi ra ngoài cũng khó; người đã vào nội viện Lâm gia thì ra vào đều phải đăng ký, nếu ngày thường không có nhiệm vụ thì cũng không thể tùy tùy tiện tiện rời đi, cho nên bọn họ mới đi lĩnh một nhiệm vụ để che dấu.
Hai người ra khỏi thành, đi dạo ở ngoài thành vài ngày, sau đó trở lại Quỷ Vương thành, bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch.
Danh sách chương